Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 173


Tiêu Yến Ninh lạnh lùng chất vấn, giọng nói sắc lạnh tựa băng, khiến đám triều thần đang hò hét đòi bắt giam Lương Tĩnh lập tức câm như hến, không ai dám hé nửa lời.


Theo luật pháp, Lương Tĩnh không nên tự tay g**t ch*t Dương Trường Ca như thế. 


Dù chứng cứ rõ ràng, y vẫn phải tuân theo quy trình, hoặc chí ít, bắt giữ Dương Trường Ca, thẩm vấn tại chỗ, giữ lại mạng hắn chờ xử lý. 


Việc Lương Tĩnh vượt luật, thẳng tay tru diệt một tri phủ, trong mắt đám văn thần, chẳng khác nào ỷ vào sự sủng ái của hoàng đế mà kiêu ngạo, ngông cuồng.


Xưa nay, võ tướng tự chuyên thường khiến đế vương dè chừng, dễ phạm vào điều cấm kỵ. Lịch sử từng chứng kiến không ít quan viên vì tự ý giết người mà được hoàng đế khen ngợi lúc đầu, nhưng sau lại bị tính sổ, đủ thấy hiểm họa của việc tự chuyên*. 


Tự chuyên, tự chuyên, nếu không được triều đình công nhận, đó là tự chuyên. Nhưng nếu được đế vương tín nhiệm, tự chuyên gì chứ? Rõ ràng là gặp tình huống khẩn cấp, cần ổn định triều cục!


Tiêu Yến Ninh đưa mắt nhìn đám triều thần, hắn thừa biết trong đầu họ đang toan tính gì. 


Một số kẻ lòng dạ nhỏ nhen hơn cả cái sàng, chỉ muốn mượn chuyện này thăm dò thái độ của hắn với Lương Tĩnh. 


Có kẻ lại muốn nhân cơ hội này chọc vào lòng hắn một mũi kim. Nhìn lại lịch sử, đế vương đối với võ tướng phụ tá, lúc đánh trận thì tin cậy bao nhiêu, đến khi thái bình lại phòng bị bấy nhiêu. Từ xưa đến nay, hiếm tướng nào có thể toàn thân mà thoái, toàn mạng mà lui.


Tiêu Yến Ninh khẽ cười, nụ cười chẳng mang chút ấm áp, nhìn đám triều thần như thể đang giễu cợt. 


Họ tưởng hắn cũng giống những hoàng đế trong sử sách, cho rằng hắn sẽ để Lương Tĩnh rơi vào con đường không lối thoát kia sao? Hắn lên ngôi vị này, không phải để bị người thao túng, không phải để đến lúc tuyệt lộ chỉ biết trông chờ vào kẻ khác. 


Hơn nữa, tất cả còn vì Lương Tĩnh. Nếu một ngày, quan hệ giữa hắn và Lương Tĩnh bại lộ trước thiên hạ, giữa những lời gièm pha, người tổn thương nhất chỉ có thể là Lương Tĩnh. Hắn cần có đủ sức mạnh và tự tin để che chở cho y.


Nghĩ đến đây, Tiêu Yến Ninh lạnh lùng tặc lưỡi, cất giọng: "Trẫm đã ban thượng phương bảo kiếm cho Lương khanh, cho phép hắn 'tiện nghi hành sự'. Trẫm tin hắn."


Lời này vừa thốt, cả điện đường lặng ngắt, đến mức một cây kim rơi cũng nghe thấy tiếng. Hộ bộ Thượng thư Đỗ Kiểm, lão già ấy, ngẩng mắt nhìn Tiêu Yến Ninh, lại liếc sang Thủ phụ Tần Truy, rồi chậm rãi cụp mi.



Đỗ Kiểm thầm thở dài, tân hoàng này tính tình khó lường hơn Thái Thượng Hoàng nhiều.


Thấy triều thần im thin thít, Tiêu Yến Ninh khẽ cười, nhưng đáy mắt chẳng chút ý cười. Hắn gõ nhẹ lên long ỷ: "Chư khanh đều là rường cột triều đình, là trụ đá quốc gia, là cánh tay phải, là bầy tôi tâm phúc của trẫm. Sau này gặp chuyện, nên điềm tĩnh hơn, đừng động tí là kinh hoảng, còn ra thể thống gì?"


Tần Truy liếc nhìn hoàng đế. Thái Thượng Hoàng vì nửa đường lên ngôi, một lòng muốn làm minh quân, không muốn bị điều tiếng, nên triều thần khá ưa thích tính cách của ngài – tiến thoái hợp lý, nâng đỡ hàn môn, không quá ưu ái thế gia nhưng vẫn đối đãi tử tế, dễ bị đoán định, và cũng sẵn lòng để triều thần đoán định. 


So ra, Tiêu Yến Ninh lại quá khó nắm bắt. 


Nói hắn trọng thế gia, cũng không hẳn, vì quan hệ với nhà Tần cũng chỉ thường thường. Nói hắn chú trọng hàn môn, cũng chẳng thấy ưu ái đặc biệt với học sĩ xuất thân hàn môn. Tần Truy có cảm giác, dù hôm nay người phạm tội là Tần Chiêu, Tiêu Yến Ninh cũng chẳng nương tay.


Thái Thượng Hoàng còn đôi phần xem trọng nhân tình thế thái, còn Tiêu Yến Ninh thì khác. 


Tần Truy thầm nghĩ, phải kiềm chế người nhà mình kỹ hơn, sau này nhà Tần gặp Lương Tĩnh cũng cần khách sáo hơn một chút. 


Ngai vàng là do Tiêu Yến Ninh tự mình giành lấy, còn Lương Tĩnh là bầy tôi duy nhất biết rõ tâm ý hắn và được hắn trọng dụng từ đầu. Trong lòng Tiêu Yến Ninh, Lương Tĩnh quan trọng hơn bất kỳ ai.


Tan triều, Đỗ Kiểm và Tần Truy bước đi cùng nhau. Ngày trước, khi Từ Uyên còn tại thế, Đỗ Kiểm và Từ Uyên khá thân, thỉnh thoảng còn cùng nhau sau lưng chế giễu Tần Truy đôi ba câu. 


Giờ thời thế đổi thay, Từ Uyên mất, nhà Từ cũng chẳng còn, Đỗ Kiểm và Tần Truy lại gần gũi hơn xưa. Đỗ Kiểm thong thả nói: "Tần đại nhân, chúng ta già rồi."


Tần Truy liếc lão, thầm nghĩ, ai cùng lão "chúng ta" chứ? Đỗ Kiểm thấy mình già, sao phải kéo hắn theo? Hắn đang độ tráng niên, tinh thần phấn chấn, nếu điều kiện cho phép, hắn còn có thể cống hiến thêm ba mươi năm nữa! 


Dù trong lòng càm ràm, Tần Truy ngoài miệng vẫn thở dài: "Đỗ đại nhân nói phải, thời gian trôi qua, tuổi tác chồng chất, năm tháng chẳng chừa ai."


Đỗ Kiểm lại thở dài: "Người già rồi, tay chân chẳng còn lanh lẹ. Ta nghĩ, chi bằng nhân lúc xương cốt còn cứng cáp, xin Hoàng thượng cho cáo lão hồi hương, làm một lão ông nhàn tản."


Tần Truy giật mình: "Đỗ đại nhân sao lại nghĩ thế? Hoàng thượng mới đăng cơ chưa lâu, còn cần ngài tận tâm phò tá, sao có thể nói từ quan?"


Đỗ Kiểm đáp: "Ta cũng muốn tiếp tục phò tá Hoàng thượng, nhưng tuổi tác không cho phép, sức lực chẳng còn như xưa."



Tần Truy bỗng thấy mệt lòng. Thì ra lão nhắc chuyện tuổi tác là để giăng bẫy hắn. Muốn từ quan thì cứ nói thẳng với hoàng đế, nói với hắn làm gì? 


Nhưng với hiểu biết của Tần Truy về Tiêu Yến Ninh, nếu có quan viên dám mượn chuyện từ quan để thăm dò, đừng nói đến 'ba lần từ', chỉ sợ Đỗ Kiểm vừa mở miệng, Tiêu Yến Ninh đã gật đầu đồng ý ngay.


Tiêu Yến Ninh từ nhỏ được Thái Thượng Hoàng và Tần Thái hậu nuông chiều, lớn lên chẳng hề chịu chút uất ức, từ đầu đến chân, kể cả cái miệng, chưa từng biết khổ. Triều thần muốn dùng chiêu cũ để thử hắn, e rằng tự đào hố chôn mình, đến lúc muốn thoát ra cũng chẳng dễ. 


Nghĩ đến đây, Tần Truy chợt hiểu ra điều khác biệt ở vị hoàng đế này. Tiêu Yến Ninh được nâng niu từ nhỏ, đối diện hắn, xưa nay luôn là người khác nhường nhịn. Khi là hoàng tử, là vương gia, đã thế. Nay làm hoàng đế, muốn hắn nhường, hắn nhường mới lạ!


Tính cách này, tốt thì tốt, mà xấu cũng chẳng ít. Tốt ở chỗ, sau này triều đình có lẽ yên ả hơn, ít kẻ dám giở trò mưu mẹo. Xấu ở chỗ, Tiêu Yến Ninh giờ là hoàng đế, không còn là vương gia. Liệu tính cách độc tôn như thế có khiến hắn không nghe lời can gián?


Đỗ Kiểm bên cạnh thấy Tần Truy vì lời mình mà lo lắng, trong lòng không khỏi cảm động. 


Những kẻ xuất thân Hàn Lâm đều nhắm đến ghế Thủ phụ, Đỗ Kiểm cũng không ngoại lệ. Bao năm qua, lão luôn nghĩ nếu mình làm Thủ phụ thì thế nào, nên quan hệ với Tần Truy chỉ ở mức hòa nhã, không quá thân thiết. 


Lão không ngờ Tần Truy lại tiếc nuối khi nghĩ đến chuyện lão từ quan. Đỗ Kiểm thầm cảm thán, thảo nào Tần Truy trải qua ba triều vẫn vững vàng. Nếu đổi lại là lão, Tần Truy mà nói từ quan, lão không cười ra tiếng đã là nể mặt lắm rồi.


Bên kia, Tiêu Yến Ninh trở về Càn An Cung, vốn nghĩ sau chuyện này, Dương Thái hậu hẳn sẽ đến khóc lóc với Thái Thượng Hoàng. Dù sao, đó là dòng chính nhà Dương, từng ủng hộ Văn Duệ Thái tử, lại nâng đỡ hoàng tôn Tiêu Hành. Vậy mà, chẳng có gì xảy ra. 


Theo lời Nghiên Hỉ, Dương Thái hậu vẫn bình thản, thậm chí chẳng rời cung. 


Tiêu Yến Ninh: "..."


Chẳng lẽ sau bao biến cố, lý trí của bà đã thắng cảm xúc? Dù cho lần này Dương Thái hậu vẫn không tỉnh ngộ, Thái Thượng Hoàng cũng sẽ che chắn cho Tiêu Yến Ninh.


Giờ bà đau lòng mà kìm nén, e rằng Thái Thượng Hoàng trong lòng cũng có chút khó chịu. Thấy Dương Thái hậu không làm gì, Tiêu Yến Ninh tạm gác chuyện này lại. 


Hắn xem Văn Duệ Thái tử như huynh trưởng, nhưng nhà họ Dương phạm tội, hắn cũng không thể vì Thái tử mà nương tay. Ai làm gì, phải chịu lấy hậu quả nấy.


Qua một ngày, tấu chương của Lương Tĩnh cuối cùng được ngựa trạm đưa gấp về kinh. Tiêu Yến Ninh đọc xong, giận tím mặt: "Muốn chết!" 



Thấy sắc mặt hoàng đế đại biến, triều thần giật mình, không biết ở Vân Châu đã xảy ra chuyện gì.


Trong tấu, Lương Tĩnh kể rằng, đến Vân Châu, tri phủ Dương Trường Ca cùng đám quan viên khóc lóc, nói vì thời tiết, mùa màng thất bát, thu thuế chậm trễ, khiến hắn hổ thẹn với lòng tin của Hoàng thượng. 


Dương Trường Ca khóc lóc thảm thiết, Lương Tĩnh bảo cứ vận chuyển số thuế đã thu trước, nhưng bọn chúng lại viện cớ sông lầy, đường bộ không an toàn, xin hoãn lại.


Lương Tĩnh nói: "Hoàng thượng ban cho bổn vương ngàn quân, không có gì là không an toàn cả."


Dương Trường Ca lại khuyên y chờ thu đủ thuế rồi mới chuyển về kinh. Lương Tĩnh muốn xem chúng toan tính gì, bèn ở lại. Nhưng khi điều tra, y phát hiện thuế thu ở Vân Châu đã sớm đủ, đúng như Tiêu Yến Ninh dự đoán, chúng chỉ đang lần lữa, thử dò đáy. 


Dương Trường Ca giờ đã tự chui đầu vào rọ, Lương Tĩnh chẳng khách sáo, định bắt giữ hắn để lập uy cho Tiêu Yến Ninh. Nào ngờ, Dương Trường Ca điên cuồng, dám đốt kho lương, nhấn chìm thuế bạc xuống sông.


Lương Tĩnh dẫn người dập lửa, chỉ cứu được một phần nhỏ lương thực. Còn thuế bạc chìm dưới sông, nếu phái người lặn tìm trong thời tiết này, e rằng nguy đến tính mạng. 


Dương Trường Ca lại chẳng chút sợ hãi, thậm chí còn giễu cợt, bảo rằng không có vật chứng, dù đến kinh thành, hoàng đế cũng chẳng làm gì được hắn. 


Lương Tĩnh nhìn hắn, Dương Trường Ca giả vờ thở dài, nói đã bảo thu không đủ, cần hoãn lại, vậy mà Lương Tĩnh không tin, giờ không tin cũng phải tin. Lương Tĩnh hiểu, hắn ỷ vào thân phận nên chẳng sợ gì, nhất là câu "không có chứng cứ, hoàng đế cũng chẳng làm được gì".


Lương Tĩnh thầm nghĩ, mắt Dương Trường Ca hẳn đã bị bùn đất che mờ. Hắn quá tự mãn, muốn thử giới hạn của tân hoàng thì được, nhưng không nên vượt ranh giới. 


Hắn đâu biết tính tình thật của Tiêu Yến Ninh. Tiêu Yến Ninh há lại dung thứ kẻ dám công khai đùa giỡn mình sao? Dù trong cung có Thái Thượng Hoàng và Dương Thái hậu, dù không có vật chứng, Tiêu Yến Ninh cũng không thể để Dương Trường Ca sống. Nhưng nếu làm thế, khó tránh bị điều tiếng.


Lương Tĩnh sao nỡ để Tiêu Yến Ninh bị gièm pha? Nhìn Dương Trường Ca, y rút thượng phương bảo kiếm, khẽ nói: "Ngươi thật sự nghĩ ta không dám giết ngươi?" 


Dương Trường Ca thấy bảo kiếm thì thoáng sợ, nhưng vẫn không tin Lương Tĩnh dám động thủ: "Nếu bản quan có tội, phiền Lương đại nhân giải bản quan về kinh, để tam ti hội thẩm, đưa chứng cứ, bản quan ký tên điểm chỉ mới định tội theo luật. Bản quan không ký, đó là ép cung, đến đâu cũng chẳng ai chấp nhận."


"Ngươi nghĩ mình còn vào được kinh?" Lương Tĩnh ánh mắt lạnh buốt, lúc này y chẳng giống mệnh quan triều đình nho nhã, mà như ác sát trên chiến trường. "Ta cả đời ghét nhất loại người như ngươi, không biết dân chúng khổ sở ra sao. Là biểu huynh của Văn Duệ Thái tử, vậy mà chẳng có chút đầu óc. Đi đầu thai lại đi, chúc ngươi kiếp sau ăn không đủ no, nghèo khổ cả đời."


Nếu Dương Trường Ca chỉ muốn làm khó Tiêu Yến Ninh, trút giận đôi chút, thì khi Lương Tĩnh đến, hắn chỉ cần hợp tác, thấy ngàn quân, viện cớ đường sông khó khăn, nay có quân đội, cứ thế vận chuyển thuế, Tiêu Yến Ninh sẽ bỏ qua. Sau này, họ vẫn là vua tôi. 



Đáng tiếc, Dương Trường Ca quá ngạo mạn, dám chạm vào giới hạn của Tiêu Yến Ninh.


Thấy thái độ của Lương Tĩnh, Dương Trường Ca biến sắc: "Ngươi..." Hắn chưa nói hết câu, chỉ để lại gương mặt kinh hoàng. 


Chẳng ai ngờ Lương Tĩnh nói động thủ là động thủ. 


Những kẻ đồng mưu với Dương Trường Ca lập tức chân mềm nhũn. Khi Lương Tĩnh ra lệnh trói chúng, chúng run rẩy, có kẻ hét rằng Lương Tĩnh giết mệnh quan bừa bãi, định tâu lên triều đình. Nhưng chỉ một ánh mắt lạnh lùng của y, chẳng ai dám hé răng nữa.


Làm xong, Lương Tĩnh mới viết tấu chương, sai người đưa về kinh. Tiêu Yến Ninh đọc tấu, đập mạnh xuống ngự bàn: "Chư khanh, xem đi!" 


Nghiên Hỉ bưng ngự bàn xuống, các đại thần Nội Các xem trước. Nhìn nội dung tấu chương, Tần Truy và Đỗ Kiểm giật mình.


Dương Trường Ca đúng là tự tìm cái chết, dám thò tay thử mà chẳng biết chừng mực.


Tấu chương còn được truyền giữa triều thần, Tiêu Yến Ninh nói: "Người đâu, truyền chỉ tám trăm dặm khẩn cấp đến Lương Tĩnh. Tất cả kẻ đồng mưu với Dương Trường Ca, đều xử tử tội, không cần giải về kinh, cứ tại chỗ hành hình." 


Thấy hoàng đế nổi giận, Ngự sử Hồ Du bạo gan: "Hoàng thượng, chỉ dựa vào lời một phía của Lương đại nhân..." 


Nếu chỉ có lời một phía, e khó ăn nói với thiên hạ.


"Hồ khanh nhắc trẫm đúng lắm. Lương thực bị đốt, khó kiểm chứng, nhưng bạc còn dưới sông. Truyền chỉ cho Lương Tĩnh, bảo hắn tìm người giỏi lặn mò bạc. Ai mò được, giữ một phần mười. Kẻ không phải đại gian đại ác, có thể làm dân lành."


Tiêu Yến Ninh cụp mắt, từng chữ lạnh lùng: "Chỉ cần mò được một lạng bạc, trẫm cũng khiến chúng tan xương nát thịt."


Hồ Du: "..." 


Nếu ông không mở miệng, đám kia còn giữ được toàn thây, giờ e rằng xác cũng chẳng còn nguyên. Dù vậy, ông cũng không hối hận. 


Chuyện này cần chứng cứ rõ ràng, để thiên hạ tâm phục khẩu phục.


. . .


Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Story Chương 173
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...