Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 177


Đồng hồ nước tí tách nhỏ giọt, màn lụa thêu kim tuyến bạc khẽ lay, theo gió lùa vào từng tia sáng mỏng manh. 


Lương Tĩnh nằm ngửa giữa chăn gấm rối bời, hơi thở nhẹ nhàng, đôi mắt y còn vương chút sương mù chưa tan, nhưng thần sắc đã dần lấy lại vẻ tỉnh táo. 


Bình thường, đôi mày sắc sảo và gương mặt tuấn tú của y luôn toát lên nét kiên nghị, giờ đây bị mồ hôi thấm ướt, trở nên dịu dàng lạ lùng. Hàng mi dài như cánh quạ khẽ run, ngực y vẫn phập phồng vì những xúc cảm chưa kịp lắng dịu, vài lọn tóc bết dính trên trán và bên cổ.


Dưới ánh sáng ban ngày, gương mặt Tiêu Yến Ninh rõ ràng hơn nhiều so với ánh đèn lập lòe của đêm tối. Lương Tĩnh nhìn hắn, bàn tay khẽ vươn, lướt theo đường nét xương mày. Tiêu Yến Ninh sở hữu dung mạo tuyệt mỹ, mặt như ngọc, mắt tựa sao sáng, người tựa vầng trăng giữa trời cao, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ cao quý. 


Lương Tĩnh vừa chạm vừa thì thầm: "Khi ở Vân Châu, nghe tin Hoàng thượng bị ám sát, ta cả đêm không ngủ được. May mà ngài vô sự, nếu không, ta ở Vân Châu chắc chẳng thể yên lòng. Khi ấy, đâu chỉ giết mỗi Dương Trường Ca, ta e rằng sẽ gây ra họa lớn hơn nữa."


Da thịt dưới đầu ngón tay ấm nóng, mịn màng, cảm giác thật tuyệt.


Tiêu Yến Ninh nửa tựa người, để mặc Lương Tĩnh tùy ý, lười biếng đáp: "Lương khanh trừ diệt gian thần, có gì sai đâu mà gọi là gây họa."


Ngón tay ấm áp của Lương Tĩnh lướt từ sống mũi hắn xuống cằm, rồi đến yết hầu. Tiêu Yến Ninh mới nắm lấy cổ tay y, ánh mắt ánh lên ý cười, cúi xuống hôn nhẹ lên môi Lương Tĩnh. Y thích nhìn hắn vì mình mà mất kiểm soát, chân khẽ cọ vào người hắn, thẳng thắn bày tỏ ý muốn. Ánh mắt Tiêu Yến Ninh tối lại, nụ hôn càng thêm sâu đậm...


Khi mọi thứ lắng lại, Tiêu Yến Ninh dẫn Lương Tĩnh sang phòng bên tắm rửa. 


Lúc trở về, quần áo vương vãi trên sàn đã được dọn sạch, giường cũng thay chăn mới tinh tươm. Lương Tĩnh nằm trong vòng tay hắn, nhìn căn phòng sáng bừng, chợt nhận ra họ vừa phóng túng giữa ban ngày. 


Người vốn thẳng thắn trong chuyện ** *n, giờ cả cơ thể đỏ bừng, chỉ muốn cuộn mình như con tằm trong kén.


Tiêu Yến Ninh: "..."


Hắn thầm nghĩ, xấu hổ sau chuyện ấy sao?


Lương Tĩnh cảm thấy cả người nóng ran, cố giữ giọng bình tĩnh: "Hoàng thượng, sao lại là Tống trạch?"


Hiểu y đang cố tìm chuyện để nói, Tiêu Yến Ninh vừa xoa lưng cho y, vừa đáp: "Tiêu là hoàng tính, gọi Tiêu trạch không hợp. Ngươi là sủng thần, gọi Lương trạch lại dễ gây chú ý. Nghĩ tới nghĩ lui, ta lấy nửa chữ 'Yến' và nửa chữ 'Lương', thành ra Tống trạch. Nếu ngươi không thích, đổi tên khác cũng được."


"Tống trạch rất hay." Lương Tĩnh vội nói. Trong 'Yến' có 'mộc', trong 'Lương' có 'bảo', như thể hắn và y hòa quyện, chẳng bao giờ tách rời.


Tiêu Yến Ninh thấy y dễ thỏa mãn, thầm nghĩ Phúc Vương phủ mới là nơi tốt nhất, cỏ cây đều tinh xảo. Nhưng Phúc Vương phủ quá nổi bật, nếu Lương Tĩnh thường xuyên ra vào, ắt sẽ bị lời ra tiếng vào. 


Những người hầu ở đây đều do Phúc Lục cẩn thận chọn lựa, ký huyết khế, ở ngay bên cạnh. Họ chỉ đến dọn dẹp, nấu ăn khi cần, không có lệnh thì sẽ không bao giờ xuất hiện, cũng không biết chủ nhân nơi này là ai. 



Người duy nhất được phép vào phòng họ là Nghiên Hỉ.


Nếu thời đại này có máy giặt, Tiêu Yến Ninh chắc chắn sẽ không để ai động vào áo quần của mình và Lương Tĩnh. Ở ngoài, hắn luôn bảo vệ y hết mức có thể.


"Sau này, nếu ngươi ở xa, cứ gửi thư đến đây, tiện lắm," Tiêu Yến Ninh chậm rãi nói.


Lương Tĩnh nhướng mày, giọng sang sảng: "Ở kinh thành cũng có thể viết."


Tiêu Yến Ninh: "Tất nhiên, muốn viết lúc nào thì viết, Phúc Lục ngày nào cũng đến lấy thư."


Lương Tĩnh nheo mắt cười, bâng quơ: "Vậy cảm tạ Hoàng thượng."


Tiêu Yến Ninh: "..."


Hắn nhìn y, trêu chọc: "Lương Tĩnh, sao không nghe ngươi gọi ta là Yến Ninh ca ca nữa?"


Từ nhỏ đã quen nghe cách gọi ấy, giờ bỗng không còn, hắn có chút không quen.


Lương Tĩnh nghe vậy, mắt đảo lia lịa, ấp úng mãi chẳng thốt nên lời. 


Tiêu Yến Ninh cúi xuống thì thầm bên tai y: "Có phải vì lúc nãy gọi Yến Ninh ca ca, ngươi đã khóc?" Hắn còn liếc xuống đôi chân thon dài của y.


"Khóc" mà hắn nói, không chỉ là lệ sinh lý vì kh*** c*m, mà còn là thứ chảy ra từ nơi ấy khi kích động.


Lương Tĩnh: "..."


Không ngờ Hoàng thượng lại nói lời không đứng đắn này, y đỏ bừng cả người, lảng mắt: "Ta chỉ thích... lúc ấy... gọi Yến Ninh ca ca. Yến Ninh ca ca không thích sao?" Y cố tình lướt qua vài chữ.


Tiêu Yến Ninh bật cười vì sự thẳng thắn của y: "Gọi gì ta cũng thích."


Lương Tĩnh nhìn hắn, cũng cười theo.


Mọi thứ trước mắt như mộng, nhưng có người này bên cạnh, lòng y chỉ thấy bình yên.


Hai người quấn quýt trong phòng đến nửa ngày, lúc rời giường đã quá giờ cơm trưa. May mà thức ăn vẫn được hâm nóng trong bếp, không cần lo đói bụng.


Ăn no, Lương Tĩnh nhìn Tiêu Yến Ninh đặt bát đũa xuống: "Yến Ninh ca ca định hồi cung sao?"



"Không," Tiêu Yến Ninh ngẩng lên, khóe mắt hiện nếp nhăn nhàn nhạt, mỉm cười: "Hôm nay ta không định về."


Lương Tĩnh hơi ngạc nhiên vì đoán sai, mày khẽ nhíu: "Vậy Yến Ninh ca ca có tâm sự gì sao? Lúc ăn, huynh có vẻ không tập trung. Ta có thể giúp gì không?"


Tiêu Yến Ninh ngẩn ra, cười: "Rõ vậy sao?"


Lương Tĩnh lắc đầu. Không rõ lắm, chỉ là đôi lúc ánh mắt hắn nhìn y, mang theo chút lo âu. Y tưởng hắn lo y buồn vì sắp tạm xa nhau, hóa ra không phải.


Tiêu Yến Ninh nhìn Lương Tĩnh, lòng do dự, không biết có nên nói ngay về nghi vấn liên quan đến Lương Mục hay không. Người kia chưa xác định rõ danh tính, hắn sợ Lương Tĩnh hy vọng rồi thất vọng. Nhưng sức khỏe người kia không tốt, hắn lại lo người ấy không trụ nổi.


Hắn tự giễu trong lòng. Trước khi gặp Lương Tĩnh, hắn còn thề thốt sẽ nói thật, không thay y quyết định. Giờ gặp rồi, lại chùn bước. 


Dù người kia là Lương Mục, giờ thần trí đã mất, Lương Tĩnh thấy bộ dạng ấy, chắc sẽ đau lòng đến chết.


"Liên quan đến ta?" Lương Tĩnh hỏi, thầm đoán liệu có ngự sử nào lại dâng tấu chương đàn hặc y, lời lẽ khó nghe chăng?


Tiêu Yến Ninh gật đầu, ánh mắt lướt qua người y, ấp úng: "Ngươi... thân thể thế nào?" Hỏi xong, hắn hiếm hoi lộ vẻ áy náy.


Hai người lâu ngày mới gặp, khó tránh phóng túng, hắn còn hơi quá đà...


Lương Tĩnh bình tĩnh, buột miệng: "Ta không sao. Trước đây bị thương còn đánh trận được, chuyện này có là gì..."


Y bỗng im bặt, thầm mắng mình nói nhăng nói cuội cái gì vậy.


Tiêu Yến Ninh: "..."


Thế thì thành hắn có chuyện rồi.


Nhưng giờ không phải lúc vướng mắc vì chuyện này. Hắn cười khẽ: "Ta dẫn ngươi đi một nơi." Lúc viết thư cho Lương Tĩnh, hắn chỉ nói mình không bị thương, vụ ám sát của bọn người Tây Khương chỉ nhắc thoáng qua, không kể chi tiết.


Lương Tĩnh không dám chọc người đang toát lên vẻ âm dương quái khí, ngoan ngoãn đi theo.


Đến Chiếu Ngục, Lương Tĩnh cau mày, chẳng chút thiện cảm với nơi này. Vào trong, y thấy ngục vắng tanh, chưa kịp hỏi lý do, một tiếng gào thét chói tai vang lên, đầy phẫn nộ như thú hoang. Lương Tĩnh biến sắc, phản xạ đầu tiên là kéo Tiêu Yến Ninh ra sau lưng.


Tiêu Yến Ninh thấy y hành động nhanh nhẹn, hừ nhẹ hai tiếng: "Không sao đâu, đừng lo."


Hắn dẫn Lương Tĩnh vào sâu trong ngục. Trương Thiện và vài ngự y gần đây coi Chiếu Ngục như nhà mình. Khi họ đến, An Vương và Vu Táng đang ở đó.



Lương Tĩnh nhìn người bị xích sắt trói chặt, mặt chi chít vết sẹo, máu chảy ròng ròng, trông càng thêm kinh khủng. Đôi mắt người ấy đỏ ngầu, hung tợn, gân xanh nổi lên vì dùng sức quá độ, cổ tay và mắt cá bị xích cọ rách, vậy mà vẫn giãy giụa.


An Vương giữ chặt tay người ấy, không để hắn tự làm đau mình. Cuối cùng, không còn cách, An Vương đánh ngất hắn.


Mọi thứ lắng xuống, Trương Thiện và các ngự y lau mồ hôi trên trán. Ban đầu, họ còn hoảng trước cảnh này, giờ quen rồi, cảm xúc cũng chai lì.


Vu Táng là người đầu tiên thấy Tiêu Yến Ninh, cúi người: "Tham kiến Hoàng thượng."


An Vương và những người khác vội quay lại hành lễ. Tiêu Yến Ninh phất tay miễn lễ.


Lúc này, từ phòng giam bên cạnh, nghe chữ "Hoàng thượng", có kẻ bò ra từ bóng tối, kêu khóc: "Hoàng thượng, thần đã khai hết, xin ngài tha cho thần..."


Đó là đám Tây Khương đầu hàng, kẻ gào khóc không ai khác chính là Da Luật Hách.


Vu Táng tiến lên đánh ngất Da Luật Hách, rồi kéo ghế tới. Tiêu Yến Ninh không ngồi, chỉ hỏi: "Thế nào rồi?"


Trương Thiện: "Bẩm Hoàng thượng, người này uống thuốc an thần, nhưng thời gian tỉnh táo ngày càng dài, càng khó kiểm soát."


Cứ thế, hoặc hắn giãy thoát rồi đại khai sát giới, hoặc chết.


Tiêu Yến Ninh gật đầu: "Các ngươi lui xuống trước đi."


Vu Táng: "Hoàng thượng, người này nguy hiểm, e không ổn."


An Vương liếc nhanh Lương Tĩnh, nhưng y không để ý, chỉ chăm chăm nhìn người ngất xỉu, mày nhíu chặt.


Tiêu Yến Ninh: "Hắn bị xích, không nguy hiểm lắm."


"Nhưng..." Vu Táng định nói gì, An Vương huých nhẹ, Vu Táng ngơ ngác. 


An Vương cung kính: "Thần tuân chỉ, thần đợi ở phòng bên."


Tiêu Yến Ninh gật đầu.


An Vương dẫn người rời đi.


Lương Tĩnh quay sang Tiêu Yến Ninh: "Hoàng thượng, hắn là..."



"Người định ám sát ta trên đại điện," Tiêu Yến Ninh nhìn người kia, chất giọng phức tạp.


Lương Tĩnh "ồ" một tiếng. Lẽ ra y nên hỏi sao không giết hắn, nhưng chẳng hiểu sao, dáng vẻ thê thảm của người kia, hay một cảm xúc kỳ lạ trong lòng, khiến y không thốt ra lời ấy ngay.


Tiêu Yến Ninh: "An Vương nói hắn là 'dược nhân' của Tây Khương, chắc ngươi ở Tây Cương cũng từng nghe."


Lương Tĩnh: "Thí nghiệm ấy, chẳng phải Tây Khương đã thất bại sao? Đó chỉ là tin đồn thôi mà?"


Tiêu Yến Ninh: "Đây có lẽ là kẻ duy nhất thành công."


Hắn nhìn Lương Tĩnh: "Ngự y đang tìm cách cứu hắn, giúp hắn tỉnh táo lại. Hiện có ba con đường..."


Dược nhân được ngâm thuốc mà thành, Trương Thiện cho rằng phải lấy độc trị độc, ngâm dược dục. Một là giải độc trước, nhưng lệ khí trong người hắn sẽ mất kiểm soát, có thể nổ tung mà chết. Hai là xua lệ khí trước, nhưng độc tố có thể bùng phát, dẫn đến tử vong. Ba là vừa giải độc vừa xua lệ khí, nhưng cực kỳ khó, hắn sẽ phát điên, cần người kiềm chế và bảo vệ tâm mạch. Dù vậy, hắn vẫn có thể chết nhanh hơn.


Ngoài ra, chẳng còn cách nào khác.


Ngự y không dám tự quyết, để Tiêu Yến Ninh định đoạt.


Nghe hắn nói, Lương Tĩnh bỗng thấy lòng hoảng loạn: "Hoàng thượng sao lại nói với ta?"


Tiêu Yến Ninh nhìn y, ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng thốt ra: "Lương Tĩnh, ta... ta nghĩ hắn là Nhị ca ngươi, Lương Mục."


Lương Tĩnh: "Cái gì?"


Phòng giam bên cạnh nghe được, đều sững sờ. Vu Táng nhìn An Vương, hắn chau mày, lo lắng trùng trùng.


Lương Tĩnh tiêu hóa lời Tiêu Yến Ninh, đột nhiên quay lại nhìn "dược nhân" không ra người chẳng ra quỷ kia.


Đã lâu y không nhớ đến Lương Mục. Khi phụ thân và hai vị huynh trưởng mất, y mới tám tuổi. Những năm qua, họ chưa từng xuất hiện trong giấc mơ, khuôn mặt dần nhòa nhạt. Nhưng trong ký ức, phụ thân y là đấng nam nhi lẫm liệt, Đại ca là thiếu tướng quân oai phong, còn Nhị ca Lương Mục là đại bàng nơi biên cương...


Giờ Tiêu Yến Ninh nói, người này là Nhị ca y.


Lương Tĩnh bước nhanh đến bên "dược nhân", nhưng chẳng thể nhận ra khuôn mặt hắn.


Làm sao đây có thể là Nhị ca y? Nếu đúng là Nhị ca, y không dám nghĩ hắn đã chịu bao đau đớn để thành ra thế này.


. . . 


Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Story Chương 177
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...