Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 3


Đại Tề, năm Hưng An thứ hai, mùng ba tháng chín, trời cao mây nhạt, sắc thu trong trẻo.


Trong Phật đường, Thái hậu đang nhắm mắt tụng kinh, đại cung nữ Trản Thư vội vã bước đến, khẽ tâu: "Thái hậu nương nương, từ Vĩnh Chỉ Cung có tin, Quý phi sắp sinh rồi."


Nghe lời này, Thái hậu chợt mở mắt.


Quý phi Tần Khê, xuất thân Tần thị, là cháu gái ruột của Thái hậu. Nhan sắc tuyệt trần, vừa nhập cung đã nhận được sủng ái ngập trời, phong thái chẳng ai sánh bằng.


Khi mang thai, Thái hậu và Hoàng thượng đều hết mực quan tâm nàng. Để Tần Quý phi an tâm dưỡng thai, Thái hậu lấy cớ lo cho an nguy của long tự, miễn luôn việc mỗi ngày nàng phải đến Vĩnh Khôn Cung thỉnh an Hoàng hậu.


Tất cả chỉ để đảm bảo hoàng tự bình an chào đời.


Thái hậu vịn tay Trản Thư đứng dậy, giọng nhàn nhạt: "Trương ngự y chẳng phải nói còn một tháng nữa mới đến ngày sao? Sao lại sớm thế này? Vĩnh Chỉ Cung đã sắp xếp ổn thỏa cả chứ?"


"Thái hậu chớ lo, nội thị từ Vĩnh Chỉ Cung bẩm báo mọi thứ đều an lành. Nhũ mẫu, bà đỡ, y bà đều đang túc trực. Thái hậu và Hoàng thượng rất coi trọng thai này, kẻ dưới chẳng ai dám sơ suất." Trản Thư dịu giọng an ủi.


Thái hậu hừ lạnh, chậm rãi nói: "Nếu thật sự ổn, sao lại sinh sớm một tháng? Cung cấm này, bề ngoài gió lặng sóng yên, bên trong chẳng biết ẩn bao nhiêu yêu ma quỷ quái, chỉ cần lơ là một chút là lại giở trò. Quý phi còn trẻ, lại là lần đầu sinh nở, e rằng ta phải đích thân đến đó tọa trấn mới yên tâm."


Trản Thư cười: "Có Người ở đó, yêu ma quỷ quái nào dám ló mặt."


Khi Thái hậu đến Vĩnh Chỉ Cung, Hoàng hậu cũng vội vàng tới nơi.


Thấy Thái hậu đến trước, Hoàng hậu thoáng chạnh lòng. Trong cung này, thân phận Thái hậu và Hoàng thượng có phần tế nhị.


Hoàng thượng không phải con ruột của Thái hậu.


Xét về vai vế, Hoàng thượng là cháu trai của Tiên hoàng.


Chỉ vì dòng dõi Tiên hoàng đơn bạc, suốt thời gian trị vì, ông không có hoàng tử.


Trước khi băng hà, Tiên hoàng triệu tập các đại thần trong Nội Các* và các học sĩ Hàn Lâm viện* đến trước ngự sàng mình, bảo họ soạn thảo di chiếu, ghi lại toàn bộ công tội một đời của ông, lời dặn dò các đại thần, và cuối cùng, chọn người kế thừa ngai vàng.


Theo ý Tiên hoàng, người được chọn là con trai trưởng của Tấn vương – em trai đã qua đời của ông, đang ở đất phong xa xôi tại Thông Châu.


Sau khi tiên hoàng băng hà, bản di chiếu đã được Nội Các trau chuốt, chỉnh sửa lại. 


Khi chưởng ấn thái giám Tùy Ân của Tư Lễ Giám* cùng Đại học sĩ Nội Các - Tần Truy - và các quan khác đích thân mang chiếu đến Thông Châu, thì vị đương kim Hoàng thượng khi ấy — vẫn còn là một vương gia — đang thảnh thơi ngồi câu cá bên hồ sau trong phủ.


Ai cũng biết Tiên hoàng không có con trai, nhưng cháu trai thì chẳng thiếu. Vì thế, Hoàng thượng chưa từng mơ đến ngai vàng.


Vận may từ trời rơi xuống, khiến Hoàng thượng ngây ngẩn. Khi tỉnh táo lại, ngài đã ngồi trên xe ngựa tiến về kinh đô.



Lúc đăng cơ, Hoàng thượng từng đấu trí đôi chút với các đại thần Nội Các. Chuyện bên ngoài, bên trong, triều chính lẫn hậu cung, rắc rối chẳng cần kể hết.


Tóm lại, giờ đây Thái hậu hiếm khi ra ngoài, mọi việc ở hậu cung đều do Hoàng hậu quản lý.


Trừ việc Tần Quý phi mang thai, Thái hậu hiếm khi lên tiếng can thiệp.


Ngoại đình, nội đình, tiền triều, hậu cung, luôn giữ một thế cân bằng mỏng manh.


Thế nhưng lúc này, Tần Quý phi lâm bồn, Thái hậu tự mình đích thân đến, rõ ràng không yên tâm. Hoàng hậu tất nhiên phải dốc hết sức lực, tránh để bị đàm tiếu.


Nếu là phi tần bình thường sinh con, chỉ cần làm theo lệ là được. Nhưng Tần Quý phi thì khác, không chỉ có Thái hậu chống lưng, mà còn được Hoàng thượng sủng ái, Hoàng hậu không thể không thận trọng.


Các phi tần khác cũng thế. Việc Quý phi sinh con chẳng liên quan đến họ, cứ ở trong cung chờ tin là được.


Nhưng Thái hậu đã đến, họ không ra mặt thì không hợp lẽ. Dĩ nhiên, cũng có kẻ viện cớ ốm để tránh. Quý phi sinh con, người bệnh đến chúc sẽ mang điềm xui.


Quan hệ giữa Thái hậu và Hoàng thượng, chỉ ba câu hai lời khó nói rõ. Hoàng hậu làm tròn bổn phận, bước đến bên Thái hậu, nhẹ giọng an ủi: "Thái hậu chớ lo, Quý phi tuy lần đầu sinh nở, nhưng nàng còn trẻ trung khỏe mạnh, lại có ngự y túc trực bên trong, chắc chắn sẽ sớm có tin vui."


Thái hậu mỉm cười gật đầu, sai Trản Thư vào hầu, rồi cùng mọi người chờ tin ở thiên điện.


Trong phòng sinh, Tần Quý phi đau đớn kêu gào, khóc đến ngắt quãng.


Từ nhỏ, nàng được gia đình nâng niu như ngọc quý, dung mạo rực rỡ, tính tình phóng khoáng. Ngày thường, chỉ va nhẹ ngón tay vào bàn cũng đã suýt chịu không nổi, huống chi giờ đây vừa chảy máu vừa đau đớn cùng cực, cả đời nàng chưa từng chịu khổ thế này.


Bụng nặng nề, cơ thể đau đến tê dại, vậy mà bà đỡ và y bà còn bảo nàng ráng sức. Nếu không đau đến mức chẳng nói nên lời, nàng chỉ muốn bật dậy hỏi họ ráng sức thế nào. Những người này rõ ràng là do nhà nàng cẩn thận chọn lọc đưa vào cung, vậy mà giờ chẳng giúp ích được gì.


Tần Quý phi chỉ còn biết khóc.


Mồ hôi trên mặt bà đỡ cũng nhiều như lệ trên mặt nàng.


"Nương nương, sinh con đầu lòng thường mất thời gian, người phải giữ sức." Nếu khóc đến lúc đứa trẻ sắp ra mà người mẹ kiệt sức, e là thành tai họa.


Lỡ mà khó sinh...


Lo cho mạng mình, bà đỡ vội xua đuổi ý nghĩ ấy đi, thầm cầu khấn trời Phật phù hộ Quý phi mẹ tròn con vuông.


Ngự y liên tục bắt mạch cho Tần Quý phi. May thay, dù nàng khóc lóc thảm thiết, mạch tượng vẫn tràn đầy sức sống.


Một canh giờ rưỡi sau, Tần Quý phi đột nhiên thét lên một tiếng. Bà đỡ và y bà vội vàng đến kiểm tra.


Đầu đứa trẻ đã ló ra. Y bà nắm tay nàng, nói: "Nương nương, ráng thêm chút nữa, đứa trẻ sắp ra rồi..."


Tần Quý phi: "..." Sinh con đau đớn quá, chẳng trách người ta nói sinh con là qua cửa quỷ.



Khi đứa trẻ cuối cùng cất tiếng khóc chào đời, Tần Quý phi mồ hôi nhễ nhại, đến ngón tay cũng lười động đậy.


Nơi nàng nằm được dọn sạch, nhũ mẫu rạng rỡ ôm đứa trẻ đã được lau rửa, bọc trong chăn gấm, bẩm tâu: "Chúc mừng Quý phi nương nương, là một tiểu hoàng tử khỏe mạnh."


Dù sinh non một tháng, tiếng khóc của tiểu hoàng tử rất vang, thoạt nhìn cũng dễ nuôi.


Nhũ mẫu cẩn thận đặt đứa trẻ bên cạnh Tần Quý phi.


Nàng liếc nhìn, lòng chợt tủi thân, lệ rơi lã chã.


Đau đớn vất vả sinh ra, vậy mà đứa trẻ xấu xí quá, trông y hệt con khỉ con.


Đại cung nữ thân cận tên Lạc Mi vội lau nước mắt cho nàng. Các cung nhân, ma ma đều khuyên nàng giữ gìn sức khỏe.


Nàng vừa mới sinh, khóc nhiều sẽ hại mắt.


Hơn nữa, Thái hậu, Hoàng hậu và mấy phi tần đang chờ ở điện bên. Nếu nghe nàng khóc, chẳng biết họ sẽ nghĩ gì.


Tần Quý phi vừa mệt mỏi vừa tủi thân, khóc một hồi rồi thiếp đi.


Cung nhân chạy ra báo tin vui cho Thái hậu, Hoàng hậu và mọi người.


Nghe Tần Quý phi thuận lợi sinh hoàng tử, Thái hậu mới thở phào nhẹ nhõm.


Hoàng hậu và các phi tần lần lượt nói lời chúc tụng. Hoàng hậu sai người báo tin Quý phi mẹ tròn con vuông cho Hoàng thượng.


Còn phần thưởng cho cung nhân Vĩnh Chỉ Cung, dĩ nhiên không thể thiếu.


Trong điện Phụng Thiên, Hoàng thượng đang nghe Hàn lâm học sĩ - Lư Văn Dụ giảng sử. Nghe tin Tần Quý phi sinh con, ngài ngẩn ra, rồi sắc mặt trầm xuống: "Sao đến khi sinh mới báo? Quý phi có bình an không?"


Xác nhận nàng bình an, gương mặt Hoàng thượng mới thoáng nét vui mừng.


Lư Văn Dụ: "Chúc mừng Hoàng thượng đón chào quý tử."


Hoàng thượng mỉm cười nhìn đối phương, cho lui, rồi đích thân đến Vĩnh Chỉ Cung.


Khi Hoàng thượng đến, Hoàng hậu và các phi tần đều có mặt.


Sau khi mọi người hành lễ, Hoàng hậu khẽ nói: "Quý phi sinh nở bình an. Thái hậu đã vào thăm tiểu hoàng tử, rồi về cung tụng kinh cầu phúc cho tiểu hoàng tử."


"Thái hậu chu đáo." Hoàng thượng đáp.


Bước vào thăm Tần Quý phi, căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, hương trầm thoảng nhẹ, không chút mùi máu.



Hoàng thượng an ủi Tần Quý phi vài câu, rồi nhìn đứa trẻ trong tay nhũ mẫu.


Trước đứa trẻ này, ngài đã có sáu đứa con trai, bốn con gái, nên giờ cũng chẳng còn cảm giác hiếm lạ nữa.


Nhưng vì đây là con của Tần Quý phi, đương nhiên khác biệt.


Để tỏ ý trân trọng, Hoàng thượng bảo nhũ mẫu đưa đứa trẻ cho ngài.


Tần Quý phi giật mình, vội ngồi dậy, lo lắng: "Hoàng thượng, vạn lần không thể..."


Ngài thân phận cao quý, sao có thể tự tay ôm trẻ.


Hơn nữa, đứa trẻ mới sinh, trông đỏ hỏn xấu xí thế kia, lỡ Hoàng thượng giật mình làm rơi thì sao.


Hoàng thượng hào hứng: "Con của trẫm, có gì không thể?"


Ngài cũng không phải chưa từng ôm trẻ. Năm xưa, khi Thái tử mới sinh, ngài cũng đã tự tay bế lên.


Dù nói thế, chuyện đã lâu, động tác bế trẻ của Hoàng thượng giờ chẳng có chút thuần thục nào.


Tiêu Yến Ninh, tức đứa trẻ trong tay ngài, bị tư thế gượng gạo làm tỉnh giấc.


Hoàng thượng thấy hắn mở mắt, vui vẻ: "Ái phi này, con của chúng ta tỉnh rồi."


Mọi người đồng loạt phụ họa, hết lời tán tụng, nói Hoàng thượng phúc đức sâu dày, tiểu hoàng tử được ngài bế trong tay, được long khí che chở, nên mới vui mừng mở mắt tạ ơn.


Tiêu Yến Ninh: "..." Kỹ năng nịnh nọt thần sầu này, người thường khó học nổi.


Trẻ sơ sinh cơ thể chưa phát triển, lẽ ra chẳng biết gì. Nhưng hắn, mang theo ký ức của kiếp trước, lại khác.


Vừa rồi, hắn ngạt thở, còn mơ màng tưởng mình chưa chết vì bệnh.


Khi không khí tươi mới tràn vào phổi, hắn há miệng, tiếng khóc trẻ thơ bật ra khiến chính hắn giật mình. Rồi hắn nhận ra mình không động đậy, không nhìn thấy gì.


Nghe người xung quanh nói, hắn mới hiểu, mình đã biến thành một đứa trẻ sơ sinh trong cung đình thời cổ đại.


Tiêu Yến Ninh tưởng mình là người từng trải, trên trái đất chẳng còn điều gì làm hắn sợ. Hôm nay, hắn lại bị làm cho một vố hết sức choáng váng.


Thể lực trẻ sơ sinh quá yếu, khóc xong, được bế đi tắm rửa, hắn mơ màng ngủ thiếp đi.


Lần nữa tỉnh lại, hắn đã nằm trong tay Hoàng thượng.


"Đứa nhỏ này rất giống trẫm." Hoàng thượng đắc ý nói.



Nàng gượng gạo đáp: "Đúng là rất giống Hoàng thượng ạ." Nàng nói dối trắng trợn. Hoàng thượng trông anh tuấn như thế, nào giống đứa bé đỏ hỏn, mặt nhăn như khỉ này.


Hoàng thượng: "Thông minh lanh lợi cũng giống trẫm."


Tần Quý phi nghe mà tê dại.


Tiêu Yến Ninh: "..." Ê, hắn chỉ là trẻ sơ sinh thôi, cần gì tâng bốc lắm thế.


Hắn vừa há miệng, chợt cảm thấy phía dưới ấm nóng.


Tiêu Yến Ninh: "..."


Dù là phản xạ bản năng của trẻ, hắn vẫn xấu hổ muốn chết, há miệng khóc hai tiếng.


Nghe tiếng khóc, thấy nước tiểu nhỏ xuống long bào, Hoàng thượng sững sờ, cứng người ôm đứa trẻ.


Tần Quý phi hoảng loạn, vội sai nhũ mẫu bế đứa trẻ đi.


Nàng vừa mới sinh, nhưng vẫn nhịn đau định xuống giường tạ tội.


Hoàng thượng vừa mới khen con xong, đâu thể lúc này so đo.


Ngài ngăn nàng, thong dong đưa đứa trẻ cho nhũ mẫu, ra vẻ bình tĩnh: "Ái phi nghỉ ngơi cho tốt, trẫm đi rửa tay thay y phục."


Ngài phải lập tức thay ngay bộ long bào ám mùi này! Sau đó rửa tay mười lần mới được!


Tần Quý phi cũng không biết nên nói gì, chỉ vội sai cung nhân hầu hạ Hoàng thượng rửa ráy.


Sau khi Hoàng thượng rời đi, nhũ mẫu thay tã sạch mềm cho Tiêu Yến Ninh.


Cơ thể thoải mái rồi, nhưng hắn lại đói.


Kiếp trước, hắn từng đói no thất thường, nên mới mắc ung thư dạ dày. Giờ mới sinh, hắn không thể chịu đựng nổi cơn đói được nữa.


Hắn không muốn tự làm khổ mình.


Thôi thì... Tiêu Yến Ninh cắn răng, nhắm mắt, há miệng khóc thật to.


Thấy con mình khóc đầy uất ức, Tần Quý phi vội hỏi nguyên do.


Nhũ mẫu dày dạn, nói tiểu hoàng tử đói. Tần Quý phi liền sai nhũ mẫu bế hắn đi.


Tiêu Yến Ninh chỉ hận lúc chết không thèm uống canh Mạnh Bà, giữ nguyên ký ức, giờ lại bị giam trong thân xác đứa trẻ sơ sinh.


Hành trình lớn lên, thật quá đỗi xấu hổ.


Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Story Chương 3
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...