Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Chương 49: Không Phân Rõ
Đường Điềm đã tránh sang một bên, nhường đường cho anh, chờ tất cả các tiên sinh rời khỏi phòng ăn rồi mới bắt đầu dọn dẹp.
Ôn Thiệu Hàn đứng yên tại chỗ một lúc, anh nâng tay đẩy gọng kính, sải bước rời khỏi nhà ăn.
Bùi Giác vẫn giữ thần thái và cử chỉ như thường, dùng xong bữa trưa thì rời đi.
Vị trí đối diện chéo với Đường Điềm là Thẩm Yến Lễ, anh đặt khăn ăn sang một bên, khi đứng dậy, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô một cái.
Đường Điềm vô tình chạm phải ánh mắt ấy, chỉ cảm thấy khó hiểu, không biết vì sao anh lại nhìn cô như vậy.
Cô nhìn theo bóng lưng sạch sẽ, cao ráo và thẳng tắp của anh rời khỏi nhà ăn, gạt bỏ nghi vấn vừa rồi, rồi cùng ba người giúp việc bên cạnh tiếp tục bận rộn.
Có thể do hôm qua ra ngoài bị lạnh, Đường Điềm cảm thấy xương cốt toàn thân hơi đau nhức.
Rời khỏi phòng ăn, vốn dĩ cô định về phòng nghỉ ngơi một lát, đi ngang qua một phòng khách nhỏ, ánh nắng mùa đông xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu lên ghế sofa, khiến cô dừng lại.
Phòng của cô không có ánh nắng chiếu vào, nghĩ rằng ngồi ở đây phơi nắng cũng tốt, vào giờ này, mấy vị tiên sinh cùng người làm và đầu bếp trong biệt thự đều đang nghỉ trưa.
Đường Điềm ung dung ngồi xuống sofa, thoải mái tựa vào lưng ghế, đưa tay xoa bóp bờ vai đang nhức mỏi.
Ánh nắng thật dễ chịu, cô đổi tư thế ngồi, quay lưng lại phía ánh sáng, nghiêng người dựa trên sofa.
Đôi mắt cô dần khép lại, tận hưởng buổi trưa ấm áp dịu dàng.
Ánh nắng chiếu lên mái tóc đen mềm mượt của cô, khiến từng sợi tóc sáng rực. Đường Điềm thỉnh thoảng lại xoa xoa vai và cánh tay đang mỏi.
Không bao lâu, cô đã thư giãn đến mức ý thức mơ hồ.
Trong giấc mơ, một đôi tay thon dài, xương khớp rõ ràng, đẹp đẽ nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mỏng của cô, nhẹ nhàng xoa bóp.
Đầu ngón tay anh vô tình lướt qua xương quai xanh của cô, khiến cô run lên, cắn môi nuốt xuống một tiếng rên khẽ.
Chỉ là không hiểu sao, giấc mơ này lại chân thật đến mức khiến cô không phân biệt được đâu là mơ, đâu là thật.
Khi Đường Điềm tỉnh lại từ trạng thái mơ màng, bờ vai mỏng đã được xoa bóp đến nóng bỏng mềm nhũn, khiến ánh mắt cô long lanh như sóng nước, gắng sức chịu đựng cảm giác tê dại khắp người.
Cô hơi mở to mắt, hoàn toàn tỉnh táo, hoảng loạn đưa tay giữ lấy bàn tay đang xoa bóp vai mình.
Đầu ngón tay của Đường Điềm run rẩy, nắm lấy tay phải của người đàn ông đang đặt trên vai, cảm nhận rõ ràng nhiệt độ nóng bỏng của anh, lập tức gỡ tay anh ra khỏi vai phải mình.
Cô hốt hoảng xoay người lại, người đàn ông cao lớn không biết đã đứng sau lưng cô từ lúc nào, càng không biết từ khi nào tay anh đã đặt lên vai cô.
Đường Điềm: “Thẩm... Thẩm tiên sinh!” Anh... sao anh lại…”
Dáng vẻ vừa gấp gáp vừa xấu hổ của cô như hoa đào phơi xuân, nhất là đôi môi vừa bị cắn, đỏ mọng đầy dụ hoặc.
Giọng Thẩm Yến Lễ khàn khàn, mang theo vẻ trầm thấp khó hiểu: “Tôi thấy em cứ xoa vai mãi, nghĩ rằng em khó chịu.”
Đường Điềm vội đứng dậy, đối diện với ánh mắt nóng rực của anh: “Chỉ hơi mỏi thôi, tôi ngồi phơi nắng một lúc thì đỡ hơn rồi.”
Ánh mắt Thẩm Yến Lễ dừng lại nơi xương quai xanh bị xoa đỏ của cô, yết hầu anh chuyển động, giọng nói còn khàn hơn lúc nãy.
“Ừ, cơ thể khó chịu thì phải nói sớm, tôi sẽ mời bác sĩ riêng đến khám cho em.”
Đường Điềm liên tục gật đầu: “Tôi... tôi biết rồi.”
Thậm chí đến bây giờ đầu óc cô vẫn còn rối loạn, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Thẩm Yến Lễ... chẳng lẽ thật sự có hứng thú với cô rồi sao...
Trong ký ức của nguyên chủ, cũng như lúc cô vừa xuyên đến, Thẩm Yến Lễ vốn là kiểu nhìn thấy cô liền thấy khó chịu, sao lại... đột nhiên... có hành động thân mật như vậy với cô?
Lúc Thẩm Yến Lễ rời khỏi, cơ tay anh vì kiềm chế quá mức mà gân xanh nổi lên, các đường nét cơ bắp cũng rõ ràng hơn hẳn.
Trong phòng khách nhỏ, Đường Điềm xoay đầu và vai mấy cái, đúng là đỡ hơn thật.
Giờ cô không dám chắc Thẩm Yến Lễ đang nghĩ gì về mình.
Ánh nắng vừa rồi còn ấm áp, lúc này chiếu lên người cô lại khiến cô cảm thấy bức bối.
Cô thấy lưỡi khô miệng khát liền đến máy nước rót một ly nước ấm uống cạn.
Khoảng hơn bốn giờ chiều, quản gia bảo cô cắt sẵn dĩa trái cây, mang lên phòng của Phó Hi ở tầng hai.
Đường Điềm chọn mấy loại trái cây mà anh thích ăn, cắt thành miếng, bày lên đĩa rồi lên tầng hai.
Cô vừa gõ cửa phòng Phó Hi, anh liền mở cửa, lười biếng hỏi: “Đến rồi à?”
Đường Điềm gật đầu: “Quản gia nói anh muốn ăn trái cây, tôi đã chọn vài loại mà Phó tiên sinh thích.”
Phó Hi vốn chẳng nhắm đến trái cây, anh dựa vào tường phía sau cửa, nhìn cô đi vào phòng khách, hai tay đút túi theo sau lưng cô.
Đường Điềm đặt đĩa trái cây lên bàn trà, đang định rời khỏi phòng.
Phó Hi chặn đường cô, Đường Điềm ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt anh cụp xuống, lười nhác nhìn cô.
Cô đi sang trái, anh chậm rãi chắn đường. Cô đi sang phải, trước mặt vẫn là thân hình cao lớn của anh chắn ngang.
Đường Điềm: “…”
Cô có chút bất lực, đứng nguyên tại chỗ ngẩng đầu nhìn anh.
“Phó tiên sinh, anh định làm gì?”
Phó Hi có vẻ bực bội vò đầu mấy cái, rồi nét mặt tối sầm, cúi đầu nhìn cô một hồi lâu mới hỏi: “Có phải em hạ cổ tôi không?”
Bị anh nhìn đến phát hoảng, Đường Điềm: “?” Hạ cổ? Gì vậy?
Ánh mắt cô nhìn anh đầy nghi hoặc: “Hạ cổ là gì?”
Phó Hi không trả lời, đứng trước mặt cô lại một lần nữa nhìn chằm chằm hồi lâu.
Anh chầm chậm cúi người, ghé sát tai Đường Điềm: “Không hạ cổ tôi, thì sao tôi lại mỗi đêm đều mơ thấy làm những chuyện... yêu thích với em.”
Đường Điềm ngẩn người, kinh ngạc đến nín thở, làm… làm những chuyện yêu thích… là… là chuyện gì?
Phó Hi dán mắt vào vành tai đỏ bừng của cô, ánh mắt tối sầm lướt qua cổ áo cô.
Trong mơ đã "ăn" vô số lần, nhưng thực tế anh chỉ mới chạm vào d** tai cô, sự chênh lệch này khiến anh vô cùng bực bội.
Đường Điềm không dám tin những gì mình nghe được, cả người ngẩn ngơ, ý của anh là... người trong giấc mơ đó của anh... là cô?
Phó Hi thẳng lưng, đôi mắt đào hoa ánh lên ý cười như không, chất vấn cô.
“Em thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của tôi, khiến tâm trạng tôi rối loạn, mỗi ngày đều phải dùng không ít khăn giấy, em nói xem nên giải quyết thế nào?”
Đường Điềm nghe mà đỏ bừng cả mặt, lùi lại một bước tránh né khí thế và hơi thở áp sát của anh.
Vừa lùi lại, Phó Hi nheo đôi mắt đào hoa lại, chậm rãi tiến thêm một bước, còn gần hơn lúc nãy.
Anh dường như không cho phép cô có bất kỳ hành động hay ý nghĩ né tránh nào.
Lúc nghỉ trưa Đường Điềm đã bị Thẩm Yến Lễ làm cho đầu óc rối loạn, nào ngờ chỉ mang đĩa trái cây vào phòng Phó Hi, cũng có thể gặp phải tình huống khiến cô hoảng loạn như vậy.
“Tôi… tôi nấu cho anh một bát canh an thần, chắc có thể… tránh được chuyện này.”
Bị anh ép sát, cô không biết phải đối phó thế nào, tim đập càng lúc càng nhanh.
Rõ ràng câu trả lời của cô không phải điều anh muốn, sắc mặt Phó Hi vẫn tối sầm, nhìn chằm chằm Đường Điềm không nói một lời.
Đường Điềm đến cả dũng khí nhìn thẳng anh cũng không có, vội vàng nói: “Phó… Phó tiên sinh, đó chỉ là mơ thôi, anh đừng coi là thật. Tôi… tôi còn việc phải làm, xin phép đi trước.”
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu