Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Chương 99: Thế giới 3
73@-
“Em biết mà, em chỉ muốn đo lường thử xem có thật hay không thôi.” Cô giơ thước dây quơ quơ, men say khiến ánh mắt càng thêm sáng ngời, “Trên mạng nói rằng sống mũi đàn ông…”
Lời còn chưa dứt, dây lưng đã bị cô tháo ra một nửa.
Âm thanh cởi bỏ khóa kim loại vang lên, trong căn phòng yên tĩnh lại càng thêm rõ ràng.
Ôn Tu Văn bất ngờ đè chặt bàn tay đang làm loạn của cô, khớp ngón tay dùng sức đến trắng bệch.
Anh cúi đầu chôn vào vai cô, giọng khàn khàn gần như vỡ vụn:“Dừng lại đi, anh coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.”
“Không cần! Em muốn đo thử.” Giang Từ Vãn nghiêng đầu đẩy anh, mũi nhọn thước dây đã lách vào thắt lưng “Anh từng nói mọi chuyện đều nghe theo em, giờ chỉ là một việc nhỏ thế này cũng không được sao…”
Ôn Tu Văn vẫn không buông tay, ngược lại còn siết chặt hơn.
“Buông em ra!” Tay cô bị bóp đến đau, liều mạng giãy giụa.
Nhưng anh vẫn bất động. Luồng gió lạnh từ điều hòa thổi xuống cũng không áp được hơi nóng cuồn cuộn đang bốc lên.
Thấy anh cứng rắn không chịu, Giang Từ Vãn liền mất kiên nhẫn.
“Không được thì thôi! Em không cần anh, em sẽ đi tìm người khác.”
Lời vừa thốt ra, không khí lập tức đông cứng.
Đáy mắt Ôn Tu Văn lóe lên một tia không vui, rồi bất chợt bật cười.
Trong lòng anh, tia lý trí cuối cùng cũng hóa thành tro bụi.
Anh giật lấy thắt lưng, tùy tay ném sang một bên. Trong tiếng cô kinh hô, anh giữ chặt eo cô, nâng lên, ép thẳng xuống sofa.
Đệm sofa rơi lăn lóc khắp sàn.
Anh cúi xuống, môi phủ lấy đôi môi đỏ ửng của cô, mang theo sự quyết liệt đến mức không chừa đường lui, hung hăng hôn xuống.
“Đây là do chính em tự chuốc lấy.”
Dây lưng rơi xuống đất, bật lên vài tiếng nhỏ, ánh sáng hồng nhạt phản chiếu thành những đường cong mập mờ ái muội.
Trước khung cửa sổ sát đất, bóng dáng hai người quấn lấy nhau in hằn.
Đêm khuya, bên ngoài mưa to trút xuống, thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng sấm rền.
Giọt mưa dồn dập đập vào cửa kính.
Phòng ngủ không bật đèn, nhưng không khí vẫn không thể bình lặng trở lại.
Nụ hôn theo đường cổ cô mà trượt xuống.
“Ôn Tu Văn… ô ô…” Giang Từ Vãn cong lưng, móng tay để lại vệt đỏ sau lưng anh, miệng không ngừng gọi tên anh.
Âm thanh khàn vỡ, vừa yếu ớt vừa mê hoặc.
“Nhìn anh.” Ôn Tu Văn nâng gương mặt đỏ hồng của cô, ngón tay vuốt lên đôi môi sưng đỏ vì hôn.
“Bây giờ đã thấy rõ chưa? Nhớ kỹ, người chạm vào em là ai. Sau này không được nói sẽ đi tìm người khác.”
Anh tách hàm răng cô, hơi thở dồn dập như sắp vỡ tung.
Tiếng sấm hòa cùng tiếng r*n r*, vang vọng trong đêm mưa.
Chiếc đèn kim loại dưới đất bị va lệch sang một bên, ánh sáng mờ nhạt hắt xuống thảm, tạo thành quầng sáng mập mờ ái muội.
Một đêm không ngủ.
Nửa tháng sau
Sáng sớm, ánh nắng lười biếng chiếu vào phòng. Giang Từ Vãn tỉnh lại từ trong mơ.
Trên giường đầy thú bông, trong ngực nàng còn ôm chặt một con gấu hồng nhạt.
Cô lại mơ thấy cảnh đêm hôm đó. Ký ức như thủy triều tràn về.
Anh ghì chặt cô bên mép giường, một lần lại một lần gọi tên, còn cắn chặt tai cô mà nói: từ nay về sau cô phải chịu trách nhiệm.
Hơi thở nóng rực phả vào mặt.
Cô cũng nóng như lửa đốt, chỉ có thể mất khống chế, vừa khóc vừa đáp lại…Giang Từ Vãn vội dùng gối che mặt, không dám nghĩ thêm.
Đôi tai đỏ bừng như sắp chảy máu.
Từ sau đêm đó, cô luôn tìm cách tránh mặt Ôn Tu Văn.
Tuy nói là ngoài ý muốn, nhưng chuyện kia thực sự đã xảy ra. Giữa hai người đã có quan hệ thân mật. Dù bề ngoài vẫn cư xử như thường, trong lòng sao có thể không gợn sóng. Ít nhất, cô vẫn chưa thể chấp nhận hoàn toàn, đến nỗi đêm nào cũng mơ thấy.
Sau khi rửa mặt, Giang Từ Vãn xuống lầu ăn sáng.
Trong phòng ăn thoang thoảng mùi trứng chiên. Bụng cô “ọc ọc” kêu mấy tiếng, quả thật hơi đói. Mẹ Vương bưng trứng chiên đặt trước mặt, lại múc cho cô một bát cháo yến mạch.
Bên cạnh bình hoa men xanh cắm vài nhành hoa mới, khiến cô ngắm không rời mắt.
“Tiểu thư, hoa này sáng nay vừa cắt từ nhà kính. Dạo này nở đẹp lắm.” Mẹ Vương cười nói, “Hệ thống điều khiển nhiệt độ mới quả thực hiệu quả, mấy cây sắp héo cũng sống lại.”
Giang Từ Vãn gật đầu.
“Ba bao giờ về ạ?” Cô hỏi tiếp.
Giang Đông Thừa đã đi công tác mấy ngày, lần này là một thương vụ lớn, nên cô chỉ có một mình ở nhà.
Theo thói quen trước giờ, ông thường không ở xa quá lâu.
Mẹ Vương đáp: “Ngày mai có chuyến bay, sau đó còn phải dự tiệc khánh công. Nếu không có thay đổi, tối mai sẽ về.”
“Vậy còn một ngày nữa… Con nhớ ba rồi.” Cô làm nũng.
Mẹ Vương bật cười, biết cô tiểu thư này vẫn là cô bé bám ba, “Ăn xong rồi tiểu thư gọi điện cho tiên sinh đi, chắc chắn ông cũng nhớ cô lắm.”
Đang nói, cửa truyền đến tiếng động. Ôn Tu Văn từ ngoài bước vào.
Ngón tay Giang Từ Vãn run lên, muỗng sứ va vào miệng chén, cô vội vàng cúi mặt.
Gần đây anh có chỗ ở riêng bên ngoài, tuy thỉnh thoảng cũng về Giang gia nhưng đa phần vì bận công việc nên ngủ lại phòng riêng.
“Ăn rồi, không cần chuẩn bị cho con… Cho con ly cà phê là được.”
Ôn Tu Văn ngồi đối diện bàn ăn.
“Tối qua con lại tăng ca đến sáng à? Tu Văn, phải chú ý sức khỏe.” Mẹ Vương lo lắng, đưa cà phê, ánh mắt dừng trên nếp nhăn giữa mày hắn.
“Ừ, con biết. Gần xong dự án rồi nên việc có hơi gấp.”
Giang Từ Vãn cúi đầu nhìn chằm chằm vào bát cháo, nghe giọng khàn khàn của anh mà tim khẽ run.
Muỗng sứ khuấy nhẹ trong bát.
Ôn Tu Văn thấy cô thất thần, liền nói: “Lại ngẩn người à? Cháo nguội rồi, mau ăn đi.”
Tay cô khựng lại, chậm rãi đưa muỗng lên, vẫn không dám nhìn anh.
Trên tường TV bật sáng, bản tin sáng vang lên:
“Tin quốc tế khẩn cấp! Tình hình B quốc chuyển biến xấu, bạo động vũ trang chưa được dập tắt, tổ chức kh*ng b* cực đoan đã chiếm giữ thủ đô…”
“Chính phủ địa phương vừa xác nhận, quốc vương đã phải chạy sang A quốc tìm chỗ nương náu, tung tích cụ thể chưa công bố.”
“Đặc biệt, các doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài trở thành mục tiêu tấn công. Nhà xưởng, cơ sở sản xuất bị phá hủy nghiêm trọng, công nhân rơi vào tình thế nguy hiểm. Cộng đồng quốc tế đang theo dõi sát sao, kêu gọi nhanh chóng khôi phục hòa bình và ổn định tại B quốc…”
Nghe bản tin, tim Giang Từ Vãn lập tức thót lại.
Lần này ba ba đi công tác, chính là đi B quốc!
Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
“Em biết mà, em chỉ muốn đo lường thử xem có thật hay không thôi.” Cô giơ thước dây quơ quơ, men say khiến ánh mắt càng thêm sáng ngời, “Trên mạng nói rằng sống mũi đàn ông…”
Lời còn chưa dứt, dây lưng đã bị cô tháo ra một nửa.
Âm thanh cởi bỏ khóa kim loại vang lên, trong căn phòng yên tĩnh lại càng thêm rõ ràng.
Ôn Tu Văn bất ngờ đè chặt bàn tay đang làm loạn của cô, khớp ngón tay dùng sức đến trắng bệch.
Anh cúi đầu chôn vào vai cô, giọng khàn khàn gần như vỡ vụn:“Dừng lại đi, anh coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.”
“Không cần! Em muốn đo thử.” Giang Từ Vãn nghiêng đầu đẩy anh, mũi nhọn thước dây đã lách vào thắt lưng “Anh từng nói mọi chuyện đều nghe theo em, giờ chỉ là một việc nhỏ thế này cũng không được sao…”
Ôn Tu Văn vẫn không buông tay, ngược lại còn siết chặt hơn.
“Buông em ra!” Tay cô bị bóp đến đau, liều mạng giãy giụa.
Nhưng anh vẫn bất động. Luồng gió lạnh từ điều hòa thổi xuống cũng không áp được hơi nóng cuồn cuộn đang bốc lên.
Thấy anh cứng rắn không chịu, Giang Từ Vãn liền mất kiên nhẫn.
“Không được thì thôi! Em không cần anh, em sẽ đi tìm người khác.”
Lời vừa thốt ra, không khí lập tức đông cứng.
Đáy mắt Ôn Tu Văn lóe lên một tia không vui, rồi bất chợt bật cười.
Trong lòng anh, tia lý trí cuối cùng cũng hóa thành tro bụi.
Anh giật lấy thắt lưng, tùy tay ném sang một bên. Trong tiếng cô kinh hô, anh giữ chặt eo cô, nâng lên, ép thẳng xuống sofa.
Đệm sofa rơi lăn lóc khắp sàn.
Anh cúi xuống, môi phủ lấy đôi môi đỏ ửng của cô, mang theo sự quyết liệt đến mức không chừa đường lui, hung hăng hôn xuống.
“Đây là do chính em tự chuốc lấy.”
Dây lưng rơi xuống đất, bật lên vài tiếng nhỏ, ánh sáng hồng nhạt phản chiếu thành những đường cong mập mờ ái muội.
Trước khung cửa sổ sát đất, bóng dáng hai người quấn lấy nhau in hằn.
Đêm khuya, bên ngoài mưa to trút xuống, thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng sấm rền.
Giọt mưa dồn dập đập vào cửa kính.
Phòng ngủ không bật đèn, nhưng không khí vẫn không thể bình lặng trở lại.
Nụ hôn theo đường cổ cô mà trượt xuống.
“Ôn Tu Văn… ô ô…” Giang Từ Vãn cong lưng, móng tay để lại vệt đỏ sau lưng anh, miệng không ngừng gọi tên anh.
Âm thanh khàn vỡ, vừa yếu ớt vừa mê hoặc.
“Nhìn anh.” Ôn Tu Văn nâng gương mặt đỏ hồng của cô, ngón tay vuốt lên đôi môi sưng đỏ vì hôn.
“Bây giờ đã thấy rõ chưa? Nhớ kỹ, người chạm vào em là ai. Sau này không được nói sẽ đi tìm người khác.”
Anh tách hàm răng cô, hơi thở dồn dập như sắp vỡ tung.
Tiếng sấm hòa cùng tiếng r*n r*, vang vọng trong đêm mưa.
Chiếc đèn kim loại dưới đất bị va lệch sang một bên, ánh sáng mờ nhạt hắt xuống thảm, tạo thành quầng sáng mập mờ ái muội.
Một đêm không ngủ.
Nửa tháng sau
Sáng sớm, ánh nắng lười biếng chiếu vào phòng. Giang Từ Vãn tỉnh lại từ trong mơ.
Trên giường đầy thú bông, trong ngực nàng còn ôm chặt một con gấu hồng nhạt.
Cô lại mơ thấy cảnh đêm hôm đó. Ký ức như thủy triều tràn về.
Anh ghì chặt cô bên mép giường, một lần lại một lần gọi tên, còn cắn chặt tai cô mà nói: từ nay về sau cô phải chịu trách nhiệm.
Hơi thở nóng rực phả vào mặt.
Cô cũng nóng như lửa đốt, chỉ có thể mất khống chế, vừa khóc vừa đáp lại…Giang Từ Vãn vội dùng gối che mặt, không dám nghĩ thêm.
Đôi tai đỏ bừng như sắp chảy máu.
Từ sau đêm đó, cô luôn tìm cách tránh mặt Ôn Tu Văn.
Tuy nói là ngoài ý muốn, nhưng chuyện kia thực sự đã xảy ra. Giữa hai người đã có quan hệ thân mật. Dù bề ngoài vẫn cư xử như thường, trong lòng sao có thể không gợn sóng. Ít nhất, cô vẫn chưa thể chấp nhận hoàn toàn, đến nỗi đêm nào cũng mơ thấy.
Sau khi rửa mặt, Giang Từ Vãn xuống lầu ăn sáng.
Trong phòng ăn thoang thoảng mùi trứng chiên. Bụng cô “ọc ọc” kêu mấy tiếng, quả thật hơi đói. Mẹ Vương bưng trứng chiên đặt trước mặt, lại múc cho cô một bát cháo yến mạch.
Bên cạnh bình hoa men xanh cắm vài nhành hoa mới, khiến cô ngắm không rời mắt.
“Tiểu thư, hoa này sáng nay vừa cắt từ nhà kính. Dạo này nở đẹp lắm.” Mẹ Vương cười nói, “Hệ thống điều khiển nhiệt độ mới quả thực hiệu quả, mấy cây sắp héo cũng sống lại.”
Giang Từ Vãn gật đầu.
“Ba bao giờ về ạ?” Cô hỏi tiếp.
Giang Đông Thừa đã đi công tác mấy ngày, lần này là một thương vụ lớn, nên cô chỉ có một mình ở nhà.
Theo thói quen trước giờ, ông thường không ở xa quá lâu.
Mẹ Vương đáp: “Ngày mai có chuyến bay, sau đó còn phải dự tiệc khánh công. Nếu không có thay đổi, tối mai sẽ về.”
“Vậy còn một ngày nữa… Con nhớ ba rồi.” Cô làm nũng.
Mẹ Vương bật cười, biết cô tiểu thư này vẫn là cô bé bám ba, “Ăn xong rồi tiểu thư gọi điện cho tiên sinh đi, chắc chắn ông cũng nhớ cô lắm.”
Đang nói, cửa truyền đến tiếng động. Ôn Tu Văn từ ngoài bước vào.
Ngón tay Giang Từ Vãn run lên, muỗng sứ va vào miệng chén, cô vội vàng cúi mặt.
Gần đây anh có chỗ ở riêng bên ngoài, tuy thỉnh thoảng cũng về Giang gia nhưng đa phần vì bận công việc nên ngủ lại phòng riêng.
“Ăn rồi, không cần chuẩn bị cho con… Cho con ly cà phê là được.”
Ôn Tu Văn ngồi đối diện bàn ăn.
“Tối qua con lại tăng ca đến sáng à? Tu Văn, phải chú ý sức khỏe.” Mẹ Vương lo lắng, đưa cà phê, ánh mắt dừng trên nếp nhăn giữa mày hắn.
“Ừ, con biết. Gần xong dự án rồi nên việc có hơi gấp.”
Giang Từ Vãn cúi đầu nhìn chằm chằm vào bát cháo, nghe giọng khàn khàn của anh mà tim khẽ run.
Muỗng sứ khuấy nhẹ trong bát.
Ôn Tu Văn thấy cô thất thần, liền nói: “Lại ngẩn người à? Cháo nguội rồi, mau ăn đi.”
Tay cô khựng lại, chậm rãi đưa muỗng lên, vẫn không dám nhìn anh.
Trên tường TV bật sáng, bản tin sáng vang lên:
“Tin quốc tế khẩn cấp! Tình hình B quốc chuyển biến xấu, bạo động vũ trang chưa được dập tắt, tổ chức kh*ng b* cực đoan đã chiếm giữ thủ đô…”
“Chính phủ địa phương vừa xác nhận, quốc vương đã phải chạy sang A quốc tìm chỗ nương náu, tung tích cụ thể chưa công bố.”
“Đặc biệt, các doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài trở thành mục tiêu tấn công. Nhà xưởng, cơ sở sản xuất bị phá hủy nghiêm trọng, công nhân rơi vào tình thế nguy hiểm. Cộng đồng quốc tế đang theo dõi sát sao, kêu gọi nhanh chóng khôi phục hòa bình và ổn định tại B quốc…”
Nghe bản tin, tim Giang Từ Vãn lập tức thót lại.
Lần này ba ba đi công tác, chính là đi B quốc!
Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Đánh giá:
Truyện Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Story
Chương 99: Thế giới 3
10.0/10 từ 48 lượt.