Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu

Chương 50: Chiếm Làm Của Riêng Trước Đã

1@-

Đường Điềm cuống quýt bước vòng qua người anh, vừa đi được một bước thì cánh tay phải đã bị bàn tay to lớn của Phó Hi nắm chặt.

Anh vẫn không hề di chuyển, bàn tay phải vốn đút trong túi quần giờ đang giữ chặt lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, ngăn cản cô rời đi.

Anh nhíu mày, sắc mặt âm trầm, khẽ “chậc” một tiếng tỏ vẻ không vui: 

“Đường Điềm, anh nói thẳng nhé, chuyện trong giấc mơ đó, anh muốn làm với em với tư cách bạn trai.”

Đường Điềm hoảng loạn, toàn thân căng cứng, thậm chí có thể nghe rõ tiếng tim mình đập. Khuôn mặt cô đỏ bừng, cố gắng giằng tay khỏi tay anh.

Giọng cô run rẩy: “Anh… anh đừng nói như vậy, chuyện đó là không thể.”

Chuyện xảy ra quá đột ngột, đầu óc Đường Điềm hỗn loạn, cô không hiểu tại sao Phó Hi lại nói với mình những lời như vậy.

Có vẻ như Phó Hi rất để tâm việc Đường Điềm luôn chọn đứng phía sau Ôn Thiệu Hàn, nên anh muốn chiếm lấy cô trước.

Trước sự từ chối hoảng hốt của cô, Phó Hi vẫn bình tĩnh nói: 

“Không có chuyện gì là không thể. Anh có thể không ép em quyết định ngay bây giờ, nhưng em phải cho anh thời gian có trả lời chính xác.”

Đường Điềm lập tức ngẩng đầu đối mặt với anh: 

“Bây giờ tôi có thể nói chắc chắn với anh, tôi không thể ở bên anh.”

Vừa dứt lời, cô cảm thấy bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình siết chặt hơn, nhưng không đến mức khiến cô đau.

Phó Hi nheo mắt, ánh mắt sắc lạnh, giọng trầm đục: “Nói lý do.”

Đường Điềm liếc nhìn bàn tay anh vẫn chưa chịu buông: “Anh… có thể thả tôi ra trước được không?”

Phó Hi lạnh nhạt: “Không thể.” Giọng nói không để lại chút không gian thương lượng.

Đường Điềm: 

“… Tôi là người giúp việc trong biệt thự của anh, thân phận giữa chúng ta quá chênh lệch, vốn dĩ đã định trước là không thể có mối quan hệ gì khác.”

Phó Hi bật cười: 

“Đó gọi là lý do sao? Những gì em nói là trở ngại, chẳng phải đều do em nghĩ ra à? Trên thực tế…”

Nói đến đây, anh đột ngột dùng sức kéo, khiến Đường Điềm không kịp đề phòng ngã vào lòng anh, mặt đối mặt, thân thể áp sát.

Tay trái Phó Hi ôm lấy eo cô, hai người gần như có thể cảm nhận rõ ràng thân thể của nhau.

Đường Điềm ngẩng đầu ngỡ ngàng nhìn anh, đôi môi đầy đặn hơi hé ra vì kinh ngạc.

Phó Hi nhìn chằm chằm đôi môi cô, yết hầu khẽ trượt lên xuống: “Chỉ cần anh hôn xuống, những lý do em nói sẽ không còn tồn tại.”

Những lời nói ấy khiến tim Đường Điềm đập ngày càng nhanh, cô vội vã kéo tay anh ra, nhưng sức anh quá mạnh, đến mức cô có thể cảm nhận được cơ bắp nơi cánh tay anh khiến cô không tài nào kéo ra nổi.

Cô hoảng loạn giãy giụa trong lòng anh mà quên mất rằng mình đang dán sát vào người anh.

Cô càng không biết rằng chính sự vùng vẫy ấy đang đẩy Phó Hi đến bờ vực mất kiểm soát.

Hơi thở của anh trở nên nóng rực và gấp gáp, anh nhấc tay bế bổng cô lên một cách dễ dàng.

“Phó tiên sinh!”

Đường Điềm bỗng thấy chân mình không còn chạm đất, hoảng hốt gọi tên anh. Ngay sau đó, cô bị đè xuống ghế sofa, thân thể anh vẫn áp sát không rời.

Cổ của cô đột nhiên cảm nhận được hơi thở nóng ẩm, cảm giác tê dại khiến cô suýt bật ra tiếng rên nhẹ.

“Phó… Phó tiên sinh… anh dậy đi.”

Giọng cô run rẩy mang theo âm thanh yếu ớt không kìm được, lọt vào tai Phó Hi lại càng k*ch th*ch anh hơn.

Anh hôn lên làn da trắng mịn nơi cổ cô, nghiến răng nói: “Em hãy cảm nhận cho rõ, là em đã châm ngòi ngọn lửa này.”

Ngay sau đó, để cô cảm nhận rõ ràng hơn “chuyện” cô đã gây ra, anh càng áp sát cô hơn.

Đường Điềm sững người một lúc, rồi khi nhận ra, mặt cô đỏ bừng, xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng: thật… thật đáng sợ!!

Cô vội vàng muốn đẩy anh ra, nhưng cơ thể anh quá nặng, huống chi anh còn cố tình đè cô lại.

“Anh buông tôi ra trước đi, tôi sắp không thở nổi rồi…”

Đường Điềm thực sự cảm thấy khó thở, có cảm giác như anh không khống chế nổi mà định đè cô đến nghẹt thở.

Ngay sau đó, anh chống tay lên sofa, tạo một khoảng cách nhỏ giữa hai người.

Cô vội vàng nói: 

“Anh… anh đột nhiên nói vậy, tôi nhất thời chưa thể tin được, có thể… cho tôi bốn tháng không? Trong bốn tháng này… Chúng ta trước hết cùng nuôi dưỡng tình cảm, rồi sau đó mới… làm chuyện mà anh nói.”

Câu cuối cùng, giọng Đường Điềm càng lúc càng nhỏ, cô chợt nhận ra Phó Hi có vẻ chỉ chịu mềm chứ không chịu cứng, chỉ còn cách tạm thời trì hoãn.

Không ngờ Phó Hi lại cười khẽ: “Bốn tháng? Lúc đó hoa cúc cũng tàn rồi.”

Đường Điềm cắn môi, trầm ngâm mấy giây, nói: 

“Cho tôi bốn tháng, bốn tháng sau, tôi sẽ đồng ý ở bên anh… chỉ là… đến lúc đó anh đừng chán ghét tôi.”

Phó Hi nhìn đôi mắt run rẩy của cô, tuy biết rõ cô đang đáp ứng qua loa, nhưng anh vẫn mềm lòng, không muốn ép cô quá gắt. Sau này… còn nhiều thời gian để khiến cô thay đổi.

Anh từ từ đứng dậy khỏi ghế sofa, giọng khàn khàn: “Được, cho em bốn tháng nuôi dưỡng tình cảm.”

Đường Điềm cũng ngồi dậy từ sofa, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng như đào xuân, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Cô gật đầu, vội vã tránh sang một bên.

“Phó tiên sinh, vậy em ra ngoài làm việc trước.”

Phó Hi muốn gần gũi với cô, nhưng hiện tại anh cần một vòi nước lạnh để hạ nhiệt.

Anh bực bội đưa tay vuốt tóc: “Đi đi.”

Đường Điềm quay người bước nhanh về phía cửa phòng, nhưng lại không dám đi quá nhanh, sợ anh phát hiện ra cô chỉ đang trì hoãn.

Sau khi cô rời đi, Phó Hi cảm thấy bứt rứt không chịu nổi, cúi đầu liếc nhìn một cái, rồi buông ra một câu chửi thề: “Chết tiệt!”

Anh sải bước đi vào phòng ngủ, mở cửa phòng tắm.

Đường Điềm chạy ra khỏi phòng Phó Hi, thậm chí không dám dừng lại trước cửa phòng anh.

Mãi đến khi xuống đến tầng một, cô mới vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước ấm, tỉnh táo lại một chút.

Việc Phó Hi đột nhiên như vậy… rốt cuộc là vì sao? Tại sao hết người này đến người khác lại có hứng thú với cô?

Đường Điềm thật sự không hiểu nổi, rõ ràng cô đã cố gắng tránh xa, chẳng thể nào hiểu được Phó Hi và Thẩm Yến Lễ đang nghĩ gì. Bao nhiêu tiểu thư nhà giàu xinh đẹp môn đăng hộ đối với họ, tại sao lại để mắt đến một người giúp việc như cô?

Đường Điềm ngồi trên ghế sofa ở sảnh phụ, vừa ăn mãng cầu đã được gọt sẵn, vừa lắc đầu, cảm thấy hết sức hư ảo, cũng không thực tế.

Cho dù họ thực sự có tình cảm với cô, thì cũng chỉ là nhất thời hứng thú. Dù sao cô không có quyền, không có thế, không có tiền, không có địa vị. Đến lúc chán rồi, họ chỉ cần vứt bỏ, không cần gánh bất kỳ trách nhiệm hay lo lắng nào.

Cô nghĩ, cứ ổn định bốn tháng với Phó Hi trước đã, bốn tháng sau cô cũng đã nghỉ việc rồi, Phó Hi còn biết tìm cô ở đâu chứ?

Còn Thẩm Yến Lễ, mấy ngày nay cô cảm thấy anh đang dần tiếp cận, nhưng không thể chắc chắn là anh có thích mình hay không, vì dù sao anh chưa từng bày tỏ rõ ràng.

Quản gia đi ngang qua thấy cô vừa ăn mãng cầu vừa lắc đầu, vẻ mặt không vui, liền tò mò đi tới, cầm lấy nĩa bên cạnh xiên một miếng cho vào miệng.

Quản gia thở phào nhẹ nhõm, rất ngọt, ông còn tưởng lần này mãng cầu bị hỏng. Trái cây phải đạt chất lượng cao nhất thì mới có thể dâng lên các vị tiên sinh.

“Đường Điềm, có chuyện gì vậy?”

Đường Điềm sực tỉnh, mới phát hiện quản gia đang nhìn cô với ánh mắt đầy quan tâm.

Cô lắc đầu: “Không có gì đâu ạ, quản gia, tôi chỉ ngồi nghỉ một chút.”

Quản gia thấy cô không có vẻ gì là bị bệnh thì mới yên tâm: 

“Cô mới đến đây, chưa quen thì dễ sinh bệnh, cơ thể không thoải mái phải nói ngay, đừng cố chịu.”

Thấy cô là cô gái trẻ, làm việc nhanh nhẹn, lại ít nói, quản gia cũng có con gái nên không khỏi nhắc nhở thêm vài câu.

Đường Điềm rất cảm kích: “Cảm ơn quản gia đã quan tâm, tôi sẽ chú ý hơn.”

Cô nhìn theo bóng quản gia rời đi, lại ngồi xuống, lát nữa còn phải mang bữa tối lên lầu hai.


Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu Truyện Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu Story Chương 50: Chiếm Làm Của Riêng Trước Đã
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...