Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Chương 26
Thấy Tam ca nghiêm túc bảo rằng mình đang luyện võ, Tiêu Yến Ninh đành sửa lời. Hắn ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nhìn Tam hoàng tử, đầy chờ mong: "Vậy Tam ca dạy đệ luyện võ được không?" Lời này là thật lòng. Đọc sách viết chữ, hắn chẳng hứng thú. Tin rằng bất kỳ người trưởng thành nào xuyên về cổ đại cũng chẳng mặn mà với việc đó.
Vất vả vượt qua kỳ thi đại học, tốt nghiệp, có chút thành tựu trong sự nghiệp, vậy mà chớp mắt lại trở về thời thơ ấu, phải học lại từ đầu, ai cam lòng? Tiêu Yến Ninh là người trưởng thành chín chắn, lý trí, nhưng hắn cũng không thể chấp nhận nổi.
Nhưng luyện võ thì khác. Luyện võ rèn luyện thân thể, lúc cần còn có thể cứu lấy mạng mình. Là hoàng tử trong cung sâu, ai biết ngày nào sẽ gặp nguy hiểm? Hắn không hề muốn làm một con tôm mềm nhũn.
"Dạy đệ?" Tam hoàng tử cau mày: "Không được."
Nghe vậy, gương mặt trắng trẻo của Tiêu Yến Ninh xịu xuống, đầu như mất sức mà rũ ra, giọng mềm nhũn, buồn bã: "Không được sao..."
Tam hoàng tử quen múa đao luyện kiếm, chẳng biết cách chơi đùa với trẻ con, huống chi là một đứa trẻ mềm mại, nhỏ xinh thế này. Thấy Tiêu Yến Ninh vì một lời của mình mà cả người ủ rũ, đôi mắt đẹp long lanh như ngấn nước, chỉ chực khóc, hắn luống cuống tay chân: "Không phải ta không dạy đệ! Muốn học võ phải tìm sư phụ, tùy theo thể trạng mà lập kế hoạch. Đệ còn nhỏ, học bừa theo ta, lỡ bị thương thì sao." Luyện võ mà bị thương, nhẹ thì tàn tật, nặng thì mất nửa đời.
"Vậy à." Tiêu Yến Ninh ngẩng lên, lập tức tươi tỉnh, cả người tràn đầy sức sống.
Thấy hắn như vậy, Tam hoàng tử thở phào, tim vừa nãy còn treo lơ lửng vì sợ hắn khóc. Đồng thời, hắn cũng hơi đau đầu—trẻ con thật thất thường, mới đó đã đổi sắc mặt rồi.
"Tam ca có sư phụ riêng à?" Tiêu Yến Ninh tò mò, đôi mắt to đảo quanh như tìm kiếm tung tích sư phụ của Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử thành thật: "Ta có sư phụ, nhưng không hợp dạy đệ đâu. Nếu đệ thật lòng muốn học võ, lớn hơn chút nữa có thể vào doanh Kỵ Xạ."
Doanh Kỵ Xạ không chỉ dạy cưỡi ngựa bắn cung, mà còn có súng hỏa mai và đối trận. Rèn luyện khắc nghiệt, mỗi năm còn có thực chiến. Nhưng Tiêu Yến Ninh còn quá nhỏ, mà doanh Kỵ Xạ cũng không phải ai muốn vào cũng được.
Tiêu Yến Ninh không hiểu hết, nhưng vẫn gật đầu. Hắn nhìn Tam hoàng tử, đột nhiên hỏi: "Tam ca ngày nào cũng luyện võ, có mệt không?"
Hắn hỏi rất chân thành.
Tam hoàng tử khựng lại, rồi cười.
Tam hoàng tử mang dòng máu dị tộc, đôi mắt nhạt hơn người thường, ngày thường luyện võ ít cười. Lúc này, ánh nắng lấp lánh rơi vào đáy mắt, hắn cong mày, đẹp đến nao lòng.
Tiêu Yến Ninh thầm nghĩ, Tam ca hắn thật sự rất đẹp. Ở bên người vừa đẹp vừa tốt bụng, tâm trạng cũng vui lây.
"Làm việc mình thích, đương nhiên không thấy mệt." Tam hoàng tử cười tươi.
Tiêu Yến Ninh gật gù, tán đồng. Trước kia, hắn thích học hành để có một mái nhà che mưa che nắng. Giờ đây, hắn thích tích cóp vàng bạc châu báu, mỗi lần nhận được, lòng đều rạng rỡ. Dẫu sở thích khác Tam ca, nhưng niềm vui hẳn cũng sẽ giống nhau.
Tiêu Yến Ninh chơi ở Ninh Thọ Cung hơn một canh giờ, chơi đến mức ngủ quên. Hắn trắng trẻo, mũm mĩm, cái bụng tròn trĩnh của trẻ con cũng đáng yêu. Khi ngủ, hắn ngoan ngoãn, má hồng hào, hàng mi dài như cánh quạt nhỏ.
Tam hoàng tử đứng bên nhìn một lúc, cân nhắc có nên đưa hắn về Vĩnh Chỉ Cung hay không. Lúc này, Vân Phi từ trong điện bước ra. Nàng từng được gửi đến Đại Tề, nhan sắc chẳng chê vào đâu được. Khi ở Tấn vương phủ, nàng được sủng ái, ỷ vào sự yêu chiều của Hoàng Thượng mà có lúc kiêu ngạo, chẳng xem vương phi ra gì. Đến khi quan hệ Đông Ly và Đại Tề căng thẳng, Hoàng Thượng khi đó còn là thế tử bị ngự sử tham tấu vì nàng, bảo ngài không lo tiến thủ, chỉ biết vui chơi cùng nữ nhân Đông Ly.
Dẫu Hoàng Thượng không bị trách phạt, nhưng quan hệ với Vân Phi dần xa cách. Nàng dần hiểu ra quy củ trong vương phủ, biết rằng sủng ái có dài lâu và nhất thời. May thay, nàng có Tam hoàng tử khi còn được yêu chiều. Những năm qua, nhờ có Tam hoàng tử, ngày tháng mới bớt khó khăn hơn một chút.
Qua bao biến cố, Vân Phi học được cách làm người khiêm nhường. Nhìn đứa trẻ trên giường, nàng bảo Tam hoàng tử: "Thất hoàng tử ở Ninh Thọ Cung lâu thế, Hoàng Thượng và Quý phi nương nương chắc lo lắng. Con đưa đệ ấy về đi."
Tam hoàng tử cau mày: "Con đã cho người báo với Vĩnh Chỉ Cung rồi, không đi đâu."
"Con thì biết cái gì!" Vân Phi sốt ruột: "Sao con chẳng chịu để tâm đến mình?"
Trong các hoàng tử, Tam hoàng tử chẳng có hậu thuẫn, Hoàng Thượng cả năm chẳng nhớ đến hắn mấy lần. Giờ Hoàng Thượng đang ở Vĩnh Chỉ Cung, không nhân cơ hội xuất hiện, còn đợi đến bao giờ? Vân Phi biết rõ, ngai vàng đối với Tam hoàng tử mang máu dị tộc là điều không thể. Dẫu Hoàng Thượng đồng ý, triều thần cũng chẳng chấp nhận, trừ phi các hoàng tử khác chẳng còn ai. Nhưng chuyện đó, dùng đầu ngón chân cũng biết là bất khả thi.
Vân Phi chẳng mơ mộng cao xa, chỉ mong Tam hoàng tử sống tốt. Hắn tuy đơn thuần nhưng không ngốc, hiểu ý mẫu phi. Đưa Tiêu Yến Ninh về Vĩnh Chỉ Cung là cơ hội gặp Hoàng Thượng, thể hiện tình huynh đệ thân thiết, nhưng hắn không muốn. Tính hắn thẳng thắn, lời nói khó nghe, gặp Hoàng Thượng e là chỉ khiến ngài thêm giận.
Thấy Tam hoàng tử không động lòng, Vân Phi tức đến đỏ mắt, véo tai hắn lôi ra ngoài, mắng hắn như đá trong hầm cầu, vừa thối vừa cứng.
Cuối cùng, Tiêu Yến Ninh được cung nhân Vĩnh Chỉ Cung đón về. Khi được đặt lên giường, hắn giật mình tỉnh giấc, ngáp dài, nước mắt sinh lý chảy xuống khóe mắt. Hắn ngơ ngác: "Ta không phải đang ở chỗ Tam ca sao? Sao lại về đây?"
"Thế nào, Vĩnh Chỉ Cung nhỏ quá, chứa không nổi con à?" Giọng âm u của Hoàng Thượng vang lên.
Tiêu Yến Ninh giật bắn, lăn một vòng, mới thấy ngài ngồi cạnh giường, trừng mắt nhìn hắn. Hắn lau nước mắt, gọi: "Phụ hoàng."
Hoàng Thượng nhìn hắn ngái ngủ, im lặng hồi lâu, bất đắc dĩ lắc đầu: "Thích Tam ca con đến vậy sao?" Mấy ngày không vào hậu cung, chẳng ngờ Tiêu Yến Ninh thay đổi lớn thế, còn thích đi giao du. Nửa ngày không thấy bóng, Hoàng Thượng còn nghi ngờ, cái dáng vẻ mê giao tiếp này với Thất hoàng tử ngày trước nửa năm chỉ nói hai câu, thích rúc ở Vĩnh Chỉ Cung có phải là cùng một người không.
"Các ca ca tỷ tỷ khác con cũng thích." Tiêu Yến Ninh bò đến mép giường, ngồi đối diện Hoàng Thượng: "Nhưng Tam ca đẹp nhất."
"Nông cạn." Nhìn mắt hắn sáng lên khi nhắc Tam hoàng tử, Hoàng Thượng đánh giá đúng một câu.
"Nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, phải xem nội tâm." Hoàng Thượng khổ tâm dạy dỗ: "Mọi ưu điểm của Tam ca con đều ở trên gương mặt, học hành thì tệ hại, con tuyệt đối không được học theo." Tam hoàng tử nổi tiếng không thích học, chỉ mê múa đao luyện kiếm.
Tất nhiên, Hoàng Thượng chẳng ngờ mình vô tình nói trúng. Sau này, đứa trẻ trước mặt còn lười học hơn, sách vở rối tinh rối mù, múa đao luyện kiếm cũng chẳng xong. Văn không ra văn, võ không ra võ, chỉ có cái miệng độc địa, ngày ngày nằm dài, buông thả.
So ra, Tam hoàng tử trời sinh khỏe mạnh còn có vẻ sáng sủa, đáng yêu hơn nhiều.
Nhưng Hoàng Thượng bây giờ chẳng biết trước tương lai, vẫn đầy kỳ vọng nhìn Tiêu Yến Ninh.
Hắn mở to mắt, ngây thơ hỏi: "Phụ hoàng cũng thấy Tam ca đẹp, đúng không?"
Hoàng Thượng: "..." Ngài nói bao nhiêu, hắn chỉ nghe được câu này? Bắt trọng tâm kiểu gì thế!
"Bùn nhão không đắp nổi tường." Nhìn Tiêu Yến Ninh chờ câu trả lời, Hoàng Thượng tổng kết, phất tay áo rời đi. Định bụng ở lại chơi với hắn lâu hơn, giờ thì chẳng còn tâm trạng.
Tiêu Yến Ninh thầm thở dài. Hoàng Thượng là 'học bá', chắc chẳng hiểu tâm tư của một đứa học dốt, chẳng muốn học hành như hắn.
Hoàng Thượng vừa đi, Tần Quý phi trở về, chọc má hắn, nghi hoặc: "Sao con lại chọc phụ hoàng giận rồi?"
"Hả?" Tiêu Yến Ninh ngơ ngác.
Tần Quý phi bực dọc: "Hoàng Thượng chưa uống trà đã đi, thủ phạm không phải con thì là ai?"
Hoàng Thượng bảo lâu rồi chưa uống trà nàng tự tay pha, nàng đang hào hứng pha, ngài chẳng nói câu nào đã bỏ đi.
Tiêu Yến Ninh nhìn Tần Quý phi.
Nàng nhìn hắn.
Cuối cùng, Tần Quý phi thua trận, xoa đầu hắn: "Là bản cung mê muội rồi, con còn nhỏ vậy, hiểu gì đâu."
Tiêu Yến Ninh: "..." Dẫu hơi hèn, nhưng làm đứa trẻ chẳng hiểu gì thật sướng biết bao!
---
Hoàng Thượng bắt đầu thường xuyên ra vào hậu cung, hậu cung lại một mảnh hòa thuận. Hôm đó, ngài đến Vĩnh Khôn Cung, thấy Nhị công chúa Tiêu An Thù cũng ở đó, liền nhắc đến hôn sự của Đại công chúa.
Đại công chúa gần mười tám, hôn sự quả thật nên định. Hoàng Hậu mỉm cười: "Thiếp đã để ý từ lâu, trong kinh thành, con cháu quý tộc và thế gia có không ít nhân tài trẻ tuổi..."
Hoàng Thượng cau mày: "Trong đám tiến sĩ mới mấy năm nay cũng có người tốt, cứ cân nhắc cả hai."
Hoàng Hậu hiểu ý ngài, mỉm cười: "Vậy thần thiếp sẽ chọn người, cũng mong Hoàng Thượng sẽ xem xét giúp thần thiếp."
Hoàng Thượng ừ một tiếng, rồi nói: "Quý phi đang giúp trẫm quản lý lục cung, chuyện này hai người cùng bàn bạc."
Hoàng Hậu cúi mắt, đáp: "Vâng." Hoàng Thượng nói thêm vài câu, rồi rời đi.
Khi ngài đi, Nhị công chúa tức tối: "Phụ hoàng thật thiên vị, hôn sự của Đại tỷ thì liên quan gì đến Quý phi nương nương, sao lại để nàng ta nhúng tay? Nàng ta thì chọn được ai tốt chứ?"
Hoàng Hậu liếc nàng: "Im miệng, chuyện này không đến lượt con lo."
Nhị công chúa ấm ức. Nàng cũng không nhỏ nhen gì, nhưng Tần Quý phi khác với những người từ Thông Châu đến, giữa họ có khoảng cách. Lỡ Tần Quý phi chọn bừa, hạnh phúc cả đời của Đại tỷ, sao có thể xem nhẹ?
Hoàng Hậu lại nghĩ, hôn sự Đại công chúa định xong, kế đến là Thái tử. Người làm Thái tử phi, nàng phải chọn người có thể giúp được Thái tử nhiều nhất.
Tiêu Yến Ninh nghe tin Tần Quý phi phải cùng Hoàng Hậu chọn phò mã cho Đại công chúa, lòng đầy uể oải. Chuyện này vừa khó vừa dễ bị oán trách. Chọn tốt, chưa chắc được cảm tạ; chọn tệ, sau này ắt bị trách móc. Rõ ràng là việc của Hoàng Hậu, Hoàng Thượng lại kéo Tần Quý phi vào, quả không hổ là bậc đế vương, ân sủng là ân sủng, trở mặt là trở mặt.
Tần Quý phi nghe tin cũng nhíu mày, chọn phò mã, nàng biết gì đâu. Chẳng lẽ chỉ nhìn mặt thôi sao?
Nàng lo lắng đến mất ngủ.
---
Cùng lúc, triều đình lại dậy sóng. Đại tướng quân Lương Thiệu trấn thủ Tây Bắc dẫn quân Kỵ Bắc Thiết đánh tan quân Tây Khương xâm phạm Đại Tề, bắt được nhiều tù binh. Khi Tuần phủ Bắc Mạc khuyên đừng ham công, Lương Thiệu đáp: "Tướng ngoài trận, quân mệnh có thể không nghe."
Tin truyền về triều, kẻ khen Lương Thiệu quyết đoán, người tham tấu ông kiêu ngạo, tự cao tự đại.
Tiêu Yến Ninh khi nghe chuyện, chỉ thấy vị Lương tướng quân này thú vị, cũng không biết ông có thật sự nói câu đó không, hay bị người thêu dệt.
Vào lúc ấy, hắn cũng chẳng thể ngờ sau này, mình sẽ dây dưa sâu đậm với nhà họ Lương như vậy.
. . .
Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Story
Chương 26
10.0/10 từ 45 lượt.
