Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi

Chương 100: Thế giới 3

62@-

Chiếc muỗng sứ trong tay Giang Từ Vãn rơi xuống, va mạnh lên mặt bàn.


Ánh sáng lạnh từ màn hình TV hắt lên khuôn mặt tái nhợt của cô.


Giọng nữ MC trên TV nghe như bị bóp nghẹt trong làn nước, mơ hồ nhưng lại sắc bén:


“Tổ chức cực đoan đã tuyên bố nhận trách nhiệm về vụ nổ lớn tại khu thương nghiệp thủ đô. Hiện tại toàn bộ thông tin liên lạc với bên ngoài đều bị gián đoạn, ít nhất có hơn hai mươi người Hoa bị thương…”


“Ba ba còn ở đó!” Giang Từ Vãn nghe thấy chính giọng mình nghẹn ngào bật ra từ cổ họng, chan chứa tiếng khóc nức nở.


Ly cà phê trong tay Ôn Tu Văn dừng lại giữa không trung, ánh mắt nghiêm trọng dán chặt vào màn hình.


Ngoài cửa bếp, mẹ Vương vừa nghe tin, khay đồ ăn trong tay “loảng xoảng” rơi xuống đất, mảnh sứ văng tung tóe.


Đúng lúc đó, màn hình TV chuyển cảnh đến hiện trường bạo loạn: những tòa nhà bị bom phá hủy, đường phố hỗn loạn, ô tô cháy bùng thành khối sắt méo mó, khói đặc cuồn cuộn khắp nơi…


Giang Từ Vãn đột ngột bật dậy, loạng choạng lao về phía TV, mắt trân trân dán vào màn hình.


Khi hoàn hồn lại, cô vội vàng rút điện thoại gọi cho Giang Đông Thừa.


Điện thoại rung lên trong tay, trên màn hình hiện hai chữ “Ba ba”. Cô run rẩy nhấn nút nghe, ngón tay gần như không giữ nổi máy. Nhưng sau khi kết nối, đầu dây bên kia chỉ vang lên âm báo dồn dập. Cô liên tục gọi thêm mấy lần, nhưng đều không thể kết nối!



Nước mắt cô tuôn rơi, nóng hổi mà tuyệt vọng.


“Điện thoại vệ tinh có gọi được không?” Ôn Tu Văn tiến lại, nắm lấy cổ tay cô, phát hiện tay cô lạnh buốt. “Số liên lạc khẩn cấp của Giang thúc là bao nhiêu?”


Giang Từ Vãn mấp máy môi, nhưng không phát ra được âm thanh nào. Cuối cùng, nàng run rẩy bấm dãy số quen thuộc.


Đường dây bận.


Gọi lần nữa, vẫn chỉ là tiếng tút báo nghẽn mạng…


Nước mắt lăn từng giọt to xuống màn hình điện thoại.


Ôn Tu Văn cũng sốt ruột gọi khắp nơi, ngón tay bay nhanh trên màn hình, nhưng không nhận được bất kỳ hồi đáp nào.


Anh hiểu rõ tình thế này đến quá bất ngờ, tạm thời không thể liên lạc được. Nhưng giờ phút này, anh tuyệt đối không thể hoảng loạn, càng phải giữ bình tĩnh. Nếu Giang Đông Thừa gặp chuyện, Giang thị chắc chắn sẽ rối loạn…


Ôn Tu Văn cố gắng trấn an: “Em ở nhà chờ tin. Anh lập tức đi xử lý, đừng lo.”


Anh dặn thêm mẹ Vương: “Dì đưa tiểu thư vào phòng nghỉ ngơi.”


Mẹ Vương lo lắng muốn nói gì đó nhưng rồi thôi.


Sau khi suy nghĩ, Ôn Tu Văn lấy điện thoại trong tay Giang Từ Vãn:“Anh giữ cho em trước.”



Lúc này không thể để cô tiếp xúc thêm tin tức bên ngoài, phải ngắt hết các thiết bị liên lạc trong nhà.


“Anh làm gì vậy?” Giang Từ Vãn giãy giụa giành lại, “Trả điện thoại cho em! Nhỡ ba ba gọi về thì sao…”


“Vãn Vãn.” Ôn Tu Văn bất ngờ giữ chặt cằm cô, buộc cô ngẩng lên.


Ánh mắt họ giao nhau. Trong đôi mắt anh, cô nhìn thấy bóng dáng chính mình - sắc mặt trắng bệch, lông mi còn vương lệ chưa rơi hết.


“Tin anh. Cứ yên tâm ở nhà.” Ôn Tu Văn cúi xuống nhìn cô, giọng trầm ổn, “Chỉ cần có tin tức bên kia, anh sẽ báo ngay cho em.”


“Nhưng trước khi xác nhận Giang thúc an toàn, em không được phép liên lạc với bất kỳ ai, trong nhà cũng không cho người ngoài bước vào. Người đang nguy hiểm nhất bây giờ, chính là em.”


Ánh mắt và giọng điệu hắn nghiêm nghị đến mức khiến cô sững người.


“Nhớ kỹ, từ giờ trở đi, ngoài anh ra, đừng mở cửa cho bất cứ ai.” Ôn Tu Văn khẽ lau lệ trên má cô “Kể cả những kẻ tự xưng mang tin tức của Giang thúc, tuyệt đối không được tin.”


Anh dừng lại, giọng hạ thấp: “Yên tâm, anh nhất định sẽ đưa Giang thúc trở về.”


Mẹ Vương nhẹ nhàng đỡ lấy bờ vai run rẩy của Giang Từ Vãn.


Ôn Tu Văn xoay người bước ra ngoài, vừa đi vừa lạnh lùng dặn qua điện thoại: “Điều thêm vài bảo vệ tới. Bất kể là ai, nếu dám xông vào… xử lý theo tội xâm nhập trái phép, báo cảnh sát ngay.”


Đêm xuống, Ôn Tu Văn trở lại Giang gia.



“Tình hình thế nào?” Giọng bà đầy lo âu.


Ôn Tu Văn lắc đầu, không nói gì.


Tình thế không mấy khả quan. Vụ kh*ng b* xảy ra quá bất ngờ, nước B gần như cắt đứt toàn bộ liên lạc với bên ngoài.


Giang Đông Thừa… e rằng dữ nhiều lành ít.


Ôn Tu Văn ngẩng nhìn lên lầu hai. Trên đó im ắng, không có một âm thanh nào.


“Cháo đã nấu xong chưa?” Anh nới lỏng cà vạt.


Trước khi về, anh đã gọi về nhà, nghe bảo Giang Từ Vãn cả ngày không ăn uống gì, tinh thần suy sụp, nên mới dặn bọn họ nấu cháo ngọt cô thích.


“Xong rồi, đang giữ ấm trong bếp, còn cho thêm mật ong như tiểu thư thích.” Mẹ Vương ngập ngừng, “Nhưng tiểu thư giờ đến một ngụm nước cũng nuốt không nổi…”


“Đưa cho con, con mang lên.”


Anh bưng cháo lên phòng nàng. Căn phòng thoang thoảng mùi nước hoa, nhưng lẫn cả vị mặn của nước mắt.


Giang Từ Vãn cuộn tròn trên sofa, ôm chặt con gấu bông cũ, chiếc nơ trên cổ gấu đã xổ tung - món quà sinh nhật khi cô tám tuổi, do Giang Đông Thừa tặng, cô vẫn luôn trân quý.


“Ăn chút gì đi.” Ôn Tu Văn đặt bát cháo lên bàn trà.



Cô không nhúc nhích, cũng chẳng ngẩng đầu. Anh thấy mái tóc cô rối bời, khác hẳn dáng vẻ thường ngày. Ngày trước, mỗi lần không vui cô đều hay cáu kỉnh. Nhưng lúc này… sự im lặng của cô còn khiến anh lo hơn cả tiếng khóc.


“Thông tin bên kia phải ba ngày nữa mới khôi phục. Giờ vẫn chưa liên lạc được.” Anh ngồi xuống cạnh cô, ghế sofa hơi trũng xuống, “Nhưng Giang thúc hẳn là không sao. Anh đã cho người qua đó rồi.”


“Bên đó vốn loạn, nhưng Giang thúc có vệ sĩ chuyên nghiệp bảo vệ, đều từng trải qua huấn luyện.”


Anh ngừng lại, nhẹ nhàng lau lệ trên má cô.


“Trước khi tín hiệu bị cắt, vị trí cuối cùng của Giang thúc được xác định ở khu Nam. Ở đó chủ yếu là khu doanh nghiệp tư nhân, chưa bị đánh bom.”


Nghe vậy, mắt Giang Từ Vãn lóe lên một tia sáng hy vọng.


“Thật sao?” Giọng cô khản đặc, cả ngày nay chưa uống giọt nước nào.


“Thật, anh không lừa em.” Ôn Tu Văn nhìn thẳng vào mắt cô.


Đôi mắt sưng đỏ vì khóc quá nhiều, mi dài dính lại thành từng chùm, trông như cánh hoa rũ nước.


“Em ăn chút đi. Nếu không, chờ Giang thúc trở về, thấy em gầy đi, ông ấy nhất định sẽ đau lòng.”


Anh múc một thìa cháo, thổi nguội rồi đưa đến môi cô. Giang Từ Vãn nhìn làn khói bốc lên từ bát cháo, đôi mắt mờ sương. Thấy cô vẫn không động, anh dịu giọng: “Đừng khóc nữa, khóc nhiều sẽ xấu đi mất…”


Cô vốn đang cố gắng kìm nước mắt để ăn, nhưng nghe câu ấy, lòng càng thêm tủi thân, ấm ức dâng tràn.


Nước mắt lập tức lại rơi xuống.


Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi Truyện Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi Story Chương 100: Thế giới 3
10.0/10 từ 48 lượt.
loading...