Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính

Chương 10

215@-
Hôm sau đến trường, Dụ Quy Tinh vẫn luôn xụ mặt suốt cả đoạn đường, bất luận Mạc Sơ Quyết có gọi thế nào hắn cũng không để ý.

Khương Y Linh ngồi bên ghế phụ thấy vậy bèn giao tiếp ánh mắt với Trần Cửu Cửu, không hẹn cùng nở nụ cười.

Chẳng biết hai đứa này lại hục hặc chuyện gì, nhưng dám chắc lại là Tiểu Sơ chọc Tinh Tinh tức giận.

Bầu không khí ở hàng ghế sau cực kỳ ngột ngạt, yên lặng đến mức con ruồi cũng không dám bay ngang, Mạc Sơ Quyết có tuyệt chiêu dỗ dành riêng, nhưng phía trước còn hai người lớn, cậu không có dịp phát huy bản lĩnh, chỉ đành tạm thời kìm nén tâm tư, dự định đến trường lại nói sau.

Khuôn viên trường cấp ba cách nhà hơi xa, Trần Cửu Cửu lái xe một tiếng mới nhìn thấy cổng trường cao lớn mới toanh.

Nhất Trung là trường phổ thông tốt nhất thành phố, năm nay vừa xây cơ sở mới, đồng thời chuyển chế độ ngoại trú thành nội trú, toàn bộ học sinh đều chuyển đến đây. Vì diện tích lớn nên điều kiện ăn ở rất tốt, đa phần là phòng sáu người, cũng có phòng bốn người, nhưng giá cả khá đắt.

Dụ Quy Tinh và Mạc Sơ Quyết đều chọn phòng bốn người. Nhất Trung chia lớp theo thành tích, bọn họ một người đứng nhất, một người đứng nhì thành phố, dĩ nhiên được phân vào cùng một lớp.

Hai người báo danh tại phòng đăng ký tân học sinh, sau khi nhận chìa khóa thì về phòng sắp xếp đồ đạc.

Ký túc xá được xây mới tinh và sạch đẹp. Vì chưa từng có người ở nên ngay cả gạch men lát nền cũng sáng bóng đến độ có thể soi gương. Bọn họ vào xem thử, ngoại trừ tường nhà có chút bụi, những thứ khác đều cực kỳ tốt, hơn nữa đều là loại giường tầng kết hợp bàn học (*).

Trần Cửu Cửu vốn lo con trai mắc bệnh sạch sẽ, đến trường sẽ không thể thích nghi, nhưng xem ra hiện tại đã yên tâm phần nào.

Sắp xếp xong đồ đạc, hai bà mẹ định rời đi. Trần Cửu Cửu biết Dụ Quy Tinh không thích người khác chạm vào đồ mình, còn Khương Y Linh muốn rèn luyện Mạc Sơ Quyết tự lo cho bản thân, đừng để lên cấp ba rồi mà vẫn không biết sắp xếp giường chiếu.

Thực tế Mạc Sơ Quyết không phải cậu ấm như mẹ luôn nghĩ, kiếp trước cậu từng một thân một mình giải quyết mọi việc, chẳng qua là muốn nhõng nhẽo lười nhác trước mặt ba mẹ, thích cảm giác được người khác quan tâm mà thôi.

Khương Y Linh dặn dò: "Tiểu Tinh, con nhớ trông chừng em trai nhiều chút, đừng cho nó suốt ngày ăn vặt, sức tự chủ của thằng bé này rất kém, thể nào cũng nhịn không nổi. Lần đầu tụi con xa nhà, không có ba mẹ ở bên, cho nên phải tự chăm sóc bản thân thật tốt".

Trần Cửu Cửu cũng nói: "Nghe dì Khương dặn chưa, hai đứa nhớ ngoan, tuy nhiên cũng phải nghỉ ngơi hợp lý, đừng chỉ cắm đầu vào học tập, sức khỏe cũng rất quan trọng".

Các bậc cha mẹ khác đều hy vọng con mình học thật giỏi, ở trường không chơi bời, họ thì ngược lại.

Thành tích của Dụ Quy Tinh và Mạc Sơ Quyết đã rất tốt, luôn tự giác trong chuyện học hành, chưa từng để phụ huynh nhọc lòng. Ngược lại, hai bà mẹ càng quan tâm đến vấn đề sức khỏe của con trai hơn.

Cả hai cậu nhóc đều im lặng gật đầu đồng ý.

Hôm nay là ngày trong tuần phải đi làm, hai người lớn không ở lại lâu và rời đi nhanh chóng, ký túc xá giờ chỉ còn Dụ Quy Tinh và Mạc Sơ Quyết.

Hai thành viên còn lại trong phòng vẫn chưa đến, Dụ Quy Tinh một mình dọn dẹp bàn học, vẻ mặt lạnh nhạt.

Mạc Sơ Quyết do dự vài giây, đứng sau hắn, dùng mũi chân nhẹ đá gót chân người kia: "Dụ Quy Tinh..."

Một mảnh tĩnh lặng...

Dụ Quy Tinh không thèm để ý, tiếp tục giũ chăn ga, sau đó bước lên cầu thang, nhanh nhẹn leo lên giường bắt đầu trải đệm.


Huhu, xem ra lần này cậu mắc phải sai lầm nghiêm trọng, người ta không thèm quan tâm luôn.

Mạc Sơ Quyết ngẩng mặt tha thiết nhìn: "Để ý đến tớ đi mà".

Nếu là bình thường, chỉ cần cậu làm vẻ mặt u oán đáng thương như vậy, Dụ Quy Tinh nhất định sẽ mềm lòng.

Nhưng bây giờ...

Dụ Quy Tinh đối mặt với bức tường trắng, để lại bóng lưng hờ hững cho Mạc Sơ Quyết.

Hắn trải chiếc chăn thứ nhất ra, Mạc Sơ Quyết vẫn duy trì tư thế ngẩng đầu, nhìn đến mức cổ mỏi vai đau.

Vất vả đợi Dụ Quy Tinh làm xong rồi nhẹ nhàng nhảy xuống giường, Mạc Sơ Quyết lập tức dính sát như sam, đối phương đi đến đâu cậu theo đến đó.

Cậu đã quen mặt dày nên hoàn toàn không cảm thấy gì cả, chỉ có Dụ Quy Tinh bị cậu quấn đến mức tâm phiền ý loạn.

"Đừng có đi theo tôi nữa".

Mạc Sơ Quyết thấy hắn chịu mở miệng bèn cười hì hì sáp lại gần, lý lẽ hùng hồn: "Đi theo hồi nào, phòng ngủ rộng như vậy, tớ chỉ tùy tiện đi vòng vòng thôi".

Dụ Quy Tinh nhất thời cứng họng không cãi được, lạnh lùng liếc Mạc Sơ Quyết một cái rồi xoay người thu dọn hành lí.

Mạc Sơ Quyết ngồi xổm bên cạnh, Dụ Quy Tinh dọn dẹp rất nhanh, sau khi xử lý xong lớp trên, hắn lại lấy chiếc hộp đen quen thuộc ra.

Trong lòng Mạc Sơ Quyết muốn nhịn xuống nhưng vẫn không kiềm được cười ngốc nghếch một tiếng.

Dụ Quy Tinh cố đè nén ý muốn đánh tên ngốc này một trận, hắn trầm mặt lấy quần ló.t ra để vào tủ quần áo.

"Nè." Mạc Sơ Quyết ngồi mãi trên sàn không đứng dậy, tay kéo góc áo đối phương, chân thành nói: "Thật ra cậu không cần tự ti, lớn thì có gì không tốt đâu?"

Dụ Quy Tinh cười lạnh: "Ai nói cậu tôi tự ti?"

Mạc Sơ Quyết thắc mắc: "Vậy sao cậu không để ý tớ?"

"Ha" Dụ Quy Tinh tiếp tục cười lạnh.

"Sau này đừng tùy tiện động vào đồ của tôi".

Rốt cuộc hắn đã thấy rõ, người này quá vô tư, mạch não không giống người thường, nếu tiếp tục nuông chiều, không chừng cậu lại cho hắn một "bất ngờ" gì khác cũng nên.

Mạc Sơ Quyết ra vẻ uất ức: "Ò". Xem ra cậu phải sử dụng đến con át chủ bài.


Đồ đạc đều được sắp xếp xong, Dụ Quy Tinh lấy đồ chơi bọ cánh cứng ra đặt ở một nơi dễ thấy nhưng khó bị hư hỏng.

Hắn cẩn thận xem xét một hồi, cảm thấy mọi thứ gần như đâu vào đấy, đang định đi rửa tay, đột nhiên một ngón tay vươn ra chọt vào eo.

Mạc Sơ Quyết chớp chớp đôi mắt đen láy hơi ngấn nước, thủ thỉ: "Anh ơi".

Thấy bộ dạng như sét đánh của người kia, Mạc Sơ Quyết kiên trì: "Anh Tinh Tinh".

"Em sai rồi, đừng ngó lơ em được không?"

Dụ Quy Tinh sững sờ đứng chôn chân tại chỗ.

Mạc Sơ Quyết tuy mềm mỏng nhưng tính khí rất kiêu ngạo, tuy nhỏ hơn người ta vài tháng nhưng nhất quyết không chịu nhận mình là em trai, số lần gọi anh cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Hồi trước có lần bất cẩn làm hỏng mô hình mà hắn mất mấy tháng mới làm được, dù đã thử đủ mọi cách nhận sai nhưng vẫn vô dụng, cuối cùng cậu bất chấp tất cả nũng nịu gọi mấy tiếng anh ơi, không ngờ Dụ Quy Tinh lại rất thích.

Từ đó Mạc Sơ Quyết cẩn thận ghi nhớ phương pháp này, đồng thời xem nó như con át chủ bài nên hiếm khi sử dụng.

Dụ Quy Tinh nhanh chóng định thần lại, lạnh lùng nói: "Đừng hòng, cách này vô dụng rồi".

Mạc Sơ Quyết dí sát qua: "Nhưng nhìn cậu có vẻ rất thích".

Đừng tưởng cậu không thấy, rõ ràng vừa nãy người này còn cười một cái!

Dụ Quy Tinh tiếp tục sử dụng bản lĩnh nói dối trắng trợn: "Cậu nghĩ nhiều rồi".

Thấy đối phương vẫn cãi bướng, Mạc Sơ Quyết vươn tay qua: "Hay tớ cho cậu véo một cái cho bớt giận nha!"

Hai cánh tay trắng mềm đưa ra trước mặt, Dụ Quy Tinh rũ mắt, không thể nhìn rõ thần sắc trong mắt.

Mạc Sơ Quyết đến gần hơn, gần đến nỗi có thể nhìn rõ những sợi lông tơ trên mặt cậu.

Dụ Quy Tinh động ngón tay nhưng không phải véo lấy cánh tay mà hướng đến gương mặt non mềm núng nính.

"Ui--" Hai mắt Mạc Sơ Quyết nhanh chóng đỏ lên, cậu vội che mặt, hoang mang nói: "Cậu mau buông ra cho tớ!"

"Không phải cậu kêu tôi véo sao?" Giọng Dụ Quy Tinh mang ý cười hiếm thấy, từ từ buông tay ra.

Mạc Sơ Quyết rất quý khuôn mặt mình, từ lần véo lúc nhỏ, sau đó hắn không còn cơ hội lần hai. Bây giờ đồ ngốc đã dâng tận cửa, đương nhiên hắn cũng không tiện buông tha.

Hắn phát hiện bản thân còn khá xấu xa, thích nhất là nhìn Mạc Sơ Quyết khóc đến đỏ hoe mắt.

Khác với hồi nhỏ, vừa nãy Dụ Quy Tinh có kiểm soát sức lực, Mạc Sơ Quyết không thấy đau nhiều, chủ yếu là sợ lưu lại dấu sẽ khiến mặt trở nên xấu xí, cho nên mới la lớn như vậy.


Cậu xoa mặt, bất thình lình nhào lên phía trước.

Cảnh tượng khi còn bé lại tái hiện, nhưng lần này Dụ Quy Tinh đã sớm đoán trước nên không bị ngã ngửa, hai tay vững vàng đỡ lấy mông đối phương.

Mạc Sơ Quyết treo trên người hắn như con koala, cả người đều sững sờ.

Đúng lúc này, cửa đột nhiên vang lên tiếng "cạch" nhẹ, một nam sinh đeo kính kéo vali đứng ngoài cửa đang trố mắt nhìn bọn họ.

Cậu ta lui ra vài bước ngẩng đầu nhìn số phòng phía trên, sau đó lại tiến vào, giọng nói yếu ớt: "Hình như tớ không đi nhầm, cho hỏi đây là phòng 525 đúng không?"

Dụ Quy Tinh kịp thời buông tay ra, Mạc Sơ Quyết nhảy xuống khỏi người hắn như chưa có chuyện gì, gật đầu nói: "Đúng vậy, cậu vào đi, chúng tớ là bạn cùng phòng".

Nam sinh hơi dè dặt, Mạc Sơ Quyết muốn phụ xách vali nhưng bị người kia uyển chuyển từ chối: "Không cần không cần, tớ tự làm được, cảm ơn cậu".

Bầu không khí có hơi lúng túng, Mạc Sơ Quyết ngó Dụ Quy Tinh một cái, giải thích với bạn cùng phòng mới: "Vừa rồi cậu nhìn thấy... không như cậu nghĩ đâu, tớ và cậu ta là anh em tốt lớn lên từ nhỏ, bọn tớ chỉ đang giỡn thôi".

Sắc mặc nam sinh bình tĩnh lại, vỗ vỗ ngực: "Là vậy à, làm tớ sợ muốn chết, còn tưởng..."

"Còn tưởng là gì?" Gương mặt xinh đẹp trong sáng của Mạc Sơ Quyết phóng to trước mặt, nam sinh đỏ mặt lắp bắp: "Không có gì, là tớ nghĩ nhiều".

Dụ Quy Tinh không nhịn được nữa, túm lấy cổ áo kéo hai người tách ra: "Cậu nhiều lời quá".

Mạc Sơ Quyết bị xách gáy như mèo con, móng vuốt sắc bén không thể làm gì, tức giận đá chân: "Đây là quần áo mới của tớ, cổ áo bị kéo dãn thì cậu xong đời!"

Dụ Quy Tinh né sang một bên, lạnh nhạt nói: "Hư thì tớ mua cho cái mới".

Mạc Sơ Quyết nhăn mặt: "Cậu thật phiền!"

Nam sinh bên cạnh hết nhìn người này lại nhìn người kia, đột nhiên dâng lên cảm giác ghen tỵ.

Quan hệ giữa hai người thật thân thiết, không hổ danh bạn từ nhỏ, lúc bọn họ nói chuyện, người bên cạnh liền trở thành phông nền, không thể chen lọt.

Ví dụ như hiện tại, cậu ta cảm thấy mình hoàn toàn lạc quẻ.

Cũng may không lâu sau bạn cùng phòng khác cũng đến.

Bọn họ tự giới thiệu đơn giản, nam sinh thanh tú tới lúc đầu tên là Kỷ Vân, người còn lại là Âu Dương Húc, bốn người họ đều vào chung một lớp.

Khối 10 có mười hai lớp, chia thành lớp trọng điểm và lớp thường, căn cứ theo thành tích đầu vào để sắp xếp, lớp một và lớp hai là lớp trọng điểm, những lớp khác đều là lớp thường.

Mấy người tán gẫu một lúc, phần lớn đều là Mạc Sơ Quyết và Âu Dương Húc nói chuyện, Kỷ Vân khá nhút nhát, thỉnh thoảng sẽ xen vài ba câu, còn Dụ Quy Tinh chỉ ngồi một bên đọc sách không lên tiếng.


Âu Dương Húc lén nhìn hắn vài lần.

Chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn trưa, bọn họ quyết định cùng xuống căng tin.

"Bọn họ" ở đây không bao gồm Dụ Quy Tinh.

Âu Dương Húc do dự muốn nói lại thôi, Mạc Sơ Quyết trực tiếp đi qua dùng chân đá nhẹ vô tình để lại một vết đen trên giày mới của Dụ Quy Tinh, ngữ khí nhẹ nhàng: "Đừng đọc nữa, tụi mình đi ăn thôi".

Cậu không nhận ra chân mình đã gây ra tai họa gì, sau khi xong nhiệm vụ gọi người liền nói với hai người còn lại: "Đi thôi".

Âu Dương Húc trợn tròn mắt, kia là giày thể thao phiên bản giới hạn mới bán ra của một thương hiệu lớn, giá mấy chục nghìn, vậy mà người này cũng dám động chân!

Đổi lại là hắn, nhất định phải đánh cho ba má nhận không ra.

Hắn âm thầm mặc niệm cho Mạc Sơ Quyết nhưng lại phát hiện anh bạn cùng phòng đẹp trai kia chỉ cau mày nhìn đôi giày, sau đó gấp sách lại, không hề có chút tức giận nào.

Âu Dương Húc đến muộn nên không biết hai người vốn quen nhau, tuy Kỷ Vân đã biết mối quan giữa họ nhưng cũng cảm thấy khá ngạc nhiên.

Nhóm người ra khỏi phòng ngủ, trên đường đi tới căng tin liền hấp dẫn vô số ánh nhìn nóng rực.

Đa phần là nhìn Dụ Quy Tinh, một số nhìn Mạc Sơ Quyết, Âu Dương Húc không khỏi than phiền với Kỷ Vân: "Tiêu rồi, có hai hotboy này ở đây, sau này chúng ta sẽ trở thành người vô hình".

Thật ra hắn cũng được coi như hơi đẹp trai, nhưng nếu so với Dụ Quy Tinh thì.... haizzz, vẫn là rất mất mặt.

Kỷ Vân gật đầu đồng ý, nhan sắc cậu ta cùng lắm xem như thanh tú, đường nét rất phổ thông, đứng giữa đám đông căn bản không thể tìm thấy.

Căng tin trong ký túc xá không xa lắm, chẳng mấy chốc đã đến nơi. Vì mới khai giảng nên hàng đợi lấy đồ ăn cực kỳ dài, mọi người trật tự xếp hàng, lấy đồ ăn xong thì tìm một nơi ngồi xuống.

Thức ăn ở đây được phân riêng, cơm thì tự đi lấy, bao nhiêu cũng được, Mạc Sơ Quyết lười biếng không muốn động đậy, bèn sai Dụ Quy Tinh: "Cậu lấy cho tớ đi, một chén là được, lấy nhiều tớ ăn không nổi".

Âu Dương Húc vừa đi chưa xa không khỏi cảm thấy lo lắng.

Hắn tranh thủ lấy lẹ về lẹ, nhân lúc hai người kia không ở đây liền khéo léo khuyên Mạc Sơ Quyết hai câu: "Tớ thấy Dụ Quy Tinh rất lợi hại, chỉ e cậu không chịu nổi một quyền của cậu ta đâu".

Khác với dáng người thẳng đuột của Mạc Sơ Quyết, Dụ Quy Tinh có thói quen chạy bộ và tập thể dục mỗi sáng, cả người bao phủ một lớp cơ bắp mỏng, đường nét mượt mà, lại thêm gương mặt lạnh lùng quanh năm, trông hắn càng giống một người không dễ trêu chọc.

Mạc Sơ Quyết còn chưa trả lời, Âu Dương Húc lại tiếp tục: "Hơn nữa tính tình có vẻ không được tốt lắm..."

Mạc Sơ Quyết nghe vậy liền cười, từ nhỏ đến giờ cậu đã nghe những lời như thế không biết bao nhiêu lần nên khoát tay cắt ngang: "Nhìn cậu ấy to xác vậy thôi, cậu đừng lo".

"Cậu nói ai to xác?"

............................................
Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính Truyện Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính Story Chương 10
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...