Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Chương 62
Tiêu Yến Ninh từ nhỏ đến lớn, chữ viết chẳng có tí tiến bộ nào. Nhưng vì khao khát ra ngoài, hắn đành liều lĩnh, kéo Lương Tĩnh giúp mình viết chữ.
Hắn lười biếng, chẳng muốn luyện chữ chút nào. Nhưng dùng ngón chân nghĩ cũng biết Hoàng thượng đi săn, chắc chắn sẽ mang theo Tần Hoàng quý phi, mà đã mang nàng, ắt hẳn mang theo cả hắn. Nhưng mẫu phi đã lên tiếng, nếu hắn ngoài mặt không tỏ vẻ cố gắng, e là sẽ khiến nàng tức giận.
Lỡ chọc giận nàng thật, biết đâu lại không được đi.
Bất kể tìm người viết thay có hay không, chí ít hắn phải tỏ thái độ cầu tiến chút.
So với Tiêu Yến Ninh, chữ của Lương Tĩnh hai năm nay tiến bộ vượt bậc, được các thầy dạy ở Thượng Thư phòng khen ngợi hết lời.
Họ hẳn muốn qua việc khen Lương Tĩnh để khích lệ Tiêu Yến Ninh, nhưng tiếc thay, Thất hoàng tử trên con đường học vấn cứ như cỗ xe trật bánh, buộc đá vào tay cũng chẳng viết được một nét cho ra hồn.
Hàn lâm học sĩ Liễu Tín dạy dỗ biết bao hoàng tử, đến cả Tam hoàng tử mê quyền cước nay văn chương cũng lên một bậc, vậy mà đến Tiêu Yến Ninh, ông gặp phải thất bại lớn nhất trong sự nghiệp đời mình. Từ khi dạy hắn, sắc mặt Liễu Tín chưa bao giờ tươi tỉnh, nếp nhăn giữa trán càng sâu, trông càng thêm khắc nghiệt.
Nhưng chẳng còn cách nào, ông đành tiếp tục chịu đựng.
Lương Tĩnh viết hết trang này đến trang khác, cổ tay đau nhức, nhìn Tiêu Yến Ninh cũng đang cắm cúi viết mà mặt mày nhăn nhó: "Điện hạ, còn phải viết bao lâu nữa?" Cảm giác như viết mãi chẳng xong.
"Nhanh thôi, nhanh thôi." Tiêu Yến Ninh vội vàng hoàn thành một trang, chẳng ngẩng đầu: "Chữ của ngươi cứ để dưới cùng. Đến lúc đưa mẫu phi xem, bà thấy trước xấu, sau đẹp, tâm trạng tốt lên, sẽ cho ta đi vây trường."
"Lương Tĩnh, ngươi cũng không muốn ta bị bỏ lại trong cung một mình mà, phải không?" Tiêu Yến Ninh ngẩng đầu, đáng thương nói: "Vậy nên, cố gắng giúp ta viết cho tốt."
"Được thôi." Lương Tĩnh mềm lòng, không nỡ thấy bạn buồn, đành tiếp tục viết.
Nhưng y còn nhỏ, chẳng tập trung được lâu. Viết thêm hai trang, y nhích lại gần Tiêu Yến Ninh, huých khuỷu tay, hạ giọng khoe khoang đầy phấn khích: "Điện hạ, ta nói cho ngài nghe, ta có ngựa riêng rồi! Ta đặt tên là 'Kinh Phong', 'Kinh Phong' lợi hại lắm. Hôm trước ta đua ngựa với Quý Lạc Thanh ở trang viên nhà hắn, còn thắng nữa cơ!"
Quý Lạc Thanh, tiểu công tử của Nghĩa Dũng Hầu phủ, một cậu bé nghiêm túc, giữ lễ đến từng chi tiết. Tuy tuổi nhỏ, nhưng lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, số, cậu đều xuất sắc, là tấm gương sáng trong mắt bạn đồng lứa, lại rất thân với Lương Tĩnh.
Trong cung ngoài cung đều bảo, nếu Quý Lạc Thanh sinh sớm vài năm, hẳn có thể so tài với Tần Chiêu, xem ai mới là đệ nhất kinh thành.
Những năm qua, mỗi khi Tiêu Yến Ninh chơi chán ngoài cung, không muốn về, hắn tự nhiên gõ cửa Nghĩa Dũng Hầu phủ. Chẳng còn cách nào, ai bảo nhị ca của Quý Lạc Thanh, Quý Lạc Hà, là phò mã của Đại công chúa kia chứ.
Nhà Lương Tĩnh từng bị Thái tử đích thân đến đón người, để lại bóng ma, Tiêu Yến Ninh không tiện làm phiền, đành chạy đến nhà tỷ tỷ mình, nghĩ bụng thế này thì chẳng ai dám nói gì.
Dĩ nhiên, sự xuất hiện của hắn khiến cả Nghĩa Dũng Hầu phủ hoảng hồn, một mặt nhiệt tình tiếp đãi, một mặt vội vàng báo tin vào cung.
Quý Lạc Hà còn vội vã hỏi Đại công chúa Tiêu An Nghi, liệu Thất hoàng tử có kiêng kị món ăn nào không. Bề ngoài là hỏi chuyện ăn uống, thực chất là dò xét mối quan hệ giữa Đại công chúa và Thất hoàng tử. Dù sao Thất hoàng tử là hoàng tử, họ là thần tử, đi lại quá gần dễ gây hiểu lầm, nhất là thân phận Tiêu Yến Ninh lại nhạy cảm. Nếu khiến Đông cung hiểu sai, hay tệ hơn, bị Hoàng Thượng nghi ngờ kết bè với nhà họ Tần, thì phiền toái lớn.
Tiêu An Nghi nghĩ mãi, chẳng nhớ ra Tiêu Yến Ninh kiêng gì, cũng chẳng biết từ bao giờ quan hệ họ tốt thế.
Vì Tiêu Yến Ninh, Nghĩa Dũng hầu phủ cứ mải thấp thỏm, Tiêu An Nghi thấy vậy định đưa hắn về phủ công chúa.
Chưa kịp hành động, trưởng sử Đông Cung Liễu Minh Ngạn đã phụng mệnh Thái tử đến đón.
Tiêu Yến Ninh khóc lóc không chịu đi, Liễu Minh Ngạn hạ mình dỗ dành, nói Thái tử đang đợi hắn ở Đông cung, chuẩn bị bao món ngon.
Nên cuối cùng cũng dỗ được hắn đi.
Nghĩa Dũng hầu phủ thấy vậy, thở phào. Thái tử đã phái trưởng sử đến, Hoàng thượng chắc chắn biết rõ tình hình, họ còn lo gì nữa.
Thế là, dưới sự mắt nhắm mắt mở của Hoàng thượng, Tiêu Yến Ninh hòa vào nhóm bạn nhỏ kinh thành như Lương Tĩnh, Quý Lạc Thanh.
Hoàng thượng có lẽ nghĩ Tiêu Yến Ninh – kẻ bùn nhão chẳng thể trát tường– vẫn còn cứu vãn được, nên để hắn tiếp xúc nhiều với Quý Lạc Thanh, học hỏi ưu điểm của người ta. Ai ngờ Thất hoàng tử ý chí sắt đá, chơi thì không thua ai, học thì chẳng ai lay chuyển được.
Thiên tài đứng trước mặt, hắn còn ngủ gật được.
Hoàng thượng tức đến mắng hắn là khúc gỗ mục.
Tiêu Yến Ninh nghe mắng tai này, lọt tai kia. Hắn còn thích Quý Lạc Thanh, tuy cậu ta nhiều quy củ, nhưng chẳng hề cổ hủ.
Nghe Lương Tĩnh khoe khoang, Tiêu Yến Ninh bất mãn. Hắn còn chưa biết cưỡi ngựa, vậy mà đám trẻ kia đã lén lút thi thố sau lưng hắn, khác nào học trộm rồi thi đỗ trạng nguyên mà chẳng nói với hắn tiếng nào!
Hắn bộc lộ sự tức giận và ghen tị đúng chất trẻ con, hừ hừ bảo: "Đợi ta có ngựa, ta sẽ đặt tên là 'Lôi Điện', chắc chắn là lợi hại nhất!"
Lương Tĩnh bĩu môi: "Ta không tin đâu, 'Kinh Phong' của ta mới là nhất!"
Không khí giữa Lương Tĩnh và Tiêu Yến Ninh tùy thuộc vào việc có cung nhân bên cạnh không. Nếu có người, Lương Tĩnh cực kỳ quy củ, như một bạn học chuẩn mực.
Còn nếu không người, y hoạt bát hơn, nói năng hành sự cũng thoải mái. Đây cũng là kết quả của bao năm Tiêu Yến Ninh âm thầm ảnh hưởng. Hắn không chịu nổi cảnh một đứa trẻ cứ sợ sệt trước mặt mình, nên trong cung, hắn coi Lương Tĩnh như em trai.
"Nói khoác ai chẳng nói được, đến vây trường so tài là biết!" Tiêu Yến Ninh nói.
Lương Tĩnh mắt sáng lên, nắm chặt tay: "Được, so thì so, đằng nào ta cũng nhất!"
Tiêu Yến Ninh bó tay. Lương Tĩnh từ nhỏ đã thế, cái gì cũng nghĩ mình giỏi nhất. Hồi bé, khi nghĩ ca ca mình giỏi nhất, đến ăn phân cũng muốn ca ca giành hạng nhất.
Tiêu Yến Ninh chẳng muốn đôi co, bực bội bảo: "Viết nhanh đi, không xong thì chẳng đi được đâu!"
Có mục tiêu, Lương Tĩnh đột nhiên có động lực, hạ bút nhanh hơn.
Chưa viết xong số trang Tần Quý phi yêu cầu, nghe tin Hoàng Thượng đến, Tiêu Yến Ninh vội vàng thu dọn, mang bài đi trình.
So với kỳ vọng của Tần Quý phi, Hoàng Thượng khoan dung hơn nhiều.
Ngài cầm tập chữ lên xem, chỉ một cái liếc, lông mày đã nhíu chặt đủ kẹp chết muỗi. Đặt tập chữ xuống, ngài nhìn hắn, đầy bất lực: "Mấy trang sau là Lương Tĩnh viết thay, đúng không?"
Tiêu Yến Ninh tròn mắt, kinh ngạc: "Phụ hoàng, sao ngài biết?"
Tần Hoàng quý phi trừng hắn. Dám để Lương Tĩnh viết thay, đúng là muốn ăn đòn!
Hoàng thượng nhếch môi, nghĩ thầm, ngài có mắt, ngài biết nhìn.
Ngài cũng hết cách với Tiêu Yến Ninh: "Tìm người viết thay, sao không tìm ai chữ đẹp hơn?"
Tiêu Yến Ninh đầy ngưỡng mộ: "Chữ Lương Tĩnh đã đẹp lắm rồi mà!"
Hoàng thượng: "..."
Một kẻ đội sổ, một kẻ áp chót lớp, khác gì nhau đâu.
Tiêu Yến Ninh thì không thấy thế, vẫn ngây thơ hỏi: "Phụ hoàng, mẫu phi, vậy con được đi săn với mọi người chưa?"
Tần Hoàng quý phi định nói gì đó, Hoàng thượng nắm tay nàng, ngăn lại.
Trời không cho cơm, có cầm thìa đút cũng chẳng vào bụng.
Mấy năm không luyện được chữ, đọc sách cũng chẳng xong, luyện vài ngày thì có tác dụng gì?
Huống chi, chẳng lẽ thật sự để hắn khóc lóc đòi đi, rồi lại phải tốn công dỗ?
Thế là Hoàng thượng uể oải phẩy tay: "Cút."
Là cho đi hay không đây? Tiêu Yến Ninh định hỏi thêm, Tần Quý phi khẽ vẫy tay. Hiểu ý, hắn quay người chạy biến, bóng lưng rộn ràng niềm vui.
---
Khi lòng mong mỏi điều gì, ngày tháng bỗng chậm như rùa.
Tiêu Yến Ninh cuối cùng có ngựa riêng, do Hoàng thượng đích thân chọn – một chú ngựa trắng nhỏ nhắn, hiền lành, lông trắng muốt, chỉ bốn móng có chút đen.
Chú ngựa trắng gì cũng tốt, chỉ là quá hiền, quất một cái mới chịu nhúc nhích.
Mỗi lần nhìn nó, Tiêu Yến Ninh lại nghĩ đến mình. Trong mắt Hoàng thượng, hắn e là còn thua con ngựa này. Ngựa bị quất còn động đậy, hắn quất thế nào cũng bất động.
Mã trường có những chú ngựa nóng tính, nhưng ai dám để hắn cưỡi? Thế là hắn bướng bỉnh đặt tên chú ngựa trắng là "Lôi Điện".
Hắn ngày ngày ở ngự mã trường luyện cưỡi. Ngựa trắng tuy hiền, nhưng chạy cũng chẳng kém.
Đến khi hắn thuần thục cưỡi ngựa, cũng gần đến ngày xuất phát.
Lần này, Tần Thái hậu và Bùi Đức phi ở lại cung.
Tần Thái hậu niệm Phật, không muốn xem săn bắn. Bùi Đức phi vì Nhị hoàng tử sức yếu, mấy hôm trước tập cưỡi ngựa bắn cung, không cẩn thận nhiễm phong hàn, ngã bệnh. Vì sức khỏe của hắn, Bùi Đức phi đành ở lại chăm sóc.
---
Lần săn bắn này diễn ra ở săn trường hoàng gia Nam Uyển, nằm ở ngoại ô kinh thành.
Trước khi đi, Hoàng thượng đã tế lễ trời đất, núi sông, cầu mong buổi săn bắn thuận lợi.
Ngài xuất hành, uy nghi lẫy lừng.
Cờ rồng, kim qua, phủ việt, lọng quạt dẫn đầu, ngự liễn của Hoàng thượng ở giữa, kế đến là Thái hậu, các phi tần theo phẩm cấp ngồi xe ngựa khác nhau. Văn võ bá quan theo sau, dân chúng dọc đường phải tránh né.
Cấm quân hộ vệ suốt hành trình, ngoại vi có tinh binh từ Ngũ quân đô hộ phủ đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Quan viên Quang Lộc tự lo việc ăn uống, thái y theo hầu.
Ngựa dùng lần này đều được Ngự mã giám chọn kỹ, chỉ sợ sơ suất một cái là đầu rơi.
Đương nhiên, không thể thiếu văn thần ghi lại cảnh tượng hùng vĩ dọc đường, để lại dấu ấn trong sử sách.
Săn trường đã chuẩn bị sẵn lều trại cho Hoàng Thượng nghỉ ngơi và các lều khác. Khu vực được phong tỏa, đuổi hết người ngoài, dựng hàng rào, mọi thứ sẵn sàng, chỉ chờ buổi săn bắt bắt đầu.
Tiêu Yến Ninh cả đường phấn khích, hắn nhỏ thế này nên không cần đi săn, chỉ muốn cưỡi chú ngựa trắng "Lôi Điện" tung tăng khắp nơi.
Dĩ nhiên, hắn vạn lần chẳng ngờ, dù chẳng tìm nguy hiểm, nguy hiểm lại tự tìm đến hắn.
. . .
Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Story
Chương 62
10.0/10 từ 45 lượt.
