Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 151


Hoàng Thượng lặng lẽ nhìn Khang Vương, chờ hắn đáp lời. 


Khang Vương cúi đầu, đôi tay trong ống tay áo rộng thùng thình siết chặt, lòng biết rõ hắn bây giờ có thể chối rằng mình không hề liên hệ với Bình Vương. Nhưng chỉ cần Lương Tĩnh thuận lợi bắt gọn Bình Vương cùng đám người hắn mang theo, rồi đưa đến trước ngự tiền tra xét, mọi chuyện sẽ sáng tỏ như ánh trăng rằm.


Bình Vương là phiên vương, trấn giữ Thông Châu quanh năm, nếu không có thánh chỉ thì không thể rời đi. Thực ra, khi Thái Tử mời gọi, Bình Vương hoàn toàn có thể từ chối, bởi lẽ trữ quân dù cao quý đến đâu cũng không phải Hoàng Thượng, Bình Vương có thể đường hoàng khước từ.


 Nhưng hắn ta lại muốn vào kinh, và lý do cũng dễ hiểu: Hoàng Thượng bệnh nặng, Thái Tử giám quốc, tân quân tương lai đã mở lời, hắn ta nào dám từ chối. 


Quan trọng hơn, thời cơ lúc ấy quá tuyệt diệu. Thái Tử như phát điên, ra sức đối phó các huynh đệ của mình, mắt thấy sắp phạm phải sai lầm lớn.


Bình Vương mang theo đám người đã định sẵn vào kinh, còn những người khác thì chia nhỏ lực lượng, lặng lẽ theo sau. Nếu Thái Tử thực sự ra tay, Bình Vương có thể nhân danh 'cần vương' mà dẫn binh vào thành ngay tức khắc. Khi ấy, trong ngoài phối hợp, Thái Tử e rằng chỉ có thể bó tay chịu trói. Chỉ cần Tưởng Thái Hậu lên tiếng, ám chỉ Thái Tử có ý mưu hại Hoàng Thượng, thì việc Bình Vương vào kinh với tư cách là 'cần vương' sẽ càng thêm chính đáng.


Dĩ nhiên, sẽ có vài quan viên phản đối, nhưng sử sách từ xưa vốn do kẻ thắng viết nên. Dù bao người bất bình, dù bao kẻ lấy tính mạng và máu tươi ra đòi công đạo, kết cục cũng chẳng thể thay đổi. Hậu thế chỉ có thể từ vài trang sử mà lờ mờ đoán định âm mưu và thủ đoạn năm xưa.


Đáng tiếc, Bình Vương và Khang Vương tính toán ngàn vạn kế sách, cũng chẳng thể ngờ Hoàng Thượng không hề bệnh, cũng không lường được Thái tử dùng cái chết để giăng bẫy họ. 


Thái tử vốn chỉ chờ Bình vương mang quân vào kinh thôi. 


Nếu Thái tử thực sự bức cung soán quyền, Bình Vương mang binh vào thành thì gọi là 'cần vương'. Nhưng nếu Thái tử đã tạ thế, Bình Vương dẫn binh vào thành, đó chính là dấy binh tạo phản.


Nếu tin Thái Tử tạ thế truyền đến tai Bình Vương, hắn ta còn có thể lập tức giải tán đạo quân mang theo. Nhưng cổng cung đóng chặt, mọi người bị gom lại trong điện này, chẳng ai biết rõ tin tức, ngược lại còn khiến người ta tưởng rằng trong cung thật sự đã xảy ra biến loạn.


Hoàng Thượng vốn nghĩ rằng mình giả bệnh một phen sẽ thử lòng Thái tử, ai ngờ Thái tử lại ra đi. Ngài tưởng sẽ thử được Tĩnh Vương, nhưng lại lòi ra Thụy Vương, Khang Vương, và cả... Phúc Vương Tiêu Yến Ninh.


Trong ký ức của Hoàng Thượng, Khang Vương xưa nay yếu ớt bệnh tật, quanh năm thuốc thang không dứt, vậy mà lòng dạ lại chứa đựng dã tâm lớn đến thế, còn dám liên thủ với Bình Vương.


Còn Tiêu Yến Ninh, ánh mắt Hoàng Thượng từ Khang Vương chuyển sang hắn. Tiêu Yến Ninh đứng đó, rũ mắt, dáng vẻ ngoan ngoãn hiền hòa, khiến Hoàng Thượng nhìn mà chỉ muốn bật cười vì tức.


Ngài tưởng đứa con này ngoài cái miệng độc địa thì làm việc gì cũng minh bạch, ai ngờ sau lưng lại ngấm ngầm thu phục nội giám thân cận của mình, liên kết với Binh bộ Thị lang, điều động cả quân doanh kinh thành. Nếu Tiêu Yến Ninh muốn tạo phản, e rằng sẽ từ ngoài đánh vào, nhuộm đỏ cả hoàng cung.


Tiêu Yến Ninh không để ý ánh mắt Hoàng Thượng, hắn cúi đầu, thầm nghĩ: Nếu là Bình Vương, đến nước này, sau khi nhân danh phò vua mà dẫn binh vào kinh, hắn ta sẽ nhân hỗn loạn giết sạch các hoàng tử, bất kể họ có hợp tác hay không, rồi đổ hết tội lên đầu Thái tử. Khi ấy, Hoàng Thượng không còn người thừa kế, Bình Vương sẽ đường hoàng lên ngôi.


Cũng không thể loại trừ khả năng Khang Vương và Thụy Vương đoán được ý đồ của Bình Vương, sẽ quay lại phản đòn. 



Nhưng là hoàng tử đứng về phía đối địch với Bình vương, dù Hoàng đế có thật sự bệnh nặng, không thể nói năng hay đứng dậy được, Tiêu Yến Ninh cũng tuyệt đối không cho Bình vương cơ hội tiến quân vào kinh. 


Vì thế, hắn sai Lương Tĩnh dẫn binh chặn đánh Bình Vương. Lương Tĩnh tuyệt đối sẽ không để Bình Vương uy h**p Tiêu Yến Ninh.


Nếu Hoàng thượng chỉ giả bệnh, Lương Tĩnh sẽ áp giải Bình Vương vào kinh để xử tội. Nếu Hoàng thượng bệnh thật, Bình Vương sẽ là kẻ loạn thần tặc tử đầy dã tâm. Tiêu Yến Ninh quyết không cho Bình Vương vào kinh, cũng chẳng để Tưởng Thái hậu lấy danh trưởng bối, dùng chữ hiếu ép hắn nhượng bộ. Nếu sự việc đến bước này, kẻ trong ngoài phối hợp chỉ có thể là hắn và Lương Tĩnh, không phải bất kỳ ai khác.


Khang Vương mím chặt môi, không hé lời. Tiêu Yến Ninh cúi đầu, chẳng biết nghĩ gì. Tĩnh Vương vừa tỉnh hồn, Thận Vương nhìn người này lại nhìn người kia, như hiểu mà lại chẳng hiểu rõ.


Hoàng Thượng bèn quay sang Thụy Vương: "Ngươi cũng liên lạc riêng với Bình Vương? Liên lạc thế nào?"


Thụy Vương không giỏi kiềm chế như Khang Vương, nghe vậy, hắn lạnh lùng đáp: "Vâng, nhi thần qua Lục đệ liên hệ với Bình Vương thúc. Ai bảo Lục đệ ngu ngốc, tưởng Thục Phi nương nương có chút máu mủ với tổ mẫu, Bình Vương thúc sẽ hết lòng ủng hộ hắn."


Tĩnh Vương bị mắng ngu: "..."


Hắn đúng là hơi ngốc thật. Bao năm nay Thụy Vương luôn giúp đỡ, hắn còn tưởng là thật lòng, hóa ra Thụy Vương chỉ muốn dẫm lên hắn mà leo cao. Chẳng trách ba người họ liên thủ cũng chẳng đấu lại nổi Thái tử, lòng vốn không chung hướng, sao thắng nổi?


Hoàng thượng: "Ngươi cũng muốn ngôi vị của trẫm? Vì sao?"


Câu này chẳng hiểu sao chạm vào điểm nhạy cảm của Thụy Vương, hắn bỗng kích động, giọng sắc lẻm, đầy oán hận: "Nhi thần cũng là con của phụ hoàng, người khác muốn được, sao nhi thần lại không thể?"


Hoàng thượng: "Trẫm sợ anh em các ngươi tương tàn, nên sớm lập Thái Tử. Ngươi đã là vương gia, còn gì chưa toại nguyện?"


Thụy Vương cười lạnh: "Vương gia với vương gia giống nhau sao? Cùng là con, nhưng địa vị của chúng thần trong lòng phụ hoàng, có bao giờ bằng được Tiêu Yến Ninh không?"


Tiêu Yến Ninh: "..."


Cha con cãi nhau thì cãi đi, kéo hắn vào làm gì?


Thụy Vương chẳng còn màng quy củ và thể diện, nhìn thẳng Hoàng Thượng chất vấn: "Mẫu phi của nhi thần là Thuận Phi, phụ hoàng còn nhớ dung nhan nàng thế nào không?"


Hoàng Thượng im lặng. Thụy Vương cười khẩy, mang theo vài phần mỉa mai: "Phụ hoàng e là chẳng nhớ. Nhưng nàng là mẫu phi của nhi thần, là người đối tốt nhất với nhi thần. Phụ hoàng chẳng phải muốn biết lý do nhi thần khao khát ngôi vị đó sao? Phụ hoàng có nhớ, năm xưa ở  săn trường Mộc An, ngựa của Thất đệ bị kẻ khác giở trò, liên quan đến một cung nữ tên Cẩm Anh. Mẫu phi sức yếu, quanh năm bệnh tật, chẳng được phụ hoàng sủng ái, người trong cung nàng sớm đã tìm cách bám víu thế lực khác, Cẩm Anh cũng thế."


"Chỉ vì một cung nữ tham lam phú quý, bỏ rơi chủ nhân, chỉ vì ả ta dính líu đến chuyện Thất đệ bị hại, mẫu phi dù bệnh nặng không dậy nổi, vẫn phải lập tức lê thân tiều tụy đến trước phụ hoàng, trước Hoàng Quý Phi nương nương, trước Thất đệ để phân trần... Nếu năm đó là cung nữ bên Hoàng Quý phi gây ra chuyện, phụ hoàng còn hỏi nữa không?"


"Đêm ấy, mẫu phi vì hoảng sợ mà bệnh tình thêm nặng. Khi đó, nhi thần chỉ có một ý nghĩ: cả đời này không được phụ hoàng xem trọng, vậy sao nhi thần không tự dựa vào sức mình để bảo vệ mẫu phi? Nếu nhi thần làm hoàng đế, ai còn dám khinh thường mẫu phi?"



Hoàng Thượng nhìn Thụy Vương. Thụy Vương nghẹn ngào, cổ cứng ngắc.


Tiêu Yến Ninh đứng bên cạnh lên tiếng: "Chuyện liên quan đến hoàng tự, năm đó nếu là cung nữ bên mẫu phi, phụ hoàng cũng sẽ tra hỏi. Chỉ là..." Chỉ là Tần Quý Phi gia thế hiển hách, nàng tự tin, kiêu ngạo, nếu mắc bệnh, nàng chẳng bao giờ lê thân tiều tụy đi phân trần như Thuận Phi.


Lời này có phần châm chích. Thụy Vương trừng Tiêu Yến Ninh, đầy bất bình: cùng là con trai của Hoàng thượng, sao hắn lại khác biệt?


Tiêu Yến Ninh rất muốn nói, hoàn cảnh ban đầu của hắn còn tệ hơn Thụy Vương nhiều. Nhưng nút thắt trong lòng Thụy Vương, hắn không gỡ được. Đó là việc của Hoàng Thượng.


Thế là Tiêu Yến Ninh nhìn Khang Vương, nói tiếp: "Nhi thần còn một thắc mắc muốn nhị ca giải đáp."


Khang Vương liếc hắn. Tiêu Yến Ninh tự nói: "Thực ra đệ hơi tò mò, sao Nhị ca và Bình Vương thúc lại chắc chắn Thái tử ca sẽ ra tay?"


Lông mi dài như cánh quạ của Khang Vương khẽ động, Tiêu Yến Ninh tiếp tục: "Thái Tử ca ca đàn áp Nhị ca chẳng đáng là bao so với Tứ ca. Bình Vương thúc mạo hiểm lớn dẫn binh, hẳn là chắc chắn Thái tử ca sẽ hành động. Nói cách khác, Nhị ca và Bình Vương thúc có phải rất rõ tình trạng sức khỏe của Thái tử ca ca, nên Bình Vương thúc mới quyết đoán như vậy?"


Mặt Khang Vương khẽ giật, nhưng hắn vẫn im lặng. Tiêu Yến Ninh: "Nhị ca không nói cũng chẳng sao, đợi Bình Vương thúc đến, sẽ hỏi ra thôi."


Hắn lại nhìn Thụy Vương: "Tứ ca, huynh có biết vì sao Bình Vương thúc thực sự chọn Nhị ca, chứ không phải huynh không?"


Thụy Vương trừng hắn. 


Tiêu Yến Ninh: "Vì Nhị ca rủng rỉnh tiền bạc."


Thụy Vương: "..."


Xưa kia, khi Hồ Du đàn hặc các hoàng tử, Khang Vương bị tố vì xa xỉ. Ai cũng biết hắn sức khỏe yếu ớt, cần dược liệu quý để giữ mạng. Bùi Đức Phi thường trợ cấp cho hắn, nhưng ngân lượng của nàng chỉ có hạn. Đầu mối lớn thực sự là nhà ngoại Bùi thị của Bùi Đức Phi. Nhưng Bùi thị không nổi bật, chức quan cũng chẳng cao, sao có lắm bạc thế?


Nếu không phải là quan lớn tham ô, thì chỉ còn con đường buôn bán. Năm đó, Tưởng Thái Hậu tổ chức yến tiệc thưởng bảo trong cung, đúng lúc Tam Công Chúa bị mẹ chồng đè ép. 


Bùi Đức Phi khi ấy mang đến hương liệu, rất đa dạng, có loại mà ngay cả Hoàng hậu và Tần Quý Phi cũng không có, hẳn là từ hải ngoại.


Tiêu Yến Ninh nghi ngờ Thái tử nghiện thuốc, đầu tiên nghĩ đến việc thứ đó có nguồn gốc từ hải ngoại. Hắn nhớ đến cuộc sống của Bùi Đức Phi và Khang Vương, nên đã đặc biệt sai Phúc Cửu đến ven biển Giang Nam điều tra Bùi thị. Bùi thị có người làm quan, lớn nhất là tứ phẩm, tính tình khá tốt, không quá nổi bật. Nhưng ở vùng ven biển Giang Nam, Bùi thị có người làm quan nhỏ ở Thị Bạc Ti, lại có người buôn bán vận chuyển đường biển, qua lại như thế, cơ hội thao túng chẳng hề ít.


Từ đầu đến cuối, Tiêu Yến Ninh nghi ngờ nhất là Khang Vương. Còn việc Bình Vương chọn Khang Vương thì dễ hiểu hơn. Bình Vương là phiên vương, nhất cử nhất động đều bị triều đình giám sát, muốn tích lũy bạc lớn không tiện. Khang Vương lại có tiền, Bình Vương cần tiền để âm thầm nuôi binh. Hai bên hợp ý như thế, một lời là xong.


Đại điện lại chìm vào tĩnh lặng. Hoàng thượng nhắm mắt, dường như hơi mệt. Khi mở mắt, ngài chẳng còn vẻ uể oải, nhìn Tưởng Thái hậu: "Bình Vương lát nữa sẽ vào cung, mẫu hậu nếu muốn chờ, cứ đến điện bên nghỉ ngơi trước."



Tưởng Thái hậu sững sờ. Hoàng thượng không nhìn bà nữa, sai nội giám sắp xếp chỗ nghỉ cho bá quan. Vở kịch đã diễn đến đây, mọi người chỉ chờ Bình Vương vào cung để hoàn tất màn cuối. Tần Quý phi theo đám người rời đi, liếc Tiêu Yến Ninh, lòng ngổn ngang trăm mối.


Tưởng Thái Hậu được cung nhân dẫn đi. Hoàng Thượng nhìn Tiêu Yến Ninh: "Trẫm có thứ muốn cho ngươi, đi theo trẫm."


Tần Quý phi vội đứng dậy. Hoàng Thượng nhìn nàng chằm chằm. Nàng cắn môi, liếc Tiêu Yến Ninh rồi lại nhìn Hoàng thượng, cuối cùng lặng lẽ tránh sang bên.


Tiêu Yến Ninh theo sau Hoàng thượng, biết ngài muốn tính sổ với hắn. Hoàng Thượng bước vội ra khỏi đại điện, gần như tùy tiện chọn một điện trống mà vào.


Tiêu Yến Ninh ngăn Minh Tước đi theo. Lúc này, Minh Tước xuất hiện trước mắt Hoàng Thượng chẳng khác nào đổ dầu vào lửa. Hắn bước vào điện một mình.


Vừa vào, Tiêu Yến Ninh đã quỳ xuống. Hoàng Thượng tiến đến, mắt đầy vẻ giận dữ, giơ tay định tát hắn. Tiêu Yến Ninh quỳ thẳng, không động, không tránh. 


Nhưng tiếng tát chẳng vang lên. Cho đến cuối cùng, Hoàng Thượng vẫn kìm được.


Từ nhỏ đến lớn, Tiêu Yến Ninh chỉ bị người của Tần Thái Hậu đánh một lần. Khi ấy, hắn còn nhỏ, bị tát, nước mắt rơi lã chã, vẫn bướng bỉnh nói không ai được làm hoàng đế, phụ hoàng hắn sẽ trường thọ trăm năm.


Câu ấy, Hoàng Thượng vẫn nhớ mãi. Vậy mà giờ đây, kẻ muốn làm hoàng đế lại chính là Tiêu Yến Ninh.


Tay Hoàng Thượng dừng bên má hắn, run rẩy, cuối cùng thu mạnh về. "Nếu trẫm không khỏi bệnh, ngươi đã chuẩn bị mọi thứ, có phải định..."


"Phụ hoàng!" Tiêu Yến Ninh đột nhiên cắt lời, cúi lạy ngài: "Phụ hoàng, nhi thần không dám, cũng chưa từng có ý đó. Phụ hoàng bệnh một ngày, nhi thần xin dốc lòng phụng dưỡng một ngày. Phụ hoàng còn tại vị một ngày, thì ngày đó ngài vẫn là hoàng đế của Đại Tề."


Hoàng thượng nhìn hắn, lòng trăm mối đắng cay, giận dữ, chua xót, bùi ngùi. Ngài nói: "Trẫm làm hoàng đế, còn là hoàng đế nữa sao? Bị các ngươi xoay như chong chóng."


Tiêu Yến Ninh im lặng. Hoàng thượng nhìn hắn: "Ngẩng đầu lên."


Hắn ngẩng đầu. Hoàng thượng quan sát, hồi lâu, bật ra từng chữ hỏi: "Nói thật với trẫm, cái chết của Thái tử có liên quan gì đến ngươi không?"


Tiêu Yến Ninh nhắm mắt. Hoàng Thượng nghi hắn giết Thái tử. 


Cũng phải, Thái tử mất, hắn là người được lợi nhất. Giờ lại xảy ra bao chuyện, Hoàng thượng nghi ngờ cũng chẳng lạ.


Hắn hít một hơi, nói: "Là bệnh mà mất." 


Từ đầu đến cuối đều là bệnh mà mất, chẳng liên can đến thuốc. 



Những điều khác, cứ để hậu thế đoán già đoán non.


Hoàng thượng: "Thái tử cuối cùng nói gì?"


Tiêu Yến Ninh thành thật đáp: "Thái tử ca ca muốn nhi thần lấy danh nhiếp chính vương mà phò tá Tiêu Hành lên ngôi."


Hoàng Thượng: "..."


Ngài nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm: "Ngươi đồng ý không? Ngươi có muốn phò tá Hành nhi?"


Tiêu Yến Ninh cười nhạt, nụ cười có phần thê lương. Hắn nhìn Hoàng thượng: "Nhi thần không đồng ý, cũng không muốn."


Hoàng Thượng sững sờ. 


Tiêu Yến Ninh: "Trong cung mẫu phi xảy ra chuyện yếm thắng, đê sông Giang Nam vỡ, tuy chưa tra rõ kẻ chủ mưu, nhưng rốt cuộc chẳng phải nhắm vào nhi thần sao?"


Dù là Thái tử hay các hoàng tử khác, đều muốn chặt đứt đôi cánh sau lưng Tiêu Yến Ninh, nên mới có chuyện yếm thắng, mới có vụ đê sông vỡ. Thái tử muốn hắn phò tá Tiêu Hành, nhưng lại không dung nhà họ Tần. Các hoàng tử khác muốn ngôi vị, có thể cho hắn một danh hiệu vương gia nhàn tản, nhưng cũng phải chặt đi đôi cánh của hắn trước.


Nếu vụ yếm thắng thành công, Tần Quý phi và nhà họ Tần sẽ bị thanh trừng. Đê sông vỡ, nếu đổ lên đầu Tần Chiêu, nhà họ Tần ắt chịu tai họa. Chẳng cần đến thánh ý, chỉ cần dân ý thôi cũng đủ nhấn chìm nhà họ Tần.


Thái tử và các hoàng tử là quan hệ đối địch, nhưng trong việc triệt hạ nhà họ Tần sau lưng Tiêu Yến Ninh, lợi ích của họ lại thống nhất. 


Mọi chuyện xảy ra đều ép Tiêu Yến Ninh phải hành động. Chỉ cần hắn hơi nhúc nhích, lộ ra chút ý định liên kết với nhà họ Tần, các hoàng tử sẽ đồng loạt công kích. Cuối cùng, vì chút huyết thống, họ có thể tha mạng cho hắn, còn được tiếng thơm.


Tiêu Yến Ninh thậm chí nghi ngờ chuyện yếm thắng ở Vĩnh Chỉ Cung có sự nhúng tay của Hoàng hậu. Đê sông vỡ, có thể là do Khang Vương, Bình Vương, hay Thụy Vương, nhưng mục đích cuối cùng vẫn là nhắm vào hắn.


Vì thế, dù Tĩnh Vương đoán được kế hoạch của Thái tử, họ cũng không nói cho Tiêu Yến Ninh. Sau khi đối phó Thái Tử, họ sẽ quay sang đối phó hắn và nhà họ Tần. Khi Thận Vương đề nghị hỏi Tiêu Yến Ninh về tình hình cấm vệ ở cổng cung, Tĩnh Vương ban đầu đồng ý, nhưng sau khi biết tình trạng sức khỏe của Thái tử thì đổi ý, không phải vì sợ Tiêu Yến Ninh không nhớ, mà là không muốn hắn biết.


Họ sợ Tiêu Yến Ninh biết rồi sẽ báo cho nhà họ Tần, cuối cùng để kẻ khác hưởng hết lợi.


Thái Tử lập bao kế hoạch cũng vậy, y muốn một Tiêu Yến Ninh không có nhà họ Tần để phò tá Tiêu Hành, như thế Tiêu Hành sau này sẽ bớt đi nhiều phiền phức.


Về lợi ích, ai cũng giống nhau cả, đều ích kỷ, đều muốn lợi ích tối đa. 


Tiêu Yến Ninh cũng thế.


. . .


Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Story Chương 151
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...