Vượt Rào - Ninh Viễn

Chương 13


Tiểu Thẩm dẫn Khương Tư Ý vào phòng thao tác, hướng dẫn cô ngồi xuống ghế chờ.


 


"Chị Lâm sẽ tới ngay ạ."


 


"Vâng."


 


Họ Lâm là một họ phổ biến. Khương Tư Ý hoàn toàn không liên kết "chị Lâm" với cái tên Lâm Gai.


 


Vì nhìn bề ngoài, Lâm Gai và tiệm xăm này chẳng có tí liên hệ nào.


 


Cô biết xăm rất đau. Niềm vui sắp có món quà đặc biệt tràn ngập lòng, nhưng Khương Tư Ý cảm thấy căng thẳng khi chờ thợ xăm.


 


Đang lật xem tập album ảnh các mẫu thiết kế của tiệm, cánh cửa sau lưng bất ngờ mở ra. "Chị Lâm" đã tới.


 


Khương Tư Ý quay đầu lại. Một cô gái cao ráo, búi tóc dài và đeo khẩu trang bước vào phòng.


 


Đôi mắt đẹp đến lạ, hệt như Lâm Gai.


 


Nghĩ đến Lâm Gai, Khương Tư Ý thấy mình thật ngốc.


 


Người bận rộn như Lâm Gai còn khó lấy hẹn hơn nhà hàng Michelin ba sao, thế nào lại rảnh rỗi sang đây làm thợ xăm?


 


Chắc trùng họ, lại thêm gương mặt có đôi phần giống nhau mà thôi.


 


Lâm Gai chuẩn bị dụng cụ, hỏi: "Xăm sau gáy à, em?"


 


"Vâng."


 


"Chỗ này sẽ đau hơn những chỗ khác đấy."


 


"Không sao ạ."


 


Ơ... sao mà giọng nói cũng giống thế này?


 


Khương Tư Ý toan quay đầu để xác nhận, nhưng có bàn tay đã giữ chặt vai cô.


 


"Để chị sát khuẩn cho em trước."


 


"...Vâng."


 


Khương Tư Ý không nhúc nhích. Ánh mắt Lâm Gai ghim chặt vào gáy Khương Tư Ý - nơi búi tóc gọn gàng. Mắt cô lướt qua từng li từng tí.


 


Sau gáy là những sợi tóc con lòa xòa, làn da trắng nõn, sạch không tì vết, phát ra hơi ấm. Làn da này quá đỗi mỏng manh, nên chút ít tác động là dễ dàng lưu lại dấu vết.


 


Đường cong cổ mảnh mai, mềm mại, dường như có thể nắm trọn bằng một bàn tay.


 


Tâm trí vốn vững vàng bỗng chốc xao động. Lâm Gai gạt phăng cảm giác bất thường, bỏ ngoài tai hơi ấm lan tỏa, dồn hết tâm trí vào hình xăm.


 


Cô là người xăm nên hình ảnh ở trên da thịt Khương Tư Ý, Lâm Gai không cho phép bất cứ sai sót nào. Hoàn hảo là điều kiện bắt buộc. Phải để em không thấy tiếc nuối.


 


Sát khuẩn xong, Lâm Gai cẩn thận dán mẫu vẽ lên vùng da đã chọn, rồi chụp ảnh gửi Khương Tư Ý xem lại.


 


Mẫu hình xăm là đôi cánh đang dang rộng. Dáng hình hoạt họa, đường nét giản đơn, đầu mỗi cánh được bo tròn. Không chút sắc sảo, nó ngây thơ nhưng kiên định đến lạ lùng.


 


Đôi cánh mảnh mai, tinh xảo nằm gọn sau chiếc gáy thanh tú của Khương Tư Ý.


 


Hoàn toàn hợp với cô.


 


Khương Tư Ý nhìn ảnh, sững sờ. Nó đẹp hơn cả những gì cô tưởng.


 


Sau khi Khương Tư Ý gật đầu xác nhận, Lâm Gai cầm máy xăm, đứng thẳng phía sau.


 


Cô nhắc nhở trước khi bắt đầu.


 


"Mình bắt đầu thôi. Nếu thấy đau ở đâu thì nói với chị."


 



Giọng chị Lâm lạnh lùng, Khương Tư Ý nghĩ chị Lâm khó gần, song sự quan tâm bất ngờ khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm.


 


"Chị Lâm, em không ngại đau."


 


Lâm Gai sững sờ khi Khương Tư Ý gọi mình là "chị Lâm".


 


Nhóc con, không nhận ra cô à?


 


Khương Tư Ý không hay biết, đôi mắt Lâm Gai đã ánh lên nét phức tạp.


 


Lâm Gai nghiêng người về trước, cô ấn tay trái mạnh hơn, làm căng vùng da trên gáy Khương Tư ý.


 


Qua lớp găng tay, cô cảm nhận được hơi ấm từ làn da Khương Tư Ý. Cô miết ngón tay, cảm nhận sự mảnh mai, dễ vỡ của người trước mặt.


 


Mũi kim xuyên qua da. Dù có chuẩn bị, Khương Tư Ý vẫn rên khe khẽ.


 


Đau thật sự.


 


Mắt cô hơi ươn ướt, nhưng sợ ảnh hưởng đến hình xăm, cô cắn răng chịu đựng.


 


Lâm Gai nhướn mắt, thừa nhận sự kiên trì của em.


 


Tiếp tục.


 


Để Khương Tư Ý phân tâm, Lâm Gai hiếm khi chủ động nói về cách chăm sóc hình xăm.


 


"Vài ngày đầu sẽ có dịch tiết, bình thường thì do vết thương hở. Em rửa nhẹ bằng nước ấm rồi lau khô. Em đừng đi bơi, đừng ngâm bồn, kiêng thuốc lá, rượu bia, đồ sống hay cay nóng. Nhớ bôi kem dưỡng hoặc Vaseline chị đưa. Vài hôm nữa sẽ đóng vảy và ngứa, đừng gãi, để nó tự bong."


 


Khương Tư Ý lắng nghe, thỉnh thoảng lại "ừm" một tiếng ý là đã nhớ.


 


Hình xăm nhỏ nên nhanh xong. Lâm Gai dán một lớp màng bọc để bảo vệ vết thương.


 


Tháo găng tay, Lâm Gai dặn thêm: "Dịch ra quá nhiều hay vết thương đau dữ dội thì đừng chịu. Em có thể bị dị ứng hoặc nhiễm trùng. Liên lạc với chị."


 


"Vâng, chị Lâm. Mình kết bạn ạ?"


 


Lâm Gai khựng lại.


 


Cái găng tay bị ném sang một bên. Lâm Gai chống tay xuống bàn, nghiêng người về phía Khương Tư Ý.


 


Cô sững người khi khoảng cách đột ngột gần đến thế.


 


"Khương Tư Ý." Lâm Gai tháo khẩu trang.


 


"Vẫn chưa nhận ra chị?"


 


Gương mặt nổi bật của Lâm Gai đột ngột hiện ra, như một viên đá quý vô giá được đặc tả ở cự ly cực gần.


 


Đúng là Lâm Gai...


 


Cô giật mình, cô khó thở.


 


Cô chưa nghĩ xong chuyện hứa hôn mà đã gặp chị ở đây. Cô gượng gạo nặn ra một nụ cười khô khốc.


 


"Lâm Gai... đúng là chị rồi. Thực ra, em nhận ra, nhưng em không dám tin."


 


Lâm Gai thầm nghĩ: không dám, nghĩa là còn sợ mình.


 


Lâm Gai không mấy khi cười. Cô biết Khương Tư Ý luôn lảng tránh mình, từ bé đã thế. Lúc này ở riêng, cô không muốn em bị luống cuống.


 


Lâm Gai khẽ nhếch khóe môi, gượng gạo nặn ra một nụ cười mà cô cho là thân thiện.


 


"Có ai từng nói với em, mỗi khi nói dối thì rất dễ bắt bài không?"


 


Thực ra, Lâm Gai đang trêu người ta, nhưng cô không giỏi. Cô không biết câu từ của bản thân nghe như chất vấn, làm người ta áp lực.


 


Quá ít khi cười, cô không quen với đường cong của một nụ cười dịu dàng. Nụ cười hiếm hoi ấy lại khiến người khác rùng mình.



Khương Tư Ý cảm giác Lâm Gai sẽ bỏ mình vào vali, nhét vào cốp xe, rồi quẳng xuống một con sông nào đó.


 


Lưng chị cứng đờ. Khương Tư Ý thấy mình chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài nói thật.


 


"Em... em thấy mắt chị giống, giọng chị cũng giống, nhưng lại nghĩ sao mà có thể... Em không nhận ra. Em xin lỗi!"


 


Lâm Gai nhíu mày khó hiểu.


 


"Xin lỗi?"


 


Cô nói vui thôi mà? Sao em xin lỗi?


 


Ánh mắt bị hai ngón trỏ đang đan vào nhau của Khương Tư Ý thu hút.


 


Quá trời sợ rồi.


 


Lâm Gai cạn lời.


 


Xăm rồi mà sợ gì nữa.


 


"Em có thể đi..."


 


Chữ "đi" còn chưa dứt, Khương Tư Ý đã như được tha bổng. Người hướng nội chỉ giỏi biến mất trong một giây.


 


"Cảm ơn chị Lâm Gai, tạm biệt!"


 


Lâm Gai câm nín.


 


Trả tiền xong, Khương Tư Ý chạy thẳng ra ga tàu điện. Dòng người chen chúc kéo cô về với thực tại.


 


Phòng xăm khi nãy như một thế giới khác. Thế giới của Lâm Gai, thế giới của hai người.


 


Khương Tư Ý xoa xoa vành tai đang nóng bừng. Cô thấy tê tê, ngứa ngứa.


 


Sao mình lại chạy trối chết như thế? Cô mà gặp Lâm Gai là cô lại rất bất bình thường.


 


Từ nhỏ cô đã sợ Lâm Gai, hoàn toàn không nghĩ có ngày chị sẽ ngỏ lời hôn nhân.


 


Mời cô trở thành bạn đời, thành người thân mật nhất... Chuyện này quá mức hoang đường, càng làm tăng thêm sự căng thẳng.


 


Dù thế nào, căng thẳng cũng không nên đến mức này. Thật mất mặt. Không biết Lâm Gai nghĩ gì về cô, chị có thấy cô kỳ quặc không?


 


Khương Tư Ý lấy điện thoại, phân vân có nên giải thích với Lâm Gai rằng hình xăm thực sự rất đẹp, đẹp hơn cô tưởng tượng nhiều. Nhưng không biết chị còn muốn nói chuyện với cô không.


 


Đang do dự, điện thoại rung lên.


 


Tin nhắn đến.


 


Lâm Gai!


 


[Ý nghĩa của đôi cánh, là muốn bay cao hơn sao?]


 


Tim Khương Tư Ý rung lên. Hình như lần nào cô bối rối, Lâm Gai cũng xuất hiện, hóa giải sự lo lắng cho cô.


 


Một bên là khí chất đáng sợ, một bên lại là sự vỗ về mà Khương Tư Ý chưa bao giờ cảm nhận.


 


Đã lâu không ai quan tâm đến suy nghĩ nội tâm, hay hỏi cô muốn gì.


 


Khương Tư Ý trịnh trọng cầm điện thoại, cẩn thận trả lời.


 


[Dạ, bay càng cao càng tốt. Không bay được cao, em cũng muốn đi bất cứ nơi đâu mình thích.]


 


Lâm Gai hồi đáp: [Là muốn tự do.]


 


[Vâng, tự do. Ai mà chẳng muốn tự do.]


 


Khi Nghiêm Du trở lại phòng chờ, thấy Lâm Gai đang ngồi khoanh chân trên sô pha, im lặng. Một tay cầm điện thoại đặt trên đầu gối, một tay chống cằm, đôi mắt bất động, như đang suy ngẫm.



 


Thật hiếm thấy.


 


Lâm Gai, người từng mua lại cả cái công ty mà không hề chớp mắt, giờ lại đang trầm tư.


 


Có ánh nhìn lướt qua, Lâm Gai tỉnh lại, nhìn sang Nghiêm Du đang đứng ở cửa.


 


Nghiêm Du hí hửng giơ điện thoại lên chụp.


 


"Lần đầu thấy một Lâm Gai suy tư thế này. Không lưu lại thì tiếc đời."


 


Lâm Gai: ...


 


Nếu không trả lời tin nhắn Lâm Gai, Khương Tư Ý đã không mở ứng dụng tin nhắn. Tin nhắn của Tống Đề - một cái tên bị đày xuống tận đáy, chắc mãi mãi chìm trong quên lãng.


 


Chỗ xăm cách nhà cô hai ga tàu, một khoảng cách đủ để cô trở về thực tại. Nhưng đến tận khi đứng trước cửa nhà, cô mới nhận ra cái tên đã bị trục xuất đang trộn lẫn giữa đám người xa lạ và đứng chờ suốt nhiều giờ đồng hồ. Gửi đến tận 6 tin nhắn.


 


Trớ trêu làm sao, ngày trước, cô từng sống bằng những giây phút đợi chờ. Thứ đến chỉ là sự im lặng, hoặc vài câu nói vô hồn. Cô đã xé nát con tim, quyết tâm dứt bỏ thì người đó lại trở về, mang theo một cơn giông.


 


Tống Đề chưa bao giờ mãnh liệt đến thế.


 


Ánh mắt vô hồn, như một con rối muốn xoay lưng đi. Đột nhiên, một cơn đau nhói ở cổ tay kéo cô về, giật tung cánh cửa ảo ảnh.


 


Khương Tư Ý sững sờ quay đầu. Gương mặt Tống Đề hiện ra, nó lạnh ngắt.


 


Gương mặt bình thường luôn mỉm cười, một nụ cười đã được giới thượng lưu công nhận. Sau bao ngày không gặp, một khuôn mặt ẩn chứa sấm sét bất ngờ đập vào mắt, khiến Khương Tư Ý như đi trong sương mù.


 


Mãi sau, cô mới nhận ra.


 


"Sao không trả lời tin nhắn của chị? Sao em lại gửi đồ lại cho chị"


 


Bàn tay Tống Đề siết chặt tay cô.


 


Khương Tư Ý thấy cổ tay tê dại, cô giật tay lại, lùi về sau. Mỗi bước chân là một sự đề phòng.


 


Năm ngón tay của Tống Đề chơ vơ giữa không trung, hóa thành một câu hỏi.


 


Khương Tư Ý từng là một chiếc bóng, luôn sẵn lòng chờ đợi, đi theo, bất kể bao lâu. Giờ đây, sau bao ngày bặt tin, Tống Đề đã chờ hơn hai giờ đồng hồ để bị đối xử như một bóng ma.


 


Mắt Tống Đề trợn ngược, nhìn cách đối xử xa lạ ấy.


 


Khương Tư Ý xoa xoa cổ tay, giọng nói lạnh lùng, như băng tan:


 


"Muốn huỷ hôn lắm mà? Giờ chị khỏi cần phải bận tâm. Tôi tự nguyện buông. Một người như tôi, từ năng lực, tính cách đến gia thế, không cái gì vừa mắt chị, giờ sẽ biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời chị. Chị muốn mà? Từ bây giờ, chị và tôi là hai người xa lạ. Trước đây tôi chưa từng và sau này càng không bao giờ làm phiền chị."


 


Khương Tư Ý không muốn mọi chuyện kết thúc trong hỗn loạn.


 


Tống Đề khinh thường cô. Tin nhắn hủy hôn được đón nhận bằng một sự im lặng, hoặc một vài lời vô nghĩa. Tống Đề vui vẻ chấp nhận và kết thúc mọi thứ.


 


Khương Tư Ý từng tưởng tượng, Tống Đề sẽ lái du thuyền ra khơi, mở sâm-panh cùng người mới. Ăn mừng vì đã rũ bỏ được một gánh nặng.


 


Tống Đề sẽ không nhắn sáu tin liên tiếp. Và càng không bao giờ đứng chờ dưới nhà cô vì không nhận được hồi âm.


 


Cảnh tượng này hoàn toàn nằm ngoài dự tính.


 


Tống Đề nhận ra tay mình vẫn lửng lơ trong không trung, hơi ngượng, thế nên rụt lại.


 


Đúng vậy. Tống Đề luôn muốn Khương Tư Ý tự đề nghị hủy hôn. Tự nghĩ ra mọi cách, nghe theo lời Tạ Thư Y và dùng mọi thủ đoạn mình có thể.


 


Tống Đề cần một cái cớ hoàn hảo. Khi Khương Tư Ý rời đi, Lâm Vân Thinh không thể trách móc. Giới thượng lưu bé nhỏ ở thành phố J cũng không có gì để nói. Tống Đề vẫn là cô cả tài phiệt nhân hậu, cao quý và luôn luôn hoàn hảo.


 


Nhưng khi cái kết được mong chờ bấy lâu thành sự thật, Tống Đề không thấy vui. Thay vào đó, Tống Đề thấy giận dữ, thấy bồn chồn.


 


Tống Đề không thật lòng với Đàm Nhã. Họ là bạn học, gặp lại nhau khi Tống Đề ở London. Tống Đề không hề say mê Đàm Nhã. Đàm Nhã chỉ đủ hấp dẫn để trở thành một trò chơi.


 


Trò chơi là một niềm vui hời hợt. Tống Đề hiểu bản thân nổi loạn, chống lại cuộc hôn nhân sắp đặt. Ban đầu Tống Đề thích nó. Nhưng ai mà quy định thích một lúc thì phải thích cả đời?


 



 


Trong lòng Tống Đề, dù Khương Tư Ý hay Đàm Nhà thì ai cũng không không xứng đáng.


 


Giờ đây, Khương Tư Ý đã hủy hôn, Tống Đề lại cảm thấy mình bị sỉ nhục, như bị kẻ thấp hơn phán xét.


 


Thế là phẫn nộ và chủ yếu phẫn nộ vì bị mạo phạm.


 


"Vậy sao, trước khi thành người xa lạ, chị nhắc em một câu cuối."


 


Tống Đề vẫn ngẩng cao đầu như một con công kiêu ngạo, cố nén cơn oán hận đang làm bản thân khó chịu, nén những lời độc địa đang ở cuống họng, cố tỏ ra không bận tâm.


 


"Hủy hôn xong, em còn khó sống ở nhà họ Khương hơn."


 


Khương Tư Ý không bị khiêu khích, cũng chẳng có gì để lắng lo.


 


Cái lời "khuyên" đó cuối cùng chỉ đổi lại một sự bình thản, thậm chí là coi thường.


 


"Thì liên quan gì đến mấy người? Sau này đừng làm phiền tôi nữa."


 


Câu nói vạch rõ ranh giới của Khương Tư Ý găm thẳng vào tai, Tống Đề chỉ cảm thấy mí mắt mình giật liên hồi.


 


Tống Đề nhìn trân trân người trước mặt quay lưng, thấy hình xăm đôi cánh sau gáy, ngay dưới búi tóc, đó là một hình xăm mới toanh. Em chuẩn bị dang cánh bay đi.


 


Tống Đề không cam lòng, ý nghĩ đó bật ra như tia điện, chạy thẳng vào tâm trí. Tống Đề thốt ra một câu nói mà còn chưa kịp suy nghĩ.


 


"Chị không đồng ý hủy hôn."


 


Bước chân Khương Tư Ý khựng lại, mắt cô hoang mang, cô quay đầu nhìn lại.


 


Ánh mặt trời lạnh lẽo mùa đông lơ lửng sau lưng Tống Đề, nó mờ ảo, nó ma quái.


 


Tống Đề: "Em nói hủy hôn là hủy hôn sao? Em là cái thá gì, chị không cho phép."


 


Phòng xăm.


 


Lâm Gai chỉ xăm xong đôi cánh cho Khương Tư Ý rồi chuẩn bị đi. Trước khi rời đi, Nghiêm Du vẫn hơi ngứa mồm.


 


Lâm Gai lấy khăn quàng che nửa mặt, nói:


 


"Là em ấy."


 


Nghiêm Du: "... Đã ai hỏi gì đâu."


 


"Muốn hỏi lâu rồi mà?"


 


"Thì cũng đúng..."


 


Nghiêm Du thực sự tò mò. Kể từ khi Lâm Gai nói sẽ kết hôn vào mùa thu, cô đã chết đi sống lại vì tò mò. Cô tiên nữ nào lọt vào mắt Lâm Gai, khiến chị Hữu bắt đầu lên kế hoạch từ mùa đông?


 


Khi ở quán cà phê chiều, Nghiêm Du có chút nghi ngờ. Nhưng không ngờ, người đó lại thực sự là Khương Tư Ý, cô bé mờ nhạt nhất trong giới với gia cảnh sa sút.


 


Khương Tư Ý xinh thật, trong thanh thoát và trang nhã, mang nét đẹp cổ điển thuần khiết.


 


Nhưng Nghiêm Du nghe nói, gia tộc họ Khương đã suy tàn.


 


Hơn nữa người ta là vợ sắp cưới của em họ...


 


Muốn vượt rào à?


 


Mà nói đi cũng phải nói lại, sau buổi cà phê chiều hôm đó, có lẽ "vợ sắp cưới" đã biến thành "vợ sắp cưới cũ".


 


Nghiêm Du đút hai tay vào túi áo, tựa vô cửa cảm thán:


 


"Không ngờ một người theo chủ nghĩa lên kế hoạch hoàn hảo như chị Hữu lại có thể bất ngờ quyết định một cuộc hôn nhân thế này."


 


Lâm Gai thắt nút khăn quàng cổ, đôi mắt lạnh lùng từ trước đến nay khẽ ánh lên sự mềm mại lạ thường khi nhắc đến người đó.


 


"Không. Em ấy luôn là một phần của cuộc đời Lâm Gai."


Vượt Rào - Ninh Viễn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vượt Rào - Ninh Viễn Truyện Vượt Rào - Ninh Viễn Story Chương 13
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...