Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Chương 4
Chớp mắt, Tiêu Yến Ninh đã chào đời được ba ngày, theo lệ thường, đến lúc phải làm lễ 'rửa ba' theo lệ*.
Từ sáng sớm, Vĩnh Chỉ Cung đã rộn ràng như mở hội. Dù Hoàng thượng vừa đăng cơ đã lập Thái tử, nhưng mẹ của tiểu hoàng tử là Tần Quý phi, sau lưng có nhà họ Tần chống đỡ, lại được Thái hậu kỳ vọng, mỗi hành động của nàng tự nhiên thu hút mọi ánh nhìn.
Khâm Thiên giám đã sớm chọn giờ lành cho lễ rửa ba, chỉ chờ tiểu hoàng tử được đặt vào chậu, nhận lời chúc phúc từ mọi người.
Gần đến giờ, nhũ mẫu và cung nhân bắt đầu tất bật với Tiêu Yến Ninh, cho hắn ăn no, thay y phục sạch sẽ. Lễ rửa ba chỉ diễn ra trong chốc lát, phải đảm bảo tiểu hoàng tử không đói, không khóc, và tuyệt đối không được... làm ướt tã.
Tiêu Yến Ninh nằm đó, linh hồn tuyệt vọng đến tê dại, mặc cho mọi người xung quanh bận bịu xoay xở. Nhìn tiểu hoàng tử ngoan ngoãn, chẳng khóc chẳng quấy, da dẻ trắng trẻo, người trong Vĩnh Chỉ Cung đều xuýt xoa rằng tiểu hoàng tử quá dễ nuôi, đúng là biết thương mẹ Tần Quý phi.
Tiêu Yến Ninh nghe mà câm nín.
Tần Quý phi là người cho hắn kiếp sống thứ hai. Hắn không đến báo ân, lẽ nào còn ngày ngày khóc lóc báo oán? Hắn đâu phải kẻ vô lương tâm.
Huống chi, Tần Quý phi đã làm tròn bổn phận của một người mẹ, hắn tất phải báo đáp.
Tần Quý phi rất đồng tình với lời cung nhân. Trước khi sinh, nàng nghe người ta nói trẻ mới sinh thường quấy khóc, khiến mẹ đau lòng, ăn không ngon, ngủ không yên, dễ sinh bệnh. Nhưng con nàng thì khác, ngoài những lúc cần thiết, chẳng hề khóc nháo. Nàng chỉ việc ngủ ngon, dưỡng sức, mọi việc còn lại chẳng cần lo.
So sánh thế, Tần Quý phi chỉ thấy con mình tốt khắp mọi bề, đến mức khi nhìn gương mặt còn chưa nẩy nở đã thấy thanh tú đến lạ.
Cả Vĩnh Chỉ Cung, trừ Tần Quý phi, ai cũng khen Tiêu Yến Ninh xinh đẹp.
Mắt to tròn, lông mi dài rậm, da trắng mịn, nhìn thế nào cũng đáng yêu. Chỉ vì sinh non, hắn hơi gầy, thể chất yếu, nên cần được chăm sóc kỹ lưỡng.
Tần Quý phi cứ so sánh hắn với mình. Nàng có nhan sắc tuyệt trần, được ban thưởng hậu hĩnh, chăm chút từ sợi tóc, nên khi nhìn đứa trẻ mới sinh này, nàng chỉ thấy bình thường.
Trẻ sơ sinh, ngày ngày chỉ ăn rồi ngủ, ngủ dậy rồi ăn, ăn xong lại ngủ.
Tiêu Yến Ninh, dù mang ký ức kiếp trước, cũng chẳng thoát khỏi vòng lặp ấy.
Đầu óc hắn suy nghĩ lung tung, nhưng cơ thể yếu ớt luôn ép hắn chìm vào giấc ngủ.
Thực ra, với chuỗi ngày ăn-ngủ-ngủ-ăn này, Tiêu Yến Ninh khá thích. Nhắm mắt, mở mắt, vài canh giờ trôi qua. Lặp lại vài lần, một ngày đã hết.
Trẻ con ăn nhiều ngủ nhiều mới mau lớn, thân thể mới khỏe mạnh.
Nhưng với hắn, thách thức lớn nhất không phải ăn uống hay ngủ nghỉ. Hắn khổ tâm vì cơ thể này là trẻ sơ sinh bất động, còn tâm trí lại thuộc về một người trưởng thành.
Người bình thường khi lớn lên thường sẽ không nhớ chuyện trước ba tuổi, những "lịch sử đen tối", sau này khi trưởng thành, đương nhiên cũng quên sạch. Nhưng hắn thì khác, mọi chuyện hiện tại, hắn nhớ mãi, muốn quên cũng chẳng được.
Như bây giờ, nhìn nhũ mẫu và cung nữ thay y phục rồi lau rửa cho mình, Tiêu Yến Ninh chỉ muốn ngất đi.
Ngất đi, hắn sẽ chẳng biết gì nữa.
Nghĩ rằng những hình ảnh này sẽ theo hắn cả đời, hắn xấu hổ đến mức muốn đào một cái biệt thự dưới đất mà chui vào.
Tiêu Yến Ninh là người, có máu thịt, có suy nghĩ, có chút ích kỷ. Kiếp trước, hắn sống khổ sở, dù sau này thành công, dù trước mặt cha mẹ tỏ ra bình thản, vết thương mà gia đình gốc mang lại sẽ chẳng bao giờ phai nhòa.
Đêm khuya vắng lặng, nghĩ lại quá khứ, lòng khó tránh oán trách, tính tình ít nhiều méo mó.
Nếu hắn xuyên thành người lớn, hay một đứa trẻ ba tuổi tự đi lại được, bóng tối tâm lý kiếp trước ắt sẽ theo sang kiếp này, khiến hắn trở nên kỳ quặc hơn người thường.
Nhưng giờ, sự xấu hổ đã đánh bại tất cả.
Nỗi buồn chẳng ai yêu thương, nỗi vất vả làm nhiều việc để nuôi thân, tất cả đều bị sự thẹn thùng hiện tại xóa sạch.
Trong lòng hắn giờ chỉ có xấu hổ, ngượng ngùng, cháy rát đến mức muốn bốc khói.
"Tiểu hoàng tử sao đột nhiên đỏ rực cả người vậy, mặt cũng đỏ, chẳng lẽ bệnh rồi?" Nhũ mẫu đang bọc hắn trong chăn thật kỹ càng, bỗng thấy da dẻ hắn đỏ bừng, hoảng hốt kêu lên.
Tiêu Yến Ninh: "..."
Hắn muốn khóc mà chẳng ra nước mắt. Một đứa trẻ mới sinh mà đã biết xấu hổ đến đỏ cả người, họ có thể nghĩ theo hướng đó sao?
Dĩ nhiên là không.
Nhũ mẫu vội sờ trán hắn. Nhiệt độ bình thường, nhưng da vẫn đỏ rực. Chăm sóc hoàng tử vốn là trọng trách, nhũ mẫu vội bế hắn đến gặp Tần Quý phi. Hắn là trẻ sinh non, cả người đỏ ửng thế này, họ không dám chậm trễ.
Hơn nữa, lễ rửa ba sắp bắt đầu, cả cung đều đang mong chờ, tuyệt đối không thể có sai sót.
Tần Quý phi đang nghỉ ngơi, nghe nhũ mẫu nói, vội ôm con vào lòng.
Liếc mắt, quả nhiên thấy hắn đỏ như tôm luộc!
Lần đầu làm mẹ, nàng chưa từng thấy cảnh này, lập tức luống cuống, mặt đầy hoảng loạn.
Lúc mới sinh, đứa bé tuy xấu xí thật, nhưng mỗi ngày lại đổi khác. Giờ trong mắt nàng, hắn đã là một chú khỉ con xinh xắn.
Huống chi, đây là máu thịt của nàng, là nàng hạ sinh trong đau đớn, là hoàng tử, mang vinh quang cả nhà họ Tần, sao có thể để xảy ra sơ suất được.
"Gọi ngự y!" Tần Quý phi gấp gáp ra lệnh: "Mau lên, không được chậm trễ giờ lành."
Giờ rửa ba là Hoàng thượng sai Khâm Thiên Giám cẩn thận chọn lựa. Trễ một khắc cũng bị cho là làm lỡ vận mệnh hoàng tử, lại còn mang tiếng xem nhẹ thánh ý.
Quý phi sao có thể để việc ấy xảy ra.
Tiêu Yến Ninh tuyệt vọng nhắm mắt. Nếu lát nữa không có gì bất ngờ, ngự y chưa đến, vết đỏ trên người hắn đã lặn rồi.
Tin Vĩnh Chỉ Cung gọi ngự y nhanh chóng lan khắp hậu cung. Hoàng hậu vẫn điềm nhiên, các phi tần khác thì xì xào sau lưng. Tần Quý phi sinh hoàng tử như nhặt được vàng. Hoàng thượng ban thưởng cho cung nhân Vĩnh Chỉ Cung ba tháng bổng lộc, chưa kể còn có các bà đỡ, nhũ mẫu, y bà, ngự y chăm sóc nàng.
Cung nhân Vĩnh Chỉ Cung ngày ngày rạng rỡ, người ở cung khác nhìn mà chua xót.
Sinh hoàng tử thì đã sao? Hoàng thượng có đến tận sáu vị hoàng tử, bốn vị công chúa, ai mà chẳng sinh được.
"Vốn là đứa trẻ sinh non, lẽ ra nên tịnh dưỡng mới phải, giờ cứ thích lôi ra bày vẽ đủ trò, chẳng bệnh mới lạ."
"Nương nương..."
"Thôi, bổn cung chỉ nói với ngươi thôi, đương nhiên sẽ không truyền ra ngoài."
Bên kia, như Tiêu Yến Ninh dự đoán, Trương Thiện, ngự y họ Trương, thấy Lạc Mi hớt hải gọi, tưởng tiểu hoàng tử xảy ra chuyện, vội mang hòm thuốc chạy đến Vĩnh Chỉ Cung.
Đến nơi, ông bắt mạch.
Trương ngự y nhíu mày, rồi đổi tay bắt tiếp.
Thấy ông như vậy, Tần Quý phi tim thót lên cổ, nhũ mẫu cũng căng thẳng, ôm chặt Tiêu Yến Ninh đến mức hắn ngạt thở, hắn đành hức hức hai tiếng tỏ ý khó chịu. Nhũ mẫu vội thả lỏng tay.
Trương ngự y bắt mạch hồi lâu chẳng nói gì, Tần Quý phi sốt ruột, hỏi thẳng: "Tiểu hoàng tử rốt cuộc bị làm sao?"
Trương Thiện: "..."
Ông bắt lâu vì chẳng thấy vấn đề gì.
Tiểu hoàng tử sinh non, khí huyết có phần yếu là chuyện thường, nhưng ngoài ra thì chẳng có bệnh gì khác.
Ông bèn hỏi han tình hình.
Nghe nói tiểu hoàng tử cả người tự dưng ửng đỏ, ông nhìn hắn, còn nghi ngờ mắt mình có vấn đề. Giờ tiểu hoàng tử trắng trẻo hồng hào, đâu có gì bất thường đâu?
Chắc do Tần Quý phi lo cho con quá rồi.
Yên tâm, Trương ngự y có cách đối phó với quý nhân.
Không bệnh thì nói là bệnh nhẹ, bệnh nhẹ thì nói nặng hơn, bệnh chữa được thì nói nghiêm trọng, bệnh lớn không chữa được thì im luôn.
Thế là ông xoay chuyển ý, bảo tiểu hoàng tử vẫn là vấn đề khí huyết yếu, cần chăm sóc kỹ càng, ngoài ra thì chẳng có gì phải lo ngại.
Tần Quý phi nghe xong liền thở phào, rồi lại tức giận. Nếu không phải nàng bị kinh động ở Ngự Hoa viên, sao có thể sinh non?
Nàng là viên ngọc quý được nâng niu trong tay gia đình, nhưng cũng chẳng phải bông hoa yếu ớt trong lồng kính. Thủ đoạn bẩn thỉu của hậu viện, nàng vốn chẳng còn lạ lẫm. Cung cấm luôn đầy rẫy chuyện dơ bẩn, dù có Thái hậu che chở, cẩn thận đến đâu, nàng vẫn gặp chuyện. Sao nàng không nghi ngờ cơ chứ?
Xác định không ảnh hưởng lễ rửa ba, Tần Quý phi sai Lạc Mi tiễn Trương ngự y ra ngoài.
Giờ phút này, nàng dồn tâm trí cho lễ rửa ba của con, chuyện khác thì cứ để từ từ.
---
Lễ rửa ba của Tiêu Yến Ninh náo nhiệt vô cùng. Nhà ngoại Tần thị gửi đến bao nhiêu vật quý, cầu phúc cho tiểu hoàng tử.
Hoàng thượng tuy không đến, nhưng sai thái giám thân cận tên Lưu Hải mang ngọc bội đến tặng.
Nhân vật chính ba ngày tuổi, mặc quần yếm, được nhũ mẫu đỡ, nằm trong chậu, bị mọi người vây quanh ngắm nghía, xấu hổ đến mức muốn độn thổ.
Cho nên để phân tâm, hắn tập trung nghe lỏm mọi người trò chuyện, mới biết thân thế mình không tầm thường.
Hắn, vị hoàng tử thứ bảy của Đại Tề.
Ông ngoại là Quốc công.
Cậu ruột là Tể tướng.
Mẹ là Quý phi.
Cha là Hoàng thượng.
Với gia thế khủng này, ở Đại Tề, hắn có thể ngang dọc tung hoành.
Sự xấu hổ tột độ hóa thành bình thản. Giờ quê cũng đã quê đến cùng rồi, còn gì để mất nữa đâu?
Tiêu Yến Ninh bắt đầu ngắm nghía "kho báu" của mình. Hắn lập tức chú ý đến những món trang sức bằng vàng trong chậu.
Vàng lấp lánh, sáng rực, nhìn là biết giá trị. Có vàng, kiếp này hắn chẳng lo đói.
Tiêu Yến Ninh chưa từng mơ, kiếp trước thảm đến mức ăn cả đồ thừa cơm cặn, kiếp này lại đầu thai vào ổ vàng.
Kiếp trước, hắn sợ nghèo, sợ đói, trong mắt chỉ có tiền.
Tiêu Yến Ninh yêu tiền, yêu vàng.
Hắn yêu vàng đến mức nào ư?
Theo sử sách sau này ghi lại, trong lễ rửa ba của Thất hoàng tử, dù ngón tay còn yếu, hắn đã cố nắm chiếc khóa trường mệnh bằng vàng đeo trước ngực.
Từ đó, ngày nào không thấy khóa vàng, hắn òa khóc.
Đến lễ đầy tháng, Thất hoàng tử thấy ai đeo nhiều vàng, mắt liền sáng rực, cười tít mắt, đúng chuẩn kẻ mê của.
Gì cơ, bảo hắn lớn ngần này mà còn giả khóc ư? Tiêu Yến Ninh nghĩ, đã không thoát được "lịch sử đen tối", chi bằng tranh thủ kiếm lợi cho mình.
Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Story
Chương 4
10.0/10 từ 45 lượt.
