Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 305
30@-
Vì người nhà Bùi Từ không đến được, nhưng có Thái Thiệu Hoài và Thư Thụy Chi ở đó, cũng không ai có thể nói gì. Hơn nữa, lúc đính hôn, lễ vật nhà họ Bùi đã tặng đến bây giờ khu nhà vẫn chưa có nhà thứ hai nào sánh được. Điều đó đủ để chứng minh thái độ của nhà họ Bùi.
Còn nữa, chỉ riêng số kẹo mừng phát trên đường đi hôm nay cũng phải đến hàng trăm cân. Nếu không xem trọng thì ai lại chịu tốn kém như vậy chứ?
Đưa hai người vào phòng tân hôn, Thư Thụy Chi ở lại lo cho họ, còn Thái Thiệu Hoài thì bắt đầu đảm nhận việc tiếp đãi khách.
Vì bạn bè và người thân khá đông, ít nhất cũng phải mười mấy bàn, nên họ không nấu ở nhà mà tổ chức tại nhà ăn của căn cứ. Lý Đoan Ngọc đã đưa tiền và phiếu cho sĩ quan hậu cần, tất cả khách mời cứ thế đến nhà ăn là được.
Thư Thụy Chi ở lại để chuẩn bị một chút đồ ăn cho hai người, tiện thể trông chừng, sợ đám chiến hữu của Bùi Từ làm ồn ào không dứt.
Có phu nhân của thủ trưởng ở đây, Tống Vệ Dân và mấy người kia cũng không dám quá mức làm càn.
Tuy nhiên, trước khi rời đi, họ vẫn lén dặn dò, “Lão Bùi, tiệc rượu giữa trưa đừng đến muộn đấy nhé! Hôm nay anh em chúng tôi phải uống một trận thật đã.”
Mấy người này chính là những người đã đi cùng Bùi Từ đến Dung Thành năm xưa. Đến tận bây giờ, họ mới hiểu ra mình đã bị Bùi đại đội trưởng của mình lừa thê thảm đến mức nào. Vì thế, tất cả sự bất mãn đều tính xả hết vào ngày hôm nay.
Nhìn bóng lưng mấy người khuất dần, Phương Tri Ý chợt nhớ đến nhiệm vụ bay thử sau Tết của Bùi Từ. Cô vội nghiêng người, hạ giọng dặn dò:
“Lát nữa ăn cơm, em sẽ giúp anh đỡ rượu. Anh đừng uống nhiều, say một lần cũng ảnh hưởng không ít đến cơ thể, lỡ ra còn ảnh hưởng tới nhiệm vụ.”
Sau Tết chính là giai đoạn thử nghiệm cuối cùng, không còn đơn thuần là bay thử nữa, mà là những thao tác kỹ thuật khó trên không. Cơ thể chỉ cần sơ suất một chút thôi cũng có thể xảy ra chuyện.
Thư Thụy Chi vừa rồi cũng nghe Tống Vệ Dân nhắc qua, nghĩ đến chuyện chị em mình đã dặn dò, bà bèn chen vào, giọng chắc nịch:
“Hai đứa cứ yên tâm, dì đã dặn chú Thái rồi. Hôm nay không ai được chuốc rượu Bùi Từ đâu, tuyệt đối không làm lỡ chuyện động phòng của hai đứa!”
Thư Thụy Chi vốn là bác sĩ, quen tính thẳng thắn, có gì nói nấy.
Ai ngờ câu vừa dứt, cả Phương Tri Ý lẫn Bùi Từ đều đồng loạt đỏ mặt.
Hai người không nói gì, Thư Thụy Chi cũng không tiếp tục, “Hai đứa cứ ở trong phòng nghỉ ngơi một lát, dì đi chuẩn bị chút đồ ăn cho hai đứa. Lát nữa ăn xong rồi đến nhà ăn bên kia tiếp đãi khách nhé.” Nói xong, bà vội vàng đi vào bếp, để lại hai người họ nhìn nhau.
“Vừa rồi…” Phương Tri Ý muốn giải thích, ý của cô không phải như vậy, dù sao điều này cũng quá ảnh hưởng đến hình tượng “tiểu tiên nữ” của cô.
Nhưng lời chưa nói hết, Bùi Từ đã nhanh chóng nói, “Vợ ơi, anh bảo đảm sẽ không làm lỡ chính sự buổi tối đâu!”
Phương Tri Ý: “...”
Cái từ “buổi tối” có nhất thiết phải nhấn mạnh thế không hả?!
Phương Tri Ý không để ý đến Bùi Từ nữa, chủ yếu là vì cô đã bị trang trí của căn phòng tân hôn thu hút. Khi hai người mang đồ đạc đến, căn phòng vẫn còn trống trải, nhưng chỉ sau một đêm, mẹ cô đã trang hoàng lại vô cùng đẹp mắt.
À, ra đây chính là phòng tân hôn.
Chăn đệm đều được thay mới hoàn toàn, đỏ rực một màu, ánh lên vẻ hân hoan của thời đại. Lụa đỏ bóng bẩy, trên đó thêu hoa mẫu đơn kiêu sa, lật mặt trong lại là lớp cotton trắng muốt, mềm mại và ấm áp. Vừa hợp mắt, vừa tiện dụng.
Ngôi nhà này vốn trước kia đã có người ở, nhưng mẹ chồng cô kiên quyết bắt thay hết mọi thứ, từ bàn ghế, tủ giường đến chậu nước, ấm trà. Tất cả đều đặt làm mới, nghe nói kiểu dáng còn mô phỏng theo những mẫu thịnh hành ở Bắc Kinh, do chính tay một thợ mộc lành nghề đóng.
Ngoài chữ “hỷ” đỏ chót dán trên đầu giường, thì tủ, gương, khung cửa sổ… chỗ nào cũng thấy, rực rỡ đến hoa cả mắt.
Trên chiếc tủ nhỏ cạnh giường, còn đặt thêm một chiếc radio. Ban đầu, Bùi Từ từng định mua cả tivi từ trung tâm thương mại Bắc Kinh đem về, nhưng Phương Tri Ý đã cương quyết từ chối. Cô nghĩ, tivi bây giờ chỉ có vài kênh, chẳng có gì để xem, trong khi radio đã quá đủ. Đài phát thanh thời này phong phú: tin tức, ca nhạc, kịch truyền thanh… có thể nghe cả ngày, vừa rẻ vừa tiện để giết thời gian.
Chiếc radio ấy cũng được dán một chữ “hỷ” nhỏ, bên cạnh là chậu rửa mặt tráng men mới tinh, cùng bộ tách trà men trắng còn thơm mùi lò nung.
Sắc đỏ tràn ngập khắp nơi, dường như cố tình nhắc nhở họ: từ hôm nay, hai người đã thực sự là vợ chồng, đã trở thành một gia đình đúng nghĩa.
“Vợ ơi, chúng ta có nhà rồi.” Bùi Từ cảm thấy dù chưa uống rượu, anh đã bắt đầu say. Nhìn vợ hết ngắm cái này lại sờ cái kia trong phòng tân hôn, lòng anh dâng tràn một niềm hạnh phúc giản đơn mà mãnh liệt. Anh bước đến ôm chặt cô vào lòng, cằm khẽ tựa lên vai cô, chỉ mong khoảnh khắc này ngưng đọng mãi mãi.
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Vì người nhà Bùi Từ không đến được, nhưng có Thái Thiệu Hoài và Thư Thụy Chi ở đó, cũng không ai có thể nói gì. Hơn nữa, lúc đính hôn, lễ vật nhà họ Bùi đã tặng đến bây giờ khu nhà vẫn chưa có nhà thứ hai nào sánh được. Điều đó đủ để chứng minh thái độ của nhà họ Bùi.
Còn nữa, chỉ riêng số kẹo mừng phát trên đường đi hôm nay cũng phải đến hàng trăm cân. Nếu không xem trọng thì ai lại chịu tốn kém như vậy chứ?
Đưa hai người vào phòng tân hôn, Thư Thụy Chi ở lại lo cho họ, còn Thái Thiệu Hoài thì bắt đầu đảm nhận việc tiếp đãi khách.
Vì bạn bè và người thân khá đông, ít nhất cũng phải mười mấy bàn, nên họ không nấu ở nhà mà tổ chức tại nhà ăn của căn cứ. Lý Đoan Ngọc đã đưa tiền và phiếu cho sĩ quan hậu cần, tất cả khách mời cứ thế đến nhà ăn là được.
Thư Thụy Chi ở lại để chuẩn bị một chút đồ ăn cho hai người, tiện thể trông chừng, sợ đám chiến hữu của Bùi Từ làm ồn ào không dứt.
Có phu nhân của thủ trưởng ở đây, Tống Vệ Dân và mấy người kia cũng không dám quá mức làm càn.
Tuy nhiên, trước khi rời đi, họ vẫn lén dặn dò, “Lão Bùi, tiệc rượu giữa trưa đừng đến muộn đấy nhé! Hôm nay anh em chúng tôi phải uống một trận thật đã.”
Mấy người này chính là những người đã đi cùng Bùi Từ đến Dung Thành năm xưa. Đến tận bây giờ, họ mới hiểu ra mình đã bị Bùi đại đội trưởng của mình lừa thê thảm đến mức nào. Vì thế, tất cả sự bất mãn đều tính xả hết vào ngày hôm nay.
Nhìn bóng lưng mấy người khuất dần, Phương Tri Ý chợt nhớ đến nhiệm vụ bay thử sau Tết của Bùi Từ. Cô vội nghiêng người, hạ giọng dặn dò:
“Lát nữa ăn cơm, em sẽ giúp anh đỡ rượu. Anh đừng uống nhiều, say một lần cũng ảnh hưởng không ít đến cơ thể, lỡ ra còn ảnh hưởng tới nhiệm vụ.”
Sau Tết chính là giai đoạn thử nghiệm cuối cùng, không còn đơn thuần là bay thử nữa, mà là những thao tác kỹ thuật khó trên không. Cơ thể chỉ cần sơ suất một chút thôi cũng có thể xảy ra chuyện.
Thư Thụy Chi vừa rồi cũng nghe Tống Vệ Dân nhắc qua, nghĩ đến chuyện chị em mình đã dặn dò, bà bèn chen vào, giọng chắc nịch:
“Hai đứa cứ yên tâm, dì đã dặn chú Thái rồi. Hôm nay không ai được chuốc rượu Bùi Từ đâu, tuyệt đối không làm lỡ chuyện động phòng của hai đứa!”
Thư Thụy Chi vốn là bác sĩ, quen tính thẳng thắn, có gì nói nấy.
Ai ngờ câu vừa dứt, cả Phương Tri Ý lẫn Bùi Từ đều đồng loạt đỏ mặt.
Hai người không nói gì, Thư Thụy Chi cũng không tiếp tục, “Hai đứa cứ ở trong phòng nghỉ ngơi một lát, dì đi chuẩn bị chút đồ ăn cho hai đứa. Lát nữa ăn xong rồi đến nhà ăn bên kia tiếp đãi khách nhé.” Nói xong, bà vội vàng đi vào bếp, để lại hai người họ nhìn nhau.
“Vừa rồi…” Phương Tri Ý muốn giải thích, ý của cô không phải như vậy, dù sao điều này cũng quá ảnh hưởng đến hình tượng “tiểu tiên nữ” của cô.
Nhưng lời chưa nói hết, Bùi Từ đã nhanh chóng nói, “Vợ ơi, anh bảo đảm sẽ không làm lỡ chính sự buổi tối đâu!”
Phương Tri Ý: “...”
Cái từ “buổi tối” có nhất thiết phải nhấn mạnh thế không hả?!
Phương Tri Ý không để ý đến Bùi Từ nữa, chủ yếu là vì cô đã bị trang trí của căn phòng tân hôn thu hút. Khi hai người mang đồ đạc đến, căn phòng vẫn còn trống trải, nhưng chỉ sau một đêm, mẹ cô đã trang hoàng lại vô cùng đẹp mắt.
À, ra đây chính là phòng tân hôn.
Chăn đệm đều được thay mới hoàn toàn, đỏ rực một màu, ánh lên vẻ hân hoan của thời đại. Lụa đỏ bóng bẩy, trên đó thêu hoa mẫu đơn kiêu sa, lật mặt trong lại là lớp cotton trắng muốt, mềm mại và ấm áp. Vừa hợp mắt, vừa tiện dụng.
Ngôi nhà này vốn trước kia đã có người ở, nhưng mẹ chồng cô kiên quyết bắt thay hết mọi thứ, từ bàn ghế, tủ giường đến chậu nước, ấm trà. Tất cả đều đặt làm mới, nghe nói kiểu dáng còn mô phỏng theo những mẫu thịnh hành ở Bắc Kinh, do chính tay một thợ mộc lành nghề đóng.
Ngoài chữ “hỷ” đỏ chót dán trên đầu giường, thì tủ, gương, khung cửa sổ… chỗ nào cũng thấy, rực rỡ đến hoa cả mắt.
Trên chiếc tủ nhỏ cạnh giường, còn đặt thêm một chiếc radio. Ban đầu, Bùi Từ từng định mua cả tivi từ trung tâm thương mại Bắc Kinh đem về, nhưng Phương Tri Ý đã cương quyết từ chối. Cô nghĩ, tivi bây giờ chỉ có vài kênh, chẳng có gì để xem, trong khi radio đã quá đủ. Đài phát thanh thời này phong phú: tin tức, ca nhạc, kịch truyền thanh… có thể nghe cả ngày, vừa rẻ vừa tiện để giết thời gian.
Chiếc radio ấy cũng được dán một chữ “hỷ” nhỏ, bên cạnh là chậu rửa mặt tráng men mới tinh, cùng bộ tách trà men trắng còn thơm mùi lò nung.
Sắc đỏ tràn ngập khắp nơi, dường như cố tình nhắc nhở họ: từ hôm nay, hai người đã thực sự là vợ chồng, đã trở thành một gia đình đúng nghĩa.
“Vợ ơi, chúng ta có nhà rồi.” Bùi Từ cảm thấy dù chưa uống rượu, anh đã bắt đầu say. Nhìn vợ hết ngắm cái này lại sờ cái kia trong phòng tân hôn, lòng anh dâng tràn một niềm hạnh phúc giản đơn mà mãnh liệt. Anh bước đến ôm chặt cô vào lòng, cằm khẽ tựa lên vai cô, chỉ mong khoảnh khắc này ngưng đọng mãi mãi.
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Đánh giá:
Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Story
Chương 305
10.0/10 từ 31 lượt.