Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Chương 41: Thế giới 2 : Thiếu nữ bần cùng bị trêu trọc
56@-
Nghe anh nói như vậy, Giang Từ Vãn vẫn không ngừng khóc, nước mắt ấm nóng thấm ướt cả áo trước ngực hắn.
Vai cô khẽ run rẩy, tiếng nấc ngắt quãng, trông như thể vừa chịu phải nỗi oan trời giáng.
Nếu đã khóc rồi thì cứ khóc cho tới, nhân tiện diễn cho tròn vai biết đâu lại giành thêm được chút lợi thế.
Thấy cô đáng thương như thế, Cố Lăng Xuyên biết thái độ lúc nãy của mình quả thực đã dọa cô sợ, trong lòng vừa thấy xót xa, vừa cảm thấy áy náy.
Anh siết chặt cánh tay, ôm chặt lấy cô trong vòng tay, lòng bàn tay dịu dàng vỗ nhẹ sau lưng, vội vàng dỗ dành:
"Xin lỗi, là anh không đúng. Lúc đó là do anh tức giận, anh không biết lại có chuyện như vậy. Đừng khóc nữa được không? Tất cả là lỗi của anh."
Giọng anh dịu đến mức không thể dịu hơn, mang theo sự cẩn trọng hiếm thấy, khác hoàn toàn với hình ảnh lạnh lùng thường ngày vốn giỏi tính toán sắp đặt.
Tuy rằng Cố Lăng Xuyên trước nay luôn là người cao ngạo tới mức cực đoan, trong mắt người ngoài lúc nào cũng cao cao tại thượng, nhưng trước mặt Giang Từ Vãn, anh không kìm được mà buông hết mọi phòng bị cũng chẳng giữ cho mình dáng vẻ kiêu ngạo nữa.
Khi anh sai, anh sẽ nhận ra, sẽ tự suy xét rồi nghiêm túc xin lỗi cô, còn sẽ nghĩ cách bù đắp cho cô, cho đến khi cô thật sự hài lòng mới thôi.
Giang Từ Vãn trong lòng anh khẽ khịt mũi mấy tiếng, uất ức gật đầu như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn dụi đầu vào cổ anh.
Cố Lăng Xuyên biết cô đã mệt rồi, sau chừng ấy chuyện cũng đến lúc nên nghỉ ngơi, anh liền cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, dịu giọng nói:
"Ngủ đi, ngoan."
Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng chốc đã một tháng.
Giang Từ Vãn cũng không rõ Cố Lăng Xuyên đã làm gì với Minh Sơ Hạ, mà anh cũng chẳng chủ động kể, cô cũng không tiện hỏi tới.
Hiện giờ, cô còn có một chuyện quan trọng hơn phải làm — chọn quà sinh nhật cho Cố Lăng Xuyên.
Gần đây, hầu như ngày nào cô cũng lang thang ở trung tâm thương mại, nhưng vẫn không biết nên mua gì.
Danh sách quà tặng trong phần ghi chú trên điện thoại thì chi chít, từ bút máy phiên bản giới hạn cho đến khuy măng-sét đặt làm riêng, mỗi món đều bị cô xoay đi xét lại mấy lần rồi lại bỏ qua...
Người như Cố Lăng Xuyên, thật sự chẳng thiếu thứ gì. Chỉ cần anh muốn, một giây sau khi mở miệng, sẽ lập tức có người cung kính dâng đến trước mặt anh.
Muốn chọn được một món quà có thể khiến mắt Cố Lăng Xuyên sáng lên thật sự khó như hái sao trên trời.
Còn muốn tặng quà mà chứa đựng giá trị cảm xúc nữa…
Giang Từ Vãn đúng là đang đau đầu.
Bình thường để lấy lòng Cố Lăng Xuyên, để lừa anh tình nguyện chuyển tiền cho mình, cô đã phải nghĩ đủ trò bất ngờ nho nhỏ, từ những dịp kỷ niệm ngẫu nhiên cho đến các món quà không mấy giá trị nhưng mang danh là “vô cùng ý nghĩa”.
Những chiêu trò đó cô đã dùng đi dùng lại không biết bao nhiêu lần. Nếu đến sinh nhật mà vẫn dùng lại mấy kiểu đó thì thật sự giống như làm cho có, chẳng có chút thành ý nào.
Buổi sáng.
Điều hòa trong trung tâm thương mại không ngừng phả ra hơi lạnh, Giang Từ Vãn đi dạo chậm rãi, tâm trạng vẫn chưa sáng sủa lên được.
Tìm kiếm mấy ngày rồi, nhưng vẫn không có lựa chọn nào khiến cô thực sự hài lòng.
Tuy hôm nay cô vẫn đến đây với mục đích chọn quà sinh nhật cho Cố Lăng Xuyên, nhưng lúc vô tình lướt qua một gian hàng xa xỉ, ánh mắt cô chạm phải quầy trưng bày trang sức đang chiếu đèn lấp lánh — thế là cô không kiềm lòng được mà rẽ vào.
Dù sao thì cũng vất vả chọn quà như vậy, cô cũng xứng đáng được thưởng cho bản thân một chút.
Cô dạo cả ngày cũng mệt, ban ngày chạy khắp nơi chọn quà cho anh, buổi tối… ừm, còn phải "phục vụ" anh ngủ.
Rất nhanh, Giang Từ Vãn đã đứng trước quầy trang sức hàng hiệu cao cấp.
Cô liếc sơ một vòng, rồi chỉ vào sợi dây chuyền ngọc trai đang đặt trên lớp nhung hình thiên nga trong tủ kính. Nhân viên bán hàng lập tức tươi cười lấy ra.
“Đây là mẫu mới về hôm qua, hàng giới hạn số lượng.” Nhân viên đeo găng tay, cẩn thận bày lên khay nhung, rồi giúp cô thử lên cổ, “Cô nhìn xem ánh sáng viên ngọc này…”
Giang Từ Vãn thử đeo, cảm thấy rất hài lòng. Cô lập tức lấy thẻ đen Cố Lăng Xuyên đưa cho, nói:
“Gói lại giúp tôi.”
Đang lúc chờ nhân viên đóng gói, tiếng giày cao gót dồn dập vang lên từ xa, ngay sau đó một vị khách không mời xuất hiện trước mặt cô.
Minh Sơ Hạ nổi giận đùng đùng bước vào cửa, dù lớp trang điểm vẫn tinh tế, nhưng vẫn không che được vẻ lúng túng và giận dữ trong đáy mắt.
Giang Từ Vãn còn chưa kịp phản ứng, Minh Sơ Hạ đã lao tới chất vấn:
“Cô rốt cuộc đã nói gì với Lăng Xuyên?” Giọng cô ta nghiến răng nghiến lợi, bàn tay siết chặt đến mức móng tay bấm vào lòng bàn tay, “Giờ anh ấy không thèm để ý gì đến tôi, ngay cả dự án quan trọng nhất công ty cũng dứt khoát gạt bỏ! Cô đã nói gì bên gối anh ấy?!”
Nghe vậy, Giang Từ Vãn lập tức hiểu ra.
Xem ra mấy ngày nay Minh Sơ Hạ thật sự đã bị dằn vặt đến không nhẹ, nếu không cũng chẳng nổi trận lôi đình mà đến tận đây tìm cô.
Tuy cô cũng có một phần trách nhiệm trong việc khiến Minh Sơ Hạ mất mặt, nhưng nếu không phải Minh Sơ Hạ chủ động gây chuyện trước, cô cũng chẳng rảnh mà chơi trò đấu đá với cô ta.
Suy cho cùng, Minh Sơ Hạ là tự chuốc lấy, đáng đời thôi.
Giang Từ Vãn vốn chẳng phải kiểu người tự dằn vặt vì chuyện không đáng, nên chỉ thản nhiên đáp:
“Minh tiểu thư, cô sao thế? Tôi thật sự không hiểu cô đang nói gì.”
Minh Sơ Hạ trừng mắt: “Đừng giả bộ ngây thơ! Đừng tưởng cô nghĩ tôi không biết?”
Giang Từ Vãn khẽ cười “Lăng Xuyên làm gì là chuyện của anh ấy, cô đến hỏi tôi có ích gì? Nếu cô muốn biết thì sao không trực tiếp đi hỏi anh ấy? Không thì… tôi gọi điện cho anh ấy bây giờ nhé, để cô hỏi cho rõ?”
Tuy Minh Sơ Hạ là đại tiểu thư nhà họ Minh, Giang Từ Vãn chẳng có quyền gì mà động đến cô ta, nhưng sau lưng cô có Cố Lăng Xuyên làm chỗ dựa, nên cô chẳng sợ chút nào.
Dựa hơi người khác thì sao? Miễn là hữu dụng, cô làm quen rồi.
Quả nhiên, sắc mặt Minh Sơ Hạ biến đổi liên tục.
Cô ta nhớ đến ánh mắt lạnh lùng của Cố Lăng Xuyên ngày hôm đó nhìn mình — quả thật khiến người ta sợ hãi.
Những ngày qua cô ta đã tìm mọi cách tiếp cận Cố Lăng Xuyên, muốn nói chuyện đàng hoàng, nhưng đến mặt anh ta còn chưa thấy, điện thoại thì lần nào cũng bị ngắt ngang.
“Cô… Cô đừng có đắc ý quá sớm!” Minh Sơ Hạ không nhịn được đe dọa, “Cô chẳng qua chỉ là món đồ chơi Lăng Xuyên nuôi cho vui, đừng tưởng có thể kiêu ngạo được bao lâu! Chờ đến khi—”
Nói được nửa câu, cô ta đột ngột dừng lại, rốt cuộc vẫn không nói ra chuyện "đánh cược" kia.
Minh Sơ Hạ hằn học trừng mắt nhìn cô lần nữa, nghiến răng nói:
“Chờ xem, những ngày tươi đẹp của cô chẳng còn bao lâu đâu.”
Nói xong, cô ta quay người bỏ đi.
Cô ta không vội, cô ta có thể chờ.
Đợi đến ngày vụ cá cược hết hiệu lực, cũng chính là lúc Cố Lăng Xuyên đá Giang Từ Vãn.
Đến lúc đó, cô ta sẽ đòi lại tất cả, khiến Giang Từ Vãn phải trả giá đắt.
Cô ta sẽ để cho Giang Từ Vãn hiểu rõ, dám đắc tội với Minh Sơ Hạ cô, thì kết cục sẽ thảm đến thế nào!
Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Nghe anh nói như vậy, Giang Từ Vãn vẫn không ngừng khóc, nước mắt ấm nóng thấm ướt cả áo trước ngực hắn.
Vai cô khẽ run rẩy, tiếng nấc ngắt quãng, trông như thể vừa chịu phải nỗi oan trời giáng.
Nếu đã khóc rồi thì cứ khóc cho tới, nhân tiện diễn cho tròn vai biết đâu lại giành thêm được chút lợi thế.
Thấy cô đáng thương như thế, Cố Lăng Xuyên biết thái độ lúc nãy của mình quả thực đã dọa cô sợ, trong lòng vừa thấy xót xa, vừa cảm thấy áy náy.
Anh siết chặt cánh tay, ôm chặt lấy cô trong vòng tay, lòng bàn tay dịu dàng vỗ nhẹ sau lưng, vội vàng dỗ dành:
"Xin lỗi, là anh không đúng. Lúc đó là do anh tức giận, anh không biết lại có chuyện như vậy. Đừng khóc nữa được không? Tất cả là lỗi của anh."
Giọng anh dịu đến mức không thể dịu hơn, mang theo sự cẩn trọng hiếm thấy, khác hoàn toàn với hình ảnh lạnh lùng thường ngày vốn giỏi tính toán sắp đặt.
Tuy rằng Cố Lăng Xuyên trước nay luôn là người cao ngạo tới mức cực đoan, trong mắt người ngoài lúc nào cũng cao cao tại thượng, nhưng trước mặt Giang Từ Vãn, anh không kìm được mà buông hết mọi phòng bị cũng chẳng giữ cho mình dáng vẻ kiêu ngạo nữa.
Khi anh sai, anh sẽ nhận ra, sẽ tự suy xét rồi nghiêm túc xin lỗi cô, còn sẽ nghĩ cách bù đắp cho cô, cho đến khi cô thật sự hài lòng mới thôi.
Giang Từ Vãn trong lòng anh khẽ khịt mũi mấy tiếng, uất ức gật đầu như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn dụi đầu vào cổ anh.
Cố Lăng Xuyên biết cô đã mệt rồi, sau chừng ấy chuyện cũng đến lúc nên nghỉ ngơi, anh liền cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, dịu giọng nói:
"Ngủ đi, ngoan."
Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng chốc đã một tháng.
Giang Từ Vãn cũng không rõ Cố Lăng Xuyên đã làm gì với Minh Sơ Hạ, mà anh cũng chẳng chủ động kể, cô cũng không tiện hỏi tới.
Hiện giờ, cô còn có một chuyện quan trọng hơn phải làm — chọn quà sinh nhật cho Cố Lăng Xuyên.
Gần đây, hầu như ngày nào cô cũng lang thang ở trung tâm thương mại, nhưng vẫn không biết nên mua gì.
Danh sách quà tặng trong phần ghi chú trên điện thoại thì chi chít, từ bút máy phiên bản giới hạn cho đến khuy măng-sét đặt làm riêng, mỗi món đều bị cô xoay đi xét lại mấy lần rồi lại bỏ qua...
Người như Cố Lăng Xuyên, thật sự chẳng thiếu thứ gì. Chỉ cần anh muốn, một giây sau khi mở miệng, sẽ lập tức có người cung kính dâng đến trước mặt anh.
Muốn chọn được một món quà có thể khiến mắt Cố Lăng Xuyên sáng lên thật sự khó như hái sao trên trời.
Còn muốn tặng quà mà chứa đựng giá trị cảm xúc nữa…
Giang Từ Vãn đúng là đang đau đầu.
Bình thường để lấy lòng Cố Lăng Xuyên, để lừa anh tình nguyện chuyển tiền cho mình, cô đã phải nghĩ đủ trò bất ngờ nho nhỏ, từ những dịp kỷ niệm ngẫu nhiên cho đến các món quà không mấy giá trị nhưng mang danh là “vô cùng ý nghĩa”.
Những chiêu trò đó cô đã dùng đi dùng lại không biết bao nhiêu lần. Nếu đến sinh nhật mà vẫn dùng lại mấy kiểu đó thì thật sự giống như làm cho có, chẳng có chút thành ý nào.
Buổi sáng.
Điều hòa trong trung tâm thương mại không ngừng phả ra hơi lạnh, Giang Từ Vãn đi dạo chậm rãi, tâm trạng vẫn chưa sáng sủa lên được.
Tìm kiếm mấy ngày rồi, nhưng vẫn không có lựa chọn nào khiến cô thực sự hài lòng.
Tuy hôm nay cô vẫn đến đây với mục đích chọn quà sinh nhật cho Cố Lăng Xuyên, nhưng lúc vô tình lướt qua một gian hàng xa xỉ, ánh mắt cô chạm phải quầy trưng bày trang sức đang chiếu đèn lấp lánh — thế là cô không kiềm lòng được mà rẽ vào.
Dù sao thì cũng vất vả chọn quà như vậy, cô cũng xứng đáng được thưởng cho bản thân một chút.
Cô dạo cả ngày cũng mệt, ban ngày chạy khắp nơi chọn quà cho anh, buổi tối… ừm, còn phải "phục vụ" anh ngủ.
Rất nhanh, Giang Từ Vãn đã đứng trước quầy trang sức hàng hiệu cao cấp.
Cô liếc sơ một vòng, rồi chỉ vào sợi dây chuyền ngọc trai đang đặt trên lớp nhung hình thiên nga trong tủ kính. Nhân viên bán hàng lập tức tươi cười lấy ra.
“Đây là mẫu mới về hôm qua, hàng giới hạn số lượng.” Nhân viên đeo găng tay, cẩn thận bày lên khay nhung, rồi giúp cô thử lên cổ, “Cô nhìn xem ánh sáng viên ngọc này…”
Giang Từ Vãn thử đeo, cảm thấy rất hài lòng. Cô lập tức lấy thẻ đen Cố Lăng Xuyên đưa cho, nói:
“Gói lại giúp tôi.”
Đang lúc chờ nhân viên đóng gói, tiếng giày cao gót dồn dập vang lên từ xa, ngay sau đó một vị khách không mời xuất hiện trước mặt cô.
Minh Sơ Hạ nổi giận đùng đùng bước vào cửa, dù lớp trang điểm vẫn tinh tế, nhưng vẫn không che được vẻ lúng túng và giận dữ trong đáy mắt.
Giang Từ Vãn còn chưa kịp phản ứng, Minh Sơ Hạ đã lao tới chất vấn:
“Cô rốt cuộc đã nói gì với Lăng Xuyên?” Giọng cô ta nghiến răng nghiến lợi, bàn tay siết chặt đến mức móng tay bấm vào lòng bàn tay, “Giờ anh ấy không thèm để ý gì đến tôi, ngay cả dự án quan trọng nhất công ty cũng dứt khoát gạt bỏ! Cô đã nói gì bên gối anh ấy?!”
Nghe vậy, Giang Từ Vãn lập tức hiểu ra.
Xem ra mấy ngày nay Minh Sơ Hạ thật sự đã bị dằn vặt đến không nhẹ, nếu không cũng chẳng nổi trận lôi đình mà đến tận đây tìm cô.
Tuy cô cũng có một phần trách nhiệm trong việc khiến Minh Sơ Hạ mất mặt, nhưng nếu không phải Minh Sơ Hạ chủ động gây chuyện trước, cô cũng chẳng rảnh mà chơi trò đấu đá với cô ta.
Suy cho cùng, Minh Sơ Hạ là tự chuốc lấy, đáng đời thôi.
Giang Từ Vãn vốn chẳng phải kiểu người tự dằn vặt vì chuyện không đáng, nên chỉ thản nhiên đáp:
“Minh tiểu thư, cô sao thế? Tôi thật sự không hiểu cô đang nói gì.”
Minh Sơ Hạ trừng mắt: “Đừng giả bộ ngây thơ! Đừng tưởng cô nghĩ tôi không biết?”
Giang Từ Vãn khẽ cười “Lăng Xuyên làm gì là chuyện của anh ấy, cô đến hỏi tôi có ích gì? Nếu cô muốn biết thì sao không trực tiếp đi hỏi anh ấy? Không thì… tôi gọi điện cho anh ấy bây giờ nhé, để cô hỏi cho rõ?”
Tuy Minh Sơ Hạ là đại tiểu thư nhà họ Minh, Giang Từ Vãn chẳng có quyền gì mà động đến cô ta, nhưng sau lưng cô có Cố Lăng Xuyên làm chỗ dựa, nên cô chẳng sợ chút nào.
Dựa hơi người khác thì sao? Miễn là hữu dụng, cô làm quen rồi.
Quả nhiên, sắc mặt Minh Sơ Hạ biến đổi liên tục.
Cô ta nhớ đến ánh mắt lạnh lùng của Cố Lăng Xuyên ngày hôm đó nhìn mình — quả thật khiến người ta sợ hãi.
Những ngày qua cô ta đã tìm mọi cách tiếp cận Cố Lăng Xuyên, muốn nói chuyện đàng hoàng, nhưng đến mặt anh ta còn chưa thấy, điện thoại thì lần nào cũng bị ngắt ngang.
“Cô… Cô đừng có đắc ý quá sớm!” Minh Sơ Hạ không nhịn được đe dọa, “Cô chẳng qua chỉ là món đồ chơi Lăng Xuyên nuôi cho vui, đừng tưởng có thể kiêu ngạo được bao lâu! Chờ đến khi—”
Nói được nửa câu, cô ta đột ngột dừng lại, rốt cuộc vẫn không nói ra chuyện "đánh cược" kia.
Minh Sơ Hạ hằn học trừng mắt nhìn cô lần nữa, nghiến răng nói:
“Chờ xem, những ngày tươi đẹp của cô chẳng còn bao lâu đâu.”
Nói xong, cô ta quay người bỏ đi.
Cô ta không vội, cô ta có thể chờ.
Đợi đến ngày vụ cá cược hết hiệu lực, cũng chính là lúc Cố Lăng Xuyên đá Giang Từ Vãn.
Đến lúc đó, cô ta sẽ đòi lại tất cả, khiến Giang Từ Vãn phải trả giá đắt.
Cô ta sẽ để cho Giang Từ Vãn hiểu rõ, dám đắc tội với Minh Sơ Hạ cô, thì kết cục sẽ thảm đến thế nào!
Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Đánh giá:
Truyện Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Story
Chương 41: Thế giới 2 : Thiếu nữ bần cùng bị trêu trọc
10.0/10 từ 48 lượt.