Xuyên Thành Cẩm Lý Tiểu Phu Lang
Chương 88
Chuyển ngữ: Sunny
Chỉnh sửa: Sunny
.
Ngày thi Viện Cảnh Lê không đi cùng, chỉ tiễn Tần Chiêu và Trần Ngạn An tới cửa.
"Ta ở nhà chờ ngươi." Cảnh Lê thắt một cái túi hương bên hông Tần Chiêu, thừa dịp không ai chú ý, ngẩng đầu lén hôn hắn một cái.
Tần Chiêu bật cười: "Dù sao lát nữa cũng sẽ bị tháo xuống để kiểm tra thôi."
"Thì cứ đeo một đoạn đường trước đi."
Túi thơm này là Tần Chiêu phối xong mấy ngày trước, bên trong bỏ rất nhiều thảo dược, hương liệu, còn có cả hoa quế Cảnh Lê mới phơi khô, mùi thơm thanh nhã tĩnh lặng thoảng qua, có tác dụng thanh tâm ngưng thần.
Trần Ngạn An không nhìn nổi nữa, than thở: "Đã ở bên nhau bao nhiêu lâu rồi, thế mà vẫn sến sẩm như vậy."
Cảnh Lê nhướng mày, không để ý đến ghen tỵ trong lời nói của Trần Ngạn An, nghiêng đầu hỏi: "Túi hương của người đã đeo xong chưa?"
"Đeo xong rồi, đeo xong rồi." Trần Ngạn An nói "Có điều chúng ta đeo cái thứ đồ chơi này làm gì vậy? Không giống đi thi, như đi dạo hội chùa ấy."
Tần Chiêu nhàn nhạt nói: "Ngươi sẽ biết ngay thôi."
Tần Chiêu cúi đầu hôn lên môi Cảnh Lê, nói: "Tối mai gặp nhé, ở nhà một mình phải thật cẩn thận đấy."
"Biết rồi mà." Cảnh Lê nói: "Cố lên, đợi ngươi lấy tiểu tam nguyên* về đấy."
*Tam nguyên là ba vị trí đỗ đầu trong kỳ thi Huyện, thi Phủ, thi Viện.
Tần Chiêu: "Đương nhiên rồi."
Trần Ngạn An: "..."
Mấy người này hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của hắn ta gì hết.
Học thức cao còn có vợ thật sự đáng ghét quá đi mất!
Hai người từ biệt Cảnh Lê, đến trường thi trước giờ quy định, đợi gọi tên nghiệm thân*.
*Nghiệm thân: Kiểm tra toàn thân thí sinh, tránh mang theo tài liệu gian lận.
Xa xa bọn họ nhìn thấy Hạ Tri Hành và bạn đồng môn của gã, đôi bên cách đám người gật đầu với nhau, xem như chào hỏi.
Một người cùng nhóm hỗ trợ nữa là Nghiêm Tu cũng chưa thấy đâu, có điều từ trước đến nay người nọ luôn rất nghiêm túc với thi cử, đương nhiên sẽ đến đúng giờ.
Trên đường đông nghịt những người, Tần Chiêu dứt khoát cùng Trần Ngạn An đứng ở ven đường. Dù sao giọng nha dịch xướng tên cũng to, đứng ở xa cũng vẫn nghe rõ.
Nhưng hắn không biết, trên tầng hai của một trà lâu ven đường, có hai người đang ngồi đối diện nhau uống trà.
"Người chắc chắn tới rồi, lát nữa xướng tên là có thể nhìn thấy, ngươi sốt ruột gì chứ?" Tuổi hai người tương đương nhau, khoảng hơn bốn mươi tuổi, người nói câu này thân hình hơi gầy, vẫn còn đang mặc quan phục.
Chính là Tri phủ Giang Lăng.
Mà người đối diện ông ta một thân cẩm y hoa phục, thân hình mập mạp, đó là phụ thân Cố Hoành, Cố lão gia vừa trở về từ huyện thành.
Trên cái bàn trước mặt Cố Trường Châu bày rải rác mấy tờ giấy, là bài thi của Tần Chiêu trong lần thi phủ trước đó.
Mấy tháng nay Cố Trường Châu thật sự rất bận rộn, trước đó nhận được thư của phu nhân, chỉ cho rằng cuối cùng con trai nhà mình đã tìm được một tiên sinh phù hợp, không nghĩ nhiều nữa.
Đến tận khi về nhà, hai ngày trước nói tới chuyện này với phu nhân, lại thấy những thay đổi của Cố Hoành, lúc này mới bắt đầu tò mò cái vị được người người tán thưởng là song án thủ này có bao nhiêu bản lĩnh.
Ông ta và tri phủ là bạn thâm giao, bèn nhờ đối phương mang bài thi của vị song án thủ kia tới cho mình xem.
Lần xem này, lại xem ra vấn đề.
Nét chữ của người này...
Cố Trường Châu quay đầu nhìn bài thi đặt ở trên bàn, cảm thấy sau lưng thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, tầm mắt càng thêm bức thiết mà nhìn ra đường phố.
Tri phủ thấy ông ta như vậy, thu lại ý cười đùa nói: "Cố huynh, huynh nói thật với ta, rốt cuộc người này làm sao vậy?"
"Trước khi chấm hắn đỗ đầu, ta từng tra lại quá khứ của người này. Nghe nói chiến loạn mấy năm trước hắn chạy nạn đến thôn Lâm Khê, khi đi thân đang mang trọng bệnh, mất toàn bộ trí nhớ, đến tận năm ngoái mới chữa khỏi." Tri phủ nói, "Người có thân phận không rõ ràng như thế này, thật ra không nên chấm đỗ đầu, nhưng..."
Tri phủ dừng một lát, thở dài: "Nhưng bài văn của hắn quả thực quá tuyệt vời, huynh biết xưa nay ta tiếc người tài, đương kim thánh thượng cũng nói không nên vì xuất thân mà mai một nhân tài, bấy giờ ta mới..."
Cố Trường Châu rũ mắt không nói gì, tri phủ lại thở dài: "Hơn nữa huynh đoán được không, sau khi thi Phủ kết thúc, huyện lệnh báo cáo công tác có nhắc tới việc ông ta viết cho Tần Chiêu một bức thư đề cử, mà ta lại hoàn toàn không biết chuyện này. Việc ấy nói rõ điều gì, nói rõ rằng hắn vốn không ham cái đề cử của huyện lệnh, cũng không muốn nhận nhân tình này."
Tri phủ nói đến đây, tốc độ nói hơi tăng nhanh: "Người kiêu căng ngạo mạn bản quan đã thấy nhiều rồi, nhưng học thức uyên thâm như hắn thì lại không nhiều, người tài giỏi như thế khó mà gặp được lắm!"
Cố Trường Châu bị người này làm cho hơi mất kiên nhẫn: "Nhạc huynh, rốt cuộc huynh muốn nói gì?"
"Ta muốn huynh nói thật với ta, huynh tìm người này làm gì, người có vấn đề hay không?" Tri phủ vuốt chòm râu, nheo mắt nhìn ông ta, "Nếu như người này không có vấn đề, huynh tuyệt đối đừng có tranh đoạt, ta sẽ không nhường cho huynh đâu."
Cố Trường Châu: "..."
Cố Trường Châu bình tĩnh nói: "Nhạc huynh, huynh bình tĩnh mà suy nghĩ lại xem, người ta ngay cả thư đề cử của Huyện lệnh cũng không thèm để ý đó."
"Nếu bài văn này của hắn không phải phát huy bất thường, thì có thể thuận buồm xuôi gió lên kinh thành rồi, huynh cũng không ngẫm lại xem người ta có để ý đến cái phủ thành nho nhỏ này của huynh không?"
"..." Tri phủ đặt chén trà xuống bàn, không vui nói: "Con người huynh nói thật phiền."
Cố Trường Châu thấp giọng cười, nói: "Yên tâm đi, người đó không có vấn đề gì, chẳng qua là..."
Tầm mắt ông ta rời đến đám đông nơi đầu đường, khoan thai nói: "Chẳng qua ta cảm thấy hắn giống một vị cố nhân của ta, muốn xác định thôi."
Quan tri phủ hỏi: "Hắn sống ở phủ thành, huynh đến thẳng nhà hắn không được sao?"
Cố Trường Châu lắc đầu: "Không tiện lắm."
Quan tri phủ còn muốn hỏi nữa, trên đường vang lên tiếng trống chiêng, nha dịch bắt đầu gọi tên.
Đám học trò được điểm danh bước lên phía trước, lại bị nha dịch đưa tới phòng nhỏ bên cạnh nghiệm thân.
"... Tần Chiêu."
Cố Trường Châu nhìn về phía đám người, không tự chủ được mà nín thở. Hiện giờ danh khí của cái tên này ở phủ thành không nhỏ, tất cả những người nghe thấy đều không khỏi đánh giá trên dưới trái phải, muốn dò xét bộ dạng người này.
Không bao lâu sau, một nam tử thân hình gầy gò, ăn mặc kiểu thư sinh từ ven đường đi tới.
"Ồ, người ở đằng kia, là người huynh muốn tìm sao?" Quan tri phủ chỉ thoáng thấy Tần Chiêu ở cuộc thi Phủ lần trước, giơ tay chỉ chỉ cho Cố Trường Châu
Có điều dù ông ta không chỉ thì Cố Trường Châu cũng nhìn thấy người kia ngay lập tức.
Không vì nguyên nhân gì khác, khí chất của Tần Chiêu chênh lệch quá nhiều so với xung quanh.
Cho dù khoảng cách xa như vậy, cho dù chỉ nhìn thấy một bên mặt, Cố Trường Châu vẫn có thể cảm nhận được khí chất trên người hắn hoàn toàn khác biệt với người xung quanh, thanh quý mà trầm tĩnh.
Nhưng khí chất này khác xa trong tưởng tượng của ông ta.
Thật sự là người đó sao?
Ánh mắt Cố Trường Châu dừng lại trên bóng lưng kia, thật lâu không rời đi.
Ở góc độ này không nhìn rõ ngũ quan trên mặt, nhưng trong trí nhớ của Cố Trường Châu, người kia không gầy như vậy, cũng không... ôn nhã như này.
Lúc đầu khi Cố Trường Châu quen người kia, đối phương vẫn chưa có quyền thế lớn, rất trẻ, tựa như xuất thân là thế gia công tử vậy, kiêu ngạo, đường hoàng, tài hoa hiển lộ.
Nhưng người này hiện giờ...
Quá văn nhã rồi.
Mài phẳng hết tất cả góc cạnh và sắc sảo, cởi bỏ tất thảy hào quang, lăn lộn chốn nhân gian, khổ sở kiếm sống.
"Ta muốn gặp hắn." Cố Trường Châu thu hồi ánh mắt, vẻ mặt tựa hồ như có chút mỏi mệt, "Sau khi kết thúc kỳ thi, tìm giúp ta một cái cớ, nhưng đừng lộ ra sơ hở với hắn, cũng đừng nói là ta muốn gặp hắn."
Quan tri phủ và Cố Trường Châu quen biết nhiều năm, ngay lập tức hiểu được ý ông ta.
Không được lộ ra sơ hở với Tần Chiêu, nghĩa là không thể nói rằng có một người nhìn trúng hắn, cũng không thể lấy danh nghĩa của Cố Trường Châu.
"Ta hiểu, cứ giao cho ta." Quan tri phủ nói: "Điều kiện tiên quyết là trong lần thi này hắn cũng phải đỗ đầu."
"Hắn có thể mà." Cố Trường Châu nhìn bóng dáng đi đầu tiên kia, được nha dịch dẫn vào lều nghiệm thân, "... Nếu như thật sự là người đó."
Bởi vì thi Viện kéo dài liên tục hai ngày một đêm nên ngoại trừ bút mực ra thì những đồ khác cũng có thể mang thêm nhiều hơn, nhưng phải được kiểm tra kỹ càng.
Đối với những chuyện này Tần Chiêu đã chuẩn bị trước, túi hương không khâu miệng mà là cài lại bằng một cái khuy. Đợi sau khi nha dịch của nha phủ kiểm tra đồ ở bên trong xong thì lại đeo túi hương lên.
Đến khi vào trong trường thi rồi, Trần Ngạn An vẫn không hiểu tại sao Tần Chiêu cứ khăng khăng bắt hắn ta đeo túi hương để làm gì, bèn ném nó vào trong cái giỏ trúc mang theo bên mình, không để ý tới nữa.
Đến tận khi bắt đầu thi được một lúc lâu.
Lần trước thi Phủ là vào tháng tư, khí trời mát mẻ cho nên không có bất kỳ vấn đề gì. Hiện giờ là giữa tháng tám, trong trường thi lại không thông gió, chẳng bao lâu sau mùi vị trong trường thi trở nên một lời khó nói hết.
Trần Ngạn An bị hun cho đầu váng mắt hoa, vội vàng lấy túi hương từ dưới đáy giỏ trúc, hít mạnh mấy cái, thành thật đeo ở bên hông.
Mùi thơm từ dược liệu và hương liệu dần dần lan tỏa trong không khí, lúc này Trần Ngạn An mới như tỉnh lại, tự nhiên nảy sinh ra ý nghĩ khâm phục. Không hổ là Tần Chiêu.
Thi viện không cho nộp bài trước, đến tận hoàng hôn ngày thứ hai Tần Chiêu mới theo dòng người ra khỏi trường thi.
Bên ngoài trường thi đông người, Tần Chiêu và Trần Ngạn An đã hẹn trước, nếu đi ra mà không thấy nhau thì cứ về thẳng nhà. Tần Chiêu đang định đi về nhà lại nghe thấy có người gọi hắn: "Tần đại ca, ở đây này."
Là giọng của Trần Ngạn An.
Đối phương đứng ở ven đường, sức sống bừng bừng mà vẫy vẫy tay với Tần Chiêu.
Tần Chiêu đi tới: "Tinh thần không tồi nhỉ?"
"Còn không phải nhờ túi hương của Tần đại ca à?" Trần Ngạn An nói: "Ta vừa mới gặp Hạ Tri Hành, hắn nói đêm qua hắn bị hun cho cả đêm không ngủ nổi, hôm nay mụ mẫm cả đầu óc, còn hỏi ta sao lại có tinh thần thế."
Tần Chiêu: "Ngươi nói với hắn à?"
"Đâu ra chứ, thế không phải là kích thích hắn à?" Trần Ngạn An cười nói: "Ai bảo tiểu tử kia không đến phủ thành sớm cùng ta, bỏ lỡ đồ tốt của Tần đại ca làm."
Tần Chiêu không để ý đến hắn ta nịnh hót, kéo người đi về.
Hai ngày không gặp, nhớ tiểu phu lang nhà hắn rồi.
Có điều lần này tiểu phu lang nhà hắn không chờ ở ngoài cửa, Tần Chiêu và Trần Ngạn An vừa đẩy cửa ra thì ngửi thấy mùi đồ ăn tỏa khắp sân.
Tần Chiêu nhướng mày, dẫn Trần Ngạn An đi qua sân vào nhà chính.
Trên bàn bày đầy đồ ăn, Cảnh Lê đang bày bát đũa, nghe thấy động tĩnh quay đầu lại: "Về rồi đấy ư?"
Tần Chiêu ngó đồ ăn trên bàn một cái, hiểu ra: "Mua ở tiệm Trân Vị Trai đầu phố này."
Hắn biết ngay mà, hai ngày không gặp, tiểu phu lang nhà hắn sẽ không đến mức biết làm nhiều đồ ăn như vậy.
Cảnh Lê hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Cũng không thể chờ ngươi về làm được, vậy thì muộn mất."
Đồ ăn trường thi chuẩn bị chỉ có bánh bao và nước sôi, Trần Ngạn An đã đói tới mức da bụng dán da lưng rồi, thò tay muốn nhón một cái bánh hành thái trong đĩa, bị Cảnh Lê gạt ra: "Tắm rửa thay y phục đã rồi ăn, người các ngươi hôi muốn chết."
Mùi thơm trong túi hương duy trì không được bao lâu, lúc này chỉ còn thoang thoảng. Hiện giờ trên cơ thể hai người chỉ còn sót lại mùi ở trường thi hòa cùng mùi mồ hôi, đúng là một lời khó nói hết.
Ngay cả ôm Cảnh Lê cũng không cho Tần Chiêu ôm, xụ mặt đuổi hai nam nhân hôi hám ra khỏi phòng.
Đêm đến, Tần Chiêu ăn xong cơm tối lại đi ngâm nước nóng tắm một lúc cho đỡ mệt mới vào phòng.
Cá con ở trong bể nhỏ vẫy đuôi với hắn.
Lần này nhóc con lại nghe lời đến lạ, không nhân lúc Tần Chiêu vắng nhà làm hắn trở tay không kịp, thật đáng mừng.
Tần Chiêu thò tay vào trong nước, cá con vui vẻ bơi vài vòng quanh tay hắn.
"Nhớ ta rồi?" Thanh âm Tần chiêu dịu dàng: "Phụ thân cũng nhớ con."
Cảnh Lê đã bò lên giường từ sớm, nhìn hắn chơi cùng cá con một lúc, lại nhỏ giọng nói gì đó với nhóc, mới đi tới bên giường.
Y bị Tần Chiêu kéo vào trong lòng, hỏi: "Vừa rồi ngươi nói gì với con vậy?"
"Ta nói với con, đêm nay ngươi là của ta rồi, bảo con ngoan ngoãn ngủ đi, đừng quấy nhiễu chúng ta." Tần Chiêu cười hỏi: "Bây giờ không chê ta hôi nữa à?"
Tần Chiêu vừa mới tắm rửa xong, trên người chỉ có mùi bồ kết nhàn nhạt hòa cùng mùi thảo dược thơm mát.
Cảnh Lê dụi đầu vào trong ngực hắn: "Tinh thần ngươi thì tốt rồi, đêm qua ta còn không ngủ được."
"Lo lắng cho ta à?"
Cảnh Lê lắc đầu.
"Vậy thì là nhớ ta rồi." Tần Chiêu kéo chăn cẩn thận đắp kín cho Cảnh Lê, tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng y, cười nói: "cá con cũng không cần ta dỗ ngủ, người nào đó tự kiểm điểm chút đi."
Cảnh Lê nhỏ giọng lẩm bẩm câu gì đó, nằm trong chiếc ôm quen thuộc mệt mỏi nhanh chóng kéo tới, rất nhanh chìm vào mộng đẹp.
Sau khi thi ba ngày sẽ có thành tích, mấy ngày này Trần Ngạn An vẫn ở trong nhà Tần Chiêu, giúp phơi chút hoa quế, quét dọn nhà cửa.
Sáng sớm ngày thứ ba, Trần Ngạn An và Tần Chiêu quét xong sân trước và hành lang, đặt chổi vào trong góc, lau mồ hôi trên trán: "Nhà ngươi lớn như này, nên mướn một người làm mới đúng."
Tần Chiêu gật đầu: "Cũng định như vậy."
Lúc trước nhà không lớn, lúc nhàn rỗi không đọc sách Tần Chiêu có thể quét tước sạch sẽ. Nhưng hiện tại nhà lớn, sân trong, phòng ở, hành lang, hoa cỏ, nơi nào cũng đều cần người để ý thu xếp.
Nếu không có ai giúp, hắn quét dọn trước sau xong xuôi, cũng mất gần nửa ngày trời.
Nhưng ở phủ thành thuê người giúp việc nhà giá không hề rẻ, khoản nợ Tần Chiêu còn chưa trả hết, tạm thời hắn không thể lo được những việc này.
"Nghe nói ở ngoại thành có nhà nghèo sẽ bán con gái và song nhi, giá cả ko cao, hay là ngươi đi xem xem?" Trần Ngạn An đề nghị.
Cảnh Lê đang bưng màn thầu đã hấp chín đi qua, bước chân hơi ngừng lại.
Lúc trước y có nghe Tần Chiêu nói, thời đại này có một vài gia đình không nuôi nổi con cái, sẽ bán con đi, làm người ở, hoặc làm tiểu thiếp cho nhà giàu.
Thật sự gặp rồi, lại thấy có chút không chấp nhận được.
Đó là buôn bán người đó.
Tần Chiêu chú ý thấy phản ứng của Cảnh Lê, chuyển đề tài: "Chuyện này để sau rồi nói, ăn chút gì trước đi, chúng ta còn phải ra ngoài nữa."
"Đúng nhỉ." Trần Ngạn An lúc này mới nhớ tới hôm này là ngày yết bảng, bọn họ còn phải đi phủ nha xem bảng.
Ba người cùng nhau vào trong nhà chính, cá con ở trong bể bơi vòng vòng, chờ được cho ăn.
Tần chiêu đang định cho nhóc ăn, Trần Ngạn An vội nói:" Đừng, ngươi đừng có làm, để ta cho ăn cho."
Trần Ngạn An cố chấp cho rằng, cá con giống cá chép gấm trước kia, có thể mang đến phúc vận cho người ta. Mỗi ngày không chỉ vừa mở mắt đã đi chơi cùng cá con, mà ba bữa cũng giành cho ăn, hy vọng cá con có thể mang đến vận may cho hắn ta.
Cảnh Lê vốn không yên tâm về hắn ta, sau hai ngày theo dõi phát hiện Trần Ngạn An không cho cá con ăn mồi câu và giun, bấy giờ mới yên tâm để hắn ta chăm sóc cá con.
Dù sao thì cá con cũng rất thích hắn ta.
Trần Ngạn An tỉ mỉ bóp vụn bánh bao, đút từng miếng cho cá con, nhìn cá con ăn đến mức hai má phồng lên tròn tròn, cảm thán:" Cuối cùng ta đã biết vì sao ngươi lại thích nuôi cá rồi, cá nhỏ này quá đáng yêu, thật sự không thể cho ta sao? Ta bỏ tiền ra mua cũng được mà."
Tần Chiêu: "..."
Tần Chiêu: "Không thể được."
Hắn lại không bán con.
"Bán ngươi đi cũng thể bán nhóc đi được". Cảnh Lê hừ một tiếng, đoạt lấy bánh bao trong tay Trần Ngạn An: "Không cho ngươi đút nữa."
"Đừng mà tẩu tử, để ta đút thêm một lúc nữa, chỉ một lúc nữa thôi là được rồi." Trần Ngạn An muốn cướp lại:" Yết bảng ngay bây giờ rồi, ta cần nó phù hộ ta lắm mà."
Hai người giành tới giành lui, cá con ngẩng đầu, cái đầu nhỏ cũng lắc lư sang trái sang phải theo bánh bao.
Nhóc sốt ruột quẫy quẫy vây cá, chiếc đuôi cũng ra sức vẫy vẫy, rốt cuộc nhảy ra từ trong bể cá, ngoạm luôn bánh bao từ trong tay Cảnh Lê đi mất.
Cá con tạch một cái rơi xuống đất, hai ba miếng nuốt luôn bánh bao.
Tần Chiêu ở gần nhóc nhất, bất đắc dĩ cười cười, đang định xoay người nhặt nhóc lên lại chợt ngây ngẩn cả người.
Bởi vì trên người cá con bỗng tỏa ra thứ ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt.
Ánh sáng kia từ nhạt đến đậm, nhanh chóng bao phủ hoàn toàn thân cá. Ánh sáng tản đi, trên đất nằm úp sấp một bé con sơ sinh mập mạp.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhóc con: kinh hỉ không, bất ngờ không?
Xuyên Thành Cẩm Lý Tiểu Phu Lang