Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Chương 52
Cơn gió đổi chiều, bên trong lẫn ngoài cung chìm trong tĩnh lặng chết chóc. Hắn lạnh lùng quan sát. Ban đầu, khi nghe tin Thái tử mất tích, Hoàng thượng dù phát bệnh tim vẫn giữ được bình tĩnh. Nhưng sau khi triệu thị vệ thân cận của Thái tử hỏi rõ, ngài tức giận đến thổ huyết, khiến ngự y sợ tái mặt.
Liên tiếp thánh chỉ bay ra khỏi cung, tám trăm dặm hộc tốc đến Nam Cương, chỉ với một yêu cầu: phải tìm được Thái tử. Hắn đoán, ban đầu Hoàng thượng và Thái tử lập kế, y giả mất tích để tra mỏ vàng. Nhưng giữa chừng, có kẻ xen vào, khiến Thái tử thật sự rơi vực, sống chết không rõ.
Hoàng thượng hoảng loạn, liên tục phái thân vệ rời kinh.
Ngài giờ chỉ tin người của mình. Nếu Thái tử thật sự gặp nạn, ngài e rằng sẽ không chịu nổi. Nếu y chỉ bị thương, ngài lo quân cứu viện không đến kịp, để y bị ám sát lần nữa.
Thậm chí, có kẻ nhân lúc hỗn loạn mà đục nước béo cò. Ban đầu có lẽ không dám động đến Thái tử, nhưng giờ trong tình thế này có thể lén sai người ra tay. Được thì tốt, không được thì Hoàng thượng cũng khó mà tra ra thủ phạm.
Nước hồ đã đục, ai thấy rõ đáy?
Hoàng thượng vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, nghi ngờ mục đích chuyến đi Nam Cương bị lộ, hoặc có kẻ không chờ nổi. Nếu là trường hợp sau, cả hoàng cung, từ Thái hậu, Tần Quý phi, đến ai ai cũng bị ngài nghi ngờ.
Bề ngoài cung cấm yên bình, nhưng sóng ngầm đã nổi. Hắn nghĩ đến những chuyện rối ren, đầu đau như búa bổ. Hoàng hậu đột nhiên đổ bệnh, Thái tử phi ngất xỉu mấy lần, Tưởng Thái hậu thì đứng không vững. Hậu cung giờ chỉ còn Tần Thái hậu và Tần Quý phi đủ sức gánh vác. Tần Quý phi vốn giúp quản lục cung, nay thay Hoàng hậu điều hành mọi việc.
Nàng rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Lùi bước, người ta bảo nàng chột dạ, nhưng nếu mạnh mẽ quá, kẻ khác lại nói nàng muốn soán vị Hoàng hậu. Bình thường lời ra tiếng vào chẳng đáng bận tâm, nhưng giờ mọi người đều căng như dây đàn, chỉ cần sơ sẩy, dây sẽ đứt.
Tần Quý phi không ngốc, hiểu rõ tình thế, nhưng nàng không lùi. Nàng hỏi lòng không thẹn, vẫn đến chăm sóc Hoàng thượng như thường, nghiêm trị kẻ bàn tán về Thái tử. Nhưng tâm tư nặng trĩu, vài ngày trôi qua, nàng tiều tụy thấy rõ.
Thái tử mất tích ba ngày. Cung điện vẫn treo cao đèn lồng, nhưng ánh nến mờ nhạt, hắt lên tường son bóng láng, tạo nên những mảng tối u ám. Cung nữ cúi đầu, bước chân vội vã mà nhẹ nhàng, thái giám nín thở, sợ vô ý chọc giận chủ tử.
Trong Vĩnh Khôn Cung, nửa đêm, Hoàng hậu giật mình tỉnh giấc vì ác mộng, mồ hôi lạnh toát, bật dậy, hơi thở nặng nề, thần sắc hoảng loạn.
Ý Tuyết thắp sáng ngọn đèn cạnh giường, Nhị công chúa, người đang hầu Hoàng hậu, bước đến, giọng khàn đặc: "Mẫu hậu, người không sao chứ?"
Hoàng hậu nắm chặt tay Nhị công chúa, giọng run rẩy: "Bổn cung mơ thấy ác mộng, thấy ca ca con gặp nạn ở Nam Cương."
Nhị công chúa nghe xong, mũi cay xè. Nàng dùng tay kia vỗ về bàn tay run rẩy của Hoàng hậu, nhẹ giọng: "Mẫu hậu, Thái tử ca ca là người có phúc, nhất định sẽ bình an trở về."
Hoàng hậu run lên, tay buông thõng trên chăn gấm. Nhìn nước mắt lặng lẽ trào ra từ mắt nàng, Nhị công chúa quay mặt đi, cổ tay bị bóp đỏ, đau nhói. Nhị công chúa lau nhanh khóe mắt, thấp giọng: "Mẫu hậu, Thái tử ca ca còn đang chờ người, người phải giữ gìn sức khỏe."
"Con nói đúng," Hoàng hậu lẩm bẩm, "Bổn cung phải giữ sức. Những kẻ muốn hại con ta, bổn cung sẽ không để chúng đắc ý."
Nhị công chúa nhìn Hoàng hậu, cảm giác như đang trong mộng. Ba ngày trước, Hoàng hậu còn mong Thái tử sớm về kinh, ai ngờ, chỉ trong chớp mắt, trời đất sụp đổ. Thái tử bị ám sát, rơi xuống vực, sống chết không rõ.
Những từ ấy ghép lại, khiến lòng người kinh hoàng.
Nhị công chúa không dám tưởng tượng cảnh ấy, cũng không tin ca ca mình đã mất.
Mấy ngày nay, mắt nàng sưng đỏ vì khóc, nhưng trước mặt Hoàng hậu, nàng chẳng dám rơi lệ.
"Cung đình mấy ngày nay thế nào?" Hoàng hậu uống trà ấm Ý Tuyết dâng lên, khẽ hỏi.
Nhị công chúa đáp: "Tổ mẫu cũng bệnh, mọi việc trong cung giờ do Quý phi chủ trì, tất cả đều ổn."
Hoàng hậu khẽ gật, ánh mắt trầm xuống. Nhị công chúa muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng im lặng.
---
Hoàng thượng năm ngày không thượng triều, tấu chương của Nội Các đều do Tư Lễ giám phê duyệt.
Ngày thứ sáu, ngài triệu các đại thần Nội Các vào cung. Ngài vẫn chưa khỏi bệnh, nói vài câu là ho sù sụ. Ngài dặn dò Nội Các phải tận tâm với triều chính. Tần Truy và các đại thần cúi đầu vâng lệnh.
Hoàng thượng triệu họ không vì chuyện gì lớn, chỉ muốn nhấn mạnh: Thái tử mất tích, nhưng ngài vẫn tại vị, triều đình không thể loạn.
Sau khi tiễn các đại thần, ngài ho dữ dội, khi bình tâm lại, hỏi: "Trong và ngoài cùng giờ thế nào?"
Lưu Hải đáp: "Trong cung, Quý phi nương nương phạt vài cung nhân lắm miệng. Ngoài cung, bách quan tan triều đều về nhà, đóng cửa từ chối đón khách."
Hoàng thượng cười lạnh: "Đóng cửa từ chối đón khách, ai cũng muốn tránh hiềm nghi."
Lưu Hải không dám đáp.
Hoàng thượng hỏi tiếp: "Các hoàng tử ra sao?"
Lưu Hải: "Các hoàng tử như thường, nhưng ít nói hơn."
"Tiểu Thất thì sao?" Ngài hỏi.
Lưu Hải: "Thất hoàng tử nghe tin Thái tử mất tích, khóc to một trận. Gần đây ngài ấy ăn uống kém, cũng không còn ham chơi."
Hoàng thượng mím môi: "Tiểu Thất từ nhỏ đã thích bám Thái tử. Thái tử tính tốt, luôn chiều nó. Trẫm nghe nói, trước khi đi, Tiểu Thất còn viết bùa bình an cho Thái tử. Chữ nó như quỷ vẽ bùa, không biết có bảo vệ được Thái tử không."
Lưu Hải im lặng. Vụ ám sát là đòn nặng với Hoàng thượng. Ngài bấy lâu này đã dồn biết bao tâm huyết bồi dưỡng Thái tử, nay y mất tích, ngài khó tránh đau lòng.
Vài ngày sau, Hoàng hậu khỏi bệnh, tiếp quản hậu cung. Hoàng thượng cũng bắt đầu thượng triều.
Lúc này, Nhị hoàng tử đến tuổi ra phủ riêng, có triều thần dâng tấu, bị Hoàng thượng mắng té tát, gọi là "lang tâm cẩu phế," chỉ nghĩ đến chuyện bẩn thỉu. Đại thần bị mắng khóc lóc, suýt đâm đầu vào cột rồng.
Ngài ngồi trên ngai vàng, lạnh lùng quét mắt xung quanh. Chưa dừng lại, ngài đến Thượng Thư phòng, mắng các hoàng tử một trận.
Nhị hoàng tử yếu sức, đừng mơ ra khỏi phủ, hãy lo mà dưỡng bệnh.
Tam hoàng tử đừng chỉ biết múa đao, phải nho nhã hơn.
Tứ hoàng tử đừng chỉ biết đọc sách, yếu đuối như chẳng cầm nổi thứ gì.
Ngũ hoàng tử đừng suốt ngày cãi nhau, tính tình ấu trĩ, thiếu phong thái hoàng tử.
Lục hoàng tử thì đừng quá trầm tĩnh, trẻ trung mà phải linh hoạt.
Đến Tiêu Yến Ninh, ngài nhíu mày nhìn hắn một lượt. Hắn gầy đi nhiều, ngài xót xa: "Gầy thế này, cơm ăn vào đầu óc tiêu hóa hết rồi à? Ăn nhiều vào!"
Hắn ngẩn ra, thầm nghĩ, Hoàng thượng chắc tức điên lên rồi. Ngũ hoàng tử liếc hắn, lại nhìn mình, tự thấy mình đâu có mũm mĩm.
Hoàng thượng mắng xong, cơn giận vơi bớt, phẩy tay áo bỏ đi. Khi ngài rời khỏi, Nhị hoàng tử mới dám ho khù khụ.
Các hoàng tử hiểu, ngài không phải chê họ, mà muốn khẳng định: Thái tử là duy nhất.
Hắn nhìn thân hình gầy đi của mình, thầm mong Thái tử sớm vượt qua nguy nan, trở về kinh. Nếu không, là nghi phạm lớn nhất trong vụ ám sát, hắn còn phải nhịn đói dài dài.
Thời điểm nhạy cảm này, ăn nhiều quá, người ta lại bảo hắn hả hê trước tai họa của người khác.
Nhưng lời đồn thì tránh sao nổi. Ngày thứ mười Thái tử mất tích, cung đình rộ lên đủ thứ lời ra tiếng vào. Về hắn, người ta bảo hắn thường ở Đông Cung, hút hết vận may của Thái tử, nên y mới gặp nạn.
Tin đồn đến Vĩnh Chỉ Cung, Tần Quý phi giận dữ đập tan bộ đồ sứ thượng hạng.
. . .
Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Story
Chương 52
10.0/10 từ 45 lượt.
