Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 275
19@-
Quay lại chuyện chiến cơ nhập khẩu — do bị các nước phong tỏa công nghệ nghiêm ngặt, hiện tại nhiều căn cứ của chúng ta vẫn phải sử dụng các loại chiến cơ thế hệ hai và ba đã cũ.
Trong khi đó, ở cùng một khu vực tác chiến, đối phương đã trang bị chiến cơ thế hệ ba tiên tiến, thậm chí đang chuyển sang thế hệ bốn. Với hiệu suất cao hơn, họ chỉ cần duy trì khoảng một nghìn chiếc là đã đủ để kiểm soát bầu trời. Còn chúng ta, với đội hình phần lớn là thế hệ hai và ba cũ kỹ, buộc phải duy trì lực lượng gấp đôi, thậm chí hơn, mới có thể tạm thời cân bằng thế trận.
Cũng chính vì thế mà mỗi khi nhắc đến, mấy vị viện trưởng lại cảm thấy bức bối khó nói thành lời. Không chỉ lãnh đạo viện nghiên cứu thấy ấm ức, mà ngay cả phi công cũng cùng chung tâm trạng — ấm ức thì thôi, đằng này nhiều người còn phải trả giá bằng chính mạng sống. Thế nhưng, bi kịch hơn cả là sau những trận tổn thất, các nước bên ngoài lại xuyên tạc tình hình, đưa tin mỉa mai trên báo chí, lấy đó làm trò cười.
Chính vì vậy, lần thử nghiệm bay này — lần đầu tiên chiến cơ do chúng ta tự cải tiến và chế tạo được đưa vào bay thử — đã trở thành một sự kiện có ý nghĩa đặc biệt. Nó nhận được sự quan tâm từ trên xuống dưới, không chỉ vì yếu tố kỹ thuật, mà còn vì nó mang theo kỳ vọng rửa đi nỗi nhục bị cười chê, chứng minh rằng ngành hàng không quân sự của chúng ta có thể tự đứng trên đôi chân mình.
“Dạng Dạng, em biết vì sao khi ra trận, dù gặp tình huống khẩn cấp, bọn anh vẫn cố bám lấy buồng lái đến giây cuối cùng không?” Bùi Từ chậm rãi nói, ánh mắt nghiêm nghị. “Bởi vì chiến cơ không chỉ là của riêng phi công, mà còn là tâm huyết của hàng trăm, hàng ngàn kỹ sư, thợ máy, nhà nghiên cứu. Nếu chỉ cần gặp sự cố là lập tức kéo cần nhảy dù, để máy bay rơi nát, thì không chỉ quốc gia chịu thiệt hại. Điều đau lòng hơn là tất cả công sức, trí tuệ, đêm trắng của các anh chị em trong phòng thiết kế, xưởng chế tạo… đều sẽ hóa thành số không. Nhưng nếu bọn anh liều mình giữ máy bay về được, dù chỉ là một khung sắt hỏng, thì vẫn có thể đem lại cho các em rất nhiều dữ liệu quý giá, để tiếp tục cải tiến, để máy bay sau tốt hơn máy bay trước.”
Anh dừng một chút, giọng trầm xuống: “Ai cũng mong có một ngày, chúng ta không còn bị chèn ép, bị khinh thường… mà có thể đường hoàng làm chủ bầu trời.”
Giây phút này, Bùi Từ nhìn thẳng vào cô gái nhỏ, không phải để tìm kiếm sự an ủi, mà để trao gửi lòng tin tuyệt đối dành cho một người làm công tác nghiên cứu như cô. Chính nhờ có những người như cô, phi công mới có thể kiên cường bước ra bầu trời, giữ vững khí thế không lùi bước.
Quốc gia muốn trở thành cường quốc thật sự, phải dựa vào sức mạnh từ cả chiến trường lẫn hậu phương. Họ, những người lính trên không, không ngại hy sinh, nhưng sợ nhất là cái chết vô nghĩa, cái chết không để lại dấu ấn cho tương lai.
Phương Tri Ý xoa ngực Bùi Từ. Nơi đó cất giấu một trái tim rực lửa, nó không chỉ đập vì bản thân anh, mà còn vì đất nước này, vì dân tộc này.
Cũng như biết bao phi công khác, họ dùng cả thanh xuân và nhiệt huyết làm mồi lửa cho khoa học kỹ thuật tiến bộ, đồng thời lấy thân mình làm tấm khiên bảo vệ từng tấc đất thiêng liêng của tổ quốc.
Nghe cô gái nhỏ nói, Bùi Từ vươn một tay khác, đặt lên mu bàn tay cô, anh có thể nghe tiếng trái tim mình đập vang lên từng nhịp, toàn thân như được khoác lên một lớp áo giáp kiên cố, những lời này của cô mang đến cho anh một sự tự tin và cảm giác an tâm chưa từng có.
“Bùi đại đội trưởng này, ngày mai bay thử nghiệm, anh đừng lo lắng nhé. Em sẽ ở dưới mặt đất chờ anh trở về.”
Bùi Từ lắc đầu: “Anh không lo.”
“Tại sao?” Phương Tri Ý hỏi, giọng đầy tò mò.
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Khi trình độ thiết kế và công nghệ chế tạo chiến cơ của chúng ta dần được nâng cao, các yêu cầu về chiều cao phi công cũng sẽ từng bước được nới lỏng. Tuy nhiên, điều này chủ yếu áp dụng cho máy b** ch**n đ**; còn với các loại máy bay vận tải, tuần thám hoặc trực thăng, yêu cầu về hình thể phi công vẫn giữ nguyên, vì kết cấu khoang điều khiển của chúng ít thay đổi.
Quay lại chuyện chiến cơ nhập khẩu — do bị các nước phong tỏa công nghệ nghiêm ngặt, hiện tại nhiều căn cứ của chúng ta vẫn phải sử dụng các loại chiến cơ thế hệ hai và ba đã cũ.
Trong khi đó, ở cùng một khu vực tác chiến, đối phương đã trang bị chiến cơ thế hệ ba tiên tiến, thậm chí đang chuyển sang thế hệ bốn. Với hiệu suất cao hơn, họ chỉ cần duy trì khoảng một nghìn chiếc là đã đủ để kiểm soát bầu trời. Còn chúng ta, với đội hình phần lớn là thế hệ hai và ba cũ kỹ, buộc phải duy trì lực lượng gấp đôi, thậm chí hơn, mới có thể tạm thời cân bằng thế trận.
Cũng chính vì thế mà mỗi khi nhắc đến, mấy vị viện trưởng lại cảm thấy bức bối khó nói thành lời. Không chỉ lãnh đạo viện nghiên cứu thấy ấm ức, mà ngay cả phi công cũng cùng chung tâm trạng — ấm ức thì thôi, đằng này nhiều người còn phải trả giá bằng chính mạng sống. Thế nhưng, bi kịch hơn cả là sau những trận tổn thất, các nước bên ngoài lại xuyên tạc tình hình, đưa tin mỉa mai trên báo chí, lấy đó làm trò cười.
Chính vì vậy, lần thử nghiệm bay này — lần đầu tiên chiến cơ do chúng ta tự cải tiến và chế tạo được đưa vào bay thử — đã trở thành một sự kiện có ý nghĩa đặc biệt. Nó nhận được sự quan tâm từ trên xuống dưới, không chỉ vì yếu tố kỹ thuật, mà còn vì nó mang theo kỳ vọng rửa đi nỗi nhục bị cười chê, chứng minh rằng ngành hàng không quân sự của chúng ta có thể tự đứng trên đôi chân mình.
“Dạng Dạng, em biết vì sao khi ra trận, dù gặp tình huống khẩn cấp, bọn anh vẫn cố bám lấy buồng lái đến giây cuối cùng không?” Bùi Từ chậm rãi nói, ánh mắt nghiêm nghị. “Bởi vì chiến cơ không chỉ là của riêng phi công, mà còn là tâm huyết của hàng trăm, hàng ngàn kỹ sư, thợ máy, nhà nghiên cứu. Nếu chỉ cần gặp sự cố là lập tức kéo cần nhảy dù, để máy bay rơi nát, thì không chỉ quốc gia chịu thiệt hại. Điều đau lòng hơn là tất cả công sức, trí tuệ, đêm trắng của các anh chị em trong phòng thiết kế, xưởng chế tạo… đều sẽ hóa thành số không. Nhưng nếu bọn anh liều mình giữ máy bay về được, dù chỉ là một khung sắt hỏng, thì vẫn có thể đem lại cho các em rất nhiều dữ liệu quý giá, để tiếp tục cải tiến, để máy bay sau tốt hơn máy bay trước.”
Anh dừng một chút, giọng trầm xuống: “Ai cũng mong có một ngày, chúng ta không còn bị chèn ép, bị khinh thường… mà có thể đường hoàng làm chủ bầu trời.”
Giây phút này, Bùi Từ nhìn thẳng vào cô gái nhỏ, không phải để tìm kiếm sự an ủi, mà để trao gửi lòng tin tuyệt đối dành cho một người làm công tác nghiên cứu như cô. Chính nhờ có những người như cô, phi công mới có thể kiên cường bước ra bầu trời, giữ vững khí thế không lùi bước.
Quốc gia muốn trở thành cường quốc thật sự, phải dựa vào sức mạnh từ cả chiến trường lẫn hậu phương. Họ, những người lính trên không, không ngại hy sinh, nhưng sợ nhất là cái chết vô nghĩa, cái chết không để lại dấu ấn cho tương lai.
Phương Tri Ý xoa ngực Bùi Từ. Nơi đó cất giấu một trái tim rực lửa, nó không chỉ đập vì bản thân anh, mà còn vì đất nước này, vì dân tộc này.
Cũng như biết bao phi công khác, họ dùng cả thanh xuân và nhiệt huyết làm mồi lửa cho khoa học kỹ thuật tiến bộ, đồng thời lấy thân mình làm tấm khiên bảo vệ từng tấc đất thiêng liêng của tổ quốc.
Nghe cô gái nhỏ nói, Bùi Từ vươn một tay khác, đặt lên mu bàn tay cô, anh có thể nghe tiếng trái tim mình đập vang lên từng nhịp, toàn thân như được khoác lên một lớp áo giáp kiên cố, những lời này của cô mang đến cho anh một sự tự tin và cảm giác an tâm chưa từng có.
“Bùi đại đội trưởng này, ngày mai bay thử nghiệm, anh đừng lo lắng nhé. Em sẽ ở dưới mặt đất chờ anh trở về.”
Bùi Từ lắc đầu: “Anh không lo.”
“Tại sao?” Phương Tri Ý hỏi, giọng đầy tò mò.
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Đánh giá:
Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Story
Chương 275
10.0/10 từ 31 lượt.