Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Chương 176
Đến địa giới kinh thành, Lương Tĩnh chỉ hận không thể một bước đặt chân vào hoàng thành. Lòng người lạ lùng thế đấy, càng gần kinh thành càng nôn nóng. Khi còn xa, dù nhớ nhung, y cũng chỉ để mình nghĩ về người ấy trong phút chốc, rồi nhanh chóng đè nén cảm xúc. Giờ đây, mắt thấy sắp được gặp, trong lòng chẳng hiểu sao lại trở nên gấp gáp.
Bá quan đều biết hôm nay tâm trạng Tiêu Yến Ninh không tệ. Cũng phải, Lương Tĩnh đi một vòng, không chỉ bình an trở về mà còn tiện tay xử vài tên tham quan. Nếu là họ, họ cũng vui. Bá quan hiểu mình chẳng phải nhân vật chính hôm nay, nên rất ăn ý không tâu chuyện gì quan trọng.
Cho đến khi nội giám đến báo Lương Tĩnh đang ở ngoài điện cầu kiến, cả đại điện lập tức lặng như tờ.
Tiêu Yến Ninh: "Tuyên."
Trong tai người khác, giọng hoàng đế rất bình tĩnh, như thường ngày. Chỉ mình hắn biết, khoảnh khắc mở miệng, cổ họng khô khốc. Nếu không đang ngồi trên triều đường, hắn chỉ muốn sai Nghiên Hỉ rót ly nước thông họng.
Tiêu Yến Ninh thầm lắc đầu, tâm trạng mình thế này chẳng khác gì một tên thiếu niên chưa từng yêu.
Lương Tĩnh cho người hầu về phủ báo bình an, còn y thì lập tức vào cung. Vào điện, y cung kính hành lễ: "Thần Lương Tĩnh, khấu kiến bệ hạ."
Tiêu Yến Ninh: "Lương khanh vất vả rồi, bình thân."
Nói xong, hắn nghiêng người dặn Nghiên Hỉ: "Lương khanh suốt đường thủy, vừa xuống thuyền e là chưa quen, mang ghế cho Lương khanh ngồi nghỉ."
Nghiên Hỉ vội vã tuân lệnh, đặt một ghế gỗ tròn dưới ngự giai, bên trái, cách hoàng đế ba bước.
Lương Tĩnh lòng khẽ rúng động, có chút vui mừng, nhưng vẫn cúi người từ chối: "Thần tạ ơn bệ hạ, chỉ là công mọn, không dám vượt lễ, xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh."
Tiêu Yến Ninh mỉm cười: "Lương khanh chớ từ chối, trẫm biết chuyến đi này không dễ, ngồi xuống trả lời là được."
Lương Tĩnh mới chịu ánh mắt bao người, chậm rãi ngồi xuống. Lúc này, y mới khẽ ngẩng đầu nhìn người trên ngự tọa. Đến giờ phút này, y mới có cảm giác thực sự đã về kinh.
Triều đường vì việc Tiêu Yến Ninh ban ghế mà càng tĩnh lặng. Từ thời Thái Thượng Hoàng đến nay, thần tử được ban ghế trên triều hiếm hoi vô cùng. Lương Tĩnh chỉ đi Vân Châu một chuyến mà được ân sủng thế này, lòng sủng ái của đế vương quả thật chói mắt.
Nhưng lòng vua khó dò. Sự sủng tín này, là thật lòng trọng dụng Lương Tĩnh, hay ẩn chứa ý khác? Xưa nay, hoàng đế muốn chặt cánh một người, thường nâng người ấy lên trước. Muốn triệt để trừ bỏ, sẽ nâng l*n đ*nh cao không ai sánh nổi. Càng nâng cao, ngã càng đau.
Hay là tân hoàng mượn sự sủng tín này để răn đe bá quan: học theo Dương Trường Ca, xử trảm tại chỗ; học Lương Tĩnh vì vua mà giải ưu, sẽ được trọng dụng.
Bá quan suy nghĩ lòng vòng, chẳng biết trong đầu đã tưởng tượng bao nhiêu chuyện.
Tiêu Yến Ninh biết rõ, với tư cách hoàng đế, mỗi hành động đều khiến bá quan đoán mò. Nhưng hắn chẳng bận tâm, huống chi, hắn thật sự xót Lương Tĩnh. Nhìn sắc mặt y, rõ là mấy ngày nay chưa ngủ ngon, dưới mắt xanh xao.
Dù không thể công khai quan hệ giữa hắn và Lương Tĩnh, hắn vẫn muốn cho mọi người biết, hắn thiên vị người này. Nay thiên vị, mai vẫn sẽ thiên vị.
Về điểm này, Tiêu Yến Ninh có chút tùy hứng. Hắn đã làm hoàng đế, nếu chút tùy hứng này cũng không thỏa mãn được, nếu ngay cả việc đối tốt hơn với Lương Tĩnh trong khả năng của mình mà cũng không làm được, thì ngôi vị hoàng đế này có ý nghĩa gì?
Lương Tĩnh ngồi đó, kể lại mọi việc ở Vân Châu. Dù đã biết trước sau qua tấu sớ, nghe người trong cuộc kể, vẫn có cảm giác khác lạ. Tiêu Yến Ninh vừa nghe chuyện chính, vừa ngắm người lâu ngày không gặp, trên mặt không tự chủ nở nụ cười nhạt.
Chỉ là trước mặt có rèm ngọc che, trừ Lương Tĩnh hiểu rõ tâm trạng hắn, chẳng mấy ai nhận ra niềm vui trên mặt đế vương. Dù có kẻ tinh tế nhận ra, cũng chỉ nghĩ hoàng đế vui vì Lương Tĩnh làm việc tốt, chẳng ai nghĩ nhiều.
Thu thuế vào kinh, tiếp theo là giao nhận với Hộ bộ. Tiêu Yến Ninh nhìn Đỗ Kiểm, nửa nghiêm túc nửa đùa: "Đỗ khanh, thu thuế này khó khăn mới có, Hộ bộ phải kiểm tra kỹ, đừng để xảy ra sai sót."
Lời này rất bình thường, Đỗ Kiểm vội cam đoan không để sai lầm. Chẳng biết có phải quá căng thẳng hay không, ông ho khan vài tiếng.
Tiêu Yến Ninh theo tinh thần nhân đạo, nói: "Đỗ khanh nếu không khỏe, cứ dưỡng bệnh trước, việc Hộ bộ giao cho Trương khanh vậy."
Ông vốn định nếu hoàng đế hỏi bệnh, ông sẽ nhân cơ hội tâu chuyện tuổi tác, nhưng nghe giọng Tiêu Yến Ninh, ông bỗng không dám mở miệng.
Việc Hộ bộ tạm giao Trương Tiếu thì được, nhưng bệnh lành rồi, Hộ bộ còn chỗ cho ông không? Hơn nữa, hoàng đế giao quyền nhẹ nhàng thế sao? Hay thật ra đang chờ ông mở miệng từ quan?
Trương Tiếu và ông quan hệ bình thường, không phải môn sinh của ông. Nếu để Trương Tiếu làm Hộ bộ Thượng thư, nhà ông chẳng còn lợi lộc gì. Không nghĩ thì thôi, nghĩ là tự dọa mình hoảng hồn.
Đỗ Kiểm cân nhắc, miệng nói: "Tạ bệ hạ quan tâm, lão thần mấy hôm nay hơi bốc hỏa, không phải bệnh lớn, xử lý xong việc thu thuế sẽ nghỉ dưỡng."
Tiêu Yến Ninh thấy ông ta bệnh không nặng, mà còn muốn gượng, bèn gật đầu: "Cũng được."
---
Tan triều, Lương Tĩnh đi chậm chạp. Hành vi này còn thu hút vài triều thần chú ý, ngay cả Tần Truy cũng hỏi y có phải vừa xuống thuyền chưa quen, cần gọi ngự y không.
Dù sao cũng là cữu cữu của Tiêu Yến Ninh, Lương Tĩnh vội nói không phải, chỉ là đi chậm thôi. Thấy y căng thẳng, Tần Truy thầm thở dài, còn trẻ quá, không phải người thường xuyên ở trên thuyền, lần này lênh đênh nhiều ngày, cơ thể chắc chắn không chịu nổi. Nhưng người trẻ tuổi sĩ diện, dù không khỏe cũng chẳng nói.
Tần Truy giả vờ không biết, nói vài câu quan tâm rồi rời đi.
Sau khi hắn đi, Lương Tĩnh mới đỏ tai. Y tưởng sẽ được Nghiên Hỉ gọi vào cung, nhưng chậm chạp ra đến cửa cung, cũng chẳng thấy bóng Nghiên Hỉ. Nhìn cửa cung gần trong gang tấc, Lương Tĩnh ngơ ngẩn chớp mắt. Tục ngữ nói "xa cách ngắn ngày hơn cả tân hôn", ngoài chuyện triều chính, Tiêu Yến Ninh chẳng muốn gặp riêng y nói vài câu sao?
Rồi y tự nhủ, Tiêu Yến Ninh là hoàng đế, hẳn bận nhiều việc triều chính. Hôm nay đã gặp trên triều, không gặp riêng cũng chẳng sao, sau này còn nhiều thời gian. Tự an ủi mình, tâm trạng Lương Tĩnh lập tức sáng sủa.
Về Lương phủ, y đến thỉnh an Hoắc thị. Hoắc thị nhìn y, nói một câu: "Gầy đi rồi."
Lương Tĩnh chẳng thấy mình gầy chỗ nào, y ăn được ngủ được, còn thấy mình rắn chắc hơn. Nhưng lòng cha mẹ thương con, dù y có mập thêm mười cân, trong mắt mẫu thân, xa cách nhiều ngày vẫn là gầy.
Tiêu Yến Ninh phái Lương Tĩnh đi Vân Châu, chứng tỏ hắn không muốn trói y như chim trong lồng, hắn cho y lòng tin và quyền lực. Hoắc thị từng nghĩ, Lương Tĩnh bị kìm kẹp một chỗ, kiến thức hạn hẹp, ra ngoài thấy trời đất rộng lớn, biết đâu sẽ đổi ý.
Giờ thấy thái độ Tiêu Yến Ninh, Hoắc thị lại thấy nghẹn lòng. Tục ngữ nói đế vương bạc tình, mới vài ngày đã hết tình nghĩa sao?
Bà muốn hỏi, lại không thể hỏi thẳng, cuối cùng chỉ nhàn nhạt nói: "Chuyện con ở Vân Châu ta cũng nghe rồi. Tục ngữ nói ba người thành hổ, con không ở kinh, lời đồn chẳng biết thành ra thế nào. Sau này không được hành sự l* m*ng như thế."
Lương Tĩnh biết Hoắc thị lo gì, y nói: "Mẫu thân, người yên tâm, bệ hạ tin con."
Hoắc thị trừng y: "Lời này là bệ hạ triệu kiến riêng con nói sao?"
Lương Tĩnh vốn định tiếp tục khen Tiêu Yến Ninh anh minh, lời đến miệng, y chợt nhớ Hoắc thị biết chuyện giữa y và Tiêu Yến Ninh. Sợ nói nhiều khiến mẫu thân không vui, y ngượng ngùng: "Cũng không phải. Bệ hạ bận lắm, hôm nay con chưa gặp riêng bệ hạ."
Hoắc thị: "..."
Không thử thì nghẹn, thử xong càng nghẹn hơn. Hoắc thị lập tức ủ rũ, Lương Tĩnh tưởng bà không khỏe, hỏi có cần mời đại phu không.
Hoắc thị: "Ta không sao, con đi đường vất vả, về nghỉ đi."
Thấy bà sắc mặt hồng hào, không giống bệnh, Lương Tĩnh mới trở về viện mình. Sau khi y đi, Hoắc thị thở dài thườn thượt.
Chẳng bao lâu, người gác cổng đến báo, đưa lên một tấm thiệp, nói là bạn thân mời y đi uống rượu.
Thiệp rất tinh xảo, Lương Tĩnh lập tức mở ra, nét chữ mạnh mẽ, phóng khoáng, rất đẹp, đáng tiếc không phải nét chữ nguệch ngoạc của Tiêu Yến Ninh.
Lòng hơi thất vọng, Lương Tĩnh: "Người đưa thiệp có nói chủ nhân là ai không?"
Người gác cổng: "Người đưa thiệp nói hắn tên Phúc Lục, từng gặp đại nhân vài lần, đại nhân thấy là biết."
Lương Tĩnh: "..." Phúc Lục, Phúc Lục.
Lương Tĩnh cầm tấm thiệp, vung tay áo rời đi: "Sau này chuyện quan trọng thế phải nói sớm!"
Người gác cổng: "..." Thiệp này không quan trọng sao?
Lương Tĩnh vội vã rời đi, Hoắc thị biết chuyện, nghe là nhà họ Phúc mời, bà thầm nghĩ, không biết là bạn hữu gặp trên đường hay là ai, cũng không rõ phẩm tính ra sao.
Ra khỏi cửa, Lương Tĩnh thấy ngay gương mặt Phúc Lục bình thường đến mức lẫn vào đám đông cũng chẳng tìm ra. Phúc Lục cười với y: "Lương đại nhân, mời."
Ngồi xe ngựa cùng Phúc Lục, đến một ngôi nhà thanh tịnh. Trên cổng đề hai chữ "Tống trạch", nét chữ giống hệt trên thiệp. Lương Tĩnh chẳng để tâm, vào sân, Phúc Lục đóng cổng lại.
Lương Tĩnh vội vàng qua tiền sảnh, đến hậu viện, thấy Tiêu Yến Ninh mặc áo trắng nguyệt sắc, thắt lưng đeo ngọc bội lấp lánh, lười biếng tựa vào cột hành lang, mỉm cười nhìn y.
Lương Tĩnh bước nhanh tới, bốn bề không người, y trực tiếp lao vào lòng Tiêu Yến Ninh, ngẩng đầu, mắt sáng lấp lánh hỏi: "Bệ hạ, có nhớ thần không?"
Tiêu Yến Ninh: "Nhớ." Sao không nhớ? Nếu không nhớ, đã chẳng sớm đặt mua nhà ngoài cung, chẳng tan triều là đến đây chờ y.
Hai người ôm nhau bước vào phòng. Mấy ngày không gặp, nghe nhịp tim nhau, nỗi nhớ như nước bao bọc cả hai. Y phục rơi lả tả, màn trướng khẽ lay, tất cả đều kể về lòng nhau.
. . .
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau viết về Nhị ca.
Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Story
Chương 176
10.0/10 từ 45 lượt.
