Xin Công Thức Pha Nước Chấm Lẩu Của Bạn Trai Cũ

Chương 61: Ngoại truyện 7: Sóng gợn sắc thu

117@-

 
Lần phê bình công khai này không hề gây ra ảnh hưởng gì cho hai người, ngược lại Tần Kiến còn nhận được rất nhiều lời chúc phúc từ những người bạn cùng trường không hề quen biết.


Trường Trung học số 1 là một trong những địa điểm thi, vậy nên hôm diễn ra kỳ thi đại học Tề Nguyệt Gia được nghỉ.


Tần Kiến rất may mắn khi được xếp thi ngay tại trường mình. Tề Nguyệt Gia đã hẹn trước với anh là buổi chiều sau khi anh thi xong sẽ đến trường đón, còn buổi sáng thì thôi khỏi tiễn.


Trong lúc Tề Nguyệt Gia vẫn còn đang gối đầu lên chiếc bánh mì lớn để ngủ nướng ở nhà, thì Tần Kiến đã bước vào phòng thi và bắt đầu làm bài. Nhận được đề, anh liếc nhìn câu nghị luận văn học ở cuối cùng trước tiên.


Vì kỳ nghỉ lần này không có Tần Kiến ở bên cạnh giám sát, nên mãi gần trưa Tề Nguyệt Gia mới bị bà gọi dậy ăn cơm. Ăn xong, cậu cũng rất tự giác ngồi vào bàn làm bài tập.


Nhưng làm được nửa chừng thì cậu đột nhiên nổi hứng dọn dẹp bàn học, dọn được một nửa thì lại phát hiện ra một cuốn tiểu thuyết mượn của Tần Thính lúc trước đang nằm dưới mấy cuốn sách tham khảo.


Thế là Tề Nguyệt Gia ngồi luôn xuống đọc truyện. Trong lúc đó, Tề Thư Lan đi ngang qua phòng cậu mấy lần, mỗi lần liếc vào đều thấy cậu đang đọc sách, bà còn không quên nhắc nhở một câu: "Đọc sách ít thôi, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ cho đỡ hại mắt con ạ."


Tề Nguyệt Gia "dạ" một tiếng, nhưng không hề đặt cuốn sách trong tay xuống.


Vì vậy, khi chuông báo thức hẹn giờ đi đón Tần Kiến reo lên, bài tập của cậu mới chỉ làm được chút ít, bàn học đang dọn dở, còn cuốn tiểu thuyết kia thì lại đọc được khá nhiều.


Vội vã chạy đến trường, Tề Nguyệt Gia nhìn đám đông tấp nập vây kín trước cổng trường mà có hơi chùn bước.


Hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên, một vài thí sinh vẫn chọn ở lại ký túc xá. Cậu không dám tưởng tượng đến chiều mai, khi kỳ thi chính thức kết thúc, cảnh tượng trước cổng trường sẽ còn như thế nào nữa.


Cuối cùng, sự thật quả nhiên không làm cậu thất vọng, cậu thậm chí còn không thể chen vào nổi ngôi trường của chính mình.


Tề Nguyệt Gia cùng Lý Nghiên và Tần Thính đứng đợi Tần Kiến ở vòng ngoài của đám đông. Trong lòng cậu đang ôm một bó hoa, trên đó còn cắm một tấm thiệp nhỏ ghi bốn chữ "Mã đáo thành công".


Ba người vừa nói chuyện phiếm vừa đứng đợi hơn một tiếng. Ngay lúc Tần Thính sắp rút tấm thiệp ra khỏi bó hoa để làm quạt, Tề Nguyệt Gia đã nhìn thấy bóng Tần Kiến trong đám đông.


"Cuối cùng mày cũng ra rồi!" Tần Thính nói, "Lúc chị thi Đại học cũng có lề mề như mày đâu, mày làm cái gì trong trường thế hả?"


Tần Kiến đã mang chăn nệm và phần lớn sách vở về nhà từ hôm trước, nên lúc này anh chỉ đeo một chiếc cặp sách nhẹ tênh.


Không đợi anh trả lời, Tề Nguyệt Gia đã đưa bó hoa trong tay qua đó trước, chân thành nói: "Chúc anh thi đỗ Thanh Hoa!"


Tần Kiến nhận lấy bó hoa, mỉm cười một cái rồi mới trả lời câu hỏi của Tần Thính: "Mọi người cũng có nói với em là đợi ở cổng Bắc đâu, em vừa đi một vòng bên cổng Nam về."


Nghe vậy, Lý Nghiên hơi buồn cười: "Đi xuyên cả cái trường luôn à, vất vả cho con rồi." Nói xong dì như nhớ ra điều gì, lại nói tiếp: "Mẹ con giờ vẫn đang ở tỉnh khác, lát nữa sẽ về."


Tần Kiến gật đầu: "Vậy bây giờ mình đi thôi ạ."


Mấy người cùng nhau đi về phía bãi đỗ xe, Tần Thính và Lý Nghiên khoác tay nhau đi phía trước. Tề Nguyệt Gia quay đầu nhìn bó hoa trong tay Tần Kiến, hỏi: "Anh nghĩ mình thi được khoảng bao nhiêu điểm?"


Tần Kiến giữ nguyên nét mặt: "Chắc trong khoảng từ 0 đến 750 điểm."



"..." Tề Nguyệt Gia câm lặng hai giây, sau đó đổi chủ đề: "Tụi em đợi anh lâu lắm rồi, đứng mỏi cả chân. Đợi sang năm em thi Đại học, anh cũng phải đến đón em đấy."


Tần Kiến liếc cậu một cái, đáp: "Được thôi."


Cuối cùng Tần Kiến đã thực hiện lời hứa. Để tránh cho Tề Nguyệt Gia cũng gặp phải tình cảnh đi xuyên cả trường như mình, anh đã dặn trước là sẽ đợi cậu ở cổng Nam cho dễ đỗ xe.


Rẽ phải 300 mét từ cổng Nam có một bãi đỗ xe thu phí. Tần Kiến đã đi thi bằng lái vào kỳ nghỉ hè sau khi thi Đại học xong, hiện tại vẫn đang trong giai đoạn tài mới vừa ra đường.


Tề Nguyệt Gia khó khăn chen ra khỏi đám đông phụ huynh, nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc đang đứng bên lề đường.


Đi cùng Tần Kiến còn có Đào Doanh và bà Tề Thư Lan. Ba người đang nói chuyện phiếm vài câu thì ngay giây tiếp theo, Tần Kiến như có thần giao cách cảm mà quay đầu nhìn về phía này, đúng lúc nhìn thấy Tề Nguyệt Gia vừa mới bước ra.


Giống như năm ngoái, Tần Kiến cũng hỏi: "Em nghĩ mình thi được khoảng bao nhiêu điểm?"


Tề Nguyệt Gia bê nguyên xi câu trả lời của anh: "Chắc trong khoảng từ 0 đến 750."


Tần Kiến không khỏi bật cười.


Giây tiếp theo, Tề Nguyệt Gia cởi chiếc cặp trên lưng xuống đưa cho anh, vừa đưa vừa kể chuyện hôm nay trong lúc thi tổ hợp tự nhiên, có một thí sinh nộp bài sớm rồi ra ngoài bị phóng viên vây quanh phỏng vấn.


Vì không muốn phải ở quá xa nhau nên Tề Nguyệt Gia đã đăng ký nguyện vọng vào trường đại học của Tần Kiến. Cuối cùng cậu cũng được như ý nguyện, một lần nữa trở thành đàn em cùng trường với anh.


Tân sinh viên nhập học muộn hơn một chút. Ngày Tề Nguyệt Gia đến trường làm thủ tục, chính Tần Kiến đã ra tận cổng trường để đón cậu. Tề Nguyệt Gia kéo vali đi trên một con đường hoàn toàn xa lạ, nhưng vì có người quen ở bên cạnh, chút cảm giác bơ vơ khó nhận ra trong lòng cậu đã biến thành sự tò mò đối với môi trường mới.


Tần Kiến đưa cậu về ký túc xá trước, sắp xếp hành lý xong xuôi thì hai người cùng nhau đi ăn.


Gần trường có một quán lẩu, trước đây Tần Kiến và bạn cùng phòng đã từng đến ăn. Lúc đó anh đã nghĩ chắc chắn Tề Nguyệt Gia sẽ thích, vì vậy khi biết Tề Nguyệt Gia muốn thi cùng trường đại học với mình, anh đã dự định đợi đến nhập học sẽ dẫn cậu tới đây.


Những viên bò viên trong nồi lẩu cay không ngừng cuộn lên, nước dùng sôi ùng ục sủi bọt.


Lúc ăn, Tề Nguyệt Gia luôn rất yên tĩnh, không nói chuyện cũng không chép miệng. Có lẽ là vì cậu tuân thủ quy tắc "ăn không nói, ngủ không lời", hoặc cũng có thể là vì mải ăn quá không rảnh để nói.


Tần Kiến nhìn cậu gắp viên chả cá cuối cùng trong nồi vào bát, anh thả đĩa bò viên bên cạnh vào xong rồi mới hỏi: "Cái bánh mì kia của em có mang theo không?"


Tề Nguyệt Gia đang chu miệng thổi viên cá nóng hổi, nghe vậy bèn gật đầu: "Em không mang gối, ôm cái đó là được rồi."


Tần Kiến "ừm" một tiếng, sau đó hai người lại im lặng.


Bình thường khi ở bên nhau, Tề Nguyệt Gia luôn là người chủ động hơn. Tần Kiến vốn không giỏi tìm chủ đề nói chuyện, vì vậy Tề Nguyệt Gia cũng không để tâm đến bữa lẩu im ắng này.


Lúc ra khỏi quán lẩu trời vẫn còn sớm, Tần Kiến lại hỏi có muốn đi dạo xung quanh không, Tề Nguyệt Gia đồng ý.


Gần trường có một rạp chiếu phim, vì thật sự không có gì để làm nên hai người quyết định đi xem phim.


Đó là một bộ phim kể về chú chó và con người. Xem được nửa phim thì Tề Nguyệt Gia đã không cầm được nước mắt, cậu vỗ vỗ Tần Kiến ngồi bên cạnh, khẽ nói: "Giấy."



Tần Kiến liếc nhìn cậu một cái, mấy giây sau bèn lấy từ trong túi ra một gói khăn giấy còn nguyên.


Cả gói khăn giấy chỉ có vỏn vẹn năm tờ. Giấy vừa dùng hết thì phim cũng kết thúc.


Hốc mắt Tề Nguyệt Gia đỏ hoe, cậu cúi đầu bước đi mà không nhìn về phía trước.


Tần Kiến nắm tay cậu dắt ra ngoài, cũng chẳng nói lời nào.


Hai người yên tĩnh đi suốt một quãng đường, mãi đến lúc sắp về tới trường Tề Nguyệt Gia mới nhận ra tối nay Tần Kiến có hơi im lặng quá.


Cậu cúi xuống nhìn hai bàn tay vẫn đang nắm chặt từ lúc rời rạp chiếu phim, suy nghĩ vài giây rồi nói: "Lát nữa hẵng về nhé, em vẫn muốn đi dạo thêm.


Tần Kiến đáp "được", rồi nắm tay cậu đi về một hướng khác.


Có gì đó không đúng.


Tề Nguyệt Gia nhìn sườn mặt không khác gì mọi khi của anh, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Anh không vui à?"


Nghe vậy, Tần Kiến cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn cậu: "Không. Sao em lại hỏi thế?"


"Từ lúc ăn lẩu anh đã im re rồi, chẳng nói chuyện gì với em cả." Tề Nguyệt Gia nhìn vào mắt anh, phát hiện ánh mắt anh có chút né tránh, dường như không dám nhìn thẳng vào cậu.


Rõ ràng là có chuyện khuất tất!


"Thành thật khai báo đi." Tề Nguyệt Gia nói, "Anh đã làm chuyện gì có lỗi với em phải không?"


"..." Tần Kiến nhướng mày, "Anh thì làm được gì chứ?"


Cũng phải.


Vài giây sau, Tề Nguyệt Gia lại hỏi: "Có phải anh lén lút có người yêu rồi không? Vì muốn đi với bạn gái nên mới dùng cách lạnh nhạt với em để em tha cho anh à?"


"..." Tần Kiến bật cười vì cạn lời, "Não em có vấn đề hả?"


Đúng rồi! Chính là cảm giác này!


Bị mắng một câu, cuối cùng Tề Nguyệt Gia cũng cảm thấy nhẹ nhõm cả người. Cậu nhìn ngã ba trước mặt vài giây rồi đi thẳng về con đường bên phải.


Tần Kiến kéo cậu lại: "Đó là nhà vệ sinh công cộng."


"..." Tề Nguyệt Gia lẳng lặng quay người đi sang con đường còn lại, sau đó lại hỏi: "Vậy là anh không giấu em chuyện yêu đương đấy chứ?"


"Không. chuyện gì anh cũng sẽ nói cho em biết."


Nói ra câu này xong, chính Tần Kiến cũng sững người lại.



Nói là có thích đi, thì Tề Nguyệt Gia đối với anh cũng chẳng khác nào với một người anh hàng xóm. Nhưng nếu bảo là không thích, thì nguyện vọng 1 của Tề Nguyệt Gia lại là trường đại học mà anh đang học.


Tần Kiến có thể cảm nhận được tình cảm của Tề Nguyệt Gia dành cho mình đang ở một ranh giới rất mong manh. Bởi vì cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nên tình thân và tình bạn đã chiếm phần lớn.


Còn về phần nhỏ còn lại, dù đó có phải là tình yêu hay không cũng không quan trọng, vì nó chiếm một tỷ lệ quá thấp.


Tề Nguyệt Gia nghiêng đầu nhìn anh, thấy anh lại im lặng, cậu bèn thẳng thừng rút tay ra: "Rốt cuộc là anh bị làm sao thế?"


Tần Kiến hoàn hồn, gọi: "Tề Nguyệt Gia."


Đột nhiên bị gọi cả họ lẫn tên, Tề Nguyệt Gia sững sờ trong giây lát, rồi nghiêm túc đáp lại một tiếng.


Tần Kiến nhìn thẳng vào mắt cậu, hỏi: "Anh là ai?"


"..." Cảm giác căng thẳng vừa nảy sinh một cách khó hiểu trong lòng Tề Nguyệt Gia tức thì tan biến, cậu cau mày nói: "Cái gì vậy, tối nay anh lạ thật đấy. Không đi dạo với anh nữa đâu, giường em còn chưa trải, em phải về trường đây."


Nói rồi cậu quay người định đi, nhưng vừa đi được hai bước thì cổ tay đã bị giữ lại.


Tần Kiến lại hỏi: "Anh là gì của em?"


"Đương nhiên anh là..." Tề Nguyệt Gia nói được nửa câu thì khựng lại.


Tần Kiến nói nốt vế sau: "Anh trai? Hàng xóm? Bạn nối khố?"


... Hình như chẳng cái nào đúng hẳn.


Lúc này Tề Nguyệt Gia mới nhận ra, trong lòng cậu, Tần Kiến chưa bao giờ có một thân phận rõ ràng.


Cậu có thể tìm anh để than thở oán giận, tìm anh để chia sẻ niềm vui như đối với một người bạn nối khố. Có thể để anh dạy mình làm bài, giúp mình giải bài tập như đối với một người đàn anh khóa trên, cũng có thể để anh giúp mình dọn dẹp phòng như đối với một người anh trai.


Thậm chí cậu còn có thể tùy ý nổi nóng với anh, có thể không hề áy náy mà đưa đồ ăn thừa cho anh, có thể cùng anh ăn cơm, cùng anh ngủ chung.


Nghĩ đến những điều này, trong đầu Tề Nguyệt Gia vô thức hiện lên hai chữ "người yêu".


Ngày trước bạn bè trong lớp yêu nhau cũng gần giống như vậy, nam nữ chính trong phim truyền hình ở bên nhau sau khi xác nhận quan hệ cũng như thế.


"Người yêu" là mối quan hệ có thể khái quát rõ nhất những hành vi vượt quá giới hạn của họ lúc này.


Nhưng họ không phải. Hơn nữa, những hành động thân mật này họ đã làm từ khi còn ở cái tuổi mà ngay cả chữ "yêu" còn chưa biết viết.


Người giữ im lặng giờ đã đổi thành Tề Nguyệt Gia, Tần Kiến đứng bên cạnh nhìn cậu.


Thấy cậu mãi không lên tiếng, Tần Kiến thở hắt ra một hơi dài, nắm lấy cổ tay cậu rồi xoay người: "Đi thôi, trời sắp tối rồi. Về trường."


Tề Nguyệt Gia nhìn gáy của Tần Kiến, mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.



Sau lần đó, hai người không còn gặp nhau ở trường nữa, khung chat Wechat từng sôi nổi cũng trở nên im ắng, tần suất nhắn tin trò chuyện của cả hai giảm đi đáng kể.


Đối với sự khác thường của Tần Kiến vào tối hôm ấy, có lẽ Tề Nguyệt Gia đã đoán ra được nguyên nhân.


Thú thật, Tề Nguyệt Gia không hề chậm chạp trong chuyện tình cảm, thậm chí có thể nói là nhạy bén. Cậu có thể nhanh chóng nhận ra tình cảm của một người mới quen dành cho mình, và dựa vào đó để quyết định có nên kết giao lâu dài với người đó hay không.


Ví dụ như mấy người bạn cùng phòng mới của cậu bây giờ, có một người chắc vì cậu không chịu đổi giường nên chẳng ưa gì cậu, nhập học lâu vậy rồi mà hai người còn chưa kết bạn Wechat với nhau.


Đây là cách cậu sàng lọc bạn bè, nhưng việc sàng lọc người yêu thì cậu chưa từng làm bao giờ.


Chuyện yêu người bạn nối khố của mình vốn không phải là hiếm, người đồng tính ở thế kỷ 21 này cũng chẳng phải giống loài quý hiếm gì. Nhưng Tề Nguyệt Gia lại chọn cách trốn tránh, chỉ vì bây giờ cậu vẫn chưa thể nghĩ thông suốt.


Cậu không muốn làm tổn thương người bạn thân nhất của mình, vì vậy cậu phải tìm hiểu một cách triệt để tình cảm của mình dành cho Tần Kiến. Đợi đến khi xác định được đó là kiểu thích của những người yêu nhau, hay chỉ là sự ỷ lại theo thói quen giữa những người bạn, cậu mới có thể đưa ra quyết định.


Nhưng điều này có hơi khó.


Tiết trời dần chuyển sang thu, hàng cây ngô đồng ven đường trong trường bắt đầu ngả vàng và rụng lá.


Hôm nay Tề Nguyệt Gia chỉ có một tiết tự chọn. Tan học, cậu viện cớ phải tra tài liệu cho bài tập nhóm để tách khỏi các bạn cùng phòng, một mình đi về phía thư viện.


Một cơn gió thổi qua, một chiếc lá xoay tròn rồi nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt Tề Nguyệt Gia. Ánh mắt cậu dừng lại trên chiếc lá đó, khi đến gần, cậu đã cố tình nhấc chân bước qua, không giẫm lên nó.


Sau khi bước qua chiếc lá ấy, Tề Nguyệt Gia dường như cũng bước qua được vấn đề mà bấy lâu nay cậu vẫn luôn nghĩ mãi không thông.


Mùa thu rồi sẽ đến, lá rụng cũng chẳng có gì lạ thường. Người ta không thể vì sự quen thuộc mà bỏ qua ý nghĩa thật sự của lá rụng, vậy thì cậu cũng không thể vì sự quen thuộc mà bỏ qua những khoảnh khắc lơ đãng nghĩ về Tần Kiến khi hai người ở bên nhau.


Năm đó, khi biết người yêu của chị Tần Thính thích chị ấy từ hồi cấp ba, trong đầu Tề Nguyệt Gia đã hiện lên khuôn mặt của Tần Kiến đang đeo cặp sách giúp mình ở bên cạnh.


Khi Tần Kiến không thể tổ chức sinh nhật vì phải chuẩn bị cho kỳ thi đại học, trên suốt quãng đường mang bánh kem đến ký túc xá của Tần Kiến, Tề Nguyệt Gia đã chỉ nghĩ về anh.


Khi làm bài thi môn Tiếng Anh cuối cùng của kỳ thi Đại học, Tề Nguyệt Gia nhìn thấy cách nam chính gọi nữ chính là "honey" trong bài đọc hiểu, cậu đã nghĩ đến Tần Kiến - người đã hứa sẽ đến đón cậu về nhà sau khi thi xong.


Tề Nguyệt Gia vẫn luôn cảm thấy hai người họ đã quá thân thuộc, việc nghĩ đến đối phương vào bất cứ lúc nào cũng không có gì là lạ, vậy nên tất cả những khoảnh khắc này đều đã bị cậu vô thức bỏ qua.


Bước vào thư viện, Tề Nguyệt Gia chọn chỗ ngồi gần cửa sổ.


Cậu lấy điện thoại ra, mở khung chat với Tần Kiến đã im lìm mấy ngày nay, gõ chữ: [Giờ anh rảnh không, có thể đến thư viện một chuyến được không? Em đợi anh]


---


Tác giả: 


Tiêu đề chương "Sóng gợn sắc thu" được lấy từ bài thơ "Tô Mạc Già - Hoài Cựu" của Phạm Trọng Yêm, đời Tống.


Cả câu: Bích vân thiên, Hoàng diệp địa. Thu sắc liên ba, Ba thượng hàn yên thúy.


(Dịch nghĩa: Trời đầy mây biếc, Đất phủ lá vàng. Cảnh sắc mùa thu lẫn với nước hồ, Trên sóng là khói lạnh màu biếc.)
 


Xin Công Thức Pha Nước Chấm Lẩu Của Bạn Trai Cũ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xin Công Thức Pha Nước Chấm Lẩu Của Bạn Trai Cũ Truyện Xin Công Thức Pha Nước Chấm Lẩu Của Bạn Trai Cũ Story Chương 61: Ngoại truyện 7: Sóng gợn sắc thu
10.0/10 từ 40 lượt.
loading...