Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Chương 38: Nắm lấy cổ tay cô
Phó Hi vừa treo khăn quàng và áo khoác lên giá treo đồ, hoàn toàn phớt lờ bữa trưa hấp dẫn trên bàn ăn.
Đôi mắt hoa đào của anh lại một lần nữa dừng lại trên người Đường Điềm, ghi lại dáng vẻ cô quay đầu cảm ơn vào trong mắt.
Anh ngồi trên ghế sofa, hai chân dài dang rộng, tư thế ngồi vô cùng bá đạo.
“Đừng vội đi, tôi có một chiêu mách cho em.”
Đường Điềm thực sự dừng bước, cô tò mò nhìn Phó Hi.
“Phó tiên sinh, xin mời.”
Khóe môi Phó Hi khẽ nhếch lên: “Để sau này em không bị người khác bắt nạt, tôi miễn cưỡng đồng ý để em làm bạn gái tôi.”
Đường Điềm: “…”
Cô cười như không cười đáp: “Không dám làm phiền Phó tiên sinh bận tâm.”
Cô quay người đẩy xe đồ ăn rời đi, không hề do dự chút nào. Cô biết Phó Hi đang trêu chọc mình, nhưng mức độ đùa cợt của anh ta ngày càng quá trớn.
Cô đâu biết rằng, từng lời Phó Hi nói đều là thật lòng, không có câu nào là nói đùa.
Cửa phòng đóng lại rồi mở ra, Phó Hi chống khuỷu tay lên đầu gối, bực bội vò tóc.
Vẻ mặt anh trở nên lạnh lùng, đôi mày vốn sáng sủa giờ đây đầy u ám. Đường Điềm không tin anh, cứ tưởng anh đang đùa cợt…
“Chậc, thật phiền.”
Chiều hôm đó, Liễu Hiểu Chi vì chuyện thang máy đã bị quản gia phê bình trong nhóm chung.
Cô ta không chỉ bị trừ lương, còn phải viết bản kiểm điểm đăng lên nhóm.
Đối với một “nhân viên kỳ cựu” như cô ta, đúng là mất mặt không để đâu cho hết.
Lúc Đường Điềm đọc được tin trong nhóm làm việc, cô vừa mang cà phê cho Ôn Thiệu Hàn xong, đang đợi thang máy thì điện thoại rung lên, cô lấy ra xem.
Vừa đọc xong thông báo của quản gia, còn chưa kịp kinh ngạc thì hành lang bên phải đã vang lên giọng nói của Bùi Giác.
“Đường Điềm, lấy giúp tôi một ly Americano đá.”
Bùi Giác đứng ở cửa, đưa tay xoa trán, trông có vẻ mệt mỏi. Thấy cô đã nghe thấy, thân hình cao ráo của anh xoay người trở vào phòng.
Đường Điềm nhìn cánh cửa được đóng lại, đành chấp nhận số phận, xuống lầu lấy một ly Americano đá.
Tầng một có barista riêng được thuê phục vụ cho mấy vị thiếu gia, cô chỉ cần lấy rồi mang lên phòng là được.
Đường Điềm nghĩ: Bùi Giác đúng là trùng hợp, cả hai lần đều gặp cô ở chỗ thang máy.
Cô vội vàng xuống tầng lấy một ly Americano đá, lại lên lầu hai đến phòng của Bùi Giác.
“Cộc cộc…” Cô giơ tay gõ nhẹ hai tiếng, đứng bên ngoài đợi người trong phòng trả lời.
“Mời vào.”
Giọng nói khàn khàn của Bùi Giác vang lên qua cánh cửa, nghe ra được sự mỏi mệt.
Đường Điềm đẩy cửa bước vào, phòng khách không một bóng người, cô cầm khay nước đứng ngẩn tại chỗ.
Anh đâu rồi? Cô cũng không tiện nhìn quanh, dù sao cũng là phòng người khác.
“Vào thư phòng đi.”
Giọng nói của anh vang lên từ thư phòng bên trái, Đường Điềm men theo âm thanh bước vào cánh cửa đang mở.
Cô đi vào, đặt ly Americano đá bên phía tay trái của anh - Bùi tiên sinh thuận tay trái.
Bùi Giác trông có vẻ rất mệt, thỉnh thoảng lại đưa tay xoa trán.
Trong truyện từng miêu tả anh là một người nghiện công việc, dù bận rộn đến mức nào cũng có thể khiến Tập đoàn Bùi thị ngày càng lớn mạnh, lại còn có thời gian làm nhạc, Đường Điềm thật sự khâm phục anh.
Cô hiếm khi chủ động nói: “Bùi tiên sinh, nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Bùi Giác ngẩng đầu, nhìn theo bóng dáng uyển chuyển của cô rời đi, trầm tư một lúc rồi gọi lại:
“Chờ đã.”
Đường Điềm nghe thấy giọng nam phía sau, bèn dừng lại, quay người lại đối diện ánh mắt anh.
“Bùi tiên sinh, còn chuyện gì sao?”
Bùi Giác dựa lưng vào ghế thái sư, giọng nói trầm ấm.
“Cô có ngại nếu giúp tôi xoa bóp đầu một lát không?”
Đường Điềm nhận ra anh khá mệt.
“Bùi tiên sinh bị đau đầu sao?”
Bùi Giác có vẻ chỉ tiện miệng hỏi: “Ừm, nếu bất tiện thì thôi.”
Đường Điềm do dự: “Không có gì bất tiện, chỉ cần Bùi tiên sinh đừng nghĩ tôi có ý đồ gì là được.”
Bùi Giác mở mắt nhìn cô, lồng ngực khẽ rung: “Ừm, tôi sẽ tăng lương cho cô.”
Đường Điềm gật đầu đồng ý, bước nhỏ đến sau lưng anh. Nhìn thấy cả sau đầu anh cũng hoàn hảo như vậy, cô không biết nên bắt đầu từ đâu.
Giọng anh vang lên, trầm thấp: “Xoa đại cũng được.”
Đôi tay của Đường Điềm có chút run khi luồn vào mái tóc dày đen nhánh của anh, nhẹ nhàng ấn.
Bùi Giác dựa vào lưng ghế, tay đặt lên hai bên tay vịn, mười ngón đan vào nhau.
Anh nhắm mắt lại, không biết là đã ngủ chưa.
Trong thư phòng lan tỏa mùi tinh dầu an thần, bàn tay mềm mại mảnh khảnh của Đường Điềm cố gắng không bỏ sót bất kỳ chỗ nào trên đầu anh.
Cô cúi mắt nhìn chiếc cổ trắng trẻo thon dài phía sau gáy anh, ngập ngừng một lát rồi đặt tay lên đó.
Không biết có phải ảo giác không, khi tay cô vừa đặt lên, thân thể cao lớn của Bùi Giác như khẽ run một chút.
Đường Điềm nhẹ nhàng xoa vài cái, thấy anh không động đậy thì cho rằng chắc mình nhầm.
Cô bắt đầu xoa kỹ vùng sau cổ, khoảng nửa tiếng trôi qua, tay cô đã mỏi rã rời.
Đường Điềm định thả tay phải xuống lắc vài cái cho đỡ mỏi do không còn sức, đầu ngón tay mềm mại trượt nhẹ xuống vai phải anh.
Ngay lập tức, cổ tay cô bị bàn tay to lớn của Bùi Giác nắm chặt, lòng bàn tay anh nóng bỏng khiến Đường Điềm giật nảy.
“Bùi… tiên sinh?”
Giọng Bùi Giác khàn đặc và trầm thấp: “Được rồi.”
Đường Điềm nghĩ chắc anh đã đỡ hơn, đúng lúc tay cô cũng mỏi quá rồi, cô âm thầm lắc tay, lắc đến mấy lần mới rời khỏi thư phòng.
Cô hoàn toàn không nhận ra hơi thở của Bùi Giác đã trở nên nặng nề, và sự khác thường rất rõ rệt của anh.
Xuống tầng một, Đường Điềm được chút rảnh rỗi, lại ngồi trong phòng khách nhỏ ăn hoa quả.
Phòng khách nhỏ chỉ có mỗi cô, Liễu Hiểu Chi đã chạy về phòng khóc.
Vừa rồi cô ta che mặt khóc lóc, chạy lướt qua trước mặt Đường Điềm, cô chẳng buồn để ý, thích khóc thì cứ khóc.
Tối trước khi ngủ, điện thoại của Đường Điềm rung lên, là tin nhắn do quản gia của biệt thự nghỉ dưỡng gửi đến.
Cô bấm mở xem.
Quản gia biệt thự nghỉ dưỡng: [Đường Điềm, ngày mai cô và Liễu Hiểu Chi sẽ theo mấy vị thiếu gia đi trượt tuyết, nhớ chăm sóc bọn họ cẩn thận, bản thân cô cũng phải chú ý an toàn. Tôi đã thông báo cho Liễu Hiểu Chi rồi.]
Đường Điềm: [Đã rõ.]
Cô đặt điện thoại lên tủ đầu giường, nằm xuống giường. Hôm nay ngoài chuyện Liễu Hiểu Chi gây ra thì mọi việc tạm xem là suôn sẻ.
Cô trở mình, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm, Đường Điềm dậy từ rất sớm, cô vẫn chờ Liễu Hiểu Chi giành việc mang sữa.
Đợi đến bảy rưỡi, vẫn không thấy bóng dáng Liễu Hiểu Chi.
Cô đành nhận mệnh, đặt ly sữa nóng lên khay rồi mang lên tầng hai.
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu