Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Chương 129
Lần này Hoàng Thượng lâm bệnh, quả thật có phần khổ sở. Ban đầu chỉ là cảm phong hàn, sốt cao hừng hực, mãi mới hạ được nhiệt, nhưng người ngài vẫn cứ lơ mơ trong cơn sốt nhẹ. Thuốc thang uống vào như nước đổ lá khoai, chẳng thấy hiệu quả gì.
Ngài chẳng biết mình khó chịu ở đâu, chỉ thấy toàn thân mỏi mệt, rồi lại mắc thêm chứng ho khan. Ho sù sụ, ngày càng nặng, đến khi ngủ cũng bị tiếng ho đánh thức, hiếm hoi lắm mới có được giấc tròn.
Hôm ấy, Tiêu Yến Ninh vào cung thăm Hoàng Thượng. Những ngày này, tinh thần ngài chẳng mấy tốt, ngày ho, đêm ho, thiếu ngủ trầm trọng, cả người lúc nào cũng như chìm trong mộng mị. Bệnh tật hành hạ, nghỉ ngơi chẳng đủ, ngài càng thêm khó chịu.
Cả đám cung nhân trong Càn An Cung hầu hạ đều bị ngài mắng té tát.
Lần này hắn vào cung, Hoàng Thượng đang tỉnh, có lẽ vừa chợp mắt được một canh giờ nên tinh thần đỡ uể oải, không còn vẻ cáu kỉnh như thường. Nhưng gương mặt ngài tái nhợt, đôi mày lộ rõ nét mệt mỏi, trán lấm tấm mồ hôi hư, hơi thở nặng nề hơn ngày thường đến ba phần.
Tiêu Yến Ninh bước tới thỉnh an, chưa kịp quỳ xuống, Hoàng Thượng đã ho hai tiếng, giọng yếu ớt: "Đứng dậy đi, chỉ có hai cha con ta, cần gì phải làm mấy lễ nghi phù phiếm."
Tiêu Yến Ninh không vội đứng, vẫn cung kính hành lễ đầy đủ, rồi mới cười: "Dù chỉ có mình nhi thần, nhi thần cũng không thể bất kính với phụ hoàng." Hoàng Thượng nghe vậy, dù thân thể khó chịu, vẫn bật cười nhẹ: "Thôi đừng ba hoa, đứng lên đi."
Hắn mới nhanh nhẹn đứng dậy, ngẩng mắt nhìn, thấy Lưu Hải và Minh Tước đứng trước long sàng, mặt mày khó xử. Lưu Hải ánh mắt lộ vẻ lo lắng, còn Minh Tước dù mặt không chút biểu cảm, nhưng khi chạm mắt hắn, vẫn vội dùng ánh mắt ra hiệu về phía bát thuốc trên bàn, đã nguội lạnh từ lâu.
Thuốc này mà không uống, e là hỏng mất.
Gần đây Hoàng Thượng càng lúc càng nóng nảy. Khi Hoàng Hậu và Tần Quý Phi đến hầu bệnh, ngài còn nén giận, nhưng sau đó ngài thấy phiền khi các phi tần cứ lảng vảng trước mắt, bèn miễn cho các nàng hầu bệnh.
Việc ép ngài uống thuốc đành rơi vào tay đám nội giám thân cận như Lưu Hải, Quản Hảo, Minh Tước. Nhưng Hoàng Thượng nào chịu nghe lời họ? Ngày nào Càn An Cung cũng vang tiếng ngài mắng đám thái y trong Thái Y Viện là lũ vô dụng, bao lâu rồi mà sốt không hạ, ho không dứt. Lúc bực dọc, ngài còn đòi chém đầu cả đám thái y.
Lưu Hải, Minh Tước đã dỗ ngọt đủ đường, cố ép Hoàng Thượng uống thuốc đúng giờ, nhưng vô ích. Họ không có cái uy như Hoàng Hậu, nói vài câu khuyên nhủ, Hoàng Thượng dù không vui cũng uống thuốc. Họ lại chẳng dám như Tần Quý Phi, ngang nhiên ép ngài uống. Chỉ đành đứng bên, lòng như lửa đốt.
Tiêu Yến Ninh nhìn Hoàng Thượng, người bệnh tật trông tiều tụy, như già đi mấy tuổi. Ngài cau mày, vẻ mặt đầy bực dọc, khó chịu. Người lớn tuổi, lúc bệnh tật, chẳng khác gì trẻ nhỏ. Già mà như trẻ, cũng cần người dỗ dành.
Hắn ngồi bên giường, liếc bát thuốc trên bàn, nhẹ giọng hỏi: "Thuốc nguội cả rồi, sao phụ hoàng không uống?"
"Uống hay không chẳng phải như nhau sao?" Hoàng Thượng lạnh lùng đáp, giọng đầy bực bội: "Uống rồi cũng chẳng thấy khá, thà không uống còn hơn."
"Bệnh đến như núi lở, bệnh đi như tơ rút. Không uống thuốc, bệnh sao mà mau khỏi được?" Tiêu Yến Ninh ra hiệu cho Lưu Hải bưng bát thuốc tới, "Phụ hoàng đang bệnh, tổ mẫu Thái Hậu lo lắng, mẫu hậu, mẫu phi đều khắc khoải, huynh đệ tỷ muội chúng con cũng sốt ruột, trăm họ đều mong phụ hoàng sớm ngày bình phục."
Nghe hắn nói vậy, Hoàng Thượng khẽ hừ một tiếng: "Nghe ngươi nói thế, trẫm mà không uống thuốc, hóa ra lại thành có lỗi sao?"
Ngài liếc hắn: "Không có trẫm, triều đình trong ngoài chẳng phải vẫn như thường sao?"
"Sao lại như thường được?" Tiêu Yến Ninh nhướng mày: "Đại Tề như con thuyền, phụ hoàng là người cầm lái, là ngọn đèn soi đường. Thiếu phụ hoàng, thuyền biết rẽ nơi đâu? Vậy nên phụ hoàng mau dưỡng bệnh cho tốt đi."
Hoàng Thượng biết hắn đang an ủi mình, khẽ hừ một tiếng. Giờ đây, ngài làm gì mà còn nắm trọn con thuyền Đại Tề trong tay?
Nhưng cuối cùng, ngài vẫn nhận bát thuốc, ngửa đầu uống cạn một hơi, rồi lau miệng, nói: "Nghe nói gần đây Thái Tử trên triều đình đã động đến không ít người."
Động vài người, tức là để lại vài chỗ trống. Hiện giờ trong kinh thành, chỉ còn Thái Tử và Tiêu Yến Ninh là hoàng tử lành lặn. Tiêu Yến Ninh xưa nay không dính dáng đến chuyện triều chính, nên những chỗ trống ấy, Thái Tử tiến cử người cho Hoàng Thượng. Những người này, từ tài năng đến danh tiếng đều ổn thỏa. Hơn nữa, không phải chức quan trọng như cửu khanh lục bộ, Hoàng Thượng đang bệnh nặng, chẳng muốn hao tâm tổn trí, bèn cho lấp đầy những chỗ trống bằng người của Thái Tử.
Ngài rất muốn khen Thái Tử chọn người hợp lý, nhưng trong lòng lại có chút gợn sóng.
Dù sao, so với Thái Tử đang độ tráng niên, ngài chẳng khác gì mặt trời xế bóng, sắp lặn mất rồi.
Người bệnh, nghĩ đến những điều này, khó tránh liên tưởng đến cái chết. Đêm khuya khó ngủ, lòng ngài thoáng chút sợ hãi.
Tiêu Yến Ninh chẳng nghĩ ngợi, đáp ngay: "Phụ hoàng nói đến chuyện Văn An Bá sao? Kẻ gian lận khoa cử, tội không thể tha. Nếu phụ hoàng ở trên triều, chắc cũng làm vậy, phải không?"
Những quan viên liên quan đến vụ gian lận khoa cử, theo luật phải bị chém đầu. Nhưng Thái Tử không động đến Văn An Bá, cũng chẳng động đến Thị độc Hàn Lâm Viện hay Tế tửu Quốc Tử Giám, chỉ tâu lên Hoàng Thượng, trước tiên tước bỏ công danh và quan tước của họ, chờ ngài định đoạt. Còn kẻ cầm đầu Lưu Ấn thì bị đánh năm mươi trượng, đày ra biên cương. Thái Tử chỉ nhân cơ hội cài vài người của Đông cung hoặc những kẻ trung lập vào mà thôi.
Là hoàng tử, ai chẳng làm vậy? Vừa có danh lợi, vừa củng cố thế lực, chuyện tốt thế này, ai lại không muốn?
Hoàng Thượng thở dài: "Trẫm già rồi, không sánh được với Thái Tử, làm việc dứt khoát."
Tiêu Yến Ninh cúi mắt, cười nhẹ: "Phụ hoàng, Thái Tử ca ca là người phụ hoàng một tay dạy dỗ. Nói thật, ở tuổi này, y làm sao sánh được với ngài? Phụ hoàng ở tuổi này đã là thiên tử, nói một không ai dám nói hai. Thái Tử ca ca và nhi thần chỉ là chim non chưa đủ lông đủ cánh, còn phải học theo phụ hoàng, cần phụ hoàng che chở."
"Chim non chưa đủ lông đủ cánh?" Hoàng Thượng nghe mà muốn chua cả răng, cau mày: "Nhà ai có con chim non to xác như các ngươi?" Thái Tử đã ngoài ba mươi, Tiêu Yến Ninh cũng hơn hai mươi, còn tự xưng chim non, sao dám mở miệng nói thế?
Nếu là đám triều thần thân Đông cung nói câu này, ngài có khi cười ra tiếng. Nhưng lời từ miệng Tiêu Yến Ninh thốt ra, Hoàng Thượng vừa tức vừa buồn cười, lại thêm chút bất lực.
Nhìn hắn, ngài thở dài, ho vài tiếng. Khi cơn ho qua đi, Tiêu Yến Ninh đứng dậy rót chén nước. Nước ấm áp trôi xuống, xoa dịu cảm giác ngứa rát nơi cổ họng.
Thấy ánh mắt lo lắng của hắn, lòng Hoàng Thượng chợt mềm mại, ngài nói: "Tiểu Thất, nếu trẫm cho ngươi..." Lời đến miệng, ngài lại nuốt xuống.
Tiêu Yến Ninh chớp mắt: "Phụ hoàng muốn cho nhi thần gì?"
Hoàng Thượng nhìn vẻ chờ mong của hắn, bĩu môi: "Dù sao cũng chẳng phải vàng."
"Ồ." Tiêu Yến Ninh thoáng thất vọng, nhưng lập tức cười toe: "Chỉ cần là phụ hoàng cho, không phải vàng cũng quý."
Hoàng Thượng lắc đầu: "Trẫm mệt rồi, ngươi về đi."
Ngài phẩy tay. Khi hắn rời đi, Hoàng Thượng nhìn quanh Càn An Cung, ánh mắt trầm ngâm. Lưu Hải và Minh Tước đứng bên, như ngừng thở. Thật ra, vừa nãy ngài muốn hỏi, nếu ban cho Tiêu Yến Ninh một mảnh đất phong, hắn muốn nơi nào.
Nhưng lời này, cuối cùng ngài không nói ra.
Cả đời ngài chưa từng phân phong đất đai cho hoàng tử nào, giữ họ ở lại kinh thành, phòng ngừa vạn nhất. Nỗi đa nghi cố hữu của bậc đế vương, không ai hiểu rõ hơn ngài. Ở xa kinh thành lâu ngày, dễ bị người ta đàn hặc, chẳng phải chuyện tốt. Nghĩ đến đây, ngài thở dài.
Thôi, dưỡng bệnh cho tốt đã.
---
Bệnh của Hoàng Thượng chưa khỏi hẳn, thì từ Giang Nam truyền đến tin dữ. Mưa liên miên mấy ngày, một con đê lớn vỡ, gây ra thảm họa.
Con đê này chính là do Tĩnh Vương xây dựng khi đi cứu trợ Giang Nam vài năm trước.
Khi ấy, Tĩnh Vương giết không ít tham quan, tiêu tốn bạc tiền để xây đê, còn lớn tiếng thề thốt rằng đê này chắc chắn, bảo đảm trăm năm sông nước yên bình. Ấy thế mà, chưa đến mười năm, đê đã vỡ, nhấn chìm bao làng mạc, ruộng đồng, dân chúng lưu lạc khắp nơi.
Thái Tử nhận được tấu chương, tức đến run người, ném thẳng tấu chương xuống đất. Bách quan nhìn nhau, chẳng ai dám hé răng. Tiêu Yến Ninh cúi xuống nhặt tấu chương, lướt qua vài dòng chữ ngắn ngủi, lòng lạnh buốt.
Bao nhiêu người sẽ mất mạng vì chuyện này?
"Trước mắt đừng bàn đê do ai xây. Việc cấp bách là cứu trợ, an dân." Thái Tử hít sâu, kìm nén cơn giận: "Hộ Bộ mau kiểm kê bạc cứu trợ, đợi cô gia tâu lên phụ hoàng, sẽ lập tức phái người đi."
Hộ Bộ Thượng Thư Đỗ Kiểm bước ra vâng lệnh. Mặt ông không lộ cảm xúc, nhưng lòng đầy lo âu. Những năm trước, chiến tranh ở Tây Cương ngốn bạc như nước chảy. Hộ Bộ túng quẫn, suýt phải ra đường xin bạc. Mấy năm nay vừa mới thở phào, chưa kịp hồi sức, thì Giang Nam lại ngập lụt.
Lũ lụt ở đây như bệnh kinh niên, cứ dăm ba năm lại hoành hành, khiến Đỗ Kiểm nghe đến hai chữ "Giang Nam" là tim đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thái Tử dặn dò xong, triều đình giải tán. Tiêu Yến Ninh đưa tấu chương cho y. Thái Tử gật đầu, vội rời đi.
Y vào cung gặp Hoàng Thượng, đưa tấu chương về lũ lụt Giang Nam. Hoàng Thượng nhìn từng chữ, đầu đau như búa bổ, cuối cùng mắt tối sầm, ngất xỉu.
Thái Tử hốt hoảng gọi thái y, cung điện lập tức rối loạn.
Tiêu Yến Ninh đang từ triều về phủ Phúc Vương, ngồi ở tiền sảnh, uống ngụm nước.
Tần Chiêu, người đang làm tri phủ ở Giang Nam, trước đây từng được Tĩnh Vương tìm đến khi đi cứu trợ.
Khi ấy, y nửa đùa nửa thật nói muốn rủ Tiêu Yến Ninh cùng đi. Dù không nói rõ, ý tứ rất minh bạch: nếu Tiêu Yến Ninh đi, Tần Chiêu ắt sẽ hỗ trợ.
Tiêu Yến Ninh hiểu, nhưng từ chối, bảo rằng cứu trợ khổ lắm, hắn chịu không nổi. Nhưng hắn sau lưng vẫn tìm Tần Truy, nhờ gửi thư cho Tần Chiêu, dặn dò y giúp Lục ca mình cứu trợ cho thật tốt. Sau này, Tĩnh Vương hành sự ở Giang Nam, được Tần Chiêu tạo nhiều thuận lợi, giúp hắn nhanh chóng dẹp yên tin đồn, xử lý tốt nạn lũ.
Người khác có thể không hiểu Tần Chiêu, nhưng Tiêu Yến Ninh biết, Tần Chiêu là người có tài làm quan, lại biết vì dân mà thỉnh mệnh. Giang Nam là chốn phồn hoa, nhưng Tần Chiêu chưa từng lạc lối. Có y ở đó, Tiêu Yến Ninh không tin con đê do Tĩnh Vương và Tần Chiêu giám sát lại dễ dàng vỡ thế. Trừ phi Tĩnh Vương chỉ lo danh tiếng, còn Tần Chiêu đã bị ai đó đánh tráo tấm lòng luôn vì dân.
Tiêu Yến Ninh uống vài ngụm trà, đè xuống cái lạnh đang dâng lên trong lòng. Tần Chiêu sẽ không dám, nếu y dám làm thế, cữu cữu hắn, Tần Truy, tuyệt đối sẽ không tha thứ.
Vậy con đê vì sao lại vỡ? Chẳng lẽ Tĩnh Vương thật sự giở trò?
Ba ngày sau, khi Tiêu Yến Ninh đang bàn với Lương Tĩnh về việc cứu trợ, người của Tần Chiêu mang thư đến. Thư nói, Tần Chiêu đội mưa kiểm tra con đê vỡ, phát hiện xung quanh có dấu vết thuốc nổ. Tiêu Yến Ninh đọc xong, không tin nổi mắt mình. Hắn cau mày đọc lại, lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Theo lời Tần Chiêu, có kẻ cố ý dùng thuốc nổ phá đê, gây ra thảm họa.
"Điên cuồng mất nhân tính!" Tiêu Yến Ninh đập mạnh thư xuống bàn, nghiến răng. Thấy hắn giận dữ, Lương Tĩnh cầm thư đọc, mắt y trợn tròn.
Nếu thư nói thật, kẻ làm chuyện này chẳng còn đáng gọi là người.
. . .
Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Story
Chương 129
10.0/10 từ 45 lượt.
