Xuyên Không Thành Nữ Phụ Độc Ác, Nhưng Tôi Lỡ Nhớ Nhầm Cốt Truyện Rồi!

Chương 8

104@-

15
Phản diện đối xử với tôi rất rộng rãi, cả tiền bạc lẫn thân thể đều không bạc đãi.
Ngay đêm đầu tiên sau khi nói rõ, anh đã đồng ý ngủ chung. Cái uy áp bức thường ngày, khi vào đêm lại hóa thành một hương vị khác.


Tôi luôn thấy việc mình là nữ phụ ác độc không thực, ngay cả trên giường cũng giống như cosplay.


 Anh bóp cổ tôi, tôi càng phấn khích; anh mắng tôi, tôi lại càng hưng phấn; anh cau mày chất vấn trong lòng tôi còn có Lệ Lam không, cảm giác loạn luân càng k*ch th*ch khiến tôi ôm chặt anh hôn lấy hôn để.


Lệ Tuyên quả thật đánh trúng điểm sảng của fan tiểu thuyết như tôi, trải nghiệm quá tuyệt, đến mức sau mỗi lần đều muốn tặng tiền tip cho anh.


 Nhưng thực tế, không cần tôi trả, anh còn tặng ngược tôi “xu vàng”.


Anh đưa tôi một thẻ đen không hạn mức, cho tôi tùy ý quẹt.


 Ban đầu tôi còn lo anh nóng tính bất chợt giế/t mình, nhưng tiếp xúc lâu lại phát hiện anh tính khí ổn định, chưa từng nổi giận.


 Anh không bàn công việc ở nhà, cũng không mang áp lực công việc về, nếu không biết anh là đại phản diện, tôi còn muốn trao giải “ông chồng tốt nhất”.


Dưới giường cực kỳ dịu dàng, gần như cái gì tôi muốn cũng cho.


 Quan trọng nhất là anh rất bận, đi sớm về muộn, ít khi nghỉ, cả căn biệt thự và tài sản gần như tôi toàn quyền hưởng thụ.


Người giúp việc, bảo vệ trong biệt thự cũng thay đổi thái độ, từ lạnh nhạt sang cung phụng tôi như tổ tông, có lẽ sợ tôi tính sổ chuyện cũ.


 Tôi chỉ thuận miệng bảo muốn làm nhà kính và xích đu trong vườn, quản gia lập tức xin phép, hôm sau đã hoàn thành.


Ngày tháng trôi càng lúc càng huyền ảo.


Khi không còn lo giữ mạng, tôi bắt đầu nghĩ chuyện khác.


 Ví dụ, bình thường tác giả tiểu thuyết đều buff cho nam chính một đêm tám lần, sao Lệ Tuyên, kẻ phản diện tàn ác nhất truyện, mỗi đêm nhiều nhất chỉ hai lần?


 Dù hai lần đó chất lượng cao đến mức tôi còn chịu không nổi, nhưng tôi không cần, đâu có nghĩa anh không có.


Khó trách trong nguyên tác nữ chính bị hắn giam vẫn bình an vô sự, thì ra là tác giả cài cho anh một tật xấu.


 Người ta nói đàn ông càng già càng kém, anh ta còn trẻ mà đã chỉ hai lần, sau này chẳng phải bất lực?


Vì hạnh phúc bản thân, tôi đi hỏi chuyên gia dinh dưỡng, làm sao lén bổ sung đồ ăn tăng cường mà không để đối phương phát hiện.



 Sau khi xác định thực đơn, tôi bắt đầu đưa cơm trưa, bữa tối ở nhà cũng đổi mới.


Hiệu quả rất nhanh, ngay ngày đầu tiên đã thấy, một đêm bốn lần, suýt khiến tôi chế/t trên giường.


 Sợ quá, hôm sau tôi chạy đi đổi thực đơn.


 Nhưng mấy ngày tiếp, Lệ Tuyên vẫn hùng hổ như thường.


Đến ngày thứ tám, có lẽ tôi bổ quá tay, anh ta trên giường bỗng chảy máu mũi.


 Tôi áy náy, đề nghị tách phòng vài hôm, không ngờ chọc giận anh ta, lại bị hành suốt đêm.


 Lòng tự tôn đàn ông, đúng là bó tay.


Tin tức về em trai anh, tôi thấy lại trên WeChat qua một bài báo lá cải.


 Tiêu đề: "Độc quyền điều tra" Giả hôn mê 100 ngày, anh ta khiến cha ruột phá sản, mẹ kế vào tù, con riêng lưu lạc đầu đường!


Bài báo xâu chuỗi rõ ràng thời gian anh ra tay, còn đào sâu gia thế.


Bố Lệ là phượng hoàng nam, phát tài toàn nhờ mẹ ruột Lệ Tuyên đầu tư. Nghe nói để cưới ông ta, bà cắt đứt liên lạc với nhà ngoại.


 Công ty phất lên, vừa mới niêm yết, mẹ anh gặp tai nạn giao thông tử vong khi đi du lịch.


 Chưa đầy một năm, bố anh tái hôn, dẫn theo một đứa con riêng chỉ kém anh hai tuổi.


May mắn mẹ anh để lại di chúc, toàn bộ tài sản cho Lệ Tuyên thừa kế, thêm hậu thuẫn nhà ngoại, anh mới có thể lớn lên rồi đoạt lại quyền quản lý tập đoàn.


 Nhưng anh không dừng lại, quyết tâm diệt sạch bọn họ.


Anh giả làm người thực vật để đối phương mất cảnh giác, âm thầm bán tháo cổ phần cha mình, đưa mẹ kế vào bẫy tham ô. Nghe nói anh còn tìm ra chân tướng vụ tai nạn, chuẩn bị khép tội mưu sát hụt cho con riêng.


Trong bài còn có luật sư bình luận: đây là ví dụ kinh điển của trả thù, mỗi bước đều hợp pháp mà chí mạng.


Đọc xong, tôi kinh ngạc há hốc.


 Quá đỉnh!


 Đây đâu phải phản diện, rõ ràng là nam chính sảng văn!



 "Nghe nói bố anh ta cũng sắp bị bắt"
"Không chỉ bố, cả cậu ruột cũng không tha"


 "Diệt cả nhà, Lệ ca đúng là người tàn nhẫn, may hồi nhỏ tôi không dám trêu"
...


Đám người này quên chặn tôi trong nhóm bạn.


 Lệ Tuyên thì ác chỗ nào?


 Mẹ mất chưa đầy năm, bố anh đã cho tiểu tam và con riêng lên chính thất, theo logic tiểu thuyết thì tám phần mười là họ hại ch/ết mẹ anh


 Thương trường thua kém là do bố anh bất tài.


 Mẹ kế phạm tội, bị pháp luật xử lý là đáng đời.


 Con riêng mưu sát không thành, dĩ nhiên phải chịu trách nhiệm!


Lệ Tuyên làm đâu có sai!


Nhưng nói lý với đám người này vô ích.


 Tôi chỉ để lại bình luận:


 "Tố cáo th*m nh*ng không phải là bảo vệ pháp luật sao? Các người thấy anh ấy ác, chẳng lẽ cũng th*m nh*ng nên sợ bị tố?"


Chẳng lâu sau, bài đăng bị xóa.


Sau khi biết rõ quá khứ, hình tượng Lệ Tuyên trong lòng tôi bắt đầu thay đổi.


 Thật ra phân tuyến chính – phản diện chỉ vì góc nhìn của độc giả là từ nữ chính, anh làm khó nữ chính nên thành phản diện.


 Nhưng ở góc nhìn của anh, nữ chính trêu ghẹo rồi lợi dụng anh, anh trả thù cũng bình thường…


 Ừm... tuy hành vi có hơi quá đáng…


 Tính cách anh bị gia đình ảnh hưởng, có thù tất báo, có thể hiểu phần nào…


 Thôi được, tôi đang tìm cớ cho anh


 Dù sao làm hại mạng người hay giam cầm thì vẫn không nên.



Nghĩ đến đây, ký ức lóe lên.


 Với tính cách và an ninh trong biệt thự của Lệ Tuyên, hôm đó làm sao Lệ Lam có thể xông vào phòng tôi?


 Thật kỳ lạ.


16
Lệ Tuyên đối xử với tôi ngày càng tốt.


 Anh công khai tình hình tài chính với tôi, còn cho tôi số liên lạc của quản gia bất động sản, đem toàn bộ nhà cửa đứng tên mình giao cho tôi quản lý.


 Không chỉ vậy, vào sinh nhật tôi anh còn tặng 5% cổ phần tập đoàn Lệ thị.


 Anh thật sự coi tôi như vợ mà đối đãi.


Dưới thế tấn công như vậy, cho dù trái tim có sắt đá thì phụ nữ cũng khó mà không rung động.


 Hình như tôi bắt đầu có chút không nỡ rời xa anh rồi.


Thế nhưng, phản diện vốn định sẵn sẽ yêu nữ chính.


 Tôi khẽ thở dài, xoay người trên giường.


Lệ Tuyên từ phía sau ôm sát lại, dịu dàng vén sợi tóc ướt dính trên mặt tôi, hỏi:


 “Làm sao vậy, vừa rồi không hài lòng sao?”


“Không có mà.” Tôi co mình chui vào trong chăn.


 Trong lòng anh, chẳng lẽ ngày nào tôi cũng chỉ nghĩ mấy chuyện này thôi sao?


Anh ôm chặt tôi vào ngực:


 “Vậy thì tại sao tâm trạng không tốt?”


Vừa rồi hai người đều ra không ít mồ hôi, dính sát vào nhau ẩm ướt rất khó chịu, tôi cựa quậy trong lòng anh:


 “Không có tâm trạng không tốt.”


Nhiệt độ sau lưng ngày càng nóng, tôi âm thầm thấy không ổn. 



“Không nữa đâu, mệt lắm rồi.” Tôi làm nũng cầu xin tha.


Nghe vậy, đuôi mày anh khẽ nhướng, trong tay không biết từ khi nào đã có thêm một cây roi da màu đen.


Tôi liếc một cái liền nhận ra, đó chính là cây roi tôi từng làm mất.


 Hôm đó trợ lý Lâm đến gõ cửa lúc 6 giờ, tôi vội vàng dọn dẹp nên để quên lại, sau tìm thế nào cũng không thấy, hóa ra bị anh giữ lại.


Nghĩ đến mấy ký ức xấu hổ, tôi vừa thẹn vừa tức, vội giật lấy cái roi, quất mạnh xuống không khí, vang lên tiếng “chát” giòn tan.


“Bốp!”


Đầu roi không quá mạnh cũng không quá nhẹ, quất vào lồng ngực tr*n tr** của anh, lập tức để lại một vệt đỏ nhạt.


Lệ Tuyên khẽ rên một tiếng, cơ bắp siết chặt, yết hầu trượt lên xuống dữ dội, ánh mắt trở nên mơ hồ kỳ lạ.


Thì ra, anh thích cái này.


Thế là tôi lại quất thêm cái nữa, lần này nặng hơn.


 Anh đau đến rên khẽ một tiếng, bất ngờ nắm chặt lấy tay tôi đang cầm roi, giọng khàn đặc đến run người:


“Tô Đường, em xong đời rồi.”


17
Ngày tháng cứ thế trôi qua trong hạnh phúc xen lẫn lo lắng.


 Tôi luôn chờ đợi nữ chính xuất hiện.


 Chờ mãi, chờ mãi…


Không ngờ cuối cùng, điều tôi tận mắt chứng kiến lại là đám cưới của nam nữ chính.


Mọi người xung quanh bàn tán về mối tình ân oán của cặp đôi tân nhân.


 Càng nghe tôi càng thấy sai sai, đây chẳng phải là tình tiết thuộc về nam nữ chính sao?


Tôi kinh ngạc nhìn cặp đôi đang ôm hôn say đắm trên sân khấu.


 Rồi quay đầu, trong đôi mắt sâu thẳm của Lệ Tuyên tràn đầy dịu dàng đến mức có thể nhấn chìm người ta.


“Chúng ta cũng tổ chức lại một đám cưới nhé.”


Xuyên Không Thành Nữ Phụ Độc Ác, Nhưng Tôi Lỡ Nhớ Nhầm Cốt Truyện Rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Không Thành Nữ Phụ Độc Ác, Nhưng Tôi Lỡ Nhớ Nhầm Cốt Truyện Rồi! Truyện Xuyên Không Thành Nữ Phụ Độc Ác, Nhưng Tôi Lỡ Nhớ Nhầm Cốt Truyện Rồi! Story Chương 8
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...