Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 110


Khi cơn náo loạn lắng xuống, trước cỗ xe ngựa của phủ Phúc Vương bỗng xuất hiện một đám người, kẻ cưỡi ngựa, kẻ cầm binh khí, người giương cao ngọn đuốc. Đi đầu là một trung niên nam tử, dung mạo nho nhã, phong thái điềm đạm.


Nghiên Hỉ, đại quản gia của phủ Phúc Vương, chẳng mảy may kinh sợ. Hắn chỉ lạnh lùng nhìn đám đông, ngay cả xe ngựa cũng chẳng buồn bước xuống. Cũng bởi đêm nay là đêm giao thừa, Tiêu Yến Ninh muốn lặng lẽ đưa Lương Tĩnh về nhà, nên xe ngựa không treo bảng hiệu Phúc Vương, chỉ có hai thị vệ theo hầu. Nếu không, đám người kia làm sao dám mon men tới gần nửa bước?


Thấy thái độ của Nghiên Hỉ, trung niên nam tử lập tức xuống ngựa, tiến lên ôm quyền hành lễ, giọng nói cung kính: "Xin thứ tội, tại hạ là Giang Hoài, thị vệ của Nghĩa Dũng Hầu phủ. Đêm giao thừa này, trong phủ xảy ra chuyện, một tên trộm trong nhà đã đánh cắp bảo vật truyền gia – Huyết Ngọc Tiêu..." Nói đến đây, Giang Hoài khựng lại, ánh mắt lướt qua Nghiên Hỉ.


Huyết Ngọc Tiêu, báu vật được tạc từ huyết ngọc, toàn thân đỏ thắm, sờ vào lại ấm áp như ngọc thường. Quan trọng hơn, cây sáo này là vật Hoàng Thượng ban tặng cho phủ Nghĩa Dũng Hầu khi ngài từ Thông Châu nhập kinh năm xưa. Một số nhà quyền quý khác cũng được ban thưởng vật khác, bởi họ không gây khó dễ, thậm chí còn nghênh đón Hoàng Thượng vào kinh thành. Huyết Ngọc Tiêu được Nghĩa Dũng Hầu phủ cất giữ như báu vật, tượng trưng cho lòng kính ngưỡng đối với Hoàng Thượng. Những người có chút gia thế đều biết rõ chuyện này.


Ai ngờ đâu, đêm nay, tên trộm trong phủ lại dám cả gan cuỗm mất bảo vật. Hầu gia nghe tin, suýt ngất xỉu, cơm giao thừa chưa kịp ăn xong đã điều động toàn bộ gia nhân đi truy tìm, đồng thời báo cho Ngũ Thành Binh Mã Tư, chỉ mong lấy lại được Huyết Ngọc Tiêu, dù chẳng dám hy vọng bắt được kẻ trộm.


Thông thường, hễ nghe đến bốn chữ "Nghĩa Dũng Hầu phủ", ai nấy đều nể nang đôi phần. Đó cũng là lý do Giang Hoài ngừng lời, chờ đợi phản ứng. Nhưng hắn chẳng đạt được ý định.


Nghiên Hỉ quả thực vì lễ độ của đối phương mà dịu đi sắc mặt, nhưng cũng chỉ nhảy xuống xe, đáp lễ: "Thì ra là Nghĩa Dũng Hầu phủ gặp trộm trong nhà. Nếu đã vậy, mời." Hắn nghiêng người nhường đường, ý bảo họ mau đi truy bắt kẻ trộm.


Giang Hoài nheo mắt. Đám người họ tất nhiên phải đuổi trộm, nhưng cỗ xe ngựa trước mặt này lại đáng nghi nhất. Nếu cứ để họ đi, lỡ kẻ trộm ẩn nấp trong đó, chẳng phải họ bỏ lỡ cơ hội bắt người sao? Nghĩ vậy, Giang Hoài khẽ cúi người với cỗ xe, rồi nhìn Nghiên Hỉ, giọng càng thêm cung kính, chân thành: "Vừa rồi bọn tại hạ truy đuổi tên trộm tới đây, dám hỏi công tử có thấy kẻ đó chạy về hướng nào không? Nếu công tử và chủ nhân của ngài cung cấp manh mối, giúp Nghĩa Dũng Hầu phủ lấy lại Huyết Ngọc Tiêu, chúng ta xin hậu tạ."


"Trộm thì chẳng thấy, chỉ thấy các người đột nhiên xuất hiện, suýt làm kinh động xe ngựa của chủ tử ta." Nghiên Hỉ bĩu môi, giọng có phần hờn dỗi. Hắn liếc nhìn Giang Hoài, thấy đối phương vẫn giữ vẻ cung kính, bèn dịu giọng ba phần: "Nhìn vào chút giao tình giữa Nghĩa Dũng Hầu phủ và chủ tử ta, chuyện này chúng ta không so đo. Các người mau đi đuổi trộm, đừng để hắn chạy mất."


"Nghiên Hỉ, đi thôi." Từ trong xe, giọng Tiêu Yến Ninh vang lên, mang theo chút không kiên nhẫn.



Nghiên Hỉ nhún vai, trao cho Giang Hoài một ánh mắt bất đắc dĩ, rồi nhảy lên xe, chuẩn bị đánh xe rời đi.


Người phía sau Giang Hoài thấy vậy, định tiến lên ngăn cản. Giang Hoài bình tĩnh đưa tay chặn người phía sau lại, nghiêng người nhường đường cho Nghiên Hỉ. Hắn nghi ngờ trong xe có người, nhưng thấy người đánh xe và hai thị vệ chẳng chút e dè Nghĩa Dũng Hầu phủ, đủ biết chủ nhân trong xe không phải kẻ tầm thường. Họ không thể công khai gây hấn, chỉ đành thả người, rồi âm thầm cho người bám theo.


Đúng lúc này, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên từ xa.


Giang Hoài nhìn về phía ấy, nhận ra người đến, mừng rỡ reo lên: "Là Nhị công tử!"


Nghe vậy, Nghiên Hỉ khựng lại, chưa vội đánh xe rời đi. Nhị công tử của phủ Nghĩa Dũng Hầu, Quý Lạc Hà, là Đại phò mã. Dù xét về tình hay lý, gặp nhau vào lúc này, Tiêu Yến Ninh cũng phải chào hỏi hắn một tiếng. Chỉ không biết Lương Tĩnh trong xe có kìm nén được không. Xưa nay, vì Hầu gia và Thế tử của Nghĩa Dũng Hầu phủ từng bênh vực nhà họ Ôn, Lương Tĩnh chẳng ưa gì người trong phủ ấy.


Nghĩ đến đây, Nghiên Hỉ thở dài, lòng thầm than: "Toàn gặp chuyện gì không đâu!"


Đêm giao thừa vốn yên lành, sao giờ lại lắm sóng gió đến thế?


Quý Lạc Hà vừa nhận được tin, vội từ phủ Công chúa chạy tới. Thấy người của Hầu phủ, hắn xuống ngựa. Giang Hoài bước lên giữ ngựa, đồng thời ghé tai thì thầm: "Nhị công tử, bọn ta đuổi trộm tới đây thì mất dấu. Chỉ có cỗ xe này ở lại..."


Quý Lạc Hà theo lời nhìn về cỗ xe, nhận ra Nghiên Hỉ, ngạc nhiên: "Nghiên Hỉ?"


Thấy Quý Lạc Hà quen biết Nghiên Hỉ, Giang Hoài giật mình, thầm nghĩ may mà mình giữ lễ, không ỷ thế Hầu phủ mà cưỡng chế lục soát.


Nghiên Hỉ thấy Quý Lạc Hà, vội nhảy xuống xe hành lễ: "Nô tài tham kiến Phò mã."



Nhân cơ hội, Giang Hoài lén liếc vào trong xe, thoáng thấy hình như còn người khác.


"Vương gia." Quý Lạc Hà thấy Tiêu Yến Ninh, chắp tay chào.


Tiêu Yến Ninh đáp: "Tỷ phu." (*)


Nghe hai người chào nhau, Giang Hoài tròn mắt, lại lần nữa cảm thán sự sáng suốt của mình. May mà Nghĩa phủ Dũng Hầu giữ quy củ, không làm chuyện ỷ thế h**p người, nếu không hôm nay hắn tiêu đời rồi!


Quý Lạc Hà liếc Giang Hoài, tiến lên hỏi nhỏ: "Vương gia có bị họ làm kinh động không?"


Tiêu Yến Ninh lắc đầu: "Không có. Tỷ phu, nghe họ nói Hầu phủ bị mất trộm, Huyết Ngọc Tiêu bị lấy đi."


Quý Lạc Hà cười khổ: "Ta vừa nhận tin, đang định về phủ xem rõ ngọn ngành."


Tiêu Yến Ninh: "Việc lớn như vậy, ta không giữ tỷ phu nữa."


Quý Lạc Hà: "Vương gia đi trước."


Tiêu Yến Ninh chẳng khách sáo qua lại, định rời đi. Đúng lúc này, trong xe vang lên tiếng động.


Giang Hoài và đám người lập tức nhìn về phía xe. Quý Lạc Hà không nghĩ Tiêu Yến Ninh chứa chấp trộm, còn trong xe là ai, hắn tò mò nhưng không nhiều. Hắn đang định cáo từ thì rèm xe lại mở, Lương Tĩnh bước ra.



"Lương tướng quân." Quý Lạc Hà nhanh chóng trấn tĩnh, lên tiếng.


Lương Tĩnh thần sắc đạm mạc, ánh mắt như nhìn người dưng: "Đại phò mã."


Lời chào hỏi này gượng gạo đến mức Tiêu Yến Ninh chỉ muốn vuốt mũi cho đỡ ngượng. Hắn nhìn Lương Tĩnh: "Gió đêm lạnh, vết thương của ngươi chưa lành hẳn, mau lên xe, đừng để bị cảm."


"Nếu ta không xuống xe, e rằng có người tưởng trong xe Vương gia giấu trộm." Lương Tĩnh cúi mắt, giọng lạnh lùng.


Tiêu Yến Ninh: "..."


Giang Hoài: "..."


Lời này rõ ràng chĩa thẳng vào họ.


Không khí có phần lúng túng, Tiêu Yến Ninh ho khan, nhìn Quý Lạc Hà: "Tỷ phu, ta còn phải đưa Lương Tĩnh về phủ, không làm chậm trễ việc đuổi trộm của các người."


Nói xong, hắn kéo Lương Tĩnh nhanh chóng lên xe. Nghiên Hỉ lại hành lễ với Quý Lạc Hà rồi mới đánh xe rời đi.


Sau khi họ đi, Quý Lạc Hà nhìn Giang Hoài: "Các ngươi tiếp tục truy tra, ta về phủ trước."


Giang Hoài vâng dạ, rồi ngập ngừng: "Nhị công tử, chúng ta có nên..." Hắn ra hiệu đuổi theo cỗ xe.



Giang Hoài: "..." Từ khi Nhị công tử thành Phò mã, lời nói sắc bén, châm chọc, khác xa vẻ nho nhã ngày xưa.


Nghĩ đến đây, Giang Hoài cũng bất đắc dĩ. Trong Nghĩa Dũng Hầu phủ, Thế tử ốm yếu, Nhị công tử là Phò mã, Tam công tử tính tình lạnh lùng nhưng ngay thẳng, là hy vọng của phủ. Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của Tam công tử, Giang Hoài không khỏi thở dài.


Bên kia, Tiêu Yến Ninh đưa Lương Tĩnh đến trước ngõ Lương phủ. Lương Tĩnh xuống xe, nhìn hắn, muốn nói lại thôi.


Tiêu Yến Ninh mỉm cười: "Mau về đi."


Lương Tĩnh mới bước xuống, lúc đầu đi chậm, sau lại sợ Tiêu Yến Ninh đứng ngoài lâu sẽ bị lạnh, bèn bước nhanh hơn.


Nhìn dáng vẻ ấy, Tiêu Yến Ninh tựa vào xe, không kìm được bật cười. Nghiên Hỉ lén nhìn hắn, lòng vừa lo vừa bất an, thầm nghĩ: "Chuyện gì thế này?"


Lương Tĩnh trước khi vào phủ còn ngoảnh lại nhìn. Tiêu Yến Ninh vẫy tay bảo y mau vào, y mới bước qua cổng.


Khi bóng Lương Tĩnh khuất dạng, Tiêu Yến Ninh mới ra lệnh cho Nghiên Hỉ rời đi. Trên đường về, hắn dặn: "Phái người đi dò la xem Nghĩa Dũng Hầu phủ rốt cuộc xảy ra chuyện gì."


"Vâng." Nghiên Hỉ khẽ đáp.


Huyết Ngọc Tiêu truyền gia bị mất? Tiêu Yến Ninh không tin. Thị vệ phủ Nghĩa Dũng Hầu huy động lực lượng, làm rùm beng thế này, chắc chắn có vấn đề. Nghĩ đến đây, hắn lại nhớ đến những chuyện lộn xộn trong cung, vô thức xoa ngón tay.


Hắn nghĩ rất nhiều thứ, cuối cùng nghĩ đến mình và Lương Tĩnh. Đã xác định tình cảm với Lương Tĩnh, hắn phải bảo vệ y, không để y bị tổn thương trong mối quan hệ này.


 . . .


Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Story Chương 110
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...