Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Chương 37: Tai nóng ran
Đúng như dự đoán của Đường Điềm, sắc mặt của Liễu Hiểu Chi đột nhiên thay đổi. Cô ta siết chặt đôi đũa trong tay, bảo Đường Điềm mỗi sáng phải mang sữa vào phòng. Thẩm tiên sinh... tại sao lại làm như vậy?
Đường Điềm ăn sáng xong, đứng dậy cầm khay đi vào bếp. Cô không lo lắng về chuyện này, vì Liễu Hiểu Chi sẽ không để yên.
Bất kể Thẩm Yến Lễ thật sự có hứng thú với cô hay chỉ đang dò xét, từ nay về sau cô sẽ cố gắng hạn chế tiếp xúc với Thẩm Yến Lễ, như vậy có thể tránh bị cuốn vào những ân oán tình thù của đám nhân vật chính.
Buổi trưa, sau khi lấy thức ăn từ bếp, Đường Điềm đẩy xe thức ăn lên lầu hai, phía sau cô là Liễu Hiểu Chi.
Cả hai một trước một sau đến trước thang máy, cùng chờ thang.
Thang máy từ tầng ba xuống tầng một, Đường Điềm vừa định đẩy xe vào thì Liễu Hiểu Chi dường như đã chuẩn bị từ trước, đẩy xe thức ăn của mình vào trước. Khi Đường Điềm vừa định tiến vào, Liễu Hiểu Chi lập tức ấn nút đóng cửa.
Thang máy rất nhạy. Đường Điềm đứng phía sau xe, bị che khuất nên không kịp bấm nút mở cửa, cửa thang máy liền đóng lại ngay trước mắt cô.
Đường Điềm không ngờ Liễu Hiểu Chi lại giở trò ấu trĩ như vậy. Cô không tức giận, chờ chuyến sau cũng chỉ mất chưa tới hai phút.
Xem ra khi không còn “mộc thương” trong tay, Liễu Hiểu Chi đã không thể giữ nổi vẻ dịu dàng và thấu hiểu như trước nữa.
Cô bình tĩnh ấn nút gọi thang, chờ thang xuống lại tầng một.
Lúc này, Đường Điềm cảm nhận được có người tiến lại gần, cô hoang mang quay đầu lại.
Không biết từ khi nào Phó Hi đã xuất hiện phía sau cô. Khoảng cách giữa hai người rất gần, chỉ cần anh hơi cúi xuống là có thể chạm vào cô.
Sự xuất hiện đột ngột của anh khiến cô bối rối, không biết anh đến lúc nào, tại sao lại im lặng như vậy?
Phó Hi mặc áo khoác màu nâu sẫm, quàng khăn sọc tối màu, khuôn mặt tuấn tú rõ nét mang theo nụ cười như có như không.
Anh cúi người, áp sát bên tai cô.
Khoảng cách quá gần khiến tai phải cô cảm nhận được hơi thở của anh. Tim cô thắt lại, dường như quên cả cách hít thở.
"Em lại bị bắt nạt rồi."
Anh vừa từ bên ngoài trở về, trên người còn mang theo hơi lạnh của gió tuyết, nhưng hơi thở vẫn ấm nóng, chỉ trong tích tắc dường như đã khiến làn da nhạy cảm của cô tan chảy.
Cô gắng chịu đựng cảm giác run rẩy ngày càng rõ rệt, vội vàng né sang bên trái một bước.
"Phó... Phó tiên sinh."
Cô cứng người chào anh.
Phó Hi từ từ đứng thẳng người, đứng cạnh cô, nghiêng đầu, đôi mắt đào hoa chậm rãi nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp của cô.
Đường Điềm nhìn thang máy vẫn dừng ở tầng hai mãi không xuống, e rằng điều này vừa khéo hợp ý Phó Hi - người vốn đang tìm lý do để trêu chọc cô.
Phó Hi liếc nhìn hiển thị tầng hai của thang máy, đưa tay nhẹ nhàng véo má phải của cô, đầu ngón tay chạm vào da mịn màng mềm mại, còn dễ chịu hơn cả lụa cao cấp.
Cô xấu hổ đến đỏ bừng tai và mặt, vội vàng nắm lấy bàn tay to của Phó Hi. Tuy không đau, nhưng hành động thân mật thế này thực sự không ổn.
"Phó tiên sinh, anh... anh buông tay ra đi."
Phó Hi không chịu buông, mỉm cười trêu chọc: "Thang máy cứ dừng ở tầng hai, cô ta còn đang bắt nạt em đấy."
Thấy cô bắt đầu nổi giận, anh mới chịu buông ra. Gương mặt bị anh chạm qua lúc nãy vẫn còn ửng đỏ.
Đôi mắt đào hoa của anh tối lại vài phần. Mềm như vậy...
Đường Điềm tức đến muốn cắn tay anh một cái: "Nam nữ thụ thụ bất thân, xin Phó tiên sinh tự trọng."
Bộ dạng tức giận của cô lại khiến Phó Hi bật cười. Đáng yêu đến mức... khiến người ta muốn c*n m* cô một cái.
"Sao em dễ bị bắt nạt vậy chứ? Mềm mại yếu đuối thế này, ai nhìn thấy cũng muốn bắt nạt một chút."
Đường Điềm không buồn để ý đến anh. Trên lầu, Liễu Hiểu Chi cuối cùng cũng chịu nhả tay khỏi nút điều khiển, thang máy nhanh chóng xuống tới tầng một.
Cô đẩy xe thức ăn bước vào thang máy, Phó Hi đi theo bên cạnh, ánh mắt như cười như không.
"Cô ta bắt nạt em như vậy, em không tức giận sao?"
Phó Hi chứng kiến toàn bộ sự việc, nhưng cảm xúc của Đường Điềm vẫn rất bình thản, không hề bị Liễu Hiểu Chi làm cho tức giận.
Thực ra Đường Điềm hoàn toàn không để bụng. Dù cô có tức giận cũng chẳng thay đổi được gì, huống hồ trước đây Liễu Hiểu Chi từng cố tình bỏ rơi cô ở bãi đỗ trực thăng – chuyện đó mới thật sự nghiêm trọng.
Hành vi của Liễu Hiểu Chi hôm sau đã bị phanh phui, nhưng rồi sao chứ? Cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô ta cả.
Còn chuyện thang máy hôm nay, nếu giờ cô đuổi theo mà cãi nhau với Liễu Hiểu Chi, chỉ cần cô ta khóc một trận, thì cô lại trở thành người sai.
Người khác có khi còn nói cô nhỏ mọn vì chút chuyện vặt, vậy chẳng phải đúng ý cô ta rồi sao?
Hết cách, ai bảo người ta là nữ chính, còn cô là nữ phụ ác độc.
Chi bằng khỏi chấp nhặt, cứ làm ngơ mà xử lý.
"Liễu Hiểu Chi cũng phải tranh thủ đem cơm, bấm mệt rồi thì sẽ buông tay thôi."
Cô chỉ cần chờ là được. Dù sao cũng chỉ tốn thêm vài phút, mà Liễu Hiểu Chi còn sợ đồ ăn trong xe nguội hơn cô nữa.
Phó Hi dường như không ngờ cô lại có thái độ tích cực đến vậy. Anh cụp mắt, cố kiềm chế ý nghĩ muốn ôm cô vào lòng...
Đường Điềm đâu biết người đàn ông bên cạnh đang nhăm nhe mình. Cô đẩy xe thức ăn ra khỏi thang máy.
Ở lối vào hành lang bên phải, Liễu Hiểu Chi nghe thấy tiếng thang máy mở, dừng lại động tác đẩy xe, dịu dàng quay người lại, định dùng vẻ mặt ngọt ngào để khiến Đường Điềm chán ghét.
Nhưng ngay khi quay đầu, nụ cười dịu dàng của cô ta lập tức biến mất, vẻ mặt trở nên vô cùng khó coi khi nhìn thấy người đàn ông cao lớn đứng cạnh Đường Điềm.
Đường Điềm không thèm nhìn Liễu Hiểu Chi, đẩy xe đến phòng của Phó Hi và Ôn Thiệu Hàn.
Nhưng Phó Hi thì không vậy. Anh cong môi cười, cố ý lớn giọng: “Hôm nay thang máy đúng là để tôi chờ lâu ghê đấy, phải không nào, Hiểu Chi?”
Sắc mặt Liễu Hiểu Chi trắng bệch. Phó Hi... sao lại đi cùng với Đường Điềm?
Phó Hi giơ tay định khoác vai Đường Điềm, nhưng bị cô phát hiện kịp thời. Cô lập tức tăng tốc bước chân, né tránh bàn tay anh.
Anh không vui “chậc” một tiếng, không tiếp tục nữa, nhưng vẫn cố ý nói to hơn: “Xem ra phải nói chuyện với chị Ngô mới được.”
Liễu Hiểu Chi nhìn bóng lưng hai người đi song song bên nhau, siết chặt tay nắm của xe thức ăn. Sao lại là Phó Hi?! Tại sao đến cả Phó Hi cũng đứng về phía Đường Điềm...
Bên kia, Đường Điềm đẩy xe vào phòng Phó Hi, bày bữa trưa lên bàn ăn trong phòng khách.
“Phó tiên sinh, mời dùng cơm.”
Cô suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Lúc nãy… cảm ơn anh.”
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu