Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Chương 198
Thái Thượng Hoàng nhăn mày lệch miệng nhìn Tiểu Bát bò lẫy khắp mặt đất, trong lòng hơi ghét bỏ.
Đứa trẻ này rất thích bò, bò mỏi rồi thì ngồi phịch xuống, sơ sẩy tí là nhét tay vào mồm m*t, bẩn kinh khủng.
Quan trọng là Tiểu Bát trời sinh đã lì như trâu, từ lúc lọt lòng: đói khóc, khát khóc, tiểu khóc, ị cũng khóc... Thái Thượng Hoàng giờ không còn phải thượng triều, ngày nào cũng gặp Tiểu Bát, trong đầu giờ toàn là tiếng khóc của cậu.
Có khi, ngài không nhịn được mà tự hỏi: trẻ con từ nhỏ đã khóc giỏi thế sao?
Đợi Tiểu Bát lớn thêm chút, biết lẫy và bò, Thái Thượng Hoàng chưa kịp vui được hai ngày, cậu đã chẳng chịu nằm yên trên giường. Cung nhân vừa đặt cậu lên giường, quay lưng một cái là cậu trườn xuống. Để cậu bò trên giường thì cậu chẳng thèm, cứ nhất quyết đòi xuống đất.
Không cho xuống, cậu gào toáng lên, gào đến mức Thái Thượng Hoàng và Tần Thái hậu đau cả đầu, cung nhân thì choáng váng.
Nhìn Tiểu Bát, Thái Thượng Hoàng bất giác nhớ đến Tiêu Yến Ninh.
Rõ ràng là huynh đệ đồng mẫu, tính tình lại cách nhau một trời một vực. Ngài nhớ Tiêu Yến Ninh lúc bằng này rất sạch sẽ, không thường khóc, ngày ngày chỉ dùng đôi mắt to tròn nhìn người, thấy ai cũng cười, ngoan ngoãn đến mức khiến lòng người tan chảy...
Nghĩ đến Tiêu Yến Ninh thời thơ ấu, Thái Thượng Hoàng lòng đầy tiếc nuối. Tiêu Yến Ninh lớn lên đúng là đồ hỗn xược, ngày ngày chỉ biết chọc ngài tức điên, chẳng còn chút vẻ đáng yêu như hồi nhỏ nữa.
Còn Tần Thái hậu từ khi sinh Tiểu Bát, lại ở xa tận Thông Châu, nhìn Tiểu Bát, thỉnh thoảng nàng lại lẩm bẩm cậu trông rất giống Thái Thượng Hoàng và Tiêu Yến Ninh.
Nàng giờ đã lớn tuổi, nhìn trẻ sơ sinh nào cũng thấy đẹp, không như hồi còn trẻ, khi trẻ mới sinh đều thấy chúng đỏ hỏn xấu xí.
Tần Thái hậu nhớ Tiêu Yến Ninh, thỉnh thoảng lại cùng Thái Thượng Hoàng tán gẫu, đoán xem hắn bao giờ thành thân.
Nói đến chuyện này, Thái Thượng Hoàng cũng bất lực.
Lần đầu, Tiêu Yến Ninh nói mình không thành thân, lúc ấy hắn vẫn là vương gia, Hoàng thượng và Tần Quý phi nghe vậy chỉ cười, chẳng ai bận tâm, nghĩ hắn chẳng qua vẫn còn ngây ngô, chưa hiểu chuyện nam nữ, lại thêm chút e thẹn của tuổi trẻ.
Đến khi cục diện rõ ràng, ai cũng biết hắn sẽ là vị hoàng đế kế vị, Thái Thượng Hoàng lại nhắc đến chuyện hôn sự. Ngài không muốn hắn cưới con gái nhà họ Tần — sợ đến đời sau, nhà họ Tần thế lực quá lớn, át cả tiếng nói triều đình. Lúc ấy, hoặc là hoàng đế thành bù nhìn, hoặc là Tần gia diệt vong.
Con người ai chẳng có lòng tham, trước cám dỗ của quyền lực, mấy ai giữ được lòng mình trung trinh như thuở đầu?
Lúc ấy, Thái Thượng Hoàng có thể nói là vô cùng khổ tâm, lúc thì nghĩ con gái nhà Tần không ổn, lúc thì nhìn khắp triều chẳng thấy có nhà nào thích hợp hơn.
Dù sao đi nữa, Tiêu Yến Ninh giành được ngôi báu sau khi kéo cả đám hoàng tử xuống nước, kẻ oán hận hắn trong triều chẳng ít. Nếu chọn Hoàng hậu có xuất thân tầm thường, e là khó mà đứng vững trong hậu cung, nói chi đến việc sinh con nối dõi trong bình an.
Ngài trăn trở mãi, tóc bạc đi từng nắm, thế mà Tiêu Yến Ninh vẫn một mực không chịu thành thân.
Thái Thượng Hoàng ban đầu định mắng hắn một trận, lại bị câu "cưới vợ sinh con, ngày sau vẫn phải trơ mắt nhìn huynh đệ tương tàn" của hắn làm cho chấn động.
Khi kể lại với Tần Thái hậu, Thái Thượng Hoàng vẫn không tin nổi, chỉ thở dài: "Có lẽ Tiểu Thất thực sự không muốn thành thân."
Tần Khê nghe xong, im lặng hồi lâu.
Khoảng thời gian ấy Thái Thượng Hoàng lòng đầy tiếc nuối. Ngài nhìn Tiêu Yến Ninh trưởng thành từng ngày, rồi thấy hắn cũng dấn thân vào vòng tranh đoạt, cuối cùng lại thành 'ngư ông' đắc lợi. Trong lòng ngài là mớ cảm xúc lẫn lộn — hóa ra sinh trong hoàng tộc, ai rồi cũng thay đổi. Ngài như vậy, Tiêu Yến Ninh cũng thế, chẳng ai thoát được số mệnh.
Nghe lý do Tiêu Yến Ninh không chịu thành thân, lòng ngài càng thêm trĩu nặng — hoàng gia, vốn chẳng dung nổi một trái tim quá chân thành.
Tần Thái hậu miệng không nói, lòng lại chẳng đành để hắn cô đơn suốt kiếp. Mỗi lần hắn đến thỉnh an, trong cung nàng đều sai chọn vài cung nữ xinh đẹp nhất đứng hầu. Khi trong cung mở yến tiệc, nàng cũng để ý quan sát, xem hắn có chú ý ai không. Nhưng lần nào nàng cũng thất vọng.
Dù những nữ tử xuất hiện dung mạo và tính tình có xuất chúng cỡ nào, Tiêu Yến Ninh vẫn dửng dưng, chưa từng để mắt đến.
Thái Thượng Hoàng và Tần Thái hậu đương nhiên vẫn có thể vượt qua Tiêu Yến Ninh mà ép Tư Lễ Giám mở đợt tuyển hậu, thích hay không là một chuyện, trước tiên cứ chọn người đã.
Nhưng Thái Thượng Hoàng đắn đo mãi, cuối cùng vẫn thôi.
Ngài hiểu rõ, nếu thật sự làm vậy, chưa nói Tiêu Yến Ninh sẽ phản đối ra sao, chỉ riêng việc ép thành thân cũng đủ khiến hắn càng thêm oán giận với chuyện hôn sự.
Nghĩ đến đó, Thái Thượng Hoàng càng thêm phiền lòng. Tâm tình chẳng tốt, ngài bèn rời kinh, xuống Giang Nam du ngoạn, nhân tiện đưa Tưởng Thái Hoàng Thái Hậu về Thông Châu, cũng để Tần Khê ghé thăm chốn cũ nơi ngài sinh ra.
Ra khỏi kinh thành, bên cạnh không còn những chuyện lộn xộn, Thái Thượng Hoàng như trở về ngày chưa làm hoàng đế, cả người nhẹ nhõm hơn nhiều. Thỉnh thoảng thuyền ngự dừng lại, ngài còn cùng Tần Khê bí mật xuống bờ, tản bộ ngắm cảnh trong phạm vi an toàn.
Thấy ăn mày bên đường, ngài lại ném mấy đồng bạc vụn — chẳng nhiều, nhưng đủ cứu giúp. Mỗi lần bố thí xong, ngài còn đắc ý khoe với Tần Thái hậu rằng mình nhìn người rất giỏi, biết ai là ăn mày thật, ai là giả.
Quả nhiên lần nào cũng đúng, khiến ánh mắt Tần Khê nhìn ngài sáng rực lên.
Thái Thượng Hoàng tâm tình tốt, còn kể cho nàng nghe những chuyện thời ngài còn trẻ ở Thông Châu.
Có lẽ do lòng thanh thản, tinh thần thoải mái, nên chẳng bao lâu sau, Tiểu Bát chào đời.
Nghĩ đến đây, Thái Thượng Hoàng thở dài thườn thượt.
Mà bên kia, Tiểu Bát lại bắt đầu ê a, Thái Thượng Hoàng vội bảo cung nhân ôm cậu nhóc đi tắm rửa sạch sẽ.
Tần Thái hậu nhìn bóng dáng đứa nhỏ bị bế ra, lòng dâng lên lo lắng — không biết Tiêu Yến Ninh có thích Tiểu Bát không.
Thái Thượng Hoàng liếc qua, thấy nàng nhíu mày như vậy, liền đoán được ý, bèn cười nói: "Lão Tam tính tình thô lỗ còn thích Tiểu Bát như thế, huống hồ là Tiểu Thất — đây là đệ đệ đồng mẫu của hắn, sao hắn lại không thương được?"
Tần Thái hậu: "..." Ai đời lại gọi An Vương là "thô lỗ"? Nếu An Vương là thô lỗ, thì cả Đại Tề này, tìm đâu ra người chỉnh tề hơn chứ?
Còn nữa, nàng thật sự không thấy An Vương thích Tiểu Bát ở chỗ nào, sợ hãi thì đúng hơn.
Nàng thật sự sợ Thái Thượng Hoàng cứ rảnh rỗi lại thích đẩy Tiểu Bát đến bên An Vương thế này, sẽ khiến An Vương càng thêm ngán ngẩm chuyện lập phi sinh con.
Tiểu Bát vừa nhỏ vừa mềm, lại nghịch chẳng chịu yên.
An Vương dỗ cậu cực khổ thế này, còn không bằng đi đánh giặc thì hơn.
Nhưng dẫu vậy, Tiểu Bát vẫn yên ổn mà lớn lên ở Thông Châu.
Đến khi băng tan tuyết rã, Tiểu Bát theo Thái Thượng Hoàng và Tần Thái hậu cùng thuyền về kinh.
Lúc ấy, Tiểu Bát gần tròn một tuổi, đã biết nhận người. Ở Thông Châu, cậu bé thường được An Vương bế bồng, nên khi thấy hắn không cùng đi thuyền, đứa nhỏ òa khóc trong vòng tay cung nhân.
An Vương nghe tiếng khóc ấy, lòng cũng nhói lên — nếu không vì tình thế bất tiện, hắn đã cùng theo mọi người về kinh rồi.
Thuyền ngự đã khuất bóng, mà An Vương vẫn đứng yên nơi bến, không nỡ quay về.
Tùy tùng Hứa Khinh Phong nhìn cảnh ấy, không khỏi khuyên: "Vương gia, nếu thích trẻ con, chi bằng tự sinh một đứa đi. Kẻo lúc đợi ngài trở lại kinh, Bát điện hạ e là đã quên sạch ngài rồi."
---
Tiêu Yến Ninh xác nhận ngày Thái Thượng Hoàng và Tần Thái hậu hồi kinh, đích thân ra bến cảng đón tiếp.
Ban đầu, Thái Thượng Hoàng khi xuất cung, định sau khi trở lại sẽ ở biệt cung, nhưng vì có Tiểu Bát, ngài suy đi tính lại, cuối cùng quyết định tạm trú ở Cảnh An Cung.
Tiêu Yến Ninh còn chưa gặp Tiểu Bát lần nào, huynh đệ cần ở chung một thời gian mới có tình cảm được.
Tiểu Bát lớn lên trong môi trường ồn ào, đến nơi lạ một chút cũng không sợ, mở mắt nhìn đông ngó tây.
Cậu bé trắng trẻo, bụ bẫm, khiến Tiêu Yến Ninh nhìn mà không khỏi ngạc nhiên.
Thái Thượng Hoàng và Tần Thái hậu liếc nhau, Tần Thái hậu mím môi cười: "Thích trẻ con à?"
Tiêu Yến Ninh thuận miệng đáp: "Tạm được, cũng không ghét."
Nói rồi, hắn đưa tay chọc nhẹ vào má Tiểu Bát. Đứa nhỏ nhìn hắn bằng đôi mắt trong veo, rồi há miệng toan cắn ngón tay hắn.
Tiêu Yến Ninh kịp thời rút tay về, Tiểu Bát nhăn mặt định khóc, cung nhân vội dùng thứ khác dời lực chú ý cậu bé, cậu lập tức không khóc nữa.
Tiêu Yến Ninh nhìn cảnh này, thầm nghĩ, tính tình khá tốt, gan cũng lớn.
Tần Thái hậu nhìn Tiêu Yến Ninh, biết hắn không hề hiểu ẩn ý của mình, chỉ đành thở dài.
Thái Thượng Hoàng liếc hắn một cái, nghĩ bụng — chứ chẳng phải giả vờ không hiểu đó sao.
Tiêu Yến Ninh thì không màng đến biểu cảm của Tần Thái hậu và Thái Thượng Hoàng, hắn thầm nghĩ, đợi Lương Tĩnh về kinh, có thể dạy Tiểu Bát chút võ nghệ, để cậu nhóc phòng thân.
Đợi Tiểu Bát ngủ say, Tiêu Yến Ninh mới rời khỏi Cảnh An Cung.
Đợi hắn đi rồi, Thái Thượng Hoàng nói với Tần Thái hậu: "Thấy chưa, ta đã nói hắn sẽ thích Tiểu Bát rồi mà. Bình thường thỉnh an xong là đi liền, hôm nay cứ nấn ná ở đây mãi."
Tần Thái hậu: "..."
Nàng cảm thấy lời Thái Thượng Hoàng nói chỗ nào cũng có lí, nhưng không biết sao khi nghe lại thấy có mùi...hơi chua.
Tần Thái hậu không đáp, nàng ngồi thuyền một quãng đường dài, về đến kinh thành, đương nhiên phải nghỉ ngơi thật tốt trước, chuyện khác đợi nàng nghỉ xong rồi hẵng nói.
Khi Tiểu Bát tròn một tuổi, Thái Thượng Hoàng đặt tên cho cậu là Tiêu Yến Tri.
Vì thân phận đặc biệt, ngay khi sinh ra cậu đã là vương gia. Đợi đến mười sáu tuổi, sẽ có phủ riêng.
Có thể nói, Tiểu Bát lớn lên trong mật ngọt.
Song đó chỉ là vẻ ngoài. Không lâu sau khi cậu chào đời, thân mẫu của Thái Thượng Hoàng qua đời. Khi ấy có lời đồn rằng Tiểu Bát "mệnh cứng", khắc thân sinh.
Lúc ấy lời đồn này bị Thái Thượng Hoàng ép xuống,nhưng cái chết của Thái Hoàng Thái hậu vẫn khiến kẻ có dã tâm dễ bề thêu dệt.
Vậy nên, khi trong cung lần đầu xuất hiện lời đồn như vậy, Tiêu Yến Ninh ở hậu cung tìm được kẻ truyền bá, trực tiếp giết gà dọa khỉ. Trên triều đường, hắn đối trăm quan tung toàn bộ hỏa lực, cười như không cười mà nói:
"Yến Tri là đệ đệ đồng mẫu với trẫm, mới hơn một tuổi. Đối phó một đứa trẻ phải dùng thủ đoạn bẩn thỉu thế này. Theo trẫm, có cái miệng lưỡi này, chi bằng đến biên quan xem có thể dùng miệng giết địch không, nếu có thể chọc giận chết tướng địch, cũng xem như là đại công."
Tiêu Yến Ninh hễ mở miệng châm chọc người thì chả nể mặt ai. Trăm quan biết làm sao được? Trăm quan chỉ có thể đứng nghe mắng thôi.
Từ đó, kẻ có dã tâm cũng chẳng dám manh động nữa. Hoàng đế đã nói rõ ràng, ai không biết giữ mồm giữ miệng, sẽ lập tức bị đày ra biên cương.
Vì khoảng cách tuổi tác khá xa, Tiểu Bát gần như được Tiêu Yến Ninh một tay nuôi lớn.
Hai người vốn là huynh đệ ruột thịt, tình cảm thân thiết cũng là lẽ thường. Nếu là những vị hoàng đế khác, có lẽ còn được khen là "vua tôi huynh đệ tình thâm".
Nhưng đặt vào người như Tiêu Yến Ninh — vị hoàng đế chẳng có hậu cung, không con nối dõi, lại yêu thương đệ đệ đến mức ấy — thiên hạ bắt đầu thấy... có điều gì đó không bình thường.
Và ai cũng hiểu, nếu cứ thế này, tương lai của Tiểu Bát — rất có thể sẽ là Hoàng Thái đệ.
. . .
Chú thích:
Hoàng thái đệ () là em trai ruột của hoàng đế, được chỉ định làm người kế vị ngai vàng.
Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Story
Chương 198
10.0/10 từ 45 lượt.
