Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Chương 26: Thế giới 1
61@-
“Em vừa nói cái gì?” – Phó Vân Thừa nghiến răng hỏi.
Từng từ như bị ép ra từ kẽ răng, mang theo cơn phẫn nộ bị dồn nén đến tột cùng.
Toàn thân anh tỏa ra hơi thở lạnh đến cực điểm. Khuôn mặt vốn còn cố gắng giữ vẻ ôn hòa, khi nghe thấy những lời của Giang Từ Vãn, lập tức trầm xuống hoàn toàn, tối sầm lại.
Giang Từ Vãn không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt anh:
“Tôi nói, tôi muốn ly hôn với anh.”
Cô nghĩ thầm, Phó Vân Thừa thật ra là người rất có trách nhiệm. Đối với gia đình, với chính bản thân cô – người làm vợ, anh vẫn luôn tận tâm tận lực.
Nếu không phải vì đã đến mức không thể chịu đựng nổi nữa, chắc chắn anh sẽ không dễ dàng thốt ra hai chữ “ly hôn”, thậm chí trước khi dám nghĩ đến điều đó, hẳn hắn cũng đã phải giằng co và dằn vặt nội tâm vô số lần.
Vì vậy, cô quyết định đi trước một bước, thay anh mở lời.
Dù sao thì nếu cô cũng muốn ly hôn, anh hoàn toàn có thể dựa theo ý cô mà thuận theo.
Như vậy, hai người chia tay trong hòa bình, không ai bị tổn thương, mỗi người đều có thể nhẹ lòng.
Phó Vân Thừa giận đến mức toàn thân khẽ run lên, không nói được lời nào, hai tay nắm chặt, các khớp ngón tay trắng bệch vì siết quá mạnh.
Người tài xế ngồi phía trước cũng không dám thở mạnh, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Mọi chuyện đang yên ổn, sao tự nhiên lại ầm ĩ đến mức đòi ly hôn thế này?
Tuy bình thường phu nhân quả thực hơi bướng bỉnh, thỉnh thoảng lại gây ra vài chuyện khiến tiên sinh bực bội, nhưng nhìn vào cách họ sinh hoạt hằng ngày, tình cảm giữa hai người thật ra vẫn khá ổn định.
Người ta vẫn nói “thương nhau lắm cắn nhau đau”, câu này đôi khi cũng có lý – vợ chồng đôi khi cãi nhau, chính là vì trong lòng có để tâm.
Nếu như giữa hai vợ chồng hoàn toàn không có mâu thuẫn gì, thì mới là điều bất thường. Khi ấy, hai người như thể miễn cưỡng gắn kết với nhau, không ai quan tâm đến ai, tự nhiên cũng sẽ không phát sinh tranh chấp – bởi vì đã không còn cảm xúc gì để tranh cãi nữa.
Thấy Phó Vân Thừa mím môi, im lặng không nói lời nào, Giang Từ Vãn cũng trở nên yên tĩnh lại.
Dù sao, cô cũng phải cho anh một chút thời gian để bình tĩnh suy nghĩ. Đợi đến khi anh nghĩ thông suốt, mọi chuyện có lẽ cũng sẽ dần ngã ngũ.
Rất nhanh, xe chậm rãi dừng lại ở điểm đến.
Giang Từ Vãn không đợi Phó Vân Thừa xuống xe mà đã mở cửa bước ra trước. Cô cũng không ngoảnh đầu lại, thẳng thừng đi vào phòng ngủ.
Cô bắt đầu đảo mắt nhìn quanh căn phòng, thầm cân nhắc.
Nếu thật sự phải ly hôn, vậy những món đồ của cô nhất định phải mang đi hết. Dù gì cũng là những thứ cô thích, cô không nỡ để lại.
Sau một vòng xem xét, Giang Từ Vãn chợt phát hiện: cả căn phòng này, gần như toàn bộ đều là đồ của cô. Từ tủ quần áo đầy ắp váy áo, đến bàn trang điểm chất đầy mỹ phẩm, rồi cả những món đồ trang trí nhỏ nhặt đầu giường… khắp nơi đều là dấu vết cuộc sống của cô.
Còn đồ đạc của Phó Vân Thừa thì sao? Hầu như bị chen lấn vào những kẽ trống trong không gian của cô.
Nghĩ đến đây, cô lại nghĩ tiếp – đến lúc phân chia tài sản, căn nhà này cô cũng nên giữ lấy. Bằng không, cô thật sự rất lười chuyển nhà.
Hơn nữa, nếu sau này Phó Vân Thừa kết hôn với người khác, chắc chắn cũng không thể tiếp tục ở căn nhà này.
…Kết hôn với người khác sao?
Ý nghĩ ấy khiến lòng Giang Từ Vãn khó tả, chẳng phải hoàn toàn không để tâm, ngược lại còn có chút nhói đau lặng lẽ.
Dù gì hai người cũng là vợ chồng, những chuyện thân mật cũng đã từng cùng nhau trải qua. Cô không phải cỗ máy không có cảm xúc, nói quên là quên được. Nhiều ít, vẫn còn chút rung động và lưu luyến.
Nhưng những điều đó giờ đây đã không còn quan trọng. Đợi đến khi nhiệm vụ của cô kết thúc, mọi chuyện cũng sẽ chấm dứt.
Giang Từ Vãn khẽ thở dài.
Cùng lúc đó, ở thư phòng, Phó Vân Thừa cũng ngồi thở dài một tiếng, trong ánh mắt hiện lên nét mệt mỏi và hoang mang.
Màn đêm buông xuống, rồi dần dần trôi qua đến khuya. Nhưng Phó Vân Thừa vẫn không trở về phòng ngủ.
Giang Từ Vãn chờ mãi, cuối cùng không chống lại nổi cơn buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu, rồi vô thức thiếp đi trên giường.
Cô bị đánh thức bởi chính Phó Vân Thừa.
Muốn không tỉnh cũng không được — một người đàn ông cao lớn như anh đè lên người cô, làm sao cô có thể không nhận ra?
Mở mắt ra, ý thức còn chưa tỉnh hẳn, cô theo phản xạ mà quát nhẹ “Anh tránh ra!”
Thế nhưng, giọng nói mềm mại ngái ngủ ấy, lại mang theo hơi thở khẽ khàng, chẳng có chút uy h**p nào, ngược lại còn khiến người đàn ông càng thêm kích động.
Phó Vân Thừa thấy cô đã tỉnh, liền cúi đầu hôn lên môi cô, không để cô kịp nói thêm lời nào.
Là vợ chồng bao lâu nay, Phó Vân Thừa còn hiểu rõ thân thể cô hơn cả chính cô. Chỉ cần một chút kỹ xảo, đã khiến cô mềm nhũn, không còn sức phản kháng.
Tay cô vô thức vòng ra sau lưng anh .
“Ngoan…” – Anh dịu dàng dỗ dành bên tai cô, giọng nói mang theo ý trấn an và mê hoặc.
Mãi đến tận khuya, tiếng động trong phòng ngủ mới dần dần lắng xuống.
Khóe mắt Giang Từ Vãn còn vương giọt lệ trong suốt, dưới ánh đèn đầu giường mờ nhạt, trông vừa yếu ớt vừa đáng thương.
Phó Vân Thừa ôm chặt cô trong lòng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô, như đang an ủi một chú mèo nhỏ vừa bị mắng mỏ.
“Anh thật chẳng tốt với em chút nào…” – Giang Từ Vãn khẽ trách, giọng đã nghẹn ngào, lại càng nhu mềm hơn trước.
Phó Vân Thừa hơi khựng lại, sau đó càng ôm cô chặt hơn, như muốn khắc cô vào tận xương tủy:
“Là do em không nghe lời trước.”
Nếu không phải cô mở miệng nói những lời đó, anh cũng sẽ không tức đến mức phải “dạy dỗ” cô như vậy.
Chuyện ly hôn, tuyệt đối không thể đem ra nói đùa, cũng không thể tiện miệng mà nhắc tới.
“Anh còn dám nói em!” – Giang Từ Vãn nghe anh còn dám giáo huấn mình, lập tức giãy giụa định chui ra khỏi chăn.
Phó Vân Thừa lập tức siết chặt vòng tay, giữ chặt eo cô.
“Buông ra! Em muốn đi!” – Giang Từ Vãn lại bắt đầu nổi giận, trước mặt anh , cô luôn không khống chế được tính khí, chỉ cần có chút không hài lòng là lại phát hỏa.
Rõ ràng là bị anh nuông chiều đến hư, sinh ra tính tình trẻ con.
“Trễ thế này rồi, em còn định đi đâu?” – Phó Vân Thừa cố ý hù dọa cô, “Em nếu muốn đi, vậy cứ bước ra khỏi cửa thử xem. Bên ngoài tối thế kia, bảo mẫu cũng đều đi ngủ rồi, em xem thử có gặp phải thứ gì không?”
Anh biết, Giang Từ Vãn nhát gan thật sự, vô cùng sợ ma, đến cả ngủ cũng phải trùm kín đầu.
Quả nhiên, câu nói đó khiến cô sợ đến rụt cổ lại. Tuy rất không cam lòng, nhưng thân thể vẫn vô thức dịch sát vào người anh , như muốn tìm kiếm cảm giác an toàn.
Phó Vân Thừa rất hài lòng với dáng vẻ dựa dẫm của cô, liền kéo cô nằm lên người mình, để cô gối đầu ngủ yên, rồi dịu dàng dặn dò:
“Từ nay về sau, không được nhắc đến ly hôn nữa.”
Không đợi cô mở miệng, anh đã tiếp lời:
“Em cũng đừng nói cái gì anh không yêu em. Em nếu muốn nghe, về sau mỗi ngày anh đều có thể nói một lần.”
Anh ngừng lại một chút, dường như còn hơi xấu hổ, nhưng cuối cùng vẫn nói ra — vì cô, anh sẵn lòng để cô biết hết tâm ý của mình.
“Anh yêu em. Hiện tại yêu, sau này cũng sẽ luôn yêu. Nếu trước kia anh từng lạnh nhạt, là do anh sai, đều là lỗi của anh. Nhưng từ nay về sau, anh sẽ không như vậy nữa. Đừng nhắc đến chuyện ly hôn nữa… được không?”
Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
“Em vừa nói cái gì?” – Phó Vân Thừa nghiến răng hỏi.
Từng từ như bị ép ra từ kẽ răng, mang theo cơn phẫn nộ bị dồn nén đến tột cùng.
Toàn thân anh tỏa ra hơi thở lạnh đến cực điểm. Khuôn mặt vốn còn cố gắng giữ vẻ ôn hòa, khi nghe thấy những lời của Giang Từ Vãn, lập tức trầm xuống hoàn toàn, tối sầm lại.
Giang Từ Vãn không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt anh:
“Tôi nói, tôi muốn ly hôn với anh.”
Cô nghĩ thầm, Phó Vân Thừa thật ra là người rất có trách nhiệm. Đối với gia đình, với chính bản thân cô – người làm vợ, anh vẫn luôn tận tâm tận lực.
Nếu không phải vì đã đến mức không thể chịu đựng nổi nữa, chắc chắn anh sẽ không dễ dàng thốt ra hai chữ “ly hôn”, thậm chí trước khi dám nghĩ đến điều đó, hẳn hắn cũng đã phải giằng co và dằn vặt nội tâm vô số lần.
Vì vậy, cô quyết định đi trước một bước, thay anh mở lời.
Dù sao thì nếu cô cũng muốn ly hôn, anh hoàn toàn có thể dựa theo ý cô mà thuận theo.
Như vậy, hai người chia tay trong hòa bình, không ai bị tổn thương, mỗi người đều có thể nhẹ lòng.
Phó Vân Thừa giận đến mức toàn thân khẽ run lên, không nói được lời nào, hai tay nắm chặt, các khớp ngón tay trắng bệch vì siết quá mạnh.
Người tài xế ngồi phía trước cũng không dám thở mạnh, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Mọi chuyện đang yên ổn, sao tự nhiên lại ầm ĩ đến mức đòi ly hôn thế này?
Tuy bình thường phu nhân quả thực hơi bướng bỉnh, thỉnh thoảng lại gây ra vài chuyện khiến tiên sinh bực bội, nhưng nhìn vào cách họ sinh hoạt hằng ngày, tình cảm giữa hai người thật ra vẫn khá ổn định.
Người ta vẫn nói “thương nhau lắm cắn nhau đau”, câu này đôi khi cũng có lý – vợ chồng đôi khi cãi nhau, chính là vì trong lòng có để tâm.
Nếu như giữa hai vợ chồng hoàn toàn không có mâu thuẫn gì, thì mới là điều bất thường. Khi ấy, hai người như thể miễn cưỡng gắn kết với nhau, không ai quan tâm đến ai, tự nhiên cũng sẽ không phát sinh tranh chấp – bởi vì đã không còn cảm xúc gì để tranh cãi nữa.
Thấy Phó Vân Thừa mím môi, im lặng không nói lời nào, Giang Từ Vãn cũng trở nên yên tĩnh lại.
Dù sao, cô cũng phải cho anh một chút thời gian để bình tĩnh suy nghĩ. Đợi đến khi anh nghĩ thông suốt, mọi chuyện có lẽ cũng sẽ dần ngã ngũ.
Rất nhanh, xe chậm rãi dừng lại ở điểm đến.
Giang Từ Vãn không đợi Phó Vân Thừa xuống xe mà đã mở cửa bước ra trước. Cô cũng không ngoảnh đầu lại, thẳng thừng đi vào phòng ngủ.
Cô bắt đầu đảo mắt nhìn quanh căn phòng, thầm cân nhắc.
Nếu thật sự phải ly hôn, vậy những món đồ của cô nhất định phải mang đi hết. Dù gì cũng là những thứ cô thích, cô không nỡ để lại.
Sau một vòng xem xét, Giang Từ Vãn chợt phát hiện: cả căn phòng này, gần như toàn bộ đều là đồ của cô. Từ tủ quần áo đầy ắp váy áo, đến bàn trang điểm chất đầy mỹ phẩm, rồi cả những món đồ trang trí nhỏ nhặt đầu giường… khắp nơi đều là dấu vết cuộc sống của cô.
Còn đồ đạc của Phó Vân Thừa thì sao? Hầu như bị chen lấn vào những kẽ trống trong không gian của cô.
Nghĩ đến đây, cô lại nghĩ tiếp – đến lúc phân chia tài sản, căn nhà này cô cũng nên giữ lấy. Bằng không, cô thật sự rất lười chuyển nhà.
Hơn nữa, nếu sau này Phó Vân Thừa kết hôn với người khác, chắc chắn cũng không thể tiếp tục ở căn nhà này.
…Kết hôn với người khác sao?
Ý nghĩ ấy khiến lòng Giang Từ Vãn khó tả, chẳng phải hoàn toàn không để tâm, ngược lại còn có chút nhói đau lặng lẽ.
Dù gì hai người cũng là vợ chồng, những chuyện thân mật cũng đã từng cùng nhau trải qua. Cô không phải cỗ máy không có cảm xúc, nói quên là quên được. Nhiều ít, vẫn còn chút rung động và lưu luyến.
Nhưng những điều đó giờ đây đã không còn quan trọng. Đợi đến khi nhiệm vụ của cô kết thúc, mọi chuyện cũng sẽ chấm dứt.
Giang Từ Vãn khẽ thở dài.
Cùng lúc đó, ở thư phòng, Phó Vân Thừa cũng ngồi thở dài một tiếng, trong ánh mắt hiện lên nét mệt mỏi và hoang mang.
Màn đêm buông xuống, rồi dần dần trôi qua đến khuya. Nhưng Phó Vân Thừa vẫn không trở về phòng ngủ.
Giang Từ Vãn chờ mãi, cuối cùng không chống lại nổi cơn buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu, rồi vô thức thiếp đi trên giường.
Cô bị đánh thức bởi chính Phó Vân Thừa.
Muốn không tỉnh cũng không được — một người đàn ông cao lớn như anh đè lên người cô, làm sao cô có thể không nhận ra?
Mở mắt ra, ý thức còn chưa tỉnh hẳn, cô theo phản xạ mà quát nhẹ “Anh tránh ra!”
Thế nhưng, giọng nói mềm mại ngái ngủ ấy, lại mang theo hơi thở khẽ khàng, chẳng có chút uy h**p nào, ngược lại còn khiến người đàn ông càng thêm kích động.
Phó Vân Thừa thấy cô đã tỉnh, liền cúi đầu hôn lên môi cô, không để cô kịp nói thêm lời nào.
Là vợ chồng bao lâu nay, Phó Vân Thừa còn hiểu rõ thân thể cô hơn cả chính cô. Chỉ cần một chút kỹ xảo, đã khiến cô mềm nhũn, không còn sức phản kháng.
Tay cô vô thức vòng ra sau lưng anh .
“Ngoan…” – Anh dịu dàng dỗ dành bên tai cô, giọng nói mang theo ý trấn an và mê hoặc.
Mãi đến tận khuya, tiếng động trong phòng ngủ mới dần dần lắng xuống.
Khóe mắt Giang Từ Vãn còn vương giọt lệ trong suốt, dưới ánh đèn đầu giường mờ nhạt, trông vừa yếu ớt vừa đáng thương.
Phó Vân Thừa ôm chặt cô trong lòng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô, như đang an ủi một chú mèo nhỏ vừa bị mắng mỏ.
“Anh thật chẳng tốt với em chút nào…” – Giang Từ Vãn khẽ trách, giọng đã nghẹn ngào, lại càng nhu mềm hơn trước.
Phó Vân Thừa hơi khựng lại, sau đó càng ôm cô chặt hơn, như muốn khắc cô vào tận xương tủy:
“Là do em không nghe lời trước.”
Nếu không phải cô mở miệng nói những lời đó, anh cũng sẽ không tức đến mức phải “dạy dỗ” cô như vậy.
Chuyện ly hôn, tuyệt đối không thể đem ra nói đùa, cũng không thể tiện miệng mà nhắc tới.
“Anh còn dám nói em!” – Giang Từ Vãn nghe anh còn dám giáo huấn mình, lập tức giãy giụa định chui ra khỏi chăn.
Phó Vân Thừa lập tức siết chặt vòng tay, giữ chặt eo cô.
“Buông ra! Em muốn đi!” – Giang Từ Vãn lại bắt đầu nổi giận, trước mặt anh , cô luôn không khống chế được tính khí, chỉ cần có chút không hài lòng là lại phát hỏa.
Rõ ràng là bị anh nuông chiều đến hư, sinh ra tính tình trẻ con.
“Trễ thế này rồi, em còn định đi đâu?” – Phó Vân Thừa cố ý hù dọa cô, “Em nếu muốn đi, vậy cứ bước ra khỏi cửa thử xem. Bên ngoài tối thế kia, bảo mẫu cũng đều đi ngủ rồi, em xem thử có gặp phải thứ gì không?”
Anh biết, Giang Từ Vãn nhát gan thật sự, vô cùng sợ ma, đến cả ngủ cũng phải trùm kín đầu.
Quả nhiên, câu nói đó khiến cô sợ đến rụt cổ lại. Tuy rất không cam lòng, nhưng thân thể vẫn vô thức dịch sát vào người anh , như muốn tìm kiếm cảm giác an toàn.
Phó Vân Thừa rất hài lòng với dáng vẻ dựa dẫm của cô, liền kéo cô nằm lên người mình, để cô gối đầu ngủ yên, rồi dịu dàng dặn dò:
“Từ nay về sau, không được nhắc đến ly hôn nữa.”
Không đợi cô mở miệng, anh đã tiếp lời:
“Em cũng đừng nói cái gì anh không yêu em. Em nếu muốn nghe, về sau mỗi ngày anh đều có thể nói một lần.”
Anh ngừng lại một chút, dường như còn hơi xấu hổ, nhưng cuối cùng vẫn nói ra — vì cô, anh sẵn lòng để cô biết hết tâm ý của mình.
“Anh yêu em. Hiện tại yêu, sau này cũng sẽ luôn yêu. Nếu trước kia anh từng lạnh nhạt, là do anh sai, đều là lỗi của anh. Nhưng từ nay về sau, anh sẽ không như vậy nữa. Đừng nhắc đến chuyện ly hôn nữa… được không?”
Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Đánh giá:
Truyện Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Story
Chương 26: Thế giới 1
10.0/10 từ 48 lượt.