Vượt Rào - Ninh Viễn

Chương 95: Tuyến truyện giả định - Thuở bé (8)


Bữa sáng hôm đó, Lâm Gai ăn rất ngon miệng. Chỉ có điều, mắt cô đầu bếp cứ lảng đi đâu.


 


Thật ra thì dễ hiểu thôi. Khương Tư Ý tự trấn an. Chắc chị tưởng mình là gấu bông, ngủ hay ôm mà. Còn vụ hôn tay là do mình tự đưa qua, đâu trách chị được.


 


Ừm, chắc vậy.


 


Thấy Khương Tư Ý xắn tay vào bếp, dọn dẹp nhà cửa trong lúc mình bận tối mắt, Lâm Gai lại áy náy. Cô không muốn em phải làm những việc này. Đôi tay xinh đẹp đó nên dùng để cầm bút, lật sách, không phải để vướng vào việc nhà.


 


Khương Tư Ý thì thấy chị nghĩ nhiều quá.


 


"Em tiện tay làm thôi mà, có mệt đâu. Với lại chị chăm em từ nhỏ. Mẹ bảo hồi bé em khó tính lắm, khóc là không ai dỗ được, mỗi chị có cách, mà em cũng chỉ chịu cho chị bế. Lúc đó chị mới sáu tuổi, đã phải bế em ba tuổi, mồ hôi nhễ nhại mà chẳng buông."


 


Mấy lời của em làm Lâm Gai cũng nhớ lại chuyện xưa, cô cười.


 


"Thì bây giờ chị đang bận, giai đoạn nước rút cho cả học hành lẫn sự nghiệp, em cân mấy việc lặt vặt cho. Mốt em bận, chị rảnh, thì đến lượt chị lo cho em. Mình ở bên nhau cả đời mà, sau này chị còn khối dịp báo đáp 'em vợ' của chị."


 


Khương Tư Ý vô tư nói xong, thấy Lâm Gai nheo mắt nhìn mình đầy ẩn ý.


 


Sao... chẳng lẽ cô nói sai à? Hai người lớn rồi, sắp tới là cưới, thế thì ở với nhau cả đời còn gì?


 


Lâm Gai gắp một cọng măng tây, chậm rãi nhai.


 


"Em vợ"... cái từ nghe đến ngại, mà em cứ oang oang cái mồm.


 


Thì lớn rồi, ở nhà biết mặc áo lót. Dù rằng, cô cũng mặc...


 


Có ý thức về cơ thể, mà sao đầu óc vẫn hồn nhiên thế nhỉ? Chắc còn vô tư, mới dừng ở giai đoạn nói cho vui mồm.


 


Bản thân Lâm Gai lại mang một tâm trạng khác. Sáng nay, cô mơ một giấc mơ cực kỳ lạ.


 


Trong mơ, cô ôm Khương Tư Ý. Cái ôm không còn ngây ngô như thuở nhỏ. Không phải vì em lười đi bộ rồi ôm dỗ, càng không phải vì vui, hay vì lạnh.


 


Đó là một cái ôm rất "người lớn", cuộn trào d*c v*ng như dung nham chảy trôi trên da thịt. Ôm Khương Tư Ý, v**t v* tấm lưng mảnh mai và nóng rẫy, tim đập thình thịch qua lớp da thịt, từng nhịp, từng nhịp, như muốn đốt cháy tim cô thành tro.


 


Môi cũng chẳng yên. Hôn em say đắm, ghì gáy em, không cho trốn thoát. Mà em cũng chẳng trốn, ngoan ngoãn đón nhận.


 


Chưa đủ.


 


Cô muốn nhiều hơn, muốn tiến vào nơi sâu kín nhất của em. Cách cô muốn "đối xử" với em, chắc chắn sẽ dọa cô bé ngây thơ mới tròn mười tám sợ chết khiếp.



 


Tạm gác lại d*c v*ng đặc quánh trong mơ, Lâm Gai dắt Khương Tư Ý khám phá thành phố. Cùng đi bộ đường dài, đến nhà hát, đến lễ hội âm nhạc.


 


Cô dành toàn bộ thời gian rảnh rỗi để ở bên em, dẫn em làm quen, rồi yêu luôn thành phố này. Để mỗi ngày trong tuổi thanh xuân của em luôn trôi qua vui vẻ, không lo không nghĩ.


 


.


 


Khai giảng, Khương Tư Ý phải chuyển vào ký túc xá, bắt đầu cuộc sống đại học.


 


Trùng hợp thay, cô học chung lớp với Đoạn Ngưng.


 


Hai cô bạn học cùng cấp hai. Lên cấp ba, ba mẹ Đoạn Ngưng chuyển công tác nên cô bạn cũng chuyển trường theo. Hồi Đoạn Ngưng rời thành phố J, hai đứa còn ôm nhau khóc cả đêm. Suốt ba năm xa cách vẫn giữ liên lạc, trước kỳ thi đại học còn động viên nhau: "Hẹn gặp trên đỉnh vinh quang!"


 


Ai ngờ, gặp nhau trên đỉnh thật.


 


Cái duyên thực sự không dễ gì có được, hai cô bạn quấn nhau như xưa. Ký túc xá của Đoạn Ngưng ở ngay tầng dưới Khương Tư Ý, hai người suốt ngày đi cùng nhau.


 


Lâm Gai rảnh là lại lái xe đến đón Khương Tư Ý và Đoạn Ngưng đi chơi.


 


Ngồi trong chiếc Bentley của Lâm Gai, ăn tối tại nhà hàng cao nhất thành phố N. Nâng ly sâm panh, nhìn xuống thành phố từ trên cao, Đoạn Ngưng cảm thán: "Đúng là được thơm lây."


 


Lịch học năm nhất khá dày, Khương Tư Ý gần như ở trường suốt. Cuộc sống đại học mới mẻ với người khác là bung xõa, thoát khỏi vòng tay bố mẹ, cúp học yêu đương là chuyện thường ngày. Tuy nhiên Khương Tư Ý thì không. So với sự sôi nổi của bạn bè, cô bình lặng như mặt hồ thu. Vì cô có người trong lòng rồi.


 


Cô dồn phần lớn thời gian cho việc học, không bao giờ trốn tiết, chưa từng bén mảng tới quán bar, mà cô chẳng hứng thú. Trong khi bạn bè say xỉn qua đêm không về, hoặc ở giảng đường, thư viện, hoặc cô sẽ la cà các buổi triển lãm, suy tính đường đi nước bước cho tương lai. Làm việc trong các phòng trưng bày nghệ thuật, nhà đấu giá là những hướng đi cô khá hứng thú.


 


Cuối tuần cô mới về gặp Lâm Gai.


 


Trời đẹp thì ra ngoài chơi, trời xấu thì ở nhà đọc sách xem phim. Hoặc những lúc mệt mỏi muốn thư giãn đầu óc, cả hai sẽ cùng chơi game. Tuy chỉ là dựa vai nhau nói chuyện phiếm, gõ đầu nhau, véo má nhau cũng là một cuối tuần thư thái, dễ chịu.


 


Cuối tuần này, Khương Tư Ý mới mò đến nhà Lâm Gai thì nhận được thông báo nghỉ học vì bão trong nhóm lớp.


 


Cô lon ton chạy đi tìm Lâm Gai: "Bão tới!"


 


"Chị mua đủ đồ ăn dự trữ rồi." Lâm Gai mở tủ lạnh và tủ bếp, bên trong đầy ắp đồ ăn thức uống, toàn món Khương Tư Ý thích. Cô bảo em kiểm tra, "Còn cần thêm gì không?"


 


"...Chị nuôi heo ạ."


 


"Chuẩn rồi."


 


Thế là lại nổ ra cuộc tranh cãi "ai mới là heo" không hồi kết.



 


Khương Tư Ý nói không lại, rượt chị từ phòng khách vào tận phòng ngủ, cù lét túi bụi.


 


Lâm Gai kẹp chặt trong tay tha về.


 


"Dây an toàn" biến thành dây thừng, Khương Tư Ý bị quẳng thẳng lên sô pha.


 


Khương Tư Ý  nảy người vì bất ngờ, Lâm Gai giữ chặt eo, đúng ngay chỗ nhột nhất. Chị chạm vào, cô co rúm người kêuá á á, chưa gì là xin tha.


 


Lớn lên cùng nhau, nên hiểu rõ điểm yếu của đối phương. Chỗ nào trên người Khương Tư Ý nhột nhất, Lâm Gai biết tỏng. Bình thường cô không bắt nạt em, lâu lâu giỡn mới chọt mấy cái cho vui.


 


Lần này Khương Tư Ý định trốn, lại bị Lâm Gai tóm lại, tiếp tục cù lét eo.


 


"Em xin lỗi, xin lỗi... Chị Tiểu Hữu đừng cù nữa, em sai rồi." Khương Tư Ý đầu hàng vô điều kiện, mặt đỏ bừng, mắt long lanh nước.


 


Hồi xưa cũng hay chơi trò này, đợi Khương Tư Ý xin tha lần thứ hai là Lâm Gai sẽ buông.


 


Nhưng hôm nay lạ thật, xin tha đến lần thứ ba rồi mà Lâm Gai vẫn giữ chặt cổ tay em.


 


Không biết Khương Tư Ý cười hay khóc, gần như hết hơi, lồng ngực mỏng manh phập phồng không ngừng. Miệng lắp bắp gọi loạn xạ, từ "Lâm Gai" đến "Tiểu Hữu", từ "chị" đến "vợ"... mong một "phiên bản" nào đó của Lâm Gai tha mạng cho mình.


 


Trong mắt Lâm Gai thoáng hiện nét rung động. Nhìn Khương Tư Ý quần áo xộc xệch, mắt ngấn nước co ro dưới thân mình, cô nhớ đến giấc mơ hôm nọ.


 


Cô ngầm điều chỉnh nhịp thở, kéo lại vạt váy ngủ của Khương Tư Ý vô tình bị tốc lên, che đi cặp đùi trắng nõn. Không cù lét em nữa, cô nắm lấy đầu ngón tay em, nói: "Học đâu ra thói cào cấu người ta thế? Để chị kiểm tra coi em cắt móng chưa."


 


Cuối cùng cũng thở được, Khương Tư Ý quệt nước mắt, nói: "Em đi làm móng với Đoạn Ngưng đó, đẹp không ạ?"


 


Ngón tay thon dài, da trắng như sữa, màu sơn hồng trong veo rất hợp với nước da trắng lạnh.


 


"...Đẹp."


 


Cảm giác trong giấc mơ kia bỗng dưng liên kết với những ngón tay. Thứ bị ép giữa môi, hình dáng rất giống ngón tay của Khương Tư Ý.


 


Lòng thấy khô nóng, không thể nghĩ lung tung nữa. Lâm Gai nói: "Xem phim không?"


 


"Dạ, xem gì ạ?"


 


"Chị đi lấy đồ ăn vặt, em chọn đi."


 


Lâm Gai đổ bim bim ra tô lớn cho Khương Tư Ý dễ lấy, khỏi phải thò tay vào túi mò mẫm dính tay. Cô thích ăn bắp rang bơ, Lâm Gai sắm luôn cái máy làm bắp. Bắp rang bơ caramel chất thành núi trong máy, Lâm Gai xúc hai xẻng lớn đổ vào một tô khác.



Đồ khô, trái cây, bánh phô mai, coca... còn thịnh soạn hơn cả đi rạp.


 


Lâm Gai thầm nghĩ, Khương Tư Ý mê xem phim thế này, mai sau mình kiếm được tiền, lúc mua nhà nhất định phải xây một phòng chiếu phim riêng, cho em xem thỏa thích, loại có phim cùng lúc với rạp.


 


Chuẩn bị xong xuôi mớ đồ ăn vặt, bưng ra bàn trà, Lâm Gai ngồi xuống cạnh Khương Tư Ý, thấy em chọn... phim kinh dị.


 


Lâm Gai: "Em chắc chứ?"


 


Nghe ra ý tứ trong câu hỏi của chị, Khương Tư Ý quả quyết: "Đây là phim trên nền tảng đàng hoàng, phim kinh dị tử tế ạ? Em muốn xem lâu rồi, chưa có dịp."


 


Không biết nghĩ tới chuyện gì, Lâm Gai bật cười thành tiếng.


 


Rõ đang cùng tần số với chị, cũng nhớ tới quả "phim kinh dị" mang tên "Sự quyến rũ của chị vợ". Khương Tư Ý lấy miếng bim bim chỉ vào mặt chị, gằn giọng cảnh cáo: "Cấm cười!"


 


Lâm Gai ngoạm luôn miếng bim bim, "Tịch thu."


 


Khương Tư Ý: ...


 


Lâm Gai: "Em gan thỏ thế, xem xong chắc khỏi ngủ."


 


"Có chị ở đây, em sợ gì."


 


Thấy Khương Tư Ý đã quyết, Lâm Gai cũng chiều theo.


 


Không biết trời đã đổ mưa từ lúc nào. Màn mưa trắng xóa bao trùm đất trời, đập vào cửa sổ cách âm. Thế giới bên ngoài mưa gió tơi bời, trong nhà lại yên tĩnh, sạch sẽ và ấm cúng.


 


Khương Tư Ý gối đầu lên đùi Lâm Gai. Muốn ăn gì chị lấy hộ, muốn uống gì chị đưa ống hút tận miệng. Vừa được ăn, vừa được uống, lại có đùi êm để gối, dịch vụ "VIP" đến thế là cùng.


 


Mỗi tội phim kinh dị ghê quá. Mới bắt đầu mười phút, Khương Tư Ý đã giật bắn mình ba lần. Nhưng phim tự mình chọn, giờ mà bỏ ngang chắc chắn sẽ bị Lâm Gai cười vào mặt. Cô đành cắn răng xem tiếp.


 


Ai mà ngờ, bộ phim đang nổi đình nổi đám thực sự có thực lực dọa người ta tè ra quần. Màn hình Lâm Gai còn là loại 100 inch, kết hợp dàn âm thanh vòm, hiệu ứng xem phim chân thực miễn chê.


 


Khi cánh cửa trên màn hình từ từ hé mở, tay Khương Tư Ý đang đưa bắp rang lên miệng khựng lại. Tim đập thình thịch, nín thở chờ đợi.


 


Ngay giây sau, một khuôn mặt quỷ kinh dị phóng đại trên màn hình.


 


Mắt Khương Tư Ý tối sầm. Khoảnh khắc đáng sợ nhất đã bị bàn tay Lâm Gai che khuất. Nhạc nền rùng rợn cũng đủ làm cô run lên, may mà không thấy hình.


 


Khương Tư Ý lẳng lặng quay người, lăn cái đầu nửa vòng trên đùi Lâm Gai, úp mặt vào bụng chị, không nói tiếng nào.


 



Thôi dẹp, bị cười cũng kệ, không xem nữa.


 


Lâm Gai lấy bàn tay sạch xoa đầu Khương Tư Ý.


 


"Đã bảo là sợ rồi mà." Giọng không có ý cười cợt, ngược lại còn dịu dàng đến mức làm tai người nghe nóng ran.


 


Khương Tư Ý lấy ngón tay níu níu vạt áo Lâm Gai, "Sao chị biết chỗ đó sợ? Còn che mắt cho em trước nữa."


 


Lâm Gai nghịch vành tai mềm mại của em, "Theo logic phim kinh dị thì đoán được kha khá."


 


Nói vậy thôi, chứ phim này Lâm Gai chẳng cần đoán. Cô biết hết mấy đoạn nào có thể dọa Khương Tư Ý sợ. Vì cô xem trước rồi. Từ lúc Khương Tư Ý nói muốn xem mà chưa có thời gian, Lâm Gai tranh thủ xem hết, ghi nhớ mấy chỗ dọa.


 


Gan cô vợ chưa cưới bé bỏng nhỏ như thỏ, mà thích thử thách, xem xong sợ lại khó ngủ. Thôi thì để em xem. Em xem, còn cô sẽ giúp em che đi những cảnh đáng sợ, tận hưởng cốt truyện là được.


 


Tưởng đâu ít ra cũng "hộ tống" được em qua nửa phim, ai ngờ mới đến "cảnh đắt giá" đầu tiên đã dọa Khương Tư Ý sợ lật mặt.


 


Lâm Gai: "Còn xem nữa không?"


 


Khương Tư Ý: "Xem! Nhưng chị có thể tiên tri, che mắt giúp em tiếp không?"


 


Lâm Gai: ... Tuy chuẩn bị tinh thần làm việc này rồi, nhưng mà...


 


"Không đùa chứ, sợ thế mà vẫn muốn xem à?"


 


"Muốn ó, cứ xem."


 


"..."


 


Khương Tư Ý không những muốn xem, mà còn hào hứng ngồi bật dậy, co chân lên ghế, rúc vào vai Lâm Gai, vừa sợ vừa hóng phim.


 


Lâm Gai đành ôm em. Hễ đến đoạn rùng rợn, bàn tay đang ôm vai em lại đưa lên che mắt, qua rồi thì bỏ ra.


 


Có Lâm Gai "hộ giá", Khương Tư Ý chẳng còn sợ gì nữa, vả lại còn hăng hơn. Cô như con thỏ cưỡi trên lưng sói làm mưa làm gió.


 


...


 


Xem xong phim kinh dị, lúc Khương Tư Ý ra bồn rửa trong bếp rửa tay thì thấymưa đã tạnh.


 


Trong lúc lau tay, cô thoáng thấy dưới lầu có một đôi nam nữ hình như đang cãi nhau, chỉ trỏ vào mặt đối phương.


 


Thanh niên ôm một chú chó con trắng muốt, tròn vo.


Vượt Rào - Ninh Viễn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vượt Rào - Ninh Viễn Truyện Vượt Rào - Ninh Viễn Story Chương 95: Tuyến truyện giả định - Thuở bé (8)
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...