Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính
Chương 11
171@-"Ai to xác?"
Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, hai người đồng loạt quay lại liền nhìn thấy Dụ Quy Tinh đang bưng hai chén cơm đứng phía sau.
Âu Dương Húc đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, vẻ mặt vô cùng xấu hổ.
# Nói xấu người khác bị người ta bắt tại trận là trải nghiệm gì? #
Âu Dương Húc: Cảm ơn, hiện tại đương sự đang rất muốn kiếm cái lỗ chui vào.
Mạc Sơ Quyết lại coi như chưa có chuyện gì xảy ra nhận lấy cơm: "Cảm ơn".
Âu Dương Húc sốc toàn tập.
Dụ Quy Tinh nhìn chằm chằm Mạc Sơ Quyết một lúc, sau đó tự nhiên buông chén cơm ra, ngay khi đối phương lén thở phào một hơi, hắn liền búng một phát lên trán cậu.
Mạc Sơ Quyết che trán khóc huhu, nước mắt lưng tròng nhanh chóng nhận lỗi: "Tớ sai rồi".
Dụ Quy Tinh hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không tiếp tục truy cứu nữa.
Âu Dương Húc thấy họ thân mật như vậy, lòng dần sinh nghi ngờ, lẽ nào hai người đã sớm quen biết nhau?
Đúng lúc này có một người bưng canh đi ngang qua, Mạc Sơ Quyết lập tức dán mắt theo: "Tớ cũng muốn ăn canh".
Nói xong liền mong ngóng nhìn về phía Dụ Quy Tinh.
Ý tứ thật quá rõ ràng, Âu Dương Húc nhìn không nổi nữa, khẽ ho một tiếng: "Đi đi, chúng ta cùng đi múc canh".
Canh trong căng tin đều miễn phí, ai muốn uống có thể đến lấy, chỉ là chỗ bọn họ có hơi xa, phải đi một quãng khá dài.
Ngày xưa Mạc Sơ Quyết cũng rất siêng năng, tuy nhiên sau ngần ấy năm được Dụ Quy Tinh chiều hư, người này lại mắc bệnh sạch sẽ và rối loạn ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng, thế nên việc gì cũng phải do hắn tự tay làm. Bất cứ ai được săn sóc chu đáo như vậy cũng ngày càng lười nhác mà thôi.
Tuy cậu chẳng hề muốn vận động, nhưng bị Âu Dương Húc lôi kéo mãi đành phải đứng lên.
Chung quy vẫn phải giữ chút thể diện trước mặt bạn cùng phòng mới, không thể bại lộ bản tính quá nhanh.
Âu Dương Húc thận trọng nói với Dụ Quy Tinh: "Bọn mình đi múc canh, các cậu cứ ăn trước đi".
Kỷ Vân hơi bồn chồn bèn giơ tay xung phong: "Tớ cũng đi?"
Cậu ta vốn không giỏi ăn nói, ở cùng Mạc Sơ Quyết và Âu Dương Húc vẫn tốt hơn, ít nhất sẽ có vài chủ đề bắt chuyện, nếu ngồi cạnh Dụ Quy Tinh chắc như băng va vào đá, khỏi nói cũng biết bầu không khí sẽ khó xử thế nào.
Âu Dương Húc xua tay: "Không cần đâu, hai người bọn tớ đi là được".
Bụng Mạc Sơ Quyết bắt đầu réo ùng ục, không nhịn được thúc giục: "Âu Dương Húc cậu nói nhiều quá, đi chưa?"
Âu Dương Húc trả lời lia lịa: "Tới liền tới liền".
"Chờ đó, tớ đi lấy cho cậu ít canh". Mạc Sơ Quyết nói với Dụ Quy Tinh rồi cất bước đi mất.
Dụ Quy Tinh nuốt lại câu "tôi không uống" trở vào.
Kỷ Vân ngó hắn một cái, yên lặng ngồi thẳng người, chẳng dám hó hé, cũng không dám động đũa.
Phía bên kia, hai người đi tới chỗ lấy canh, vừa cầm chén lên, Âu Dương Húc lại tỏ vẻ do dự muốn nói lại thôi.
Mạc Sơ Quyết chẳng định hỏi, nhưng người này cứ nhìn chằm chằm mình, nhìn đến mức da đầu phát ngứa: "Có chuyện gì thì nói đi, đừng nhìn tớ bằng ánh mắt đó, tớ nhát gan".
Khóe môi Âu Dương Húc mấp máy, dứt khoát nói thẳng: "Cậu có biết mình giẫm lên giày của Dụ Quy Tinh không?"
Mạc Sơ Quyết chẳng hiểu đầu đuôi ra sao: "Khi nào?"
Cậu thật sự không để ý đến mấy tiểu tiết cho lắm.
Âu Dương Húc cạn lời: "Lúc còn ở ký túc xá, để lại vết đen dài như này này".
Nói rồi hắn giơ tay minh họa một độ dài gần bằng nửa đốt ngón cái.
Mạc Sơ Quyết khó hiểu: "... Vậy thôi hả?". Cậu còn tưởng đó là một dấu giày lớn lắm.
Âu Dương Húc thấy cậu không để tâm mấy, liền giải thích: "Cậu biết giá đôi giày đó bao nhiêu không? Hơn nữa tớ thấy nó còn mới tinh, chắc Dụ Quy Tinh chưa đi được mấy lần đâu".
Mạc Sơ Quyết gật đầu tán đồng, cậu cũng thấy Dụ Quy Tinh mang đôi này lần đầu, hẳn là giày mới mua.
Nhưng cậu vẫn rất tò mò: "Bao nhiêu tiền thế?"
Âu Dương Húc báo một con số.
Mạc Sơ Quyết kinh ngạc mở to mắt, vẻ mặt khó tin, không khỏi bật ra một câu chửi tục: "Cái đậu mé đó cũng là giày hả? Làm bằng vàng ha gì?!"
Cậu không rành mấy món hàng hiệu cho lắm, vì kiếp trước tầm nhìn hạn hẹp nên kiếp này căn bản chẳng muốn quan tâm. Cậu cũng không đam mê ăn diện mấy, Khương Y Linh mua gì thì mặc đó, nếu Dụ Quy Tinh không ở bên lo liệu, cậu có thể mặc quần xanh áo đỏ ra đường.
Mạc Sơ Quyết khá tự tin về nhan sắc của bản thân, cảm thấy khuôn mặt mình dù mặc bao bố cũng hóa ra hoa.
Âu Dương Húc vỗ vai: "Giờ cậu hiểu ý tớ chưa? Ai ngờ Dụ Quy Tinh lại không đánh cậu. Xem ra cũng tốt tính, nếu ai dám giẫm lên giày mới của tớ, tớ sẽ cho một đấm tới Thái Bình Dương".
Mạc Sơ Quyết chậm rãi gõ một dấu chấm hỏi "?".
"Tại sao lại muốn đánh tớ?"
Âu Dương Húc nhất thời khó hiểu.
Mạc Sơ Quyết nói: "Không nói với cậu, ý là tớ và cậu ấy là anh em lớn lên từ bé, quan hệ rất thân thiết".
Âu Dương Húc im lặng.
Dù là anh em nối khố đi nữa, nếu bất cẩn đạp lên giày hắn ta, hắn nhất định sẽ đấm thằng khứa đó một phát, vậy hiện tại xem ra tính tình Dụ Quy Tinh vẫn rất tốt.
Khó trách Mạc Sơ Quyết to gan như vậy, hóa ra ngay từ đầu hai người họ đã quen nhau, vậy mà hắn óc heo không phát hiện!
Trong lúc Âu Dương Húc còn đang ngẩn người thì canh đã được múc xong, Mạc Sơ Quyết đưa hắn hai chén, mỗi người một tay bưng một chén trở về.
Mạc Sơ Quyết đi trước, Âu Dương Húc bất lực nhìn cậu đặt chén của mình xuống rồi bưng chén còn lại tới trước mặt Dụ Quy Tinh.
Mạc Sơ Quyết cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện Âu Dương Húc nói không sai, quả nhiên có một vết đen hằn rõ ràng trên đôi giày mới tinh.
Cậu đặt chén lên bàn, chợt phát hiện Dụ Quy Tinh đang nhìn mình, tưởng hắn bận tâm chuyện đôi giày nên áy náy nói: "Lát về để tớ lau sạch cho".
Mặt Dụ Quy Tinh lạnh tanh: "Không cần".
"Cần mà cần mà!"
Mạc Sơ Quyết vẫy đuôi lấy lòng như chó con.
Tuy trước đó vô tình giẫm dơ giày của Dụ Quy Tinh nhưng cũng không nghe đối phương phàn nàn gì.
Nhưng giờ đã biết đôi giày kia quá đắt, đương nhiên không thể mặt dày giả vờ như chưa có gì phát sinh.
Cậu ngồi xuống, cầm đũa gắp một miếng cơm, hai người còn lại đã bắt đầu ăn, Âu Dương Húc còn vừa ăn vừa nói chuyện.
Hắn ta đang nói về một tựa game nổi tiếng gần đây. Những nội dung này Âu Dương Húc đã nằm lòng, hẳn là nắm rất nhiều bí kíp, lúc nói chuyện vô cùng sinh động, thập phần hứng thú.
Game là chủ đề hấp dẫn với những nam sinh ở độ tuổi này, Mạc Sơ Quyết bị Khương Y Linh hạn chế sử dụng đồ điện tử, nay nghe tới liền ngứa ngáy không nhịn nổi: "Game này tên là gì dạ?"
Âu Dương Húc trả lời một dãy tiếng Anh, sau đó nói thêm: "Hiện tại đã ra bản app, không cần máy tính cũng chơi được".
Trường bọn họ theo hệ thống nội trú, một tháng chỉ được về nhà một lần, căn bản không thể đụng tới máy tính, nhưng có lén đem theo điện thoại di dộng, lúc nào ngứa tay thì lấy ra chơi game.
Trong mắt Mạc Sơ Quyết như lập tức nở vô vàn đóa hoa nhỏ đủ màu sắc, giọng cũng phấn khích hẳn: "Tí về cậu tải cho tớ với, tớ chưa chơi bao giờ".
Âu Dương Húc vỗ ngực đảm bảo: "OK, anh đây sẽ giúp cậu".
Vừa dứt lời liền cảm giác sau gáy lạnh lẽo, quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt Dụ Quy Tinh.
"Ăn không bàn luận, ngủ không nói chuyện (*), tập trung ăn đi". Dụ Quy Tinh lạnh nhạt lên tiếng, đây là nói cho Âu Dương Húc, cũng là nói với Mạc Sơ Quyết.
...........................
(*) Thực bất ngôn tẩm bất ngữ: một lời dạy của Khổng Tử, nghĩa là khi ăn không nên bàn luận, khi ngủ không nên nói chuyện.
...........................
Âu Dương Húc tức khắc im lặng, ngay từ đầu Kỷ Vân chưa từng mở miệng, cậu không có hứng thú với game nên luôn cúi đầu yên lặng húp canh.
Mạc Sơ Quyết nhỏ giọng lẩm bẩm: "Lão cán bộ".
Nhưng cậu bị Dụ Quy Tinh quản chế đã thành quen nên chẳng thèm phản kháng, nửa sau bữa cơm đều trôi qua trong im lặng.
Thời gian đã gần trưa, buổi chiều ngày báo danh hôm nay phải chuẩn bị lên lớp.
Lớp Một là lớp trọng điểm, giáo viên giảng dạy đều là thầy cô kỳ cựu, chủ nhiệm Hồ Vĩ Quốc năm nay đã năm mươi tuổi, tóc bạc phân nửa, thoạt nhìn rất hiền từ.
Ông đứng trên bục giảng nhìn học sinh lần lượt ngồi xuống, mỉm cười đến nỗi các nếp nhăn trên mặt đều hằn chung với nhau,
Âu Dương Húc chọc cánh tay Mạc Sơ Quyết: " Hình như thầy này khá dễ tính, tụi mình ngồi phía sau đi, cạnh cửa sổ thoải mái hơn".
Mạc Sơ Quyết đang định gật đầu liền bị Dụ Quy Tinh nhấc bổng ra một chỗ khác cách xa cửa sổ như nhấc chú gà con.
Âu Dương Húc:???
Mạc Sơ Quyết: "..."
Dụ Quy Tinh cúi đầu nhìn xuống, nói: "Có mặt trời, cháy nắng".
Mạc Sơ Quyết nhìn thử, quả nhiên đúng vậy, mặt trời tháng bảy cực kỳ gay gắt, nếu thật sự ngồi vào chỗ kia chắc bị cháy thành hòn than đen luôn.
Cậu giơ ngón tay cái với Dụ Quy Tinh rồi ngoan ngoãn ngồi xuống vị trí của mình.
Âu Dương Húc nín lặng, quả không hổ danh anh em cây khế lớn lên từ nhỏ, tính chiếm hữu của Dụ Quy Tinh quá mãnh liệt, ngay cả việc cỏn con như này cũng không tha, vậy mà Mạc Sơ Quyết vẫn ngu ngốc không nhận ra được.
Nếu là hắn, nhất định sẽ không thể chịu nổi cảnh bị người ta quản thúc 24/24, cho dù là anh em thân thiết cũng không.
Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính
Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, hai người đồng loạt quay lại liền nhìn thấy Dụ Quy Tinh đang bưng hai chén cơm đứng phía sau.
Âu Dương Húc đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, vẻ mặt vô cùng xấu hổ.
# Nói xấu người khác bị người ta bắt tại trận là trải nghiệm gì? #
Âu Dương Húc: Cảm ơn, hiện tại đương sự đang rất muốn kiếm cái lỗ chui vào.
Mạc Sơ Quyết lại coi như chưa có chuyện gì xảy ra nhận lấy cơm: "Cảm ơn".
Âu Dương Húc sốc toàn tập.
Dụ Quy Tinh nhìn chằm chằm Mạc Sơ Quyết một lúc, sau đó tự nhiên buông chén cơm ra, ngay khi đối phương lén thở phào một hơi, hắn liền búng một phát lên trán cậu.
Mạc Sơ Quyết che trán khóc huhu, nước mắt lưng tròng nhanh chóng nhận lỗi: "Tớ sai rồi".
Dụ Quy Tinh hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không tiếp tục truy cứu nữa.
Âu Dương Húc thấy họ thân mật như vậy, lòng dần sinh nghi ngờ, lẽ nào hai người đã sớm quen biết nhau?
Đúng lúc này có một người bưng canh đi ngang qua, Mạc Sơ Quyết lập tức dán mắt theo: "Tớ cũng muốn ăn canh".
Nói xong liền mong ngóng nhìn về phía Dụ Quy Tinh.
Ý tứ thật quá rõ ràng, Âu Dương Húc nhìn không nổi nữa, khẽ ho một tiếng: "Đi đi, chúng ta cùng đi múc canh".
Canh trong căng tin đều miễn phí, ai muốn uống có thể đến lấy, chỉ là chỗ bọn họ có hơi xa, phải đi một quãng khá dài.
Ngày xưa Mạc Sơ Quyết cũng rất siêng năng, tuy nhiên sau ngần ấy năm được Dụ Quy Tinh chiều hư, người này lại mắc bệnh sạch sẽ và rối loạn ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng, thế nên việc gì cũng phải do hắn tự tay làm. Bất cứ ai được săn sóc chu đáo như vậy cũng ngày càng lười nhác mà thôi.
Tuy cậu chẳng hề muốn vận động, nhưng bị Âu Dương Húc lôi kéo mãi đành phải đứng lên.
Chung quy vẫn phải giữ chút thể diện trước mặt bạn cùng phòng mới, không thể bại lộ bản tính quá nhanh.
Âu Dương Húc thận trọng nói với Dụ Quy Tinh: "Bọn mình đi múc canh, các cậu cứ ăn trước đi".
Kỷ Vân hơi bồn chồn bèn giơ tay xung phong: "Tớ cũng đi?"
Cậu ta vốn không giỏi ăn nói, ở cùng Mạc Sơ Quyết và Âu Dương Húc vẫn tốt hơn, ít nhất sẽ có vài chủ đề bắt chuyện, nếu ngồi cạnh Dụ Quy Tinh chắc như băng va vào đá, khỏi nói cũng biết bầu không khí sẽ khó xử thế nào.
Âu Dương Húc xua tay: "Không cần đâu, hai người bọn tớ đi là được".
Bụng Mạc Sơ Quyết bắt đầu réo ùng ục, không nhịn được thúc giục: "Âu Dương Húc cậu nói nhiều quá, đi chưa?"
Âu Dương Húc trả lời lia lịa: "Tới liền tới liền".
"Chờ đó, tớ đi lấy cho cậu ít canh". Mạc Sơ Quyết nói với Dụ Quy Tinh rồi cất bước đi mất.
Dụ Quy Tinh nuốt lại câu "tôi không uống" trở vào.
Kỷ Vân ngó hắn một cái, yên lặng ngồi thẳng người, chẳng dám hó hé, cũng không dám động đũa.
Phía bên kia, hai người đi tới chỗ lấy canh, vừa cầm chén lên, Âu Dương Húc lại tỏ vẻ do dự muốn nói lại thôi.
Mạc Sơ Quyết chẳng định hỏi, nhưng người này cứ nhìn chằm chằm mình, nhìn đến mức da đầu phát ngứa: "Có chuyện gì thì nói đi, đừng nhìn tớ bằng ánh mắt đó, tớ nhát gan".
Khóe môi Âu Dương Húc mấp máy, dứt khoát nói thẳng: "Cậu có biết mình giẫm lên giày của Dụ Quy Tinh không?"
Mạc Sơ Quyết chẳng hiểu đầu đuôi ra sao: "Khi nào?"
Cậu thật sự không để ý đến mấy tiểu tiết cho lắm.
Âu Dương Húc cạn lời: "Lúc còn ở ký túc xá, để lại vết đen dài như này này".
Nói rồi hắn giơ tay minh họa một độ dài gần bằng nửa đốt ngón cái.
Mạc Sơ Quyết khó hiểu: "... Vậy thôi hả?". Cậu còn tưởng đó là một dấu giày lớn lắm.
Âu Dương Húc thấy cậu không để tâm mấy, liền giải thích: "Cậu biết giá đôi giày đó bao nhiêu không? Hơn nữa tớ thấy nó còn mới tinh, chắc Dụ Quy Tinh chưa đi được mấy lần đâu".
Mạc Sơ Quyết gật đầu tán đồng, cậu cũng thấy Dụ Quy Tinh mang đôi này lần đầu, hẳn là giày mới mua.
Nhưng cậu vẫn rất tò mò: "Bao nhiêu tiền thế?"
Âu Dương Húc báo một con số.
Mạc Sơ Quyết kinh ngạc mở to mắt, vẻ mặt khó tin, không khỏi bật ra một câu chửi tục: "Cái đậu mé đó cũng là giày hả? Làm bằng vàng ha gì?!"
Cậu không rành mấy món hàng hiệu cho lắm, vì kiếp trước tầm nhìn hạn hẹp nên kiếp này căn bản chẳng muốn quan tâm. Cậu cũng không đam mê ăn diện mấy, Khương Y Linh mua gì thì mặc đó, nếu Dụ Quy Tinh không ở bên lo liệu, cậu có thể mặc quần xanh áo đỏ ra đường.
Mạc Sơ Quyết khá tự tin về nhan sắc của bản thân, cảm thấy khuôn mặt mình dù mặc bao bố cũng hóa ra hoa.
Âu Dương Húc vỗ vai: "Giờ cậu hiểu ý tớ chưa? Ai ngờ Dụ Quy Tinh lại không đánh cậu. Xem ra cũng tốt tính, nếu ai dám giẫm lên giày mới của tớ, tớ sẽ cho một đấm tới Thái Bình Dương".
Mạc Sơ Quyết chậm rãi gõ một dấu chấm hỏi "?".
"Tại sao lại muốn đánh tớ?"
Âu Dương Húc nhất thời khó hiểu.
Mạc Sơ Quyết nói: "Không nói với cậu, ý là tớ và cậu ấy là anh em lớn lên từ bé, quan hệ rất thân thiết".
Âu Dương Húc im lặng.
Dù là anh em nối khố đi nữa, nếu bất cẩn đạp lên giày hắn ta, hắn nhất định sẽ đấm thằng khứa đó một phát, vậy hiện tại xem ra tính tình Dụ Quy Tinh vẫn rất tốt.
Khó trách Mạc Sơ Quyết to gan như vậy, hóa ra ngay từ đầu hai người họ đã quen nhau, vậy mà hắn óc heo không phát hiện!
Trong lúc Âu Dương Húc còn đang ngẩn người thì canh đã được múc xong, Mạc Sơ Quyết đưa hắn hai chén, mỗi người một tay bưng một chén trở về.
Mạc Sơ Quyết đi trước, Âu Dương Húc bất lực nhìn cậu đặt chén của mình xuống rồi bưng chén còn lại tới trước mặt Dụ Quy Tinh.
Mạc Sơ Quyết cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện Âu Dương Húc nói không sai, quả nhiên có một vết đen hằn rõ ràng trên đôi giày mới tinh.
Cậu đặt chén lên bàn, chợt phát hiện Dụ Quy Tinh đang nhìn mình, tưởng hắn bận tâm chuyện đôi giày nên áy náy nói: "Lát về để tớ lau sạch cho".
Mặt Dụ Quy Tinh lạnh tanh: "Không cần".
"Cần mà cần mà!"
Mạc Sơ Quyết vẫy đuôi lấy lòng như chó con.
Tuy trước đó vô tình giẫm dơ giày của Dụ Quy Tinh nhưng cũng không nghe đối phương phàn nàn gì.
Nhưng giờ đã biết đôi giày kia quá đắt, đương nhiên không thể mặt dày giả vờ như chưa có gì phát sinh.
Cậu ngồi xuống, cầm đũa gắp một miếng cơm, hai người còn lại đã bắt đầu ăn, Âu Dương Húc còn vừa ăn vừa nói chuyện.
Hắn ta đang nói về một tựa game nổi tiếng gần đây. Những nội dung này Âu Dương Húc đã nằm lòng, hẳn là nắm rất nhiều bí kíp, lúc nói chuyện vô cùng sinh động, thập phần hứng thú.
Game là chủ đề hấp dẫn với những nam sinh ở độ tuổi này, Mạc Sơ Quyết bị Khương Y Linh hạn chế sử dụng đồ điện tử, nay nghe tới liền ngứa ngáy không nhịn nổi: "Game này tên là gì dạ?"
Âu Dương Húc trả lời một dãy tiếng Anh, sau đó nói thêm: "Hiện tại đã ra bản app, không cần máy tính cũng chơi được".
Trường bọn họ theo hệ thống nội trú, một tháng chỉ được về nhà một lần, căn bản không thể đụng tới máy tính, nhưng có lén đem theo điện thoại di dộng, lúc nào ngứa tay thì lấy ra chơi game.
Trong mắt Mạc Sơ Quyết như lập tức nở vô vàn đóa hoa nhỏ đủ màu sắc, giọng cũng phấn khích hẳn: "Tí về cậu tải cho tớ với, tớ chưa chơi bao giờ".
Âu Dương Húc vỗ ngực đảm bảo: "OK, anh đây sẽ giúp cậu".
Vừa dứt lời liền cảm giác sau gáy lạnh lẽo, quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt Dụ Quy Tinh.
"Ăn không bàn luận, ngủ không nói chuyện (*), tập trung ăn đi". Dụ Quy Tinh lạnh nhạt lên tiếng, đây là nói cho Âu Dương Húc, cũng là nói với Mạc Sơ Quyết.
...........................
(*) Thực bất ngôn tẩm bất ngữ: một lời dạy của Khổng Tử, nghĩa là khi ăn không nên bàn luận, khi ngủ không nên nói chuyện.
...........................
Âu Dương Húc tức khắc im lặng, ngay từ đầu Kỷ Vân chưa từng mở miệng, cậu không có hứng thú với game nên luôn cúi đầu yên lặng húp canh.
Mạc Sơ Quyết nhỏ giọng lẩm bẩm: "Lão cán bộ".
Nhưng cậu bị Dụ Quy Tinh quản chế đã thành quen nên chẳng thèm phản kháng, nửa sau bữa cơm đều trôi qua trong im lặng.
Thời gian đã gần trưa, buổi chiều ngày báo danh hôm nay phải chuẩn bị lên lớp.
Lớp Một là lớp trọng điểm, giáo viên giảng dạy đều là thầy cô kỳ cựu, chủ nhiệm Hồ Vĩ Quốc năm nay đã năm mươi tuổi, tóc bạc phân nửa, thoạt nhìn rất hiền từ.
Ông đứng trên bục giảng nhìn học sinh lần lượt ngồi xuống, mỉm cười đến nỗi các nếp nhăn trên mặt đều hằn chung với nhau,
Âu Dương Húc chọc cánh tay Mạc Sơ Quyết: " Hình như thầy này khá dễ tính, tụi mình ngồi phía sau đi, cạnh cửa sổ thoải mái hơn".
Mạc Sơ Quyết đang định gật đầu liền bị Dụ Quy Tinh nhấc bổng ra một chỗ khác cách xa cửa sổ như nhấc chú gà con.
Âu Dương Húc:???
Mạc Sơ Quyết: "..."
Dụ Quy Tinh cúi đầu nhìn xuống, nói: "Có mặt trời, cháy nắng".
Mạc Sơ Quyết nhìn thử, quả nhiên đúng vậy, mặt trời tháng bảy cực kỳ gay gắt, nếu thật sự ngồi vào chỗ kia chắc bị cháy thành hòn than đen luôn.
Cậu giơ ngón tay cái với Dụ Quy Tinh rồi ngoan ngoãn ngồi xuống vị trí của mình.
Âu Dương Húc nín lặng, quả không hổ danh anh em cây khế lớn lên từ nhỏ, tính chiếm hữu của Dụ Quy Tinh quá mãnh liệt, ngay cả việc cỏn con như này cũng không tha, vậy mà Mạc Sơ Quyết vẫn ngu ngốc không nhận ra được.
Nếu là hắn, nhất định sẽ không thể chịu nổi cảnh bị người ta quản thúc 24/24, cho dù là anh em thân thiết cũng không.
Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính
Đánh giá:
Truyện Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính
Story
Chương 11
10.0/10 từ 33 lượt.