Xin Công Thức Pha Nước Chấm Lẩu Của Bạn Trai Cũ

Chương 62: Ngoại truyện 8: Cửa sổ đêm sáng tựa ban ngày

120@-

 


Lúc Tần Kiến đến thư viện trường, anh thấy Tề Nguyệt Gia đang một tay chống cằm, một tay chậm rãi gõ chữ, trông có vẻ hơi lơ đãng.


Cảm nhận được có người ngồi xuống bên cạnh, cậu mới dời mắt khỏi màn hình máy tính trước mặt, quay đầu và bắt gặp ánh nhìn của Tần Kiến.


Hai người nhìn nhau hai giây, sau đó Tần Kiến liếc nhìn tài liệu chưa đầy một trang trên máy tính của cậu, nhỏ giọng hỏi: "Bảo anh qua đây để giúp em làm bài tập nhóm à?"


"Đương nhiên là không rồi." Tề Nguyệt Gia gập máy tính lại, vừa nhẹ nhàng thu dọn đồ đạc vừa nói khẽ: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."


Tần Kiến không hỏi gì thêm, đợi cậu thu dọn xong thì đứng dậy đi theo.


Bởi vì suốt thời gian qua đã không nói chuyện tử tế với nhau, nên lúc này cả hai đều không biết mở lời thế nào, chỉ im lặng bước đi, một trước một sau.


Chẳng mấy chốc, hai người đã đi đến một đoạn đường vắng. Trời lúc này đã về chiều, phía chân trời còn vương lại những vệt nắng hoàng hôn màu vàng ấm.


Cả hai đi một mạch đến bên sân thể dục khá vắng vẻ. Tề Nguyệt Gia nhìn mấy người đang chơi bóng trên sân, dần dần đi chậm lại, cuối cùng dừng hẳn rồi quay đầu nhìn Tần Kiến.


Suốt quãng đường này, cậu đã không ngừng hít thở sâu để chuẩn bị tâm lý, nhưng cứ nghĩ đến những gì mình sắp nói là cậu lại căng thẳng. Cậu lại hít sâu thêm vài hơi nữa rồi nói: "Em xin lỗi."


Tần Kiến nhìn cậu, không nói gì.


"Dạo gần đây không để ý đến anh là vì em có chút... không hiểu rõ." Tề Nguyệt Gia nhìn vào mắt Tần Kiến, nói tiếp: "Nhưng hôm nay em đã nghĩ thông suốt rồi, em cũng thích anh."


Tần Kiến bắt được chữ "cũng" kia, hỏi lại: "Anh nói thích em bao giờ?"


"Anh chưa nói." Tề Nguyệt Gia thành thật trả lời, rồi tiếp tục: "Nhưng hôm khai giảng anh nói với em những lời đó, chẳng phải chính là muốn có một danh phận hay sao?"


"..."


Dù đúng là có tâm lý đó thật, nhưng Tần Kiến nhất quyết không thừa nhận. Anh đưa tay lên sờ trán Tề Nguyệt Gia: "Dạo này giao mùa, em bị cảm sốt nên ngớ ngẩn rồi à?"


"Em không bệnh, em khỏe mà." Tề Nguyệt Gia không né tránh, mặc cho anh sờ trán mình, nói tiếp: "Bởi vì chúng ta quá thân thuộc, nên em không cảm thấy cách chúng ta ở bên nhau trước đây có gì sai sai, nhưng thật ra... đều đã vượt quá giới hạn cả rồi."


Tần Kiến từ từ thu tay đang sờ trán về, im lặng nhìn cậu.


Hai người nhìn nhau một lát, vài giây sau Tề Nguyệt Gia lại nói: "Đây chính là chuyện mà em gọi anh ra để nói. Anh cũng phải cho em một câu trả lời rõ ràng."


Nói xong, cậu dừng lại một nhịp, khẽ hỏi: "Vậy... anh có thích em không?"


"..."


Có những lúc, Tần Kiến thật sự rất nể phục Tề Nguyệt Gia.


Anh rất khó để có thể bày tỏ một cách thẳng thắn như vậy. Hai người nhìn nhau im lặng chừng hai giây, và ngay trước khi anh kịp mở miệng nói "thích", Tần Kiến đã để ý thấy một quả bóng đá đang bay về phía sau lưng Tề Nguyệt Gia.



Tần Kiến kéo Tề Nguyệt Gia vào lòng, ôm chặt lấy cậu. Tề Nguyệt Gia bị bất ngờ, vừa định hỏi "anh làm gì vậy" thì hàng rào sắt phía sau lưng đã vang lên một tiếng "rầm" thật lớn.


Quả bóng đá đập rất mạnh vào hàng rào. Tề Nguyệt Gia hơi ngẩn người quay đầu lại nhìn, mấy người đá bóng vội vàng chạy tới xin lỗi.


Xin lỗi xong, họ rời đi, nhưng Tần Kiến vẫn ôm cậu không buông.


Tim cậu đập thình thịch, thoáng chốc không phân rõ được là do hoảng sợ hay là do cái ôm có phần đột ngột này.


Giây tiếp theo, cậu nghe thấy Tần Kiến khẽ nói một câu: "Thích."


"..." Tề Nguyệt Gia nghe vậy bèn ngẩng đầu lên nhìn anh: "Anh nói lại lần nữa đi."


Tần Kiến cụp mắt nhìn cậu, lặp lại một lần nữa: "Thích em."


Tề Nguyệt Gia ôm lại anh: "Anh nói lại lần nữa đi!"


"..." Tần Kiến im lặng hai giây, rồi buông thẳng cậu ra, "Không nghe rõ thì thôi, anh đi đây." Nói xong, anh quay người định rời đi.


Mới đi được hai bước, Tề Nguyệt Gia đã kéo tay anh lại. Cậu đi theo anh mấy bước, vừa nhịn cười vừa nói: "Anh đừng đi mà, nói thêm mấy lần thì có sao đâu chứ."


Tần Kiến không lên tiếng, chỉ nắm lại tay cậu.


Trời đã tối hẳn, hai người lại im lặng đi bên nhau như lúc tới, nhưng tâm trạng đã hoàn toàn khác biệt.


Vì đã vào thu nên cả hai đều mặc áo dài tay. Tay áo vừa hay che khuất hai bàn tay đang đan vào nhau của họ, người ngoài nhìn vào sẽ chỉ thấy họ đi sát nhau hơn một chút mà thôi.


Tề Nguyệt Gia cúi đầu để Tần Kiến dắt đi, đến khi hoàn hồn thì phát hiện ra họ đã dừng lại ở dưới tòa nhà ký túc xá của cậu.


Cậu ngẩng đầu nhìn tòa ký túc, rồi lại quay sang nhìn Tần Kiến, hơi do dự hỏi: "Vậy... bây giờ chúng ta, đang hẹn hò ạ?"


Tần Kiến đáp: "Em nói sao thì là vậy."


Trước cửa ký túc xá người qua lại tấp nập, Tề Nguyệt Gia lại dắt anh đến một góc vắng người hơn ở bên cạnh, cậu cười khì một tiếng đầy ranh mãnh, rồi nói: "Để em quyết định thì đương nhiên là hẹn hò rồi. Nếu đã vậy, em có thể hôn anh một cái được không?"


Tần Kiến bật cười vì cạn lời: "Em dê thật đấy?"


"Thì sao chứ?" Tề Nguyệt Gia lẩm bẩm, "Nói cứ như hồi nhỏ hai đứa mình chưa từng bắt chước trong phim mà hôn nhau ấy."


"..."


Nói thì nói vậy, nhưng khi đó cũng chỉ là nhân lúc người lớn không ở nhà mà chạm môi nhau một cái đơn giản thôi.


Hồi ấy Tề Nguyệt Gia vẫn còn rất thắc mắc, rõ ràng hôn người khác chả có cảm giác gì, tại sao nam nữ chính trong phim truyền hình lại thích hôn nhau như vậy nhỉ.


Việc hẹn hò với người cùng mình lớn lên từ nhỏ có một điểm dở hơi như vậy.


Đó là những chuyện ngốc xít mà mình và đối phương đã từng làm, cả hai đều biết hết. Ví dụ như chuyện vì tò mò mà hôn môi bạn thân, hoàn toàn có thể được coi là lịch sử đen tối.



Nhưng đây là lịch sử đen tối chung của cả hai, chẳng ai cười ai được.


Chốc lát sau, Tần Kiến hơi cúi đầu xuống.


Tề Nguyệt Gia biết đối phương đã đồng ý. Cậu đưa tay lên v**t v* má Tần Kiến, hai người nhìn nhau ở khoảng cách cực gần trong vài giây, hơi thở quyện vào nhau. Cuối cùng, Tề Nguyệt Gia chỉ hôn nhẹ lên má anh một cái như chuồn chuồn lướt nước.


Tần Kiến thấy hơi buồn cười, cố tình trêu chọc: "Anh còn tưởng em ghê gớm lắm, hóa ra cũng chỉ dám hôn má thôi à."


Nghe vậy, Tề Nguyệt Gia im lặng một lúc nhưng không bị anh khích tướng, cậu nói một cách đầy lý lẽ: "Đúng, em chỉ dám hôn má thôi, thì sao nào?"


Tần Kiến nhướng mày, còn chưa kịp mở miệng thì Tề Nguyệt Gia đã nói tiếp: "Còn hơn anh chẳng dám hôn."


"..."


Tề Nguyệt Gia khiêu khích xong thì lập tức bỏ chạy. Cậu bước nhanh ra khỏi góc khuất, ngoái đầu nhìn Tần Kiến vẫn còn đang đứng nguyên tại chỗ, nói: "Em lên phòng trước đây! Đợi sau này chúng ta lại đi chơi tiếp nhé!"


Nói rồi cậu rời đi, lúc Tần Kiến bước ra thì đã chẳng thấy bóng dáng cậu đâu nữa.


Hai người cứ thế xác nhận mối quan hệ một cách có phần ngơ ngác như vậy. Tề Nguyệt Gia nhận ra phim ảnh và hiện thực đúng là khác xa nhau. Trong phim, dù đã xác nhận tình cảm của đối phương nhưng nam nữ chính vẫn phải giằng co thêm một thời gian, hơn nữa còn gặp phải không ít khó khăn trắc trở.


Nhưng ngoài đời thực, họ không hề gặp nhiều khó khăn đến thế, thậm chí có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Sau khi nghĩ thông suốt thì bày tỏ lòng mình, rồi đến với nhau một cách tự nhiên.


Ban đầu cả hai cũng không thấy có gì khác biệt. Bao nhiêu năm nay cách họ ở bên nhau đã sớm cố định rồi, giờ chỉ là có thêm một thân phận rõ ràng hơn trong lòng đối phương mà thôi.


—— Nhưng mãi cho đến khi nghỉ đông về nhà, Tề Nguyệt Gia mới bắt đầu cảm thấy gượng gạo.


Cậu biết rõ dù hai đứa có làm ra những hành động thân mật đến đâu thì mọi người cũng sẽ không thấy kỳ lạ. Nhưng vì trong lòng có tật giật mình, nên bà nội vẫn nhìn ra được sự khác thường của cậu.


Sinh nhật mười tám tuổi vừa rồi của Tề Nguyệt Gia được tổ chức ở trường, vậy nên ngay ngày đầu tiên nghỉ đông về nhà, bà đã rục rịch chuẩn bị tổ chức sinh nhật bù cho cậu.


Tần Kiến qua giúp một tay, Tề Nguyệt Gia vì sợ bị nhìn ra điều bất thường nên bắt đầu giữ kẽ.


Chừng nửa tiếng sau, Tề Thư Lan nhận được điện thoại của người giao hàng, báo là bánh kem đã tới nhưng không vào được khu dân cư nên cần bà xuống lấy.


Cúp máy xong, bà cầm lấy áo khoác, vừa mặc vừa nói với Tề Nguyệt Gia: "Đi nào Mặt Trăng, xuống lầu lấy bánh kem với bà."


Tề Nguyệt Gia "dạ" một tiếng, mặc áo khoác rồi cùng bà ra ngoài.


Hôm nay trời âm u xám xịt. Trên đường đi, bà nội cứ liên tục quay sang nhìn cậu, khiến cả người Tề Nguyệt Gia cảm thấy không thoải mái. Cậu không chịu nổi bèn hỏi: "Sao vậy bà? Trên mặt con có dính gì ạ?"


Tề Thư Lan lắc đầu: "Hai đứa làm sao thế? Cãi nhau à?"


"... Không ạ." Tề Nguyệt Gia lại càng mất tự nhiên hơn, "Bọn con... không sao mà..."


Bà nội nhìn cậu đầy ẩn ý.


Chỉ có thể trách Tề Nguyệt Gia không biết nói dối. Dưới ánh nhìn kiểu "chắc chắn hai đứa có chuyện gì đó", cuối cùng cậu vẫn phải cúi đầu, mặt hơi ửng hồng nói lí nhí: "Ờm... bà ơi, thật ra bọn con... bọn con đang quen nhau ạ."



Tề Thư Lan sững người: "Gì cơ? Là cái kiểu quen nhau mà bà đang nghĩ đến đó hả?"


Tề Nguyệt Gia lại gật đầu. Lúc này hai bà cháu đã đi đến cổng khu dân cư, cậu lấy chiếc bánh kem mà người giao hàng đặt trên kệ xuống, không biết nên nói gì tiếp.


Cậu vốn không rõ thái độ của bà nội với chuyện tình yêu đồng tính, mà đa số người lớn tuổi vốn không chấp nhận được tình huống này. Quả nhiên, trên đường về bà cứ im lặng mãi, không biết đang suy nghĩ điều gì.


Tề Nguyệt Gia có hơi hối hận vì đã nói thẳng với bà như vậy. Lúc ăn cơm, cậu và Tần Kiến ngồi cạnh nhau, vẫn như trước đây để Tần Kiến bóc tôm cho mình. Ăn được một lúc, cậu lén ghé vào tai anh thì thầm: "Bà nội em biết rồi."


Tần Kiến im lặng chốc lát, cũng thì thầm đáp lại: "Bà có nói gì không?"


Tề Nguyệt Gia lắc đầu.


Trên bàn ăn không ai cảm thấy hành động nói thầm với nhau của họ có gì không ổn, dù sao thì bao nhiêu năm nay hai đứa vẫn luôn như vậy. Chỉ có bà nội là nhìn hai người thêm vài giây, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.


Ăn xong, mỗi người ăn thêm hai miếng bánh kem, rồi Tề Nguyệt Gia bèn kéo Tần Kiến về phòng mình.


Cậu nằm dang tay dang chân trên giường, Tần Kiến ngồi bên mép giường, thong thả n*n b*p tay cậu. Một lát sau, Tề Nguyệt Gia nghĩ thông suốt rồi, cậu nói: "Thôi kệ, tuy bà không đồng ý nhưng cũng không ngăn cản. Chỉ cần bọn mình đừng quá lố thì chắc không sao đâu."


Tần Kiến "ừm" một tiếng.


Tề Nguyệt Gia định nói tiếp, nhưng chưa kịp mở miệng thì cửa phòng đã được mở ra.


Tề Thư Lan bưng một đĩa trái cây từ ngoài cửa bước vào: "Trái cây bà vừa mới rửa xong đây." Ánh mắt của bà dừng lại trên hai bàn tay đang đan vào nhau của hai đứa trong một thoáng. Ngay giây tiếp theo, Tề Nguyệt Gia lập tức bật dậy khỏi giường, giấu đầu hở đuôi rút tay mình ra sau như thể chột dạ.


Tần Kiến liếc cậu một cái, không nói gì, cũng thu tay về.


Bà nội mỉm cười, đóng cửa lại rồi đặt đĩa trái cây trong tay lên bàn học: "Không cần giấu nữa đâu, bà biết cả rồi, bà đâu có phản đối."


Vừa nói bà vừa kéo chiếc ghế trước bàn học ra, ngồi xuống rồi nói tiếp: "Hai đứa biết rõ ngọn ngành về nhau, mối quan hệ tiến thêm một bước cũng chẳng có gì xấu cả. Người ngoài thì thôi đi, nhưng bà là người nhìn hai đứa lớn lên, chẳng lẽ lại bắt hai đứa chia tay à?"


Hai người ngồi trên giường nhìn bà. Một lát sau, Tề Nguyệt Gia quỳ gối di chuyển đến mép giường, giang hai tay về phía bà như hồi còn nhỏ: "Bà ơi, ôm con một cái."


Tề Thư Lan dở khóc dở cười, đứng dậy đi đến bên giường và ôm lấy cậu.


Bà vỗ nhẹ lên lưng Tề Nguyệt Gia, trêu chọc: "Bé con đừng khóc."


Tề Nguyệt Gia bật cười: "Con có khóc đâu ạ."


Tần Kiến ở bên cạnh nhìn họ, bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn.


Vài giây sau, bà nội buông Tề Nguyệt Gia ra, vỗ vỗ vai Tần Kiến rồi nói với cả hai: "Được rồi, hai đứa chơi đi nhé, bà ra ngoài trước đây."


Bà đi về phía cửa được hai bước thì dừng lại: "Có cần bà nói với những người khác một tiếng không? Hay là đợi sau này có cơ hội rồi hai đứa tự nói?"


Nghe vậy, hai người nhìn nhau một cái, cuối cùng vẫn quyết định đợi sau này có cơ hội sẽ tự mình nói.


Kỳ nghỉ đông lần này Tề Nguyệt Gia không mang chiếc gối ôm hình bánh mì về. Cậu tựa vào người Tần Kiến cùng anh chơi game, chơi được vài ván thì đã hơi buồn ngủ.



Lúc cậu tỉnh lại thì trời bên ngoài đã tối đen. Tề Nguyệt Gia nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ vài giây, lờ mờ thấy có thứ gì đó giống như bông tuyết đang bay xuống.


Thấy cậu ngủ thiếp đi, Tần Kiến cũng chợp mắt một lúc. Ngay lúc này, đột nhiên cảm giác trên người nhẹ bẫng đi, anh mở mắt ra thì thấy Tề Nguyệt Gia đã xuống giường, mang giày rồi bước về phía cửa sổ.


"Em dậy rồi à?" Tần Kiến vừa nói vừa xuống giường đi đến bên cạnh cậu.


Tề Nguyệt Gia đưa tay áp vào mặt kính: "Anh xem này, tuyết rơi rồi."


Ánh mắt của Tần Kiến rời khỏi người cậu, nhìn ra những bông tuyết đang rơi lả tả bên ngoài cửa sổ.


Tề Nguyệt Gia mở cửa sổ đưa tay ra ngoài, hứng một bông tuyết rồi nói: "Hình như mới rơi chưa lâu. Mai mình rủ chị Tần Thính ra ngoài nghịch tuyết đi anh?"


Tần Kiến đáp "được".


Một lát sau, Tề Nguyệt Gia cảm thấy lạnh. Cậu đóng cửa sổ lại, đột nhiên nhớ tới chuyện vừa rồi mình dựa vào người Tần Kiến ngủ một giấc.


Trước đây nếu không có chiếc gối ôm hình bánh mì, cậu sẽ không tài nào ngủ yên được. Lần này về nhà không mang gối theo, cậu vốn còn đang lo không biết kỳ nghỉ đông này có ngủ ngon được không, thậm chí đã nghĩ đến việc mua một cái y hệt. Nhưng bây giờ xem ra, có lẽ không cần nữa rồi.


Có lẽ từ rất lâu trước đây, Tề Nguyệt Gia đã không còn cần phải ôm chiếc gối đó mới có thể ngủ được nữa, sở dĩ vẫn luôn giữ nó bên mình cũng chỉ là vì thói quen.


Bao nhiêu năm trôi qua, "gối ghiền" đã hoàn thành sứ mệnh của nó với vai trò là một vật thể chuyển tiếp. Cậu đã tìm được nơi thực sự có thể gửi gắm cảm giác an toàn của mình.


Đó là một cái tên mà chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ khiến cậu cảm thấy yên lòng.


Sau khi tỉnh dậy, hai người vẫn chưa bật đèn. Bên ngoài cửa sổ lúc này đã phủ một lớp tuyết mỏng, phản chiếu ánh sáng vào trong phòng khiến căn phòng cũng không quá tối.


Tề Nguyệt Gia quay đầu nhìn Tần Kiến, lặp lại câu nói mà cậu đã nói vào mùa thu, hôm họ vừa xác nhận quan hệ: "Em có thể hôn anh một cái được không?"


Lần này Tần Kiến không còn ngượng ngập nữa, anh cũng hơi cúi đầu xuống như lần trước.


Tề Nguyệt Gia vòng tay qua cổ anh, hôn lên đôi môi anh.


Không hiểu sao, cậu bỗng nhớ tới chuyện của nhiều năm trước, khi cả hai còn nhỏ. Lúc ấy, họ đã cố tình nhân lúc người lớn không có nhà, bắt chước cảnh trong TV mà chạm môi với đối phương.


Khi đó họ không hiểu tình yêu là gì, cũng chẳng biết thế nào là nụ hôn đầu, lại càng không hay rằng chạm môi là chuyện chỉ những người yêu nhau mới làm. Và càng không thể ngờ rằng mười mấy năm sau, mình sẽ thật sự ở bên người đã giữ nụ hôn đầu ấy.


Tất cả mọi chuyện, đều phải bắt đầu từ hai cây kẹo m*t trong một đêm xuân của mười mấy năm về trước.


---


Tác giả:


Tiêu đề trích từ bài "Hạ Tân Lang - Vãn Trụ Phong Tiền Liễu" của Lư Tổ Cao, đời Tống.


Cả câu: Giang hàm nhạn ảnh mai hoa sấu, tứ vô trần, tuyết phi vân khởi, dạ song như trú. (Sông ngậm bóng nhạn mai gầy guộc, bốn bề không bụi, tuyết bay mây nổi, cửa sổ đêm sáng tựa ban ngày.)


Ngoại truyện này đến đây là hết... Còn một chương cuối cùng nữa! Là phần vĩ thanh của tuyến thời gian truyện chính, mọi người đừng rời đi nhé!
 


Xin Công Thức Pha Nước Chấm Lẩu Của Bạn Trai Cũ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xin Công Thức Pha Nước Chấm Lẩu Của Bạn Trai Cũ Truyện Xin Công Thức Pha Nước Chấm Lẩu Của Bạn Trai Cũ Story Chương 62: Ngoại truyện 8: Cửa sổ đêm sáng tựa ban ngày
10.0/10 từ 40 lượt.
loading...