Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai

Chương 21: Thôn chài nhỏ

30@-

Tiểu Quả dần hiểu được ý con trai. Thì ra thằng bé đang lo sợ, bất an. Càng nghĩ , nàng càng hối hận vô cùng, chỉ vì mải mê hái dừa mà không để ý đến thời gian. Giờ nàng đâu còn đơn độc nữa, trong nhà còn có con nhỏ. Sao nàng lại sơ suất đến thế?


Nàng ôm con lên đùi, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe kia, dịu giọng nói:


“Tráng Tráng, mẹ xin lỗi. Đây là lần đầu mẹ làm mẹ, còn nhiều điều chưa quen. Con tha thứ cho mẹ được không?”


Nghe vậy, Tráng Tráng mới dần bình tĩnh, liên tục gật đầu:


“Con tha thứ cho mẹ… nhưng sau này mẹ đi đâu cũng phải mang con theo. Chúng ta phải đi cùng nhau.”


Tiểu Quả đành hứa đi hứa lại, nó mới mỉm cười. Đúng lúc ấy, bụng nó réo lên “ục ục”. Nàng véo nhẹ lên má con:



“Được rồi, để mẹ đi nấu cơm cho hai mẹ con mình.”


Tráng Tráng hí hửng lon ton chạy theo mẹ xuống bếp.


Tiểu Quả đặt giỏ xuống, thấy trời tối quá, bèn thắp thêm ba ngọn nến. Ánh sáng bừng lên, cả gian bếp sáng hẳn. Không thấy mấy con bê đâu, nàng hỏi con. Thằng bé đáp đã đưa chúng sang phòng bà ngoại, sợ chúng lạnh. Nàng gật đầu, bảo con cho bò ăn thêm cỏ. Rồi nàng đưa giỏ cỏ cho con, còn hứa:


“Chờ con cho chúng ăn xong, mẹ cho con xem cái này hay lắm.”


Vừa nghe có “bí mật”, Tráng Tráng đã hứng khởi nhanh chân chạy đi cho bê ăn. Khi trở lại, Tiểu Quả lôi từ đáy giỏ ra con chim trĩ và hai quả dừa.


Thằng bé tròn xoe mắt, ngồi thụp xuống chỉ vào thứ quả tròn trịa kia:


“Mẹ ơi, cái này là gì?”



“Đây là quả dừa. Nó mọc trên cây dừa, thường chỉ có ở gần biển. Nước bên trong ngọt và thơm lắm, nhưng vỏ thì không ăn được. Mai mẹ sẽ nấu canh gà hầm dừa cho con.”


Biết thứ này ăn được, Tráng Tráng vui mừng hẳn lên. Bởi trong mắt nó, bất cứ món gì mẹ nấu đều ngon cả.


Vì đã muộn, Tiểu Quả chỉ kịp làm bữa đơn giản: khoai tây xào sợi, nồi cháo trắng, thêm vài chiếc bánh bột nướng ăn kèm. Ăn xong, Tráng Tráng buồn ngủ díp mắt, chẳng kịp rửa bát đã gục ngay. Tiểu Quả cũng thấy mệt. Nàng đưa con đi rửa mặt, rồi đặt con xuống giường. Chẳng mấy chốc, cả hai đều chìm vào giấc ngủ.


Khắp thôn Đào Hoa, ánh đèn dần tắt, rơi vào yên bình. Thế nhưng, ở một thôn chài gần đó, đèn lửa vẫn còn sáng rực.


Trước một căn nhà, một binh sĩ khoác giáp trụ đi đi lại lại, thi thoảng lại sốt ruột liếc vào bên trong. Đến khi cánh cửa hé mở, một lão y tóc bạc bước ra. Người lính vội lao tới, thấp giọng hỏi:


“Thế nào rồi?”


Lão nhân điềm tĩnh gật đầu:



“Không sao. Đã cầm được máu. Chỉ cần đêm nay không phát sốt, thì sẽ ổn.”


Nói rồi, ông quay lại dặn cô gái trẻ đi cùng:


“Mau đi sắc thuốc.”


Cô gái mặt mày hồng hào, vội ôm bó dược liệu bước đi. Người lính vội vàng cảm ơn, rồi xốc màn bước vào. Trông thấy người trên giường đã ngủ say, hắn thở phào. May mắn là vẫn giữ được mạng.


Người đàn ông kia toàn thân thương tích, từng vết lớn nhỏ chi chít trên làn da trắng rắn chắc, đến mức khiến ai nhìn cũng rùng mình. Chẳng biết hắn đã mất bao nhiêu máu để ra nông nỗi ấy.


Nửa đêm, Tiểu Quả bỗng thấy trong lòng bồn chồn khó hiểu. Một tiếng sấm chói tai vang lên, nàng giật mình tỉnh giấc. Ngoài kia, gió rít từng hồi. Nàng vội xuống giường đi kiểm tra cửa nẻo.


Vừa ngồi trở lại giường, ánh chớp lóe sáng xé trời, soi rực cả đêm đen. Rồi mưa ào ào trút xuống, tiếng nước đập ràn rạt trên mái, trong sân. Lắng nghe, lòng nàng càng thêm bất an.


Nàng thoáng nghĩ đến những cơn mưa tận thế khi xưa, còn dữ dội hơn gấp mấy lần. Nhưng chưa kịp nhớ lâu, Tráng Tráng bắt đầu cựa mình, run lên mỗi khi sấm dội. Nàng vội ôm con dỗ dành. Thằng bé lại ngủ say, nhưng lòng nàng thì vẫn thấp thỏm. Cuối cùng, mệt mỏi kéo đến, nàng cũng thiếp đi.



Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai Truyện Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con Trai Story Chương 21: Thôn chài nhỏ
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...