Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 274
27@-
Không chỉ các nhà nghiên cứu, đội ngũ kỹ sư lắp ráp cũng phải có mặt, bám sát từng con số truyền về từ khoang lái, làm nền tảng cho mọi lần nâng cấp sau này. Điều kiện khắc nghiệt đến đâu cũng không thể làm chùn bước.
Chiều hôm đó, sau khi nghỉ ngơi chốc lát, toàn đội bước vào cuộc họp khẩn. Chuyến bay thử đầu tiên được ấn định vào đúng trưa mai. Nhiệm vụ lần này là kiểm tra độ rung trong điều kiện môi trường thực tế, nên đội khí tượng đã tính toán từng chi tiết để chọn ra khung giờ lý tưởng nhất.
Bùi Từ, với cương vị phi công thử nghiệm, có một cuộc họp riêng với đội thiết kế và các kỹ sư lắp ráp. Bữa tối của họ cũng diễn ra ngay tại căn phòng cấp bốn nóng hầm hập, nơi vừa kết thúc buổi thảo luận.
Thế nhưng, không một lời than vãn vang lên. Ai cũng hiểu, nếu chuyến bay thử thành công, đó sẽ là bước tiến lớn đưa chúng ta đến gần hơn mục tiêu — tự mình thiết kế và chế tạo máy b** ch**n đ**, không còn phụ thuộc vào bất kỳ ai.
Cuộc họp vừa kết thúc, thủ trưởng căn cứ lập tức cho Bùi Từ và Phương Tri Ý về nghỉ sớm. Phi công và tổng thiết kế sư của chuyến bay thử ngày mai đều cần giữ trạng thái tốt nhất — đặc biệt là Bùi Từ, người sẽ lần đầu tiên đưa chiếc máy b** ch**n đ** do chính Phương Tri Ý thiết kế bay lên bầu trời.
Dù đã đính hôn, nhưng Phương Tri Ý và Bùi Từ vẫn chưa thành vợ chồng, cũng chưa từng ở chung. Phòng của họ chỉ đơn giản là nằm cạnh nhau, trong cùng một dãy nhà cấp bốn cũ kỹ.
Bùi Từ đưa cô về trước, cẩn thận cắm điện, bật quạt lên mức lớn nhất. Làn gió nóng hổi trong phòng dần bị xua đi, thay vào đó là hơi mát nhè nhẹ.
Phương Tri Ý ngồi một bên, lặng lẽ nhìn Bùi Từ bận rộn lo liệu cho mình. Nhân tiện, cô lật giở tập báo cáo bay vừa xin được từ căn cứ trong ngày — tài liệu ghi lại dữ liệu của rất nhiều chuyến bay thử máy b** ch**n đ**.
Phần lớn những chiếc máy bay này đều là hàng cũ được mua từ nước ngoài. Dữ liệu truyền về từ chúng có giá trị rất lớn đối với công tác nghiên cứu, vì vậy cô đã đặc biệt xin một bản để xem xét.
Thực ra, Phương Tri Ý không nắm rõ tình trạng cụ thể của các chiến cơ hiện có, bởi mọi thông số kỹ thuật quan trọng đều được bảo mật nghiêm ngặt. Những dữ liệu mà cô có trong tay hôm nay đều là kết quả của quá trình phối hợp giữa các nhà nghiên cứu và phi công bay thử, chắt lọc từ từng đoạn thông tin truyền về trong mỗi chuyến bay.
Thấy Bùi Từ đã xong việc, Phương Tri Ý liền vẫy tay gọi anh lại. Được đối tượng “triệu hồi”, Bùi Từ lập tức cầm một cây quạt tay bước nhanh về phía cô, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Vừa quạt gió cho cô, anh vừa hỏi:
Phương Tri Ý chống một tay lên má, nghiêng đầu nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh:
“Bùi Từ, anh có hiểu nhiều về các mẫu chiến cơ thế hệ hai, thế hệ ba hiện tại không?”
Từ trước đến nay, cô vẫn luôn vùi đầu vào việc chỉnh sửa, hoàn thiện bản thiết kế của mình, tìm mọi cách cải tiến kỹ thuật hiện có, nhưng lại ít khi để tâm đến tình hình bên ngoài.
Cô chỉ biết rằng, chiếc chiến cơ anh hai lái thử lúc trước vốn được coi là tiên tiến nhất trong nhóm chiến cơ thế hệ ba hiện tại. Thế nhưng, sau khi Phương Tri Ý tự mình đánh giá sơ bộ, kết quả lại không mấy khả quan.
Nếu thời gian tới, họ có thể giải quyết được các vấn đề kỹ thuật từng gặp phải và phá vỡ giới hạn về vật liệu mới, thì rất có khả năng sẽ tận dụng được ưu thế của chiến cơ thế hệ bốn để rút ngắn khoảng cách, thậm chí tiến nhanh tới trình độ thế hệ năm.
Dĩ nhiên, đó chắc chắn sẽ là một quá trình dài hơi. Dù là một phi công thử nghiệm, để có thể tham gia vào giai đoạn thực sự, cũng cần trải qua nhiều năm tích lũy kinh nghiệm. Nhưng điều đó… hoàn toàn xứng đáng để theo đuổi.
Phương Tri Ý không biết kế hoạch này sẽ cần bao nhiêu năm mới có thể thành công, nhưng một khi ý tưởng ấy đã hình thành, nó lập tức trở thành nguồn động lực mạnh mẽ cho bất kỳ nhà nghiên cứu nào.
Bùi Từ nghe xong liền chia sẻ toàn bộ những gì mình biết về tình hình hiện tại.
Không thể không nói, sự ấm ức của mọi người đều có lý do.
Từ khi tốt nghiệp học viện, Bùi Từ đã lái qua nhiều loại chiến cơ nhập khẩu.
Chính vì vậy, chiều cao vượt chuẩn của anh trở thành lợi thế lớn trong tuyển chọn — thời ấy, khoang lái của chiến cơ nước ngoài thường được thiết kế theo kích thước phi công của họ, với yêu cầu chiều cao lý tưởng khoảng 1m70 đến 1m90 để đảm bảo tầm nhìn, thao tác và khả năng chịu tải gia tốc G.
Về sau, khi chúng ta bắt tay vào tự sản xuất máy b** ch**n đ**, thiết kế khoang lái mới dần điều chỉnh để phù hợp hơn với thể hình phi công trong nước, đặc biệt ưu tiên cho những người cao dưới 1m75. Điều này giúp mở rộng nguồn nhân lực phi công, đồng thời tối ưu hóa không gian và giảm khối lượng máy bay. Đây là yếu tố cực kỳ quan trọng với trình độ công nghệ và vật liệu hạn chế hiện nay.
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Không chỉ các nhà nghiên cứu, đội ngũ kỹ sư lắp ráp cũng phải có mặt, bám sát từng con số truyền về từ khoang lái, làm nền tảng cho mọi lần nâng cấp sau này. Điều kiện khắc nghiệt đến đâu cũng không thể làm chùn bước.
Chiều hôm đó, sau khi nghỉ ngơi chốc lát, toàn đội bước vào cuộc họp khẩn. Chuyến bay thử đầu tiên được ấn định vào đúng trưa mai. Nhiệm vụ lần này là kiểm tra độ rung trong điều kiện môi trường thực tế, nên đội khí tượng đã tính toán từng chi tiết để chọn ra khung giờ lý tưởng nhất.
Bùi Từ, với cương vị phi công thử nghiệm, có một cuộc họp riêng với đội thiết kế và các kỹ sư lắp ráp. Bữa tối của họ cũng diễn ra ngay tại căn phòng cấp bốn nóng hầm hập, nơi vừa kết thúc buổi thảo luận.
Thế nhưng, không một lời than vãn vang lên. Ai cũng hiểu, nếu chuyến bay thử thành công, đó sẽ là bước tiến lớn đưa chúng ta đến gần hơn mục tiêu — tự mình thiết kế và chế tạo máy b** ch**n đ**, không còn phụ thuộc vào bất kỳ ai.
Cuộc họp vừa kết thúc, thủ trưởng căn cứ lập tức cho Bùi Từ và Phương Tri Ý về nghỉ sớm. Phi công và tổng thiết kế sư của chuyến bay thử ngày mai đều cần giữ trạng thái tốt nhất — đặc biệt là Bùi Từ, người sẽ lần đầu tiên đưa chiếc máy b** ch**n đ** do chính Phương Tri Ý thiết kế bay lên bầu trời.
Dù đã đính hôn, nhưng Phương Tri Ý và Bùi Từ vẫn chưa thành vợ chồng, cũng chưa từng ở chung. Phòng của họ chỉ đơn giản là nằm cạnh nhau, trong cùng một dãy nhà cấp bốn cũ kỹ.
Bùi Từ đưa cô về trước, cẩn thận cắm điện, bật quạt lên mức lớn nhất. Làn gió nóng hổi trong phòng dần bị xua đi, thay vào đó là hơi mát nhè nhẹ.
Phương Tri Ý ngồi một bên, lặng lẽ nhìn Bùi Từ bận rộn lo liệu cho mình. Nhân tiện, cô lật giở tập báo cáo bay vừa xin được từ căn cứ trong ngày — tài liệu ghi lại dữ liệu của rất nhiều chuyến bay thử máy b** ch**n đ**.
Phần lớn những chiếc máy bay này đều là hàng cũ được mua từ nước ngoài. Dữ liệu truyền về từ chúng có giá trị rất lớn đối với công tác nghiên cứu, vì vậy cô đã đặc biệt xin một bản để xem xét.
Thực ra, Phương Tri Ý không nắm rõ tình trạng cụ thể của các chiến cơ hiện có, bởi mọi thông số kỹ thuật quan trọng đều được bảo mật nghiêm ngặt. Những dữ liệu mà cô có trong tay hôm nay đều là kết quả của quá trình phối hợp giữa các nhà nghiên cứu và phi công bay thử, chắt lọc từ từng đoạn thông tin truyền về trong mỗi chuyến bay.
Thấy Bùi Từ đã xong việc, Phương Tri Ý liền vẫy tay gọi anh lại. Được đối tượng “triệu hồi”, Bùi Từ lập tức cầm một cây quạt tay bước nhanh về phía cô, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Vừa quạt gió cho cô, anh vừa hỏi:
Phương Tri Ý chống một tay lên má, nghiêng đầu nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh:
“Bùi Từ, anh có hiểu nhiều về các mẫu chiến cơ thế hệ hai, thế hệ ba hiện tại không?”
Từ trước đến nay, cô vẫn luôn vùi đầu vào việc chỉnh sửa, hoàn thiện bản thiết kế của mình, tìm mọi cách cải tiến kỹ thuật hiện có, nhưng lại ít khi để tâm đến tình hình bên ngoài.
Cô chỉ biết rằng, chiếc chiến cơ anh hai lái thử lúc trước vốn được coi là tiên tiến nhất trong nhóm chiến cơ thế hệ ba hiện tại. Thế nhưng, sau khi Phương Tri Ý tự mình đánh giá sơ bộ, kết quả lại không mấy khả quan.
Nếu thời gian tới, họ có thể giải quyết được các vấn đề kỹ thuật từng gặp phải và phá vỡ giới hạn về vật liệu mới, thì rất có khả năng sẽ tận dụng được ưu thế của chiến cơ thế hệ bốn để rút ngắn khoảng cách, thậm chí tiến nhanh tới trình độ thế hệ năm.
Dĩ nhiên, đó chắc chắn sẽ là một quá trình dài hơi. Dù là một phi công thử nghiệm, để có thể tham gia vào giai đoạn thực sự, cũng cần trải qua nhiều năm tích lũy kinh nghiệm. Nhưng điều đó… hoàn toàn xứng đáng để theo đuổi.
Phương Tri Ý không biết kế hoạch này sẽ cần bao nhiêu năm mới có thể thành công, nhưng một khi ý tưởng ấy đã hình thành, nó lập tức trở thành nguồn động lực mạnh mẽ cho bất kỳ nhà nghiên cứu nào.
Bùi Từ nghe xong liền chia sẻ toàn bộ những gì mình biết về tình hình hiện tại.
Không thể không nói, sự ấm ức của mọi người đều có lý do.
Từ khi tốt nghiệp học viện, Bùi Từ đã lái qua nhiều loại chiến cơ nhập khẩu.
Chính vì vậy, chiều cao vượt chuẩn của anh trở thành lợi thế lớn trong tuyển chọn — thời ấy, khoang lái của chiến cơ nước ngoài thường được thiết kế theo kích thước phi công của họ, với yêu cầu chiều cao lý tưởng khoảng 1m70 đến 1m90 để đảm bảo tầm nhìn, thao tác và khả năng chịu tải gia tốc G.
Về sau, khi chúng ta bắt tay vào tự sản xuất máy b** ch**n đ**, thiết kế khoang lái mới dần điều chỉnh để phù hợp hơn với thể hình phi công trong nước, đặc biệt ưu tiên cho những người cao dưới 1m75. Điều này giúp mở rộng nguồn nhân lực phi công, đồng thời tối ưu hóa không gian và giảm khối lượng máy bay. Đây là yếu tố cực kỳ quan trọng với trình độ công nghệ và vật liệu hạn chế hiện nay.
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Đánh giá:
Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Story
Chương 274
10.0/10 từ 31 lượt.