Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 209
Không ngờ hành động dứt khoát ấy lại càng khiến thiếu gia nhà họ Lâm ghi lòng tạc dạ.
Nhớ thương sinh oán niệm, oán niệm sinh dã tâm. Chỉ vì muốn chiếm được cô gái ấy, cậu ta ngang nhiên mượn danh nghĩa cha mình ép bắt cha và anh trai cô với lý do ngụy tạo. Sau đó, còn tùy tiện gán cho họ một tội danh nặng nề.
Cô gái ấy rơi vào đường cùng, đành một thân một mình tìm đến cầu xin cậu ta. Tất nhiên là cậu ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, và thảm kịch đã đến.
Cô gái bị cưỡng đoạt
Sống với ông ngoại từ nhỏ, nên trong đầu óc cậu ta vẫn mang nặng lối nghĩ cũ, như thể xã hội chưa từng tiến lên chủ nghĩa xã hội. Cứ tưởng chỉ cần dúi cho người ta ít tiền là xong chuyện. Nào ngờ cô gái vì danh dự mà sinh lòng tuyệt vọng, cuối cùng chọn con đường cùng. Cha mẹ và anh trai cô, không chịu nổi uất ức, liền chặn thẳng đoàn xe của một đơn vị lớn đang chuẩn bị vào thành phố trong một cuộc duyệt binh chuẩn bị kỷ niệm, chỉ để đòi cho bằng được một lời công bằng. Sự việc làm chấn động cả quân khu.
Đích thân thủ trưởng lớn của Tổng cục quân đội triệu tập cuộc họp khẩn. Sau khi nghe báo cáo chi tiết, ông giận dữ đập bàn mắng lớn suốt hai giờ, tuyên bố đây là sự sỉ nhục đối với danh dự quân đội, là vết nhơ không thể tha thứ. Ông ra lệnh điều tra và xử lý nghiêm minh, không có bất kỳ vùng cấm nào, bất kể kẻ đó là con ai.
Sau khi mọi chuyện sáng tỏ, Lâm thủ trưởng, dù là cán bộ lão thành, cũng không dám bênh vực con trai. Ông chính tay ký quyết định chuyển giao vụ việc cho tòa án quân sự. Trước khi án chính thức xét xử, cậu con trai kia vì lo sợ và hối hận muộn màng, đã tự bắn vào đầu trong trại tạm giam.
Người vợ, vì không chịu nổi cú sốc mất con, lại hận Lâm thủ trưởng dù đã leo lên được đến vị trí hiện tại mà vẫn "vô năng", ngay cả con trai duy nhất đều không giữ được, trong lúc nghĩ quẩn, đã gieo mình từ tầng hai xuống ngay trước mặt Lâm thủ trưởng, chết ngay tại chỗ. Lâm thủ trưởng sau đó nộp đơn xin điều ra biên giới làm hậu cần, không bao giờ quay lại Bắc Kinh. Cả nhà họ Lâm coi như tan vỡ hoàn toàn.
Từ chuyện ấy trở đi, toàn bộ người trong đại viện đều bị thủ trưởng cấp trên nghiêm khắc cảnh cáo: nhất định phải quản giáo nghiêm khắc người nhà mình. Quân đội là quân đội của nhân dân, tồn tại là để bảo vệ dân, nếu lại để xảy ra chuyện làm tổn hại đến nhân dân, thì còn khác gì bọn thổ phỉ đã bị quét sạch từ ngày giải phóng?
Bùi Minh Tuyên xưa nay ghét ác như thù. Trùng hợp thay, đoàn quân bị gia đình cô gái kia chặn lại chính là đoàn quân do ông dẫn đầu.
Tuy lúc đó mấy đứa nhỏ tuổi không lớn, nhưng sau sự việc, về đến nhà, ông vẫn nghiêm mặt gọi hai thằng con trai ra, bắt đứng nghiêm thành hàng, đích thân giáo huấn một trận ra trò: làm người phải biết phân rõ phải trái, nhà có cha làm bộ đội thì càng không được để vấy bẩn quân kỷ!
Tống Trinh tuy trong lòng có chút thấy chồng mình quá nghiêm khắc với mấy đứa nhỏ, nhưng lần này, bà vẫn lựa chọn đứng về phía ông. Đều là phụ nữ, lại là mẹ – dù bản thân không có con gái, nhưng chỉ cần nghĩ đến nếu con gái mình mà rơi vào cảnh ngộ như thế, bà nhất định sẽ "đồng quy vu tận" với kẻ dám bắt nạt con cái mình.
Lại nghĩ đến tính cách con trai không được người ta ưa thích, như thế nào đột nhiên lại có đối tượng ? Còn muốn nhiều đồ vật như vậy ? Chẳng lẽ gây chuyện gì nên mới tìm cách đền bù ? Tuy là bà vẫn có niềm tin vào nhân phẩm của con trai.
Nhưng mà đàn ông mà, người xưa có câu"anh hùng khó qua ải mỹ nhân", biết đâu trong một phút hồ đồ, con trai đã gây ra chuyện gì không thể cứu vãn ?
Càng nghĩ càng thấy có lý.
Càng nghĩ càng thấy lo lắng.
“Con trai mẹ mà mẹ còn không tin thì tin ai nữa đây?”
Cô ấy không chỉ tự nguyện, còn chủ động hôn con nữa đấy.
Nghĩ tới cô bé kia, ánh mắt anh mềm hẳn lại, khóe môi nhịn không được cong lên. Anh cầm điện thoại, im lặng cười như thằng ngốc. Nhưng mấy chuyện kiểu này, dĩ nhiên là không thể nói cho mẹ biết rồi—anh còn phải giữ chút thể diện chứ, tuy rằng trước mặt Dạng Dạng của anh anh đã chẳng còn chút mặt mũi nào nữa rồi.
Thấy con trai tự tin như vậy, Tống Trinh mới yên lòng đôi chút. Bà vẫn lập tức sốt ruột, dò hỏi:
“Cô bé đó là người trong căn cứ hả? Có phải làm ở đoàn văn công hay bệnh viện không?"
Bà nhớ là chỉ có hai chỗ đó thì còn có nhiều con gái một chút, mà con trai cả ngày chỉ quanh quẩn trong quân khu càng không thể quen cô gái ở bên ngoài được.
“Không phải đâu mẹ. Mẹ với cha đều biết cô ấy mà, là em gái của Tri Lễ.”
“Dạng Dạng?” Tống Trinh gần như bật dậy, giọng bà đột nhiên cao vút, cả người bỗng chốc rộn ràng: “Là Dạng Dạng ấy hả? Con không được nói dối đâu đấy! Cô bé ngoan ngoãn xinh xắn đó mà cũng để ý đến con sao?!”
Bà cứ ngỡ mình nghe nhầm, không thể tin nổi cô bé mà mình vẫn "ngày nhớ đêm mong" trong lúc mình không biết đã trở thành con dâu tương lai của mình.
Trời ạ, cô bé ưu tú đó thế mà lại có thể nhìn trúng con trai này của mình sao? Không phải Tống Trinh tự hạ thấp con trai mình, Bùi Từ rất ưu tú, có điều trong mắt Tống Trinh thì Dạng Dạng lại càng ưu tú hơn.
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí