Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 304
33@-
Đến khi chính thức bước vào cổng nhà họ Phương đã gần bảy giờ. Lý Đoan Ngọc đi ra ngoài đón con rể, còn Thái Văn Quân thì ở lại trong phòng chờ cùng Phương Tri Ý.
Nghe thấy tiếng huyên náo từ ngoài phòng khách, Thái Văn Quân liền hỏi, “Dạng Dạng có hồi hộp không?”
Tối qua, khi mất ngủ, Phương Tri Ý đã nghĩ rất nhiều chuyện. Nhưng lúc này, cô lại bình tĩnh lắc đầu, “Không hồi hộp ạ.”
Lúc này, Tri Thư và Tri Lễ từ bên ngoài đi vào. Vừa thấy cô em gái đã chuẩn bị xong, cả hai liền đứng chắn trước mặt, chờ Bùi Từ vào đón người.
Phương Tri Ý nhìn hai ông anh, cô không hồi hộp, nhưng e là có người sắp phải hồi hộp rồi.
Quả nhiên, Bùi Từ trong tiếng chúc mừng của mọi người đã bước vào phòng Phương Tri Ý. Vừa vào cửa, anh đã thấy hai ông anh vợ đang đứng chắn trước mặt vợ mình, vội vàng chào hỏi, “Anh Tri Thư, anh Tri Lễ, em đến đón Dạng Dạng.”
Vì Bùi Từ đã chuẩn bị từ trước, những người đứng xem bên ngoài đã được phát kẹo mừng, còn bạn bè thân thiết và người thân thì anh đã phát bao lì xì. Thế nên, vừa mở miệng, một đám người đã ồn ào giục anh mau vào gặp cô dâu.
Tri Thư vẫn bình thản, gật đầu coi như chấp nhận tiếng “anh” vợ của Bùi Từ, rồi nghiêng người tránh ra. Tri Lễ liếc Bùi Từ một cái, bản thân anh là không muốn, nhưng há miệng mắc quai, dù sao cũng phải dựa vào Bùi Từ làm quân sư quạt mo anh mới theo đuổi được Ngư Ngư, nên cũng chẳng có mặt mũi để cản. Dĩ nhiên, anh không quên dặn dò một câu, “Bùi Từ, từ nay về sau phải đối xử tốt với Dạng Dạng của chúng tôi. Nếu dám bắt nạt nó, tôi không tha cho cậu đâu.”
Bùi Từ lập tức cười đáp, “Anh Tri Lễ yên tâm.”
Chú rể đã nói như vậy thì Tri Lễ còn lí do gì mà không nhường đường nữa. Anh cùng anh cả đứng sang một bên.
Lúc này, Phương Tri Ý mới nhìn rõ Bùi Từ. Anh khoác trên mình bộ quân phục mới tinh, vóc dáng vẫn cao lớn, soái khí. Chỉ là, trước ngực anh lại treo một bông hoa hồng to như vậy, ở trên bộ quân phục thẳng thớm trông vô cùng nổi bật.
Cô thấy dáng vẻ này của anh có chút buồn cười, không nhịn được mà bật cười. Mọi người thấy vậy lại nghĩ nhầm là cô dâu thấy chú rể nên vui mừng, tiếng hò reo lại càng sôi nổi hơn.
Ngay lập tức, Phương Tri Ý thấy ngại, vội liếc Bùi Từ một cái. Anh như nhận được tín hiệu, bước nhanh đến trước mặt cô và chìa tay ra, “Vợ ơi, anh đến đón em đây.”
Giọng nói của anh vang dội, hào sảng, cứ như đang đứng trên đài danh dự để báo cáo vậy. Lần này, tất cả mọi người trong sân của khu nhà đều bị giọng nói của anh thu hút.
“Ôi chao, giọng Bùi đại đội trưởng vang dội thật đấy, sợ là cách hai dặm cũng nghe thấy được.”
“Vang dội là phải rồi, đây là cưới vợ mà.”
“Này, cô dâu còn chưa đồng ý mà Bùi đại đội trưởng đã gọi là vợ ơi rồi, gấp gáp thế cơ à?”
Phương Tri Ý ngẩng đầu nhìn thấy tai Bùi Từ đỏ bừng, biết các chị các cô ở khu nhà trêu chọc rất ác, cô nhanh chóng đưa tay nắm lấy tay anh.
Mắt Bùi Từ lập tức sáng lên, sau đó anh nắm lấy tay Phương Tri Ý và đung đưa trước mặt mọi người, “Vợ em đã đồng ý rồi!”
Lời nói này khiến mọi người bật cười. Ngay cả Phương Tri Ý cũng thấy nóng bừng mặt, trừng mắt nhìn Bùi Từ một cái.
Bùi Từ khẽ thì thầm, “Xin lỗi vợ, anh quá phấn khích.” Vì anh mà cô cũng phải ngại lây.
Người này nhận lỗi cũng nhanh thật. Mọi người cũng chỉ là trêu đùa cho vui thôi, thấy chú rể đã nắm được tay cô dâu thì cũng vui vẻ nhường đường.
Ban đầu Bùi Từ định bế hoặc cõng Phương Tri Ý về nhà mới, vì mấy ngày nay tuyết rơi dày quá, không thể lái xe vòng quanh căn cứ được.
Nhưng Phương Tri Ý từ chối. Không phải vì cô sợ Bùi Từ mệt, anh bế cô đi một vòng cũng không phải vấn đề, mà là cô muốn được tay trong tay cùng anh đi bộ.
Khu nhà này là nơi thân thuộc nhất với họ, nhưng họ chưa từng một lần nắm tay đi bộ như vậy.
Phương Tri Ý vẫn có chút lãng mạn. Lúc yêu đương chưa kịp làm, vậy thì để lúc kết hôn vậy.
Nguyên bản vốn đã gần Tết, khu nhà càng thêm náo nhiệt. Đón được cô dâu đã gần tám giờ sáng, ở biên cương trời còn chưa sáng hẳn, mỗi nhà đều bật đèn ở hiên, mọi người nương theo ánh sáng tờ mờ để tiễn cặp đôi này.
Lũ trẻ cũng chạy theo sau, vì được phát kẹo mừng nên miệng chúng cứ tíu tít không ngừng.
Đi một lúc, cuối cùng cũng đến nhà mới. Thái Thiệu Hoài và Thư Thụy Chi đã đợi sẵn ở cửa. Vừa thấy hai người, họ đã nóng lòng lấy bao lì xì đã chuẩn bị sẵn ra, nhét vào tay Phương Tri Ý.
“Cảm ơn chú Thái, cảm ơn dì Thư.”
“Cái này không phải của chúng tôi chuẩn bị đâu, mà là của Thủ trưởng Bùi và Bộ trưởng Tống đấy.” Mặc dù họ cũng có thêm vào một ít, nhưng dù sao cũng là cho bọn trẻ, nên không quan trọng ai cho gì.
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Đến khi chính thức bước vào cổng nhà họ Phương đã gần bảy giờ. Lý Đoan Ngọc đi ra ngoài đón con rể, còn Thái Văn Quân thì ở lại trong phòng chờ cùng Phương Tri Ý.
Nghe thấy tiếng huyên náo từ ngoài phòng khách, Thái Văn Quân liền hỏi, “Dạng Dạng có hồi hộp không?”
Tối qua, khi mất ngủ, Phương Tri Ý đã nghĩ rất nhiều chuyện. Nhưng lúc này, cô lại bình tĩnh lắc đầu, “Không hồi hộp ạ.”
Lúc này, Tri Thư và Tri Lễ từ bên ngoài đi vào. Vừa thấy cô em gái đã chuẩn bị xong, cả hai liền đứng chắn trước mặt, chờ Bùi Từ vào đón người.
Phương Tri Ý nhìn hai ông anh, cô không hồi hộp, nhưng e là có người sắp phải hồi hộp rồi.
Quả nhiên, Bùi Từ trong tiếng chúc mừng của mọi người đã bước vào phòng Phương Tri Ý. Vừa vào cửa, anh đã thấy hai ông anh vợ đang đứng chắn trước mặt vợ mình, vội vàng chào hỏi, “Anh Tri Thư, anh Tri Lễ, em đến đón Dạng Dạng.”
Vì Bùi Từ đã chuẩn bị từ trước, những người đứng xem bên ngoài đã được phát kẹo mừng, còn bạn bè thân thiết và người thân thì anh đã phát bao lì xì. Thế nên, vừa mở miệng, một đám người đã ồn ào giục anh mau vào gặp cô dâu.
Tri Thư vẫn bình thản, gật đầu coi như chấp nhận tiếng “anh” vợ của Bùi Từ, rồi nghiêng người tránh ra. Tri Lễ liếc Bùi Từ một cái, bản thân anh là không muốn, nhưng há miệng mắc quai, dù sao cũng phải dựa vào Bùi Từ làm quân sư quạt mo anh mới theo đuổi được Ngư Ngư, nên cũng chẳng có mặt mũi để cản. Dĩ nhiên, anh không quên dặn dò một câu, “Bùi Từ, từ nay về sau phải đối xử tốt với Dạng Dạng của chúng tôi. Nếu dám bắt nạt nó, tôi không tha cho cậu đâu.”
Bùi Từ lập tức cười đáp, “Anh Tri Lễ yên tâm.”
Chú rể đã nói như vậy thì Tri Lễ còn lí do gì mà không nhường đường nữa. Anh cùng anh cả đứng sang một bên.
Lúc này, Phương Tri Ý mới nhìn rõ Bùi Từ. Anh khoác trên mình bộ quân phục mới tinh, vóc dáng vẫn cao lớn, soái khí. Chỉ là, trước ngực anh lại treo một bông hoa hồng to như vậy, ở trên bộ quân phục thẳng thớm trông vô cùng nổi bật.
Cô thấy dáng vẻ này của anh có chút buồn cười, không nhịn được mà bật cười. Mọi người thấy vậy lại nghĩ nhầm là cô dâu thấy chú rể nên vui mừng, tiếng hò reo lại càng sôi nổi hơn.
Ngay lập tức, Phương Tri Ý thấy ngại, vội liếc Bùi Từ một cái. Anh như nhận được tín hiệu, bước nhanh đến trước mặt cô và chìa tay ra, “Vợ ơi, anh đến đón em đây.”
Giọng nói của anh vang dội, hào sảng, cứ như đang đứng trên đài danh dự để báo cáo vậy. Lần này, tất cả mọi người trong sân của khu nhà đều bị giọng nói của anh thu hút.
“Ôi chao, giọng Bùi đại đội trưởng vang dội thật đấy, sợ là cách hai dặm cũng nghe thấy được.”
“Vang dội là phải rồi, đây là cưới vợ mà.”
“Này, cô dâu còn chưa đồng ý mà Bùi đại đội trưởng đã gọi là vợ ơi rồi, gấp gáp thế cơ à?”
Phương Tri Ý ngẩng đầu nhìn thấy tai Bùi Từ đỏ bừng, biết các chị các cô ở khu nhà trêu chọc rất ác, cô nhanh chóng đưa tay nắm lấy tay anh.
Mắt Bùi Từ lập tức sáng lên, sau đó anh nắm lấy tay Phương Tri Ý và đung đưa trước mặt mọi người, “Vợ em đã đồng ý rồi!”
Lời nói này khiến mọi người bật cười. Ngay cả Phương Tri Ý cũng thấy nóng bừng mặt, trừng mắt nhìn Bùi Từ một cái.
Bùi Từ khẽ thì thầm, “Xin lỗi vợ, anh quá phấn khích.” Vì anh mà cô cũng phải ngại lây.
Người này nhận lỗi cũng nhanh thật. Mọi người cũng chỉ là trêu đùa cho vui thôi, thấy chú rể đã nắm được tay cô dâu thì cũng vui vẻ nhường đường.
Ban đầu Bùi Từ định bế hoặc cõng Phương Tri Ý về nhà mới, vì mấy ngày nay tuyết rơi dày quá, không thể lái xe vòng quanh căn cứ được.
Nhưng Phương Tri Ý từ chối. Không phải vì cô sợ Bùi Từ mệt, anh bế cô đi một vòng cũng không phải vấn đề, mà là cô muốn được tay trong tay cùng anh đi bộ.
Khu nhà này là nơi thân thuộc nhất với họ, nhưng họ chưa từng một lần nắm tay đi bộ như vậy.
Phương Tri Ý vẫn có chút lãng mạn. Lúc yêu đương chưa kịp làm, vậy thì để lúc kết hôn vậy.
Nguyên bản vốn đã gần Tết, khu nhà càng thêm náo nhiệt. Đón được cô dâu đã gần tám giờ sáng, ở biên cương trời còn chưa sáng hẳn, mỗi nhà đều bật đèn ở hiên, mọi người nương theo ánh sáng tờ mờ để tiễn cặp đôi này.
Lũ trẻ cũng chạy theo sau, vì được phát kẹo mừng nên miệng chúng cứ tíu tít không ngừng.
Đi một lúc, cuối cùng cũng đến nhà mới. Thái Thiệu Hoài và Thư Thụy Chi đã đợi sẵn ở cửa. Vừa thấy hai người, họ đã nóng lòng lấy bao lì xì đã chuẩn bị sẵn ra, nhét vào tay Phương Tri Ý.
“Cảm ơn chú Thái, cảm ơn dì Thư.”
“Cái này không phải của chúng tôi chuẩn bị đâu, mà là của Thủ trưởng Bùi và Bộ trưởng Tống đấy.” Mặc dù họ cũng có thêm vào một ít, nhưng dù sao cũng là cho bọn trẻ, nên không quan trọng ai cho gì.
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Đánh giá:
Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Story
Chương 304
10.0/10 từ 31 lượt.