Xuyên Thành Cẩm Lý Tiểu Phu Lang
Chương 89
Chuyển ngữ: Diên
Chỉnh sửa: Sunny
.
Ba người trong nhà cùng ngẩn ra.
Trần Ngạn An kinh ngạc trợn tròn hai mắt, ngã xuống khỏi ghế: "Nó nó nó..."
Đứa bé trên đất lớn tầm vài tháng tuổi, nằm sấp mà chưa thạo lắm, làn da bóng loáng trắng nõn, không có chiếc vảy cá nào.
Hiển nhiên là biến hình lần đầu giỏi hơn cha nó nhiều lắm.
Cá con chậm rãi ngẩng đầu, người bé trông thấy là Tần Chiêu. Đôi mắt bé vừa tròn vừa to, con ngươi đen nhánh trong suốt, lông mày và sống mũi loáng thoáng trông giống Tần Chiêu. Bé vươn cánh tay như ngó sen của mình quơ quơ với hắn.
"A... a..."
Dường như bé còn chưa nhận ra bản thân mình thay đổi, bị âm thanh mình nói ra làm cho giật thót, nhìn thấy bàn tay mập mạp nho nhỏ thì ngơ ngác nghiêng đầu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo hiện vẻ nghi ngờ, lông mày càng nhíu càng chặt, nước mắt trào dâng.
Bé con trần như nhộng nằm trên mặt đất oa một tiếng bật khóc.
Tiếng khóc của trẻ con làm ba người lớn tỉnh lại, Tần Chiêu phản ứng đầu tiên vội bước tới ôm bé con lên: "Đừng sợ, đừng sợ, phụ thân đây."
Không dỗ còn được, bé cưng vừa được phụ thân ôm vào lòng an ủi càng khóc dữ hơn.
Loài cá không phát ra âm thanh, từ sau khi sinh cá con đến giờ Cảnh Lê mới được nghe tiếng con khóc lần đầu, trong lòng khó chịu muốn chết. Cậu muốn ôm con vào lòng, lại sợ con khóc to hơn nên tay chân luống cuống không biết làm gì.
Trần Ngạn An hãy còn ngồi bệt dưới đất, sắc mặt tái nhợt, hai mắt đờ đẫn, tựa hồ đã sợ đến choáng váng.
Tần Chiêu nhìn cảnh tượng hỗn loạn trong phòng, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Nhóc con này không khi nào khiến người ta bớt lo được.
Hắn dứt khoát ôm hài tử ngồi xuống, múc một muỗng cháo gà mềm nhuyễn thổi thổi.
Bé con bị mùi thơm hấp dẫn lực chú ý, lập tức ngừng khóc.
"Ê... a..."
Trên lông mi còn vương nước mắt, miệng há ra nấc một tiếng.
Tần Chiêu đút cháo cho bé.
Bé con chậm rãi ăn xong một muỗng cháo, Tần Chiêu mới cười nói: "Ham ăn thế này, cũng không biết là giống ai."
Nói xong còn nhìn Cảnh Lê đầy ẩn ý.
"Dẫu sao cũng chẳng phải ta." Cảnh Lê vô thức phản bác lại, tức giận nói: "Ta không có thích gây phiên toái như nó!"
Tần Chiêu dùng tay áo lau lau mặt cho con, lại đút thêm muỗng cháo nữa.
Bé con không khóc nữa, dáng vẻ càng thêm nhu thuận, nhìn càng giống Tần Chiêu.
— Cơ mà là Tần Chiêu phiên bản trẻ con bụ bẫm đáng yêu.
Cảnh Lê chọt chọt hai má phúng phính của bé, ghét bỏ: "Mập quá."
Tần Chiêu cười khẽ.
"Không, không phải, hai ngươi giải thích cho ta với?!" Trần Ngạn An vẫn ngồi trên đất nhưng đã lấy lại được hồn vía lên mây.
Hắn ta nhìn hai người đang không coi ai ra gì mà nói chuyện, lại nhìn đứa trẻ trong lòng Tần Chiêu, cảm thấy lý trí sắp đổ sụp: "Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì???"
Cảnh Lê: "..."
Suýt nữa quên mất còn có người ở đây.
Tần Chiêu buông muỗng, cởi áo ngoài bọc bé con trần truồng lại đưa cho Cảnh Lê rồi mới thong thả nói: "Như ngươi thấy, đây là nhi tử của ta."
Cảnh Lê tự nhiên tiếp nhận công việc cho con ăn, bổ sung: "Cũng là nhi tử của ta."
"Đúng." Tần Chiêu gật đầu, "Là y sinh."
Trần Ngạn An: "???"
Trần Ngạn An bò dậy, suy tư hồi lâu, kinh ngạc nói với Tần Chiêu: "Ngươi là yêu quái?!"
Tần Chiêu: "..."
Cảnh Lê: "..."
Đầu óc ấy của hắn ta làm sao mà thi qua hai kì thi được hay thế nhỉ?
"Khoan đã, không đúng..." Trần Ngạn An ý thức được gì đó, tầm mắt rơi xuống người Cảnh Lê.
Bộ dáng của cá con, cá chép gấm mà Tần Chiêu phóng sinh, còn có phu lang đột nhiên xuất hiện trong nhà Tần Chiêu...
Hắn ta bừng tỉnh đại ngộ: "Là ngươi!"
"Cuối cùng cũng nghĩ ra rồi à?" Cảnh Lê cười lạnh, "Trước đây ngươi còn muốn cho ta ăn giun đấy."
Tần Chiêu ấn ấn mi tâm, nói: "Ngồi đi, ta giải thích cho ngươi."
Tần Chiêu và Cảnh Lê đã bàn nhau xem có nên nói ra chân tướng hay không, thật ra trong lòng hai người đã sớm có chuẩn bị, biết là chuyện này không thể lừa được quá lâu.
Bởi vì bọn họ cũng không biết cá con sẽ hóa hình khi nào.
Nếu như Cảnh Lê, không tính tới mười tám năm sinh sống ở thời hiện đại thì lần đầu tiên cậu hóa hình tốn đến gần năm năm.
Nếu cá con cũng như thế, bọn họ có bịa chuyện thế nào cũng không gạt được.
Tạm chưa nói là để tránh phiền phức, nhưng nếu thật không giấu được đến ngày ấy thì chỉ còn nước ăn ngay nói thật.
Tần Chiêu giải thích mọi chuyện hai năm rõ mười, Trần Ngạn An nghe xong im lặng hồi lâu không nói chuyện, tựa hồ còn chưa tiếp thu được lượng lớn thông tin như thế. Hắn ta ngồi yên một chỗ, lát sau mới thấp giọng thì thào: "Thảo nào lúc trước ngươi không chịu bán cá, thế này thì bán sao được..."
Tần Chiêu: "..."
Bé con ăn no rồi có hơi mệt, nắm tóc Cảnh Lê ngáp một cái.
Tần Chiêu nói: "Ngươi ôm con vào trong đi."
Cảnh Lê gật gật đầu ôm con về nội viện.
Tần Chiêu dõi theo bóng lưng cậu rời đi, nụ cười trên mặt phai bớt, chân thành nói: "Ngạn An, chuyện hôm nay ta nói, mong ngươi có thể giữ bí mật."
Trần Ngạn An lập tức hiểu ý: "Ta biết, thân phận ấy của tẩu tử mà bị người phát hiện thì chắc chắn rất phiền phức, ngươi yên tâm, ta sẽ không nói ra đâu."
Tần Chiêu: "Đa tạ."
Trần Ngạn An nhìn bể cá trống trơn bên cạnh, như có điều suy nghĩ chốc lát rồi hưng phấn nói: "Nhưng mà ta có chuyện muốn bàn với ngươi."
Tần Chiêu hỏi: "Chuyện gì?"
Trần Ngạn An nói: "Hai nhà chúng ta quen thuộc như thế, hay hứa hôn từ bé đi?"
Tần Chiêu đáp không chút nghĩ ngợi: "Không được."
"Ngươi không thể nghĩ thêm chút à? Có còn tình huynh đệ không?"
Tần Chiêu quả quyết: "Không được."
"Không phải ta coi trọng phúc vận cá chép đâu! Ta chỉ cảm thấy con của ngươi rất đáng yêu, ta nói thật!"
"..."
Tần Chiêu im lặng. Hắn vạn vạn không ngờ tới, sau khi tận mắt nhìn thấy cá con hóa thành hình người, thứ Trần Ngạn An nghĩ đến đầu tiên lại là đặt hôn ước từ bé.
Mấy nay cá con không có hóa hình nhưng Tần Chiêu và Cảnh Lê vẫn chuẩn bị sẵn quần áo và đồ dùng cần thiết để phòng vạn nhất.
Cảnh Lê lấy tã lót bằng vải bông mặc cho con, ngồi tựa đầu giường ngắm nhìn vẻ mặt ngủ say của nó đến thất thần.
Tần Chiêu thấy mà thở dài.
Tiểu phu lang nhà hắn mãi mới nhìn quen dáng vẻ của cá con, không còn thời thời khắc khắc nhìn nó mê muội nữa, giờ thì hay rồi, cá con biến thành người, tất cả lại quay về như cũ.
Tần Chiêu đi tới bên giường nhỏ giọng hỏi: "Có mệt không? Hay để ta ôm cho?"
"Không mệt." Cảnh Lê lắc đầu, mắt không hề rời khỏi nhi tử: "Nó giống ngươi thật đấy."
Tần Chiêu cười cười: "Chỗ nào giống?"
"Lông mày nè, mũi nè, môi nè..." Cảnh Lê nhìn con rồi lại nhìn Tần Chiêu, đột nhiên cảm thấy tức giận: "Nó thế mà không có chỗ nào giống ta cả!"
Gen của người kia trội đến đáng sợ.
Nhưng mà Cảnh Lê cũng nhanh chóng thuyết phục mình: "Giống ngươi cũng tốt, ngươi đẹp mắt thế mà."
Tần Chiêu cúi đầu hôn lên khóe môi Cảnh Lê, tựa trán vào trán y: "Ta thà rằng nó đừng giống ta như thế, để ngươi khỏi thích nó quá mà không nhìn ta nữa."
Cảnh Lê bật cười: "Nói đi nói lại vẫn là ghen tị với con mình, không có tiền đồ."
Tần Chiêu chỉ cười không đáp, nghiêng người ngồi xuống giường, ôm cả phu lang lẫn nhi tử mềm mại vào lòng.
Nhiệt độ cơ thể của cá con không lạnh như Cảnh Lê mà giống nhiệt độ của trẻ con bình thường. Đây là chuyện tốt, chí ít vào đông sẽ không khó chịu như Cảnh Lê.
Cảnh Lê tựa đầu vào ngực Tần Chiêu, nhỏ giọng nói: "Hóa hình rồi, nên đặt tên cho con."
"Ừm, không vội." Tần Chiêu nói. "Ta còn phải ngẫm lại."
Cảnh Lê: "Ngươi ngẫm suốt mấy tháng rồi đó."
Tần tiên sinh hạ bút thành văn đặt tên cho con nghĩ mấy tháng chưa ra, thật không hợp lẽ thường.
"Mà khoan." Cảnh Lê sắc mặt hơi đổi, nhớ ra thứ bọn họ đã quên: "Hôm nay chúng ta còn phải đi xem yết bảng nha!"
Tần Chiêu im lặng một lát mới trả lời: "Thôi, giờ cũng muộn rồi, chờ quan phủ đưa tin tới đi."
"Đưa tin gì cơ?"
Tần Chiêu đang định trả lời thì Trần Ngạn An gõ gõ cửa, giọng gấp gáp: "Tần đại ca, ta không muốn quấy rầy hai người đâu nhưng mà người của quan phủ đến rồi, huynh ra gặp họ đi đã."
"Bọn họ nói huynh trúng tiểu tam nguyên!"
Tần Chiêu đi cùng Trần Ngạn An ra tiền viện.
Vừa đi tới đã nghe tiếng pháo nổ đì đùng.
Cổng lớn không đóng, xác pháo bay đầy trời. Mấy người nha dịch đứng ngoài cửa thấy Tần Chiêu đi ra lập tức chắp tay hành lễ với hắn: "Chúc mừng Tần tiên sinh thi được tiểu tam nguyên!"
Tần Chiêu đáp lễ, nghiêng người mời bọn họ vào nhà.
Ngoài cửa nhà Tần Chiêu không chỉ có nha dịch tới báo tin mà còn tụ tập không ít bách tính.
Trong số ấy ngoài văn nhân còn có cả mấy người phụ nữ trung niên đầu cài trâm hoa, ai nấy đều tò mò nhìn vào trong, thấy rõ dáng vẻ Tần Chiêu thì lập tức cười rạng rỡ.
Trần Ngạn An thấy vậy, thì thầm bên tai Tần Chiêu: "Mấy người đó là bà mối trong thành, vừa rồi ta ra mở cửa còn tưởng là ngươi, tranh giành muốn đưa tranh chân dung cho ta."
Trong phủ thành không thiếu tú tài, nhưng mà tiểu tam nguyên thì hiếm lắm. Chưa kể Tần Chiêu hiện còn là tiên sinh dạy học trong Cố phủ, hiển nhiên là đối tượng vô cùng được ái mộ của các tiểu thư trong phủ thành.
Trần Ngạn An nói: "Ngươi cứ yên tâm vào tiếp đón quan gia đi, mấy người đó để ta xử lí."
Tần Chiêu nghiêng đầu nhìn hắn, nói: "Trần Ngạn An, ngươi có đối tốt với ta thế nào đi nữa thì ta cũng sẽ không đặt hôn ước từ bé đâu."
"..." Trần Ngạn An che mặt, "Ta lộ rõ thế à?"
Tần Chiêu vỗ vai hắn, chợt có giọng nói khác vang lên: "Không cần, nơi này để ta."
Cảnh Lê nhanh chân đi tới, Tần Chiêu hỏi: "Hài tử đâu?"
"Ngủ trong phòng." Cảnh Lê quét mắt nhìn ra ngoài, hừ lạnh: "Chuyện ở đây quan trọng hơn."
Tần Chiêu nghe ra hỏa khí trong giọng y, hắng giọng một cái: "Được, thế thì làm phiền phu nhân rồi."
Dứt lời liền quay người đi vào nhà.
Cảnh Lê lao ra cửa, cười như không cười: "Ai muốn đưa tranh chân dung cho tiểu tam nguyên nhà ta hả?"
Nha dịch đến báo tin đã ngồi xuống ghế trong nhà chính, Tần Chiêu nhận tin mừng mà bọn họ mang đến, mời họ uống trà, lại cho họ chút bạc mới xong thủ tục báo tin mừng.
Mấy tên nha dịch trước khi đi có đưa cho Tần Chiêu một tấm thiệp, nói: "Mấy ngày nữa là đến ngày Tết Trung thu, tri phủ đại nhân muốn chiêu đãi các học sinh có thành tích thi tốt tại sơn trang suối nước nóng ở ngoại thành, vạn mong Tần tiên sinh tới góp mặt."
Nha dịch bổ sung nói: "Trong ba ngày đó, nếu có thân thích thì cũng có thể đưa cùng đi."
Tần Chiêu ánh mắt khẽ động, nhận lấy thiệp mời.
"Tất nhiên sẽ đến."
Tác giả có lời muốn nói:
Sơn trang suối nước nóng là chỗ tốt~
Xuyên Thành Cẩm Lý Tiểu Phu Lang