Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Chương 53
Tần Quý phi tức đến phồng mang trợn má tựa như cá nóc, cả đám cung nhân ở Vĩnh Chỉ Cung quỳ rạp một mảnh.
Tin đồn thất thiệt lan truyền đúng vào lúc này, rõ ràng là muốn đẩy Tiêu Yến Ninh vào chỗ chết, bảo nàng không nổi trận lôi đình sao nổi?
Nàng nắm chặt tay vịn ghế, sát khí đằng đằng mà nói: "Dám buông lời xằng bậy trong cung, bổn cung sẽ xé toạc miệng kẻ đó ra!"
Tin đồn như đốm lửa nhỏ, thoáng chốc đã lan thành ngọn lửa ngút trời, truyền đến tai Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, Tưởng Thái hậu, Tần Thái hậu và bao người khác.
Hoàng Thượng nghe xong, thoáng thấy cảnh này quen quen, tựa như vài năm trước, khi ngài dẫn Tiêu Yến Ninh đến Càn An Cung, hắn bệnh một trận, cũng từng có tin đồn tương tự. Không ngờ bao năm trôi qua, vẫn là thứ lời lẽ cũ rích ấy.
Tần Thái hậu thì lo lắng khôn nguôi.
Xưa nay, tin đồn như tuyết rơi, cản không nổi, chắn chẳng xong. Dù một người có trong sạch đến đâu, hễ dính vào lời ra tiếng vào, cũng khó tránh mang một thân tanh tưởi. Nhưng để mặc tin đồn lan tràn thì lại càng không thể.
Vậy nên, Tần Thái hậu lập tức hạ lệnh: trong cung, ai dám buông lời bừa bãi, liên lụy lung tung, hễ bị bắt, nhất định phải trừng trị nghiêm khắc.
Bên phía Hoàng Hậu, nàng vốn bình thản trước mọi lời đồn, nhưng lần này liên quan đến con mình, những lời ấy ít nhiều khiến nàng cảm thấy chói tai.
Dạo gần đây, tinh thần Hoàng Hậu không được tốt, mỗi lần phi tần đến thỉnh an, nàng đều gắng gượng giữ vẻ đoan trang như trước, làm tròn bổn phận một Hoàng Hậu mẫu mực. Nhưng nghe những lời đồn nửa thật nửa giả này, sợi dây căng chặt trong lòng nàng cuối cùng cũng đứt.
Nàng không muốn trách cứ ai, nhưng vẫn không kìm được mà khóc nức nở trong Vĩnh Khôn Cung.
Hoàng Hậu khóc đến gần ngất, Nhị công chúa sợ nàng khóc đến sinh bệnh, vội vàng sai người mời ngự y.
Ngự y bắt mạch, kê đơn, rồi khẽ nói với Nhị công chúa rằng Hoàng Hậu trải qua đại bi, tâm khí uất kết, nay có thể khóc ra được cũng là điều tốt. Nếu cứ mãi kìm nén, sớm muộn cũng sinh bệnh.
Còn Tưởng Thái hậu, con cháu của bà đông đúc, nhưng không phải ai bà cũng để tâm. Bao năm qua, Thái tử luôn là bảo bối trong lòng bà, còn Tiêu Yến Ninh chỉ như cỏ dại bên chân, chẳng mấy khi gặp mặt.
Nghe được tin đồn quái gở này, Tưởng Thái hậu đập ghế trong cung, giận dữ: "Ta đã bảo Hoàng Thượng quá thiên vị Thất hoàng tử, ngài chẳng chịu tin. Đông cung là nơi của trữ quân, một hoàng tử như hắn ngày ngày chạy qua đó làm gì?"
Từ khi Thái tử mất tích, Tưởng Thái hậu ngày nào cũng bái Phật, cầu mong Phật tổ phù hộ Thái tử bình an. Lòng bà đầy uất ức, tâm trạng không tốt, chỉ muốn tìm một nơi trút giận.
Lần này, vì tin đồn, Tiêu Yến Ninh chẳng khác nào tự chui đầu vào tầm ngắm của bà. Ghét một người cũng không cần có lí do chính đáng. Tưởng Thái hậu chỉ đơn giản là không ưa Tần Quý phi và Tiêu Yến Ninh.
Trong lúc Tưởng Thái hậu đang phẫn nộ, cung đình lại xuất hiện hàng loạt chuyện lạ. Lần này, chuyện không liên quan nhiều đến Tiêu Yến Ninh, nhưng lại dính líu đến vài hoàng tử khác.
Ban đầu, một cung nhân khi dọn dẹp cung điện vắng vẻ, vô tình phát hiện đàn kiến đang gặm lá cây, trên lá hiện ra vài chữ loang lổ, nhìn kỹ thì dường như là "Nhị hoàng, Thiên mệnh". Nếu chỉ một người thấy thì thôi, đằng này nhiều cung nhân ở nhiều nơi khác nhau đều nhìn thấy lá cây tương tự.
Họ không dám giấu, vội báo lên Hoàng Hậu. Chuyện quái dị như vậy, Hoàng Hậu cũng chẳng dám tự quyết, liền sai người bẩm báo Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng đang đau đầu vì tin đồn về Tiêu Yến Ninh, giờ lại thêm chuyện kỳ lạ này, ngài lập tức đứng dậy vào hậu cung.
Cùng lúc, vài cung nhân khác phát hiện mấy viên đá, trên đá vẫn là chữ do kiến bò thành, loang lổ viết "Tam tử, Tử tinh". Dưới đá còn có giấy tuyên cắt thành chữ, viết "Tứ tử, Lâm thiên..." Cuối cùng, ở hồ Ngự Hoa viên, cung nhân còn thấy một con cá lạ, đuôi cá buộc vật gì đó trôi nổi. Dị vật quá nhiều, cung nhân đã chai lì, đến khi vớt cá lên, mới thấy trên đuôi cá buộc hai dải lụa đỏ. Một dải viết "Ngũ tử, Long", dải còn lại viết "Lục, Hoàng, Thiên, Vượng".
Những dị tượng này khiến cả trong lẫn ngoài cung sôi sục. May mà số dị vật không nhiều, nhanh chóng được thu gom, dâng lên trước mặt Hoàng Thượng.
Ngài ra lệnh mang tất cả đến, bày lên án ngự, rồi triệu tất cả các hoàng tử, trừ Thái tử, đến Càn An Cung. Nhưng lần này, ngài không gặp họ, chỉ lặng lẽ ra lệnh cho họ quỳ dưới bậc thềm Càn An Cung.
Các hoàng tử run rẩy, theo thứ tự lớn nhỏ quỳ ngay ngắn.
Hoàng Thượng lại sai Lưu Hải triệu các đại thần nội các đến xem dị vật.
Chuyện lạ trong cung nhiều như vậy, làm sao giấu nổi? Nội Các đã sớm nghe phong thanh, nay nhận lệnh, vội vã vào cung.
Nhìn thấy các hoàng tử quỳ đầy dưới sân, các đại thần đưa mắt nhìn nhau, nhưng chẳng ai dám hé môi. Khi đi ngang các hoàng tử, họ thậm chí không dám nhìn thêm một cái.
Chỉ có Tiêu Yến Ninh, thấy Tần Truy, liền ngẩng người gọi to: "Cữu cữu!" Nhưng Tần Truy bận rộn, chẳng rảnh đáp lại, ngay cả một ánh mắt cũng không cho hắn.
Tiêu Yến Ninh chớp đôi mắt to tròn lộng lẫy, đầy vẻ khó hiểu, quay sang Lục hoàng tử, tủi thân hỏi: "Lục ca, sao cữu cữu không để ý đến ta?"
Lục hoàng tử: "..." Hắn giờ cũng chẳng muốn đáp lời ai, càng không muốn mở miệng bừa bãi. Các hoàng tử khác đều ngoảnh nhìn Tiêu Yến Ninh, ánh mắt phức tạp.
Quả nhiên, làm một đứa trẻ chẳng biết gì vẫn tốt hơn. Trong cung xảy ra chuyện kinh hoàng như vậy, Tiêu Yến Ninh lại còn bận tâm vì sao Tần Truy không để ý đến mình. Giờ phút này, Tần Truy dám đáp lời hắn sao? Nếu chuyện hôm nay không giải quyết ổn thỏa, e rằng mạng các hoàng tử đều khó giữ.
Thấy Lục hoàng tử không đáp, Tiêu Yến Ninh càng tủi thân.
Ngũ hoàng tử hừ một tiếng, liếc hắn một cái. Tiêu Yến Ninh bĩu môi, trừng lại một cái thật dữ.
Cuối cùng, Tam hoàng tử lên tiếng, khẽ nói: "Thất đệ đừng nghĩ nhiều, Tần đại nhân vội đi gặp phụ hoàng, chưa kịp chào đệ. Chờ ông ra, sẽ để ý đến đệ thôi."
Ngoài Càn An Cung, không khí giữa các hoàng tử còn hòa thuận, nhưng trong điện, bầu không khí nặng nề như tảng đá lớn đè xuống.
Các đại thần Nội Các nhìn những vật trên bàn, chữ tuy khác nhau, nhưng đều phóng khoáng như mây trôi nước chảy, rõ ràng là đã khổ luyện nhiều năm.
Tần Truy xem xét kỹ lưỡng, lại ngửi thử, trầm giọng bẩm: "Hoàng Thượng, trên lá cây và đá có bôi nước đường, nên mới có hiện tượng kiến bò thành chữ. Còn giấy tuyên cắt chữ thì chẳng đáng nhắc tới. Về việc buộc lụa đỏ vào đuôi cá, thần mạo muội đoán, kẻ làm chuyện này muốn bắt chước Trần Thắng - Ngô Quảng giấu sách đỏ trong bụng cá. Nhưng cá trong cung vốn để ngắm, kẻ đó sợ không ai thấy, nên buộc lụa đỏ vào đuôi."
"Những dị tượng này chắc chắn là do kẻ nào đó cố ý gây ra, muốn nhân lúc rối loạn mà chia rẽ tình phụ tử của ngài và các hoàng tử." Tần Truy khẳng định.
Hoàng Thượng lạnh lùng: "Trẫm biết rõ có kẻ muốn nhân lúc Thái tử không ở kinh thành mà đục nước béo cò. Trẫm chỉ muốn biết kẻ đó là ai."
Ngài cầm một chiếc lá, khẽ nói: "Nhị hoàng tử, thiên mệnh sở quy."
Rồi nhìn viên đá: "Tam hoàng tử, Tử vi tinh giáng thế."
Lướt qua mảnh giấy: "Tứ hoàng tử, quân lâm thiên hạ."
Cuối cùng, ngài đọc: "Ngũ hoàng tử, chân long thiên tử. Lục hoàng tử, làm hoàng, thiên hạ hưng vượng."
Ngài ném chiếc lá xuống án, nụ cười càng thêm lạnh lẽo: "Kẻ nào to gan, dám muốn một mẻ hốt gọn các hoàng tử của trẫm?"
Các đại thần nào dám đáp lời? Nhưng Hộ bộ Thượng thư kiêm Văn Uyên các Đại học sĩ Từ Uyên liếc Tần Truy, do dự một lát, bước lên bẩm: "Hoàng Thượng, có dị tượng nào liên quan đến Thất hoàng tử không?"
Nhị, Tam, Tứ, Ngũ, Lục hoàng tử đều có, duy chỉ thiếu Thất hoàng tử.
Tần Truy nhíu mày, lạnh lùng nhìn Từ Uyên: "Từ đại nhân nói vậy là ý gì? Chẳng lẽ phải có cả Thất hoàng tử thì ngài mới vừa lòng?"
Từ Uyên hướng Hoàng Thượng hành lễ: "Thần không có ý ấy, chỉ nghĩ nếu có dị tượng về Thất hoàng tử, đặt chung với nhau, may ra tìm được manh mối."
"Nhiều thứ như vậy còn không tìm ra manh mối, chỉ riêng của Thất hoàng tử là mấu chốt sao?" Tần Truy cười giận, vẻ nho nhã thường ngày đầy phẫn nộ: "Từ đại nhân tuổi tác đã cao, sao dám tưởng bừa trước mặt Hoàng Thượng?"
Từ Uyên điềm tĩnh: "Hoàng Thượng, thần chỉ bàn theo sự việc, không cố ý làm khó Thất hoàng tử. Xét ra, Tần đại nhân có huyết thống với Thất hoàng tử, lẽ ra nên tránh hiềm nghi."
Tần Truy liếc xéo, bộ dạng chỉ muốn nhảy lên đấm vào mặt lão Từ Uyên.
Hắn nắm chặt tay, kìm nén cơn giận, hành lễ với Hoàng Thượng: "Hoàng Thượng, Từ đại nhân chẳng qua nghi ngờ dị tượng này liên quan đến Thất hoàng tử và Quý phi nương nương. Nhưng hôm nay, tin đồn khởi trước, dị tượng đến sau, cách nhau chỉ nửa canh giờ. Chẳng lẽ vừa có tin đồn về Thất hoàng tử, Quý phi và Thất hoàng tử đã nghĩ ra cách đánh lạc hướng? Tin đồn nổi lên, ai ai cũng thấy, Từ đại nhân cho rằng Thất hoàng tử biết bay hay Quý phi nương nương có thể cách không điều khiển người mà làm được chuyện này?"
Từ Uyên trầm mặt, cung kính đáp: "Hoàng Thượng, thần không có ý ấy, chỉ thấy chuyện này có điều kỳ lạ. Tần đại nhân đang vu khống..."
Tần Truy không để lão nói hết, lại hành lễ: "Kỳ lạ, đúng là kỳ lạ. Hoàng Thượng, thần xin nói thẳng, những thứ trên án ngự này nhìn đã buồn cười, truyền ra ngoài ai tin được? Nhưng dị tượng này rõ ràng nhắm vào Thất hoàng tử. Quý phi cấm tin đồn trong cung, tưởng như giết gà dọa khỉ, không ai dám trái. Nhưng lời đồn như nước, càng cấm càng trào. Cung nhân lắm miệng, dù sợ uy nghi của Quý phi, trước mặt không dám nói, sau lưng khó tránh bàn tán. Thất hoàng tử chỉ là đứa trẻ sáu tuổi, kẻ tung tin đồn này, lòng dạ đáng tru!"
"Hôm nay chỉ vì trữ quân tạm gặp nạn, kẻ nào đó đã bày ra mưu độc ác này để hãm hại các hoàng tử. Xin Hoàng Thượng minh xét!" Nói xong, Tần Truy bái lạy.
Từ khi Thất hoàng tử ra đời, Tần Truy vì thân phận, chưa từng công khai bênh vực hắn, sợ bị gán tội hậu cung kết bè với triều thần. Nhưng nay, liên quan đến danh dự, thậm chí sinh tử của Thất hoàng tử, Tần Truy không thể không lên tiếng.
Nghe Tần Truy nói đầy xúc động, Từ Uyên định nói gì thêm, Hoàng Thượng giơ tay ngăn lại: "Tần khanh, trẫm hiểu lời ngươi nói. Đứng dậy đi. Những chữ trên dị tượng tuy khác, nhưng đều có công phu nhiều năm, nữ tử e khó có sức tay như vậy. Còn Thất hoàng tử của trẫm, chữ viết còn chẳng bằng dấu chân chó, Từ khanh đừng bận tâm chuyện này."
Từ Uyên vội quỳ xuống: "Hoàng Thượng nói phải, là thần quá vội vàng."
Tần Truy mới đứng thẳng, nói: "Hoàng Thượng, kẻ đứng sau chuyện này chỉ muốn chia rẽ tình phụ tử giữa ngài và các hoàng tử. Chuyện này rắc rối, nhưng không thể không tra, nếu không ai ai cũng bắt chước, uy cung còn đâu? Nhưng thần cho rằng, việc lớn nhất là trữ quân đang không ở kinh thành. Nam Cương địa hình hiểm trở, Nam Chiếu rình rập, Thái tử bị kẹt ngoài đó, Nam Chiếu ắt có dị động. Thần xin làm sứ thần đến Nam Cương, uy h**p Nam Chiếu, tìm Thái tử, xin Hoàng Thượng ân chuẩn."
Hoàng Thượng không ngờ Tần Truy nói vậy, thoáng ngẩn ra.
Tần Truy tiếp tục: "Lương thực và quân nhu là trọng yếu nơi biên cương. Tuy chưa vào đông, nhưng Nam Cương xa xôi, cần chuẩn bị sớm. Chủ sự Hộ bộ Trương Tiếu ngay thẳng, là nhân tài hiếm có, thần xin tiến cử y hộ tống lương thực và quân nhu đến Nam Cương. Binh bộ và Ngự Mã giám đã chuẩn bị ngựa, cũng có thể đưa đến Nam Cương, tăng cường doanh kỵ binh."
Hoàng Thượng vội đỡ Tần Truy dậy: "Lòng Tần khanh, trẫm hiểu."
Ngài đã cân nhắc người đi Nam Cương, muốn dùng Trương Tiếu, nhưng sợ họ không trấn được quan viên nơi đó.
Tần Truy là Thừa tướng, có tài năng, có thủ đoạn, làm sứ thần đủ sức áp chế quan viên và uy h**p Nam Chiếu.
Nhưng Hoàng Thượng còn do dự, nay Tần Truy tự nguyện, lại nhắc đến Trương Tiếu và Ngự Mã giám – hai người đang âm thầm giám sát Tần Truy .
Nếu Tần Truy có ý xấu với Thái tử, làm sao thoát khỏi mắt Hoàng Thượng? Quả thật là trung thành đáng khen!
Hoàng Thượng lập tức đáp: "Tần khanh xin, trẫm chuẩn. Nhất định phải đưa Thái tử về."
"Thần không phụ sự gửi gắm của Hoàng Thượng," Tần Truy nghiêm nghị, "thần sẽ dốc lòng tìm Thái tử."
Hoàng Thượng gật đầu, tảng đá đè nặng trong lòng ngài nhẹ đi đôi chút. "Từ khanh, các ngươi lui trước, trẫm có lời muốn nói với Tần khanh." Từ Uyên và mọi người hành lễ, lặng lẽ lui ra.
Hoàng Thượng nghiêm giọng nói: "Tần khanh, lần này ngươi đi Nam Cương, trẫm còn một việc muốn ngươi tra rõ."
Hoàng Thượng nhìn hộp gấm, hồi lâu, nói: "Tần khanh, mở ra xem."
Tần Truy mở hộp, bên trong là một thỏi vàng, còn dính vết máu. Hắn nhíu mày, không hiểu ý ngài.
Hoàng Thượng trầm giọng: "Tần khanh, xem kỹ đi."
Tần Truy nhìn kỹ, phát hiện điều bất thường, giật mình, cầm lên xem lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Thấy hắn nhận ra, Hoàng Thượng nói: "Đây là việc thứ hai trẫm muốn ngươi tra..."
Hai người nói chuyện nửa canh giờ, Hoàng Thượng lần đầu thẳng thắn với một cựu thần của tiên đế, kể cả mục đích Thái tử đến Nam Cương.
Tần Truy đáp: "Được Hoàng Thượng tin cậy, thần nhất định tra rõ sự thật." Hoàng Thượng gật đầu: "Trẫm tin ngươi."
Khi Tần Truy rời Càn An Cung, chân Tiêu Yến Ninh đã quỳ đến tê dại. Hắn bình thường nghịch ngợm, nhưng chưa bao giờ dám thách thức uy quyền Hoàng Thượng. Huống chi hôm nay, ngài rõ ràng tâm trạng không tốt, hắn lén nhích vài lần, nhưng chẳng dám đứng dậy.
Thấy Tần Truy ra, hắn như thấy cứu tinh, vội hỏi: "Cữu cữu, phụ hoàng có nói khi nào chúng ta được đứng lên không?"
Tần Truy: "..." Các hoàng tử khác gặp người thân tộc, chẳng ai dám gọi thẳng thừng như vậy, chỉ Tiêu Yến Ninh còn nhỏ, không biết kiêng dè.
Dù tuổi nhỏ, hắn không ít lần bị cô lập, đó cũng là lý do hôm nay Tần Truy phải đấu tranh vì hắn. Nếu hắn không lên tiếng, e rằng sẽ có kẻ giẫm lên đầu Tiêu Yến Ninh mà làm càn.
Tần Truy nhớ lại tiệc tiếp phong của Tưởng Thái hậu, sao chẳng biết nguyên do? Tần gia có thể nhịn, có thể lui, nhưng không thể mãi nhịn mãi lui. Tiêu Yến Ninh là vô tội, là đứa trẻ mà Tần gia phải bảo vệ.
"Hoàng Thượng chưa nói với thần, các ngài xin hãy chờ thêm chút nữa," Tần Truy đáp, hành lễ rồi định cáo lui.
"À..." Tiêu Yến Ninh xị mặt, tủi thân: "Vậy cữu cữu biết vì sao phụ hoàng bắt chúng ta quỳ không?"
Tần Truy: "Thần không rõ, thần còn công vụ, xin cáo lui."
"Cữu cữu đi thong thả," Tiêu Yến Ninh cũng không bám dai, ủ rũ nói. Các hoàng tử nhìn hắn, ánh mắt phức tạp. Nếu không phải tình cảnh không thích hợp, họ muốn khen hắn gan lớn.
Trước Càn An Cung mà vẫn vô tư như vậy, sớm muộn cũng gặp họa.
Lục hoàng tử lặng lẽ tránh xa hắn một chút, nói thật, hắn sợ thái độ của Tiêu Yến Ninh liên lụy mình. Hắn thật sự sợ.
. . .
Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Story
Chương 53
10.0/10 từ 45 lượt.
