Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 152


Hoàng Thượng nhìn Tiêu Yến Ninh thật lâu, rồi kéo ghế ngồi xuống. Gió đông lạnh buốt, ngài hắt hơi mấy lần. 


Tiêu Yến Ninh nhìn ngài: "Phụ hoàng giữ gìn long thể." Hắn biết lời này nghe giả tạo, nhưng vẫn không kìm được mà thốt ra.


Hoàng Thượng cười khẩy: "Năm đó Lương Thiệu mới vào kinh, trẫm mơ thấy bị đôi chim ưng mổ mắt. Khi ấy ngươi còn nhỏ, nói trẫm là cắt thịt nuôi ưng, trẫm tin. Giờ nghĩ lại, đó rõ là trời cao cảnh báo, hai con ưng mổ mắt trẫm chính là ngươi và Lương Tĩnh."


Càng nói, Hoàng Thượng càng bừng lên cơn giận. Năm xưa bị lời trẻ con ngon ngọt của Tiêu Yến Ninh lừa thành kẻ hồ đồ, còn lập tức cho Lương Tĩnh làm bạn đọc của hắn. Một ý nghĩ của ngài, đổi lại hôm nay hai người trong ngoài liên thủ đối phó ngài.


Tiêu Yến Ninh: "..." 


Hoàng thượng xưa nay chẳng tin mấy chuyện thần thánh, giờ bị hắn chọc tức đến mê tín luôn rồi. Nhưng nếu ngài khăng khăng cho đó là điềm trời, Tiêu Yến Ninh chỉ có thể nói, có lẽ trời không phải đang cảnh báo hắn và Lương Tĩnh liên thủ, mà là đang ám chỉ quan hệ bất thường giữa họ. Hoàng thượng không nhận ra, chẳng phải đúng là bị hai con ưng này lừa gạt, mổ mù mắt sao?


Quan hệ giữa hắn và Lương Tĩnh, Tiêu Yến Ninh tất nhiên sẽ không nói với Hoàng thượng. Chỉ Nghiên Hỉ biết chuyện này, và hắn dám chắc Nghiên Hỉ sẽ mang bí mật ấy xuống mồ. Dù có là thân phận gì, Tiêu Yến Ninh cũng không để Lương Tĩnh mang danh nịnh thần, càng không để người đời chỉ trỏ y.


Hoàng Thượng thấy ánh mắt Tiêu Yến Ninh nhìn mình có phần kỳ lạ, như muốn phản bác mà lại không hẳn, thoáng vẻ bí ẩn khó lường. Ngài bực bội, cau mày: "Sao, trẫm nói sai à?"


Tiêu Yến Ninh: "Phụ hoàng đoán có phần thiên lệch. Nếu nhi thần là ưng, dù trong mơ, nhi thần cũng chỉ che chở phụ hoàng, tuyệt không bao giờ làm tổn thương ngài."


Hoàng Thượng: "..."


Ngài cười lạnh: "Đến nước này, ngươi vẫn rót lời mê hoặc trẫm, tưởng trẫm không nỡ ra tay với ngươi sao?"


Tiêu Yến Ninh: "Nhi thần không dám."


Dù nói thế, cả hai đều hiểu, Hoàng Thượng quả thực có phần không nỡ. Nếu không, cái tát vừa rồi đã giáng xuống mặt hắn. Nếu thực sự nỡ, trong đại điện, ngài đã không cắt lời Trương Tiếu. Hai chữ "mưu phản" một khi đã dính vào, dù sau này Tiêu Yến Ninh lên ngôi, cũng sẽ bị người đời nghi ngờ, khó mà rửa sạch.


Tiêu Yến Ninh là đứa con Hoàng Thượng nâng niu từ nhỏ, ngài cuối cùng không nỡ để hắn mang danh đó. 


Nhưng cũng không loại trừ việc ngài cắt lời Trương Tiếu là trên góc độ của một đế vương. Hôm nay Tiêu Yến Ninh đại khai sát giới, kéo cả mấy hoàng tử xuống nước. Nếu các hoàng tử đều mang tội đại nghịch, hoàng đế kế tiếp e rằng phải tìm trong đám hoàng tôn, mà hoàng tôn không chỉ có mỗi Tiêu Hành. Tình thương của Hoàng thượng với Tiêu Hành dựa trên niềm tin với Thái tử, còn với Tiêu Yến Ninh thì không cách tầng quan hệ đó.


Hoàng Thượng gọi riêng Tiêu Yến Ninh là muốn dạy hắn một bài học. Hôm nay hắn vượt ranh giới, chạm vào lằn ranh của ngài. Nếu ngài trẻ hơn mười tuổi, chuyện này chẳng thể dễ dàng cho qua như thế. 


Nhưng giờ, vì ngai vàng mà Thái tử đột tử. 


Ngôi vị của Hoàng thượng là trời ban, ngài biết trong nhà đế vương, các hoàng tử dễ tranh giành, nên đã sớm lập Thái tử, luôn tỏ ra coi trọng y, mong tránh được ngày anh em tương tàn. Vậy mà cuối cùng, bảy hoàng tử, chẳng ai khiến ngài yên lòng. Lúc này, trong lòng ngài thoáng chút chán chường.


Mệt mỏi dâng lên, Hoàng Thượng nhìn Tiêu Yến Ninh: "Đứng lên đi."



Tiêu Yến Ninh liếc ngài, ngoan ngoãn đứng dậy. Đất lạnh mùa đông, đầu gối hắn đau nhức, nhưng lần đầu tiên hắn không ỷ vào sủng ái mà leo theo cây sào. 


Sau ngày hôm nay, hắn và Hoàng Thượng e rằng chẳng thể như xưa nữa.


Thành thật mà nói, hắn không dám nghĩ Hoàng Thượng sẽ cắt lời Trương Tiếu, mở miệng bảo vệ mình. 


Hai cha con im lặng một lúc, ngoài cửa vang giọng Minh Tước: "Bẩm Hoàng Thượng, Lương Thị lang phái người phi ngựa đến báo, đã bắt được Bình Vương và đồng đảng. Vì số lượng đông, mai họ mới về kinh, nên sai người báo trước, để Hoàng thượng khỏi lo lắng."


Hoàng Thượng cười như không cười: "Lương Tĩnh là sợ trẫm lo, hay sợ Thất hoàng tử của trẫm lo?"


Minh Tước ngoài cửa không dám đáp. Tiêu Yến Ninh giả vờ không nghe ra giọng mỉa mai của ngài. Hoàng Thượng hừ lạnh: "Lương Tĩnh đối với ngươi, quả là một lòng trung thành."


Y không lập tức về kinh, nào phải vì số người đông, rõ ràng là đang quan sát tình hình trong kinh. Nếu Tiêu Yến Ninh xảy ra chuyện, chẳng ai biết Lương Tĩnh sẽ làm gì.


Tiêu Yến Ninh: "Phụ hoàng, không phải lỗi của y. Tất cả là lỗi của nhi thần. Lương Tĩnh chẳng có tâm cơ, y chỉ bị nhi thần làm hỏng thôi."


Hoàng Thượng: "Ngươi tin lời này sao? Hắn không có tâm cơ, sao dẫn quân đánh trận? Hắn không nhìn người chuẩn, sao làm được tướng quân? Nếu hắn chẳng có chút mưu mô, hôm nay sao lập được công phò vua? Lương Tĩnh từ nhỏ được ngươi che chở, hắn hiểu tính ngươi, chỉ là không muốn trước mặt ngươi lộ ra dã tâm mà thôi."


Tiêu Yến Ninh: "..."


Nếu giờ bảo là vì quan hệ đặc biệt giữa họ, e rằng Hoàng Thượng sẽ nổi trận lôi đình. 


Thấy hắn bị nói đến câm nín, Hoàng Thượng đứng dậy. Ngài đến đây, một là để dạy dỗ Tiêu Yến Ninh, hai là để bình tâm. Giờ Bình Vương đã bị bắt, ít nhất không lo hắn ta dẫn binh vào kinh nữa.


Hoàng Thượng nhanh chóng ban mấy đạo thánh chỉ, lệnh cho Hình bộ Thị lang Kim Tùng ra ngoài kinh tiếp ứng Lương Tĩnh, cùng y thẩm vấn Bình Vương tại chỗ. 


Còn Khang Vương, Thụy Vương, Thận Vương, Tĩnh Vương bị ngài ném vào Chiếu Ngục, giao cho quan viên xét xử riêng. Ngài còn sai bắt Lễ bộ Thượng thư Từ Uyên đang dưỡng bệnh và Đại Lý Tự thiếu khanh Viên Phương Cổ, giao Tần Chiêu và Hộ bộ Thượng thư Đỗ Kiểm tham gia xét xử. 


Với biểu hiện của Tiêu Yến Ninh, Hoàng Thượng tin Tần Chiêu sẽ nhanh chóng tra rõ Từ Uyên và Viên Phương Cổ có vấn đề gì không. 


Tiêu Yến Ninh giờ đây muốn tiến lên, nhà Tần nâng đỡ hắn còn chẳng kịp, sao dám kéo chân hắn?


Ban chỉ xong, Hoàng Thượng ngẩn ngơ hồi lâu, nói: "Trẫm đi thăm Thái tử."


Ngài vẫn chưa tin Thái tử đã mất, cứ ngỡ là giấc mộng. Nhắc đến Thái tử, từng chữ mang theo ngàn cân, chân ngài như đổ chì, bước đi chẳng nổi.


Đến Đông cung, tiếng khóc ai oán vang trời. Thái tử đã được tiểu liệm, khuôn mặt hồng hào, nằm yên như đang ngủ. 


Một giấc này, sẽ chẳng bao giờ tỉnh. Niềm vui nỗi buồn nhân thế từ đây chẳng còn liên quan đến y.



Hoàng Thượng nhìn Thái tử lần cuối, nhận ra y đã gầy đi nhiều. Ngài nhắm mắt, lòng đau nhói. Thái tử là đứa con ngài kỳ vọng từ nhỏ, tỉ mỉ dưỡng dục, nay cha con sống chết cách biệt. 


Trong tiếng khóc của mọi người, ngài nghĩ: Nếu ngài không làm hoàng đế, Thái tử có lẽ đã chẳng sớm ra đi. Nếu ngài chỉ là một vương gia nhàn tản ở Thông Châu, ngài và Bình Vương vẫn là huynh đệ tốt.


Những ý nghĩ này lướt qua, cuối cùng ngài bình tâm: Ngài là hoàng đế. Là hoàng đế, không nên mơ mộng hão huyền.


---


Hoàng đế khi lên ngôi, đã bắt đầu xây dựng lăng mộ từ trước, nhưng Thái tử thì không. Lăng mộ hoàng gia công trình đồ sộ, chọn đất, thiết kế, xây dựng mất hàng tháng, thậm chí hàng năm. Thái tử phải đợi lăng mộ cơ bản hoàn thành mới được an táng. 


Khâm Thiên Giám xem phong thủy, thiên văn, chọn ngày hạ táng là mùng tám tháng năm năm sau. Trước ngày đó, lăng mộ Thái tử phải hoàn tất.


Sau đại liệm, Hoàng Thượng ra lệnh đặt linh cữu Thái tử tại Cửu Diên Điện, để hoàng thân và bá quan tế lễ.


Tiêu Yến Ninh đến tế Thái tử, gặp được Tiêu Hành. Cậu bé từng thích quấn quýt bên hắn, nở nụ cười rụt rè, giờ nhìn hắn với gương mặt căng thẳng, ánh mắt đầy đề phòng. Không chỉ Tiêu Hành, con cái các huynh đệ hắn giờ thấy hắn cũng chẳng còn thân cận.


Trẻ con, đâu giấu nổi suy nghĩ như người lớn. Tiêu Yến Ninh bình thản gật đầu với Tiêu Hành, rồi rời đi.


Những ngày này, trong ngoài cung đều bận rộn. Trong cung, Tưởng Thái hậu bệnh, Hoàng hậu cũng bệnh, may mà Tần Quý phi nhiều năm quản lý lục cung, hậu cung cũng không rối loạn. Sau đó, Hoàng thượng cũng bệnh thật, ban đầu đau ngực, rồi thổ huyết, Tần Quý phi lại bận chăm sóc ngài.


Ngoài cung, cấm quân rầm rộ điều động, quan viên bị tra xét, dân chúng sợ hãi, trời tối là đóng chặt cửa, lo bị liên lụy.


Tế Thái tử xong, Tiêu Yến Ninh đến gặp Tần Thái hậu. 


Bà bệnh đứt quãng, hôm nay tinh thần tốt, còn ra ngoài phơi nắng. Thấy hắn đến, bà cười. Nếu không có gì bất ngờ, qua năm, bá quan sẽ tấu xin phong hắn làm Thái tử. Làm Thái tử, sau này hắn sẽ thuận lý thành chương kế vị.


Tiêu Yến Ninh cung kính thỉnh an Tần Thái hậu, rồi ngồi xuống. Bà nhìn hắn, ánh mắt đầy hài lòng: "Qua năm sau, con cũng nên lập phi rồi." 


Bà cười, hiện tại không tiện công khai nhắc đến việc này. Qua năm, khi Thái tử tạ thế đã lâu, nhắc đến hôn sự của Tiêu Yến Ninh sẽ vừa vặn.


Tiêu Yến Ninh nhìn bà: "Việc này không vội. Nhi thần có vài điều chưa rõ, muốn xin Thái hậu giải đáp."


Tần Thái Hậu: "Con cứ nói."


Tiêu Yến Ninh: "Năm xưa Thái hậu tặng nhi thần kim nguyên bảo, dẫn đến vụ án vàng giả Nam Cương, Thái Tử ca mới phụng mệnh đi Nam Cương. Trong thời gian đó, y bị truy sát, Thái hậu có từng nghĩ nguyên do hay không?"


Nụ cười trên mặt Tần Thái hậu vì câu này mà nhạt đi. 


"Thái tử ca ca về kinh từng nói, có hai nhóm người truy sát y. Sau khi rơi xuống vực, vì mù mắt, y lạc mất thị vệ Đông cung..."



Khi đó, Tiêu Yến Ninh còn nhỏ, viết bùa bình an còn xấu xí, nếu có kẻ khác sẵn tay âm thầm dọn bớt chướng ngại cho hắn, bà cũng chẳng cần tự động thủ nữa.


Sau đó, Tần Thái hậu điều tra được thân phận phe kia, nhưng không động, chỉ chờ thời cơ lợi dụng. Bà nghĩ Thái tử rơi vực chắc chắn chết, nào ngờ vì Tiêu Yến Ninh và các hoàng tử khác dính phải lời đồn, Tần Truy can dự, sau đó cứu được Thái tử về.


Với Bùi Đức Phi, đây chẳng phải tin tốt. Nhưng với Tần Thái hậu ẩn trong bóng tối, thì lại rất hay. Nhưng bà tính toán nhiều như vậy, thế mà Tiêu Yến Ninh từ nhỏ lại như đống bùn nhão, trát thế nào cũng chẳng dính được tường.


Có lẽ khoảng thời gian đó, Tần Thái hậu đối với hắn chắc hẳn rất tuyệt vọng. 


Sau này, có nữ tử Nam Chiếu mang theo đứa trẻ cầm ngọc bội Thái tử vào kinh. Tần Thái hậu nghe tin, hẳn đã sai người đến Nam Cương tra chuyện Thái tử rơi vực năm xưa, xác định mối quan hệ giữa y và nữ tử đó, rồi tiết lộ tin này cho Khang Vương, hoặc dẫn dụ người của Khang Vương đi tra.


Tần Thái hậu muốn Khang Vương đối phó Thái tử. Nào ngờ Khang vương không ra tay, mà lại báo cho Thụy vương, muốn Thụy Vương xử lý Thái tử. 


Kết quả, Thụy Vương nhận được tin tức thì mừng như điên, nhưng lúc đó lại gặp Quý Lạc Thanh thích xen vào chuyện người.


Khang Vương và Tần Thái hậu thấy cảnh này, có lẽ đều ngầm chửi Thụy Vương. 


Theo Thụy Vương, vài năm sau hắn lại thấy nữ tử đó ở kinh thành. Nếu khi được cứu, nàng đã rời đi, ắt hẳn biết kinh thành nguy hiểm. Có lẽ vài năm nàng mất tích, là vì bị người của Khang Vương giam giữ. Mà Thái tử hoàn toàn không hay biết.


Sau này, Tần Thái hậu ngày càng lớn tuổi, sức khỏe yếu dần, có lẽ cảm thấy không đợi nổi, nên mới sai người thả nữ tử đó từ tay Khang Vương. Lần này, mục tiêu của bà không phải Thụy Vương, mà là Tiêu Yến Ninh. Bà muốn nhân cơ hội ấy, để Tiêu Yến Ninh thấy rõ bộ mặt thật của Thái tử.


Tiêu Yến Ninh từng nói, vụ cứu người đó như một màn kịch tệ hại. Hai nhóm người đánh nhau với An Vương, đánh tới trước trang viện của hắn. Kết cục, màn cứu người ấy dạy hắn một bài học đắt giá.


Hắn đã từng nói, kéo Thái Tử xuống, ai được lợi, kẻ đó là chủ mưu. Hắn ban đầu nghi Khang Vương, sau đó mới nghĩ, Thái Tử ngã ngựa, mọi hoàng tử đều được lợi, kể cả hắn. Thậm chí, hắn sẽ là người được lợi lớn nhất. Hắn không làm, ắt có người làm thay.


Mà điều này, hắn chỉ thật sự hiểu ra sau vụ yếm thắng ở Vĩnh Chỉ Cung. 


Hắn nhìn Tần Thái hậu thần sắc nhạt nhòa: "Vĩnh Chỉ Cung của mẫu phi xảy ra yếm thắng, Thái Hậu chưa từng nghĩ sẽ cứu mẫu phi sao?"


Tần Thái hậu ở trong cung mấy chục năm, Tần Quý phi là cháu gái ruột của bà, Vĩnh Chỉ Cung hẳn có vài người của bà. Vậy mà yếm thắng cứ thế xảy ra. Tần Thái hậu có lẽ cũng chẳng ngờ tới, hình phạt của Hoàng thượng với Tần Quý phi chỉ là cấm túc. 


Tiêu Yến Ninh từng nghĩ yếm thắng do Hoàng hậu gây ra, sau lại cho rằng là Bùi Đức Phi.


Tần Thái Hậu cần Khang Vương là kẻ trụ trên sân khấu cuối cùng, nên không dễ động đến Bùi Đức Phi. Còn Hoàng hậu, thấy Tần Quý phi gặp nạn, cũng sẽ thuận thế hành động. Không chỉ riêng Hoàng hậu, các phi tần khác cũng thế. 


Nếu không phải trước đây Tần Thái hậu, sau khi Tần Quý phi bị cấm túc, dùng cảnh ngộ thê thảm của nàng để lay động Tiêu Yến Ninh, hắn chưa chắc đã nghĩ đến bà. 


Có những chuyện nhìn từ đầu thì khó đoán kết quả, nhưng nhìn từ kết quả ngược về, sẽ thấy biết bao điều bất ổn.


Tần Thái hậu vốn được Tiên hoàng ủy thác, song Hoàng thượng lại không được nhận làm con thừa tự của bà, nên danh vị Thái hậu chỉ là hư danh. Về sau, Hoàng thượng một mực đón Tưởng Thái hậu vào kinh, Tần Thái hậu không con cái, đành để người khác nắm thóp. Cả đời mang danh Thái hậu, nhìn qua tưởng vinh hiển, nhưng khi mẫu thân ruột của Hoàng thượng tiến kinh, phi tần trong cung đều đến bái kiến, chọn phe đứng.



Lúc ấy, Tần Thái hậu còn có gì để tranh với Tưởng Thái hậu nữa?


Bà lui về Phật đường, có lẽ đôi khi cũng tự thấy danh hiệu "Thái hậu" của mình chỉ là một trò cười.


Tiêu Yến Ninh mang dòng máu nhà Tần, Tần Thái Hậu dĩ nhiên muốn hắn lên ngôi. Có lẽ đó đã trở thành chấp niệm của bà.


Hiểu thông tất cả, lòng Tiêu Yến Ninh lạnh đi. Hắn nghĩ đầu tiên, liệu Tần Truy, đại diện nhà họ Tần, có biết chuyện này không? Sau đó, hắn nghĩ Tần Truy hẳn không biết. Tần Truy sẽ không dùng yếm thắng hãm hại Tần Quý phi, hại nàng tức là hại nhà Tần. 


Nhưng hắn vẫn không dám bộc bạch với nhà Tần. Vì thế, sau nhiều lần do dự, hắn chỉ kể lại tâm tư của mình cho Lương Tĩnh.


Tiêu Yến Ninh kể cho y nghe về câu chuyện của Tần Thái hậu, nhưng đổi tên nhân vật trong câu chuyện, thỉnh thoảng tỏ vẻ nghi hoặc. 


Đáng tiếc, lúc đó, không ai có thể giải đáp những nghi hoặc ấy của hắn.


Cuối cùng, hắn cười: "Nhiều chuyện xảy ra đã quá lâu, không thể tra xét nữa. Hôm nay chỉ kể chuyện cho Thái hậu giải khuây mà thôi."


Nói xong, hắn đứng dậy định cáo lui, rồi lại nói: "Vừa rồi nói chuyện cưới xin không vội, không phải lúc này, mà cả đời này nhi thần sẽ không cưới vợ sinh con. Dòng máu nhà Tiêu và nhà Tần, bắt đầu từ nhi thần, cũng sẽ kết thúc ở nhi thần."


Tần Thái hậu biến sắc, không tin nổi nhìn hắn: "Ngươi... ngươi... đã vậy, sao còn hao tâm tổn trí tranh giành ngôi vị đó?"


Tiêu Yến Ninh cười: "Nhi thần muốn tranh, vì không muốn bị người tính kế, cũng không muốn một ngày nào đó mang theo tội danh không rõ ràng."


Tần Thái hậu: "..."


Bà ngồi im, như hoa héo sắp tàn, rồi bình tĩnh lại: "Ngươi có phải nghĩ ta không nên oán, không nên hận?"


Tiêu Yến Ninh: "Nhi thần là hậu bối, không dám nói ai đúng ai sai. Năm xưa phụ hoàng vào kinh, Thái tử đã bảy tám tuổi. Phụ hoàng hơn hai mươi, là người trưởng thành, có ý chí riêng, không muốn bị khống chế. Thái hậu lúc chấp thuận, hẳn đã nghĩ đến những chuyện này. Nếu năm đó Thái hậu quyết tâm hơn, liên thủ với cữu cữu, phế bỏ chiếu chỉ tiên hoàng, chọn một đứa trẻ vào kinh làm con thừa tự. Khi ấy, văn võ bá quan, ai dám nói nửa lời?"


Khi đó, chiếu chỉ là do Tần Truy soạn, đến Thông Châu truyền chỉ là Tần Truy và Hoài Ân – chưởng ấn Tư Lễ Giám trước đây, cả hai đều là tâm phúc của tiên hoàng, cũng là tâm phúc của Tần Thái hậu. Nếu khi ấy bà đủ quyết tâm, mọi chuyện có lẽ đã khác.


Tần Thái hậu chẳng ngờ Tiêu Yến Ninh nói vậy. Theo lời hắn, sắc mặt bà thay đổi liên tục, cuối cùng đứng phắt dậy, mắt mở to nhìn hắn. 


Hắn cúi lạy, xoay người rời đi.


Sau lưng, Tần Thái hậu cười, ban đầu khẽ, sau cười lớn: "Ngươi đúng là mang dòng máu nhà Tiêu, đủ lạnh lùng, chẳng trách đi được đến cuối cùng. Đáng tiếc, năm xưa ta không nhìn thấu thời thế, không đủ tàn nhẫn."


Nếu không, bà đâu đến nông nỗi này.


Bà cười đến đau mắt. Cả đời thủ trong cung, nhẫn nhịn từng bước, giờ nghe được ý nghĩ bà chưa từng dám nghĩ đến.


. . .


Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Story Chương 152
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...