Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Chương 197
Lương Tĩnh đưa ánh mắt đáng thương nhìn Tiêu Yến Ninh chằm chằm, như thể muốn hắn quên béng những gì vừa nghe.
Tiêu Yến Ninh hừ lạnh ba tiếng với y, nhưng thoáng thấy vết thương được băng bó kỹ càng ở vùng eo, ánh mắt hắn bất giác dịu lại. Hắn mím môi, giọng đanh lại: "Vết thương sâu không?"
Lương Tĩnh vội đáp: "Không sâu lắm, vài ngày nữa là khỏi. Có điều... có điều hơi đau."
Tiêu Yến Ninh bất lực lườm y một cái, khẽ ngồi dậy ấn y nằm lại trên giường: "Biết đau sao không nằm yên dưỡng thương cho tốt?"
Lương Tĩnh thuận thế nằm xuống, mắt vẫn dán chặt vào hắn, giọng yếu ớt pha chút đáng thương: "Thế... Yến... Hoàng thượng không giận thần chứ?"
Tiêu Yến Ninh lắc đầu. Thật ra hắn cũng không giận, chỉ xót Lương Tĩnh mà thôi. Nếu có giận, hắn cũng chỉ giận chính mình. Chính hắn khăng khăng điều người từ kinh thành đến đây, Lương Tĩnh đâu phải thần tiên, cũng chỉ là người thường, lên chiến trường bị thương là chuyện khó tránh.
Lương Tĩnh nắm lấy tay Tiêu Yến Ninh. Bàn tay vốn luôn ấm áp của hắn giờ lạnh ngắt, Lương Tĩnh biết hắn đã cưỡi ngựa suốt đêm, chau mày nói: "Hoàng thượng, bảo Ôn Nhiễm chuẩn bị ít trà gừng cho ngài uống đi."
Giữa đông giá rét, vội vã chạy đường xa thế này, y sợ cái lạnh thấu xương ngấm vào người hắn. Biên cương khổ hàn, thuốc men chẳng bằng hoàng cung, lỡ sinh bệnh thì khốn.
Tiêu Yến Ninh cúi nhìn y: "Trên đường ta uống trà gừng đến phát ngán, cả người giờ nồng nặc mùi gừng. Ngay cả ta còn tưởng mình suýt thành củ gừng mất rồi. Huống chi, ngươi cũng biết, ta từ nhỏ đã rèn luyện thân thể, tốt xấu gì cũng có chút căn bản, đâu dễ bị gió thổi ngã."
Hắn vốn lười biếng, luyện võ cùng sư phụ cũng ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, nhưng quý ở chỗ kiên trì, thời gian lắt nhắt cộng lại, thể lực hơn người thường rất nhiều.
Lương Tĩnh vẫn nắm chặt tay hắn không buông: "Hoàng thượng, đã uống suốt đường rồi, uống thêm vài ngày nữa thì có sao." Vả lại, trên người hoàng đế nào có mùi gừng, nói thật ra, cũng chỉ là cái lạnh buốt đặc trưng của mùa đông mà thôi.
Tiêu Yến Ninh: "Được được được, đừng khuyên nữa, uống thì uống."
Lương Tĩnh đắc chí, khóe mắt lập tức cong lên nụ cười. Y biết rõ Tiêu Yến Ninh mềm lòng, không nỡ thấy y chau mày khổ sở, dù chỉ là giả vờ, hắn cũng không đành.
Tiêu Yến Ninh nhìn dáng vẻ ấy, đưa tay xoa đầu y một cái, thầm nghĩ, ngốc nghếch.
Khi hoàng đế giá lâm đại doanh Nam Cương, ban đầu chẳng mấy ai tin, mãi đến khi từng tốp người nhìn thấy hàng cấm vệ giáp trụ nghiêm nghị trước chủ doanh, mọi người mới thực sự tin rằng thiên tử đã thật sự đặt chân đến chốn biên cương giá lạnh này.
Doanh trại lập tức náo động, tin tức lan như lửa cháy lan đồng cỏ, nhanh chóng đến mọi ngóc ngách.
Tiêu Yến Ninh không nán lại lâu bên Lương Tĩnh, hắn đến biên cương không chỉ để thăm riêng một mình y.
Ra khỏi doanh trướng, hắn bảo Ôn Tri Châu dẫn đường, muốn đích thân thăm hỏi các thương binh.
Phó tướng Ôn Tri Châu nghe lệnh thì hơi do dự, nói: "Hoàng thượng, thương binh tình trạng khác nhau, nặng nhẹ lẫn lộn, lại có người dễ lây bệnh khí, hoàng thượng long thể ngàn vàng, đích thân đến thăm e là không tiện. Hoàng thượng nếu đã có lòng, chi bằng triệu vài người vết thương nhẹ đến yết kiến?"
Tiêu Yến Ninh thần sắc bình thản, giọng không cho cãi lại: "Đều đã bị thương còn bắt họ chạy đi chạy lại yết kiến trẫm, trẫm há lại là kẻ vô tình đến thế? Họ vì Đại Tề mà bị thương, là đấng anh hùng. Trẫm đã đến đây, đương nhiên phải tự mình đến thăm, dẫn đường đi."
Tiêu Yến Ninh cũng hiểu ý Ôn Tri Châu. Nơi thảm liệt nhất đời này chính là chiến trường, thương binh vết thương khác nhau, cụt tay gãy chân có khi còn là chuyện thường.
Ôn Tri Châu sợ hắn thấy cảnh ấy mà sinh lòng kinh hãi, càng sợ đế vương trước mặt mọi người lộ vẻ yếu đuối, làm lạnh lòng nhiệt huyết tướng sĩ, làm nhụt nhuệ khí tam quân.
Thấy Tiêu Yến Ninh kiên quyết, Ôn Tri Châu không nói thêm, nghiêm nghị đáp: "Tuân chỉ! Thần xin dẫn đường cho Hoàng thượng."
Tướng sĩ bị thương nhẹ thì được lưu lại trong doanh, người bị thương nặng thì chuyển đến "Y Dược Sở" hoặc "Dưỡng Tế Viện" ở vệ sở biên trấn, nghiêm trọng hơn thì đưa về kinh chữa trị.
Tiêu Yến Ninh theo Ôn Tri Châu cưỡi ngựa rời đại doanh.
Lương Tĩnh nghe ngoài trướng ồn ào, liền gọi Vương Vận Kinh đến hỏi han tình hình.
Khi nãy Tiêu Yến Ninh bảo y nghỉ ngơi cho tốt, y cũng không dám không nghe lời, đành tạm ở lại trong doanh.
Vương Vận Kinh là lính cận vệ phụ trách việc ngựa xe theo hầu chủ tướng ở Tây Cương năm xưa, sau theo Lương Tĩnh về kinh, đến khi Lương Tĩnh đến Nam Cương, hắn cũng đi theo y.
Vương Vận Kinh nói: "Tướng quân chớ lo, là Ôn phó tướng dẫn Hoàng thượng đến sở Văn Châu, nghe nói Hoàng thượng muốn đi thăm thương binh."
Lương Tĩnh nghe xong ngẩn ra, Vương Vận Kinh nhìn y, thấp giọng hỏi: "Tướng quân có muốn ngăn Hoàng thượng không?"
Lương Tĩnh trầm ngâm một lát, rồi nói: "Hoàng thượng đã muốn đi, ta ngăn cản làm chi."
"Nhưng..." Vương Vận Kinh có cùng lo lắng với Ôn Tri Châu, sợ sĩ khí tướng sĩ không được khích lệ, ngược lại bị đả kích.
Lương Tĩnh lắc đầu, y cười, mắt sáng lấp lánh như sao: "Hoàng thượng không phải người dễ bị cảnh máu me hù dọa đâu."
Trong Y Dược Sở tại sở Văn Châu, khắp nơi là tiếng hít khí vì đau.
Thông thường vào lúc này, có người dùng lời chửi bới dời đi cơn đau, có người gào thét lớn tiếng, có người nắm tay y quan, khổ sở van xin họ xem lại vết thương mình lần nữa. Họ là trụ cột trong gia đình, sau này về không làm nổi việc nặng, cuộc sống sau này sẽ hết hi vọng.
Y quan chỉ có thể an ủi. Y quan đã từng thấy quá nhiều thương vong, nét mặt cũng chai lì như những bệnh nhân trước mắt.
Nhưng hôm nay, trong dược sở lại khác với ngày thường. Lắng nghe kỹ, những người ấy cũng đang bàn tán về tin tức vừa nghe được.
"Hoàng thượng thật đến sao? Không biết Ngài trong như thế nào nhỉ?"
"Thật hay giả ngươi cũng chẳng gặp được, nghĩ nhiều làm gì."
"Ai bảo thế? Biết đâu sau này ta tích đủ quân công, thăng làm tướng quân, lúc ấy được vào triều, chẳng phải sẽ gặp được Hoàng thượng à?"
"Hứa lão nhị, ngươi cứ ba láp ba xàm đi, lúc thay thuốc vừa nãy kêu to nhất chính là ngươi, còn đòi tích quân công."
"Ơ, nghe nói Lương tướng quân từ nhỏ lớn lên cùng hoàng thượng, thế Lương tướng quân ở kinh thành có phải ngày ngày gặp được Hoàng thượng không?"
"Các ngươi chữ nghĩa còn chưa biết viết, còn bày đặt 'nghe nói'. Nói cho mà biết, Lương tướng quân chính là thư đồng của Hoàng thượng. Thư đồng đấy, biết không?"
"Thư đồng...là cái chi? Trộn cơm thì biết."
"... Trời ạ, ngươi đúng là chẳng có tiền đồ. Suốt ngày chỉ biết ăn ăn ăn!"
"Ơ ơ ơ, đừng cãi nữa, ngươi kể tiếp đi."
"Khụ khụ, thư đồng ấy, nghĩa là bạn đọc sách. Nhà ta có bà con ở kinh thành bán da thú, lần về quê có kể, nói Lương tướng quân chúng ta từ nhỏ cùng Hoàng thượng tr*n tr**ng mà lớn lên, quan hệ đặc biệt thân thiết."
"Thật hả? Hoàng thượng hồi nhỏ cũng tr*n tr**ng hả?"
"Ngươi nói gì thế, Hoàng thượng cũng là người, ai mà chẳng từng tr*n tr**ng. Ta đoán Hoàng thượng chắc trông cũng giống Lương tướng quân ấy."
"Lần trước Lương tướng quân tới đây thăm thương binh, ta cũng gặp rồi, ngài ấy nói năng khách khí, hiền hòa lắm."
Ôn Tri Châu lén nhìn Hoàng thượng một cái, sợ hắn không vui.
Những người này trước khi nhập ngũ đa phần là bách tính mù chữ, trước khi nhập ngũ còn chưa từng cầm vũ khí, càng chưa từng thấy quý nhân. Họ không hiểu chuyện triều đình, mỗi ngày chỉ biết chém giết, trong lòng mong đến ngày được về nhà đoàn viên. Lời họ nói không có vẻ ôn nhã của văn nhân, ngược lại chất phác, thô ráp, thậm chí mang vài phần l* m*ng.
May mà trên mặt Hoàng thượng không có chút bất mãn, trong mắt ngược lại luôn đầy ý cười, thỉnh thoảng còn gật đầu tán đồng.
Ôn Tri Châu hơi yên tâm, Hoàng thượng chỉ cần không vì những lời khen này mà sinh lòng ghen ghét với Lương Tĩnh là tốt.
Có khi, một tướng quân không chết trên chiến trường, mà chết trong lòng nghi kỵ của đế vương. Mà y chính là ví dụ. Trải qua bao chuyện xưa, y không sợ chết trận, chỉ sợ chết trong tay người nhà.
Tiêu Yến Ninh nghe bọn họ bắt đầu lo chuyện hôn sự của Lương Tĩnh, hắn khẽ ho một tiếng, Nghiên Hỉ bèn tiến lên vén rèm: "Hoàng thượng giá lâm..."
Bên trong đột nhiên im phăng phắc, rồi có người ngơ ngác nói: "Tai ta hình như có vấn đề rồi, sao lại nghe có người nói hoàng thượng đến."
Tiêu Yến Ninh bước vào, Ôn Tri Châu theo sau.
Y nghiêng người để thương binh thấy giáp trụ trên người, nói với những thương binh: "Hứa nhị, ta thấy ngươi không chỉ tai có vấn đề, mắt cũng hỏng rồi. Các ngươi thấy Hoàng thượng, từng người hóa thành khúc gỗ hết rồi à?"
Đáng tiếc lời nhắc của y vô dụng, Hứa lão nhị vẫn chưa phản ứng kịp, hắn ngẩn ngơ chớp mắt nhìn Tiêu Yến Ninh, bỗng "úi da" một tiếng, vỗ mạnh vào chân bị thương của mình, đau đến nhe răng trợn mắt, song vẫn lắp bắp hét lên: "Trời ơi đất hỡi... ngài, ngài là hoàng thượng thật ư!?"
Ôn Tri Châu muốn nói gì đó để lấp l**m, Tiêu Yến Ninh khóe miệng nhếch lên, cười nói: "Sao, không giống?"
Hứa lão nhị vừa kích động vừa đau vì vết thương, nửa ngày cũng không nói nổi một chữ.
Thương binh cho đến lúc này mới đồng loạt sựt tỉnh. Họ hít mấy hơi lạnh, ai nấy đều kinh hoàng, luống cuống muốn gượng dậy hành lễ. Tiêu Yến Ninh thấy thế liền ngăn họ lại.
Những người này đều là binh sĩ bị trọng thương, vừa mới thay thuốc, giờ bắt họ hành lễ, hắn sợ họ đêm về còn mơ thấy ác mộng.
Ôn Tri Châu đứng bên cạnh nhìn, lòng đầy kinh ngạc. Y chưa từng nghĩ Hoàng thượng lại có thể buông bỏ thân phận thế này, cùng những thương binh thô kệch nói cười, mà giữa lông mày lại không có chút kiêu ngạo hay khinh miệt nào.
Nhiều năm sau, ngày này đã trở thành một câu chuyện nổi tiếng mà vô số người đầu năm đầu tiết đều thích thú kể lại. Lời mở đầu đầu tiên của họ đại khái đều giống nhau: Nhớ năm xưa ta cũng từng gặp Hoàng thượng... rồi dưới ánh mắt thán phục của mọi người, kể đi kể lại chi tiết ngày ấy vô số lần.
Tiêu Yến Ninh lần này đến còn mang theo ngự y, để một phần ở lại quân doanh, một phần ở vệ sở An Châu, để họ chữa trị cho thương binh.
Đêm ấy, sắp xếp xong việc tuần phòng, Tiêu Yến Ninh uống rượu với các tướng sĩ ngồi cùng bàn, chủ tướng Lương Tĩnh cũng đến dự.
Chủ tướng thường luôn giấu đi thương tích, nên giờ Lương Tĩnh cũng chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì, thần sắc bình thản ngồi bên cạnh hoàng đế.
Mãi đến khi có người muốn chuốc rượu y, Tiêu Yến Ninh mỉm cười ngăn lại: "Tướng quân các khanh tửu lượng kém, trẫm uống thay cho hắn."
Vài chén rượu vào bụng, mọi người cũng lớn gan hơn. Tuy không ai dám thật sự chuốc rượu hoàng đế, nhưng tiếng cười nói trong buổi tiệc đã xua tan đi vẻ câu nệ ban đầu.
Lương Tĩnh ở bên cạnh nhìn, đáy mắt luôn lấp lánh ý cười, thỉnh thoảng Tiêu Yến Ninh nhìn sang, bốn mắt chạm nhau, y chỉ lắc đầu. Vết thương ở eo đã được Ôn Nhiễm băng bó kỹ, ngồi thêm một lát cũng không sao.
Tiêu Yến Ninh ở Nam Cương cùng chúng tướng sĩ đón giao thừa, qua năm mới, lại đến rằm tháng Giêng.
Ngày Tết Nguyên Tiêu, hắn cùng Lương Tĩnh vào thành ngắm đèn. Hai người vốn chẳng phải để ngắm cảnh, mà chỉ muốn tìm nơi yên tĩnh để được ở riêng bên nhau.
Tiêu Yến Ninh đến Nam Cương nhiều ngày, vì thân phận Hoàng đế mà luôn phải ở trong doanh. Khoảng cách tuy gần, nhưng hai người chưa từng được ở riêng một mình.
Sau Tết Nguyên Tiêu, Tiêu Yến Ninh phải hồi kinh. Nếu hắn vẫn còn là Phúc Vương, trái lại có thể như trước tùy hứng một chút, ở lại đây thêm vài ngày, nhưng giờ hắn là hoàng đế, không thể vắng mắt ở kinh thành cả tháng trời được.
Năm nay thành Nam Châu vì hoàng đế thân chinh mà đặc biệt náo nhiệt, đèn hoa sáng rực, tiếng người rộn rã.
Tiêu Yến Ninh và Lương Tĩnh cố tình thoát khỏi Nghiên Hỉ cùng đám tùy tùng, đeo mặt nạ chỉ hở mắt và miệng, hòa mình vào dòng người. Họ lắng nghe dân chúng nói cười, nghe bách tính bàn về hoàng đế.
Nhân lúc đám đông chen chúc, mười ngón họ khẽ đan vào nhau.
Giữa muôn vàn ánh đèn, họ nhìn nhau, rồi trong tiếng hò reo, Tiêu Yến Ninh nghiêng người, khẽ nói bên tai y, giọng trầm thấp:
"Nguyện cùng quân nắm tay đến bạc đầu, cùng chứng kiến sông yên biển lặng, thiên hạ thái bình."
Trong khoảnh khắc ấy, mắt Lương Tĩnh đột nhiên sáng bừng, tràn ngập ý cười, rực rỡ hơn cả pháo hoa trên bầu trời.
Nguyện ước của y, năm nào cũng chỉ có một — bốn bể an yên, nhân dân no ấm, thiên hạ thái bình.
Và y, cùng Tiêu Yến Ninh, bạc đầu bên nhau.
. . .
Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Story
Chương 197
10.0/10 từ 45 lượt.
