Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 210

35@-

 
Bùi Từ nghe giọng mẹ qua điện thoại, nét mặt thoáng thay đổi mấy lần, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác ấm ức. Chẳng lẽ trong mắt mẹ, anh tệ đến thế sao?


Nhưng mà... khi nghe mẹ thích cô như vậy, tâm trạng anh lại bỗng nhẹ hẳn đi, thậm chí có cảm giác cùng chung vinh dự. Cô gái nhỏ của anh mà, tốt bụng, dịu dàng, lại giỏi giang như vậy, được mọi người yêu mến là điều đương nhiên.


Ngay cả Bùi Minh Tuyên lúc này cũng không kìm nổi sự tò mò. Ông bước nhanh tới, giật lấy ống nghe từ tay vợ, giọng trầm khàn nhưng mang theo chút vội vàng: “Ranh con, con thật sự đang cùng Dạng Dạng hẹn hò sao?”


“Cha, chuyện này làm sao mà giả được?”


Bùi Minh Tuyên vô thức nhếch khóe miệng, đây coi như là tin tức tốt nhất gần đây. Nhanh chóng bày tỏ thái độ: “Con vừa nãy nói với mẹ con muốn mua đồ vật đều là tặng cho Dạng Dạng sao?”


“Đương nhiên.”


“Quá keo kiệt!” Bùi Minh Tuyên tuy rằng còn chưa gặp Phương Tri Ý nhưng từ sau khi gặp Phương giáo sư, lại nghe ông ấy nói về cô gái nhỏ thì càng nghe càng thích. Đừng nói là những đề nghị, góp ý sắc bén, thực tế, có ích cho tình hình đất nước hiện nay, chỉ riêng việc cô bé có thể tự mình thiết kế hoàn chỉnh một mẫu chiến cơ thử nghiệm thôi đã đủ khiến người ta phải mắt tròn mắt dẹt rồi.



Mà cô bé đó mới 18 tuổi, thiếu nữ thiên tài, bây giờ là con dâu của ônh.


Bùi Minh Tuyên chính mình cũng không dám tin lão nhị mình lại có thể tìm được một đối tượng ưu tú như vậy. Bây giờ ông cũng không thể tưởng tượng mấy ông bạn già trong viện mà biết con dâu tương lai của ông là tổng thiết kế sư của chiến cơ mới chuẩn bị đưa vào thử nghiệm thì không sẽ ghen tị đến mức nào.
 


Cho nên mới nói mua có chút đồ như vậy đem tặng người, quả thực quá keo kiệt.


Bùi Từ: Cha a, ban nãy lão nhân gia ngài cũng không phải là nói như vậy đâu.


Tống Trinh cũng sốt ruột thật sự, lại từ tay chồng giật lấy điện thoại: “Tiểu Từ à, mấy thứ đó để chiều nay mẹ ra cửa hàng hữu nghị mua cho con. Con nói cho mẹ biết Dạng Dạng còn thích gì nữa không, mẹ mua hết! Mẹ tự mình mang lên cho con luôn.”


Lúc này, bà hận không thể lập tức lên xe đi thẳng lên biên cương, miễn là được tận mắt nhìn thấy con dâu tương lai.


Bùi Từ vốn chỉ định gọi điện báo một tiếng để cha mẹ chuẩn bị trước, ai ngờ mẹ lại sốt sắng đến mức muốn thân chinh đi ngay, anh hoảng lên, vội vàng ngăn lại: 
 


“Mẹ, mẹ cứ gửi đồ là được rồi, còn mẹ thì… tạm thời đừng tới."
 



“Tại sao? Mẹ con không thể gặp người sao?” Bùi Minh Tuyên lại không vui: “Hay là, cô bé đó căn bản không đồng ý con, con đang khoác lác đấy.”


Bùi Từ: ?? Con cần thiết, đến mức, phải khoác lác sao?


Lão cha, cha đã gặp người đang “bịa chuyện” mà dám để mẹ mua đồ gửi đến tận nơi chưa?
 


“Không phải vậy đâu,” anh khẽ thở dài, giọng chậm rãi mà nghiêm túc, “Con với Dạng Dạng sắp vào viện nghiên cứu để chuẩn bị cho chuyến bay thử nghiệm chiến cơ mới. Mà chiến cơ lần này là do một tay Dạng Dạng thiết kế, lại là chuyến bay đầu tiên—mọi thứ đều quan trọng, không thể có sơ suất. Cô ấy đang căng mình lo cho từng chi tiết, chỉ sợ cha mẹ lên lúc này sẽ khiến cô ấy thấy bị giám sát, bị kỳ vọng, rồi lại sinh áp lực mà không thể tập trung được. Đối với công việc như thế này, chỉ cần một phần mười giây phân tâm thôi cũng có thể là sai sót nghiêm trọng rồi, không thể mạo hiểm.”


Tống Trinh vừa nghe cảm thấy con trai nói rất có lý, đưa tay đánh vào bắp đùi chồng một cái: "Tiểu Từ nói rất đúng, con bé lần đầu tiên tự tay thiết kế chiến cơ, lại còn chuẩn bị đưa vào bay thử nghiệm—chuyện này còn quan trọng hơn bất cứ điều gì."


Bùi Minh Tuyên vô cớ ăn một cú đánh, tủi thân nhìn vợ: ông đâu có nói không quan trọng, vừa nãy không phải bà cũng sốt ruột sao? Hơn nữa nghe con trai không cho đến, mặt bà đầy cô đơn, ông đây chẳng qua là muốn đỡ lời cho vợ, nào ngờ ranh con này lại rất biết suy xét, thành ra ông lại trở thành người thiếu suy nghĩ ?!


Bây giờ thì hay rồi, làm cho anh đúng là trong ngoài không phải người.


“Vậy chờ thử nghiệm bay kết thúc, mẹ đến ?” Tống Trinh thăm dò ý con trai.



“Vậy trước đó chúng ta có thể gọi điện thoại cho Dạng Dạng không?”


“Cái này con phải về nói với Dạng Dạng một tiếng đã.”


Bùi Minh Tuyên: ?? 
 


Cái này còn phải thương lượng ? 
 


Quá không có tiền đồ !
 


Đối tượng còn chưa cưới về đã đội lên đầu vậy cũng được sao ?


Ông vừa định nói chuyện, đã bị vợ trừng mắt một cái, lập tức ngoan ngoãn đóng lại miệng, hoàn toàn quên mất chuyện sợ vợ còn có thể di truyền.


“Được, Tiểu Từ con cứ nói với Dạng Dạng trước, mấy thứ con muốn b*** chiều mẹ sẽ đi cửa hàng hữu nghị mua cho con.”


 



Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí Story Chương 210
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...