Vượt Rào - Ninh Viễn

Chương 94: Tuyến truyện giả định - Thuở bé (7)


Nhà của Lâm Gai gần trường, đi làm cũng tiện. Căn hộ rộng hơn 120 mét vuông, rất thoáng, tuy nhiên khuyết điểm là có đúng một phòng ngủ.


 


Khương Tư Ý: "Hơn trăm mét vuông mà có một phòng ngủ?"


 


Lâm Gai cất vali giúp em, "Phòng kia chị sửa thành phòng làm việc rồi. Không sao, em ngủ phòng chị, chị thay ga giường rồi."


 


"Thế còn chị?"


 


"Chị ngủ ngoài phòng làm việc, có sô pha."


 


"Sofa khó ngủ lắm, hay là..." Nửa câu sau, Khương Tư Ý ngập ngừng, không nói ra được.


 


Từ nhỏ lớn lên bên nhau, giường của người này cũng là giường của người kia, giờ bỗng dưng phải ngủ riêng, cảm giác thật kỳ cục.


 


Mà nếu ngủ chung...


 


Khương Tư Ý phiên bản mười tám tuổi đã khác xa con bé mười ba tuổi bị "phim kinh dị" dọa cho giật mình năm nào. Dù chủ động hay bị động, trong đầu cô đã nạp khá nhiều kiến thức, cả trong sáng lẫn đen tối. Cô thừa biết vợ chưa cưới nghĩa là gì, cũng hiểu rõ ngủ chung với "vợ" thì chuyện gì có khả năng xảy ra nhất.


 


Nửa câu nuốt ngược vào trong lúc này, còn khó xử hơn cả nói thẳng ra.


 


Lâm Gai dường như chẳng nhận ra sự bối rối đó, tỉnh bơ: "Em quậy lắm, toàn đạp chị. Dạo này chị nhiều việc ở trường với công ty, tối phải làm thêm, ngủ ngoài phòng làm việc là vừa đẹp, không ai làm phiền ai."


 


Thấy Lâm Gai tỏ ra như không có gì, Khương Tư Ý thoải mái hơn, "Thế thì thà em ở khách sạn còn hơn, chị khỏi phải ngủ sô pha."


 


Lâm Gai xếp lại gối ôm trên sô pha, quay nửa gáy về phía Khương Tư Ý. Không thấy rõ mặt chị, chỉ nghe giọng nói hơi trầm xuống: "Chị không yên tâm."


 


Khương Tư Ý lén mím môi, nén lại vị ngọt đang dâng lên trong lòng, nói: "Thế em đi tắm ạ."


 


"Mang đồ ngủ chưa?"


 


"Mang rồi, sao mà không mang được."


 


Không chỉ đồ ngủ, còn có khăn tắm. Ôm đồ đi thay, được Lâm Gai dẫn vào phòng tắm.


 


Cửa vừa đóng, một mùi hương thoang thoảng xâm chiếm khứu giác, mùi hoa rất quyến rũ.


 


Mùi sữa tắm chị Tiểu Hữu dạo này... là mùi này à...


 


Ở trong phòng tắm, ngửi thấy mùi hương người lớn mê người, đầu óc khó tránh khỏi bay bổng, tưởng tượng ra vài hình ảnh...


 



Khoan đi.


 


Dừng, dừng, dừng.


 


Khương Tư Ý giơ tay làm động tác "thu" lại trước mặt. Cấm nghĩ bậy. Lỡ mà để Tiểu Hữu biết cô nghĩ mấy thứ vớ vẩn này, chắc mông nở hoa mất.


 


Tắm xong bước ra, Lâm Gai vẫn trong phòng làm việc, mắt không rời khỏi máy tính, nói vọng ra: "Cơm tối trên bàn, em ăn trước đi."


 


Khương Tư Ý đứng ngoài cửa, thò nửa cái đầu vào. "Còn chị ạ?"


 


"Chị phải làm cho xong việc đã. Em..." Lâm Gai quay đầu lại, không biết thấy gì, bỗng hơi mất tự nhiên, khựng lại một chút rồi mới nói tiếp: "...em ăn trước đi."


 


"Vâng." Khương Tư Ý không làm phiền chị nữa, xỏ đôi dép lê hình capybara Lâm Gai mua sẵn, đi rón rén hết mức có thể.


 


Đi ngang qua tấm gương toàn thân, cô nhìn mình trong gương, rồi nghĩ đến vẻ mặt của Lâm Gai ban nãy. Cô cúi xuống nhìn, lại ngẩng lên nhìn, chợt hít một hơi lạnh. Cô vội lao vào phòng ngủ, lục tung vali tìm áo lót, mặc vào.


 


Đêm khuya.


 


Lâm Gai bước ra khỏi phòng làm việc, vặn vặn cái cổ kêu răng rắc. Ngồi một tư thế lâu quá... Cô khó nhọc cử động vai gáy, bỗng ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng.


 


Giọng Khương Tư Ý vọng ra từ bếp: "Xong việc rồi ạ? Ra ăn cơm nè."


 


Lâm Gai: "Sao em chưa ăn?"


 


"Em ăn rồi mà. Em hâm nóng đồ ăn cho chị, thấy tủ lạnh còn đồ nên xào dĩa bò xào ớt chuông." Khương Tư Ý đeo tạp dề của Lâm Gai, bưng đồ ăn đã hâm nóng và đĩa bò xào ra bàn.


 


Lâm Gai: "Em biết nấu ăn hở?"


 


Khương Tư Ý cởi tạp dề, liếc chị. "Thái độ gì vậy? Ngon kinh khủng khiếp luôn đó, coi chừng nuốt lưỡi."


 


Thật ra, cô đi học nấu ăn trong thời gian chờ kết quả thi đại học. Sau mấy lần suýt nổ bếp, dưới sự chỉ dạy của mẹ ruột, cuối cùng cô cũng nấu được món nhìn vào còn nhận ra nguyên liệu là gì.


 


Cô nói không phiền cho Lâm Gai thì cô nhất định làm được. Có cô ở đây, Lâm Gai khỏi cần tốn thời gian, công sức nấu nướng nữa.


 


Thấy đĩa bò xào ớt trông cũng ra dáng, Lâm Gai gắp một miếng ăn thử, mắt tròn xoe.


 


Khương Tư Ý chống hai tay lên bàn, hồi hộp hỏi: "Sao? Sao ạ?"


 


Lâm Gai: "Ghê, chưa bao giờ ăn món xào nào ngon thế này. Em gái nhà mình sao mà đảm đang dữ vậy?"


 


Tưởng Lâm Gai khịa vài câu, đã chuẩn bị sẵn tinh thần phản đòn. Ai ngờ chị lại khen thật lòng thế này. Khương Tư Ý thấy hơi ngại. Cô nói: "...Chị thích là được rồi, em nấu cho chị ăn mỗi ngày."



 


Lâm Gai tính đâu làm xong việc thì ăn tạm vài miếng cho qua bữa, Khương Tư Ý ăn thừa bao nhiêu nhiêu thì cô ăn bấy nhiêu, lười hâm nóng. Suốt thời gian qua cô toàn sống tạm bợ như vậy.


 


Không ngờ, sau một ngày làm việc mệt nhoài, lại có bữa cơm nóng hổi thơm phức đợi sẵn. Bên cạnh không còn là chiếc ghế trống không. Món ăn ngon lành vào bụng, làm dịu đi bao mệt mỏi.


 


Thấy Lâm Gai ăn ngon, Khương Tư Ý thấy thành tựu ghê gớm. Cùng lúc đó, cô phát hiện ra một chuyện. Hai bên bàn ăn có ghế... Lại còn là một cặp ghế tựa giống hệt nhau. Như thể ghế đã được mua sẵn từ lâu, luôn bỏ trống ở đó, chờ đợi chủ nhân của nó đến.


 


.


 


Nấu ăn xong, váy ngủ ám đầy mùi dầu mỡ, không thể mặc đi ngủ được.


 


Cô mở vali ra tìm... mới phát hiện, tá hoả rằng mình mang đúng một bộ đồ ngủ.


 


Khương Tư Ý: ...


 


Lúc soạn đồ ở nhà, Đào Tự định giúp, nhưng cô kiên quyết không cho. Mình người lớn rồi, sao lại để mẹ soạn đồ giùm? Dĩ nhiên phải tự thân vận động.


 


Kết quả...


 


Trong phòng làm việc, Lâm Gai đã trải sẵn chăn gối trên sô pha, chuẩn bị đi ngủ.


 


Khương Tư Ý đi qua thấy cửa không đóng, lịch sự gõ nhẹ.


 


Lâm Gai bước ra, hai người đứng dựa cửa đối mặt nhau.


 


Khương Tư Ý thấy mình gặp cảnh này ở đâu rồi. Cùng một khung cảnh, cùng một động tác trong một bộ phim, các nhân vật chính trong phim đang thả thính nhau.


 


"Chị có đồ ngủ nào cho em mượn không? Em lỡ mang có một bộ, sai lầm quá."


 


Lâm Gai cười xoa đầu em, "Ngốc thật."


 


Cô dẫn em về phòng ngủ, mở tủ quần áo, "Lựa tự nhiên. Sau này cần thì lấy, đồ của chị cũng là của em. Đồ trong nhà là đồ của em nốt, mai sao không cần hỏi chị đâu."


 


Khương Tư Ý chắp tay sau lưng, "Vâng..."


 


Trong phòng bật mỗi một ngọn đèn ngủ mờ mờ. Cô vợ sắp cưới đẹp tựa hoa xuân, da mịn không tì vết, vòng eo thiếu nữ thon thả mới chớm nở... đứng ngay trong phòng ngủ của mình. Ánh mắt người ta thật khó mà rời đi.


 


Lòng Lâm Gai rung động, tim đập rộn lên. Cô kín đáo thở ra hơi thở nóng hổi, cố giữ nụ cười tự nhiên, nói: "Em ngủ ngon."


 


"Chị ngủ ngon."


 



Khương Tư Ý mặc cái áo thun đồng phục cấp ba của Lâm Gai làm đồ ngủ, ôm con nấm bông y hệt cái ở nhà mình, rồi chìm vào giấc ngủ.


 


Sáng hôm sau cô dậy từ sớm.


 


Hôm qua Lâm Gai khen đồ ăn nó nấu ngon, cô thấy hăng hái hẳn. Sáng sớm tinh mơ đã xuống siêu thị dưới nhà mua đồ ăn, quyết tâm tiếp tục vỗ béo chị.


 


Vào thang máy, từ tầng hai mươi xuống thẳng tầng trệt.


 


Đẩy cửa khu căn hộ ra, cô thấy một anh chàng trẻ tuổi trông như sinh viên đang đứng lướt điện thoại. Dưới chân anh chàng là một chú chó con bé xíu.


 


Chú chó trông mới hơn tháng tuổi, lông trắng muốt, dễ thương như cục bông mini.


 


Chủ nó đứng đó, bực bội phì phèo thuốc lá, khói bay mù mịt. Trời nóng nực mà đứng chôn chân một chỗ.


 


Chó ta ngoan ngoãn ngồi bên chân chủ, tò mò ngó nghiêng xung quanh. Thấy Khương Tư Ý, đôi mắt đen láy của nó mở to, miệng há ra như đang cười, rất thân thiện.


 


Trời ơi, nhỏ Bichon này cưng quá!


 


Khương Tư Ý tiến lại gần, tính đâu chơi với nó một chút. Bé Bichon cũng lon ton chạy về phía cô.


 


"Đứng yên." Thanh niên lấy chân chặn nó lại.


 


Bé Bichon bị chặn bất ngờ suýt ngã, không dám đi nữa, tủi thân ngồi xuống.


 


Khương Tư Ý: ...


 


Hung dữ quá. Em chó bé tẹo mà. Hơn nữa, Đoạn Ngưng từng nuôi chó, nói chó bé quá, không nên mang ra ngoài đường.


 


Khương Tư Ý đang tính mở miệng, thì thanh niên cất điện thoại vào túi, một tay túm lấy bé Bichon, rồi bỏ đi.


 


Khương Tư Ý thấy thanh niên đi vào cùng khu căn hộ với mình, thì ra là hàng xóm...


 


Lúc vào cửa, bé Bichon còn lén quay đầu lại nhìn cô.


 


Khương Tư Ý thở dài.


 


Mua đồ ăn xong về nhà, dưới sự "chỉ đạo từ xa" qua cuộc gọi video của Đào Tự, cô nấu hẳn một bàn bữa sáng thịnh soạn.


 


Chụp ảnh xong, cô tự quạt cho bay bớt mùi dầu mỡ, rửa sạch tay, rồi mới đi gọi Lâm Gai dậy.


 


Cửa phòng làm việc không đóng, đi qua đi lại là thấy chị nằm sô pha. Chị chẳng có gì gọi là riêng tư với Khương Tư Ý, để cô có thể tự do bước vào mọi ngóc ngách trong cuộc sống của chị.



 


Khương Tư Ý rón rén ngồi xổm xuống cạnh sô pha, kẹp vạt váy ngủ vào g*** h** ch*n, rồi chọc nhẹ mũi Lâm Gai, "Dậy thôi nào."


 


Lâm Gai không mở mắt, "Hửm?", khẽ cau mày.


 


Trông chị buồn ngủ, cô không nỡ gọi gắt, muốn để chị tỉnh dậy tự nhiên hơn, kẻo lại khó chịu.


 


Khương Tư Ý ghé sát lại, thì thầm bên tai chị: "Dậy thôi nào..."


 


Nhột quá. Cảm giác nhồn nhột ở tai len lỏi vào cả giấc mơ.


 


Trong mơ, Lâm Gai đang ở một nơi xa lạ, cô độc. Tuy tin nhắn, video không ngớt, song không sao lấp đầy được cảm giác trống vắng vì xa cách. Giọng nói ngọt ngào của Khương Tư Ý rót vào giấc mơ, khơi gợi nỗi quyến luyến bản năng. Cô theo bản năng dang tay, ôm lấy giấc mộng đẹp ấy.


 


Khương Tư Ý hoàn toàn bất ngờ bị ôm chặt, ngã dúi vào lòng chị. Cô vội chống tay, cố không đè hết trọng lượng lên người Lâm Gai. Lâm Gai lúc này vẫn chưa tỉnh hẳn, hơi mơ màng "Hửm?". Rồi trở mình, hai tay vòng qua eo Khương Tư Ý, ôm chặt cứng.


 


Hai đường cong mềm mại áp sát vào nhau. Tay Lâm Gai vuốt dọc lưng em, từ eo lên đến gáy. Tựa như một con rắn ấm áp đang trườn trên lưng Khương Tư Ý.


 


Cái v**t v* bất ngờ khiến Khương Tư Ý thấy dễ chịu một cách kỳ lạ. Cơ thể run lên bởi cảm giác là lạ, suýt nữa thì bật ra tiếng rên khẽ. Cô vội cắn môi, nuốt âm thanh đó vào trong.


 


Lòng bàn tay Lâm Gai áp lên gáy Khương Tư Ý, nhẹ nhàng x** n*n. Nửa tỉnh nửa mê, dường như nhận ra qua cảm giác quen thuộc, thực sự là "em vợ" của mình. Nét cười thoáng hiện trên gương mặt say ngủ. "Tư Ý..."


 


Khương Tư Ý nằm ép trên người chị, chị xoa mấy cái làm cô đỏ bừng mặt. Tưởng chị đang mơ linh tinh gì, ai ngờ... lại gọi tên mình...


 


Tim chị đập nhanh quá...


 


Không đúng, Khương Tư Ý nhận ra, tim mình mới là thứ đang đập thình thịch không ngừng.


 


Sao thế này. Khương Tư Ý không muốn dậy nữa, cônhư bị Lâm Gai hút chặt, mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực. Rồi cô chìm trong vòng tay ấy, không muốn phản kháng.


 


Ánh mắt cuốn hút bởi hàng mi dài cong vút của Lâm Gai, từ từ lướt xuống, qua sống mũi cao thẳng, cuối cùng dừng lại trên đôi môi.


 


Đôi môi hồng nhạt, vân môi rất mờ, hé mở một khe nhỏ. Lòng Khương Tư Ý khô nóng, muốn chạm vào.


 


Ngón tay khẽ lướt qua làn môi.


 


Mềm quá, nóng quá...


 


"...Hửm?" Một âm thanh mơ hồ phát ra từ cổ họng Lâm Gai, rồi đôi môi chu lên.


 


Chụt.


 


Hôn nhẹ lên đầu ngón tay Khương Tư Ý.


Vượt Rào - Ninh Viễn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vượt Rào - Ninh Viễn Truyện Vượt Rào - Ninh Viễn Story Chương 94: Tuyến truyện giả định - Thuở bé (7)
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...