Vượt Rào - Ninh Viễn

Chương 12


Khương Tư Ý liếc nhanh vào gương. Trông không đến nỗi tệ.


 


Video vừa kết nối, đầu dây bên kia đã vang lên giọng lanh lảnh vui tươi của chị gái.


 


"Bé cưng của chị, em tan làm rồi hả? Ban nãy ồn quá, em gọi mà chị không nghe"


 


Khương Tư Ý vừa cởi áo khoác vừa đáp: "Vui thế ạ? Triển lãm thuận lợi hả chị?"


 


"Không phải thuận lợi bình thường đâu, mà thuận lợi ở đây không chỉ là chuyện triển lãm. Em đoán xem chị đi ăn sáng cùng ai?"


 


Khương Tư Linh đang trên phố, chóp mũi đã đỏ ửng lên vì lạnh, nhưng cái lạnh đó chẳng thể dập tắt được sự hưng phấn trong giọng nói.


 


Khương Tư Ý ngồi sô pha, nở một nụ cười, ra cái điều mình mới là cô chị già dặn đang lắng nghe cô em gái bé bỏng.


 


"Sao em đoán được?"


 


"Jules đó! Anh ấy là quản lý át chủ bài của NEXT. À, NEXT là công ty quản lý nghệ thuật đương đại hot nhất bây giờ ấy. Anh ấy xem triển lãm, khen tác phẩm của chị tới tấp luôn. Xong rồi bọn chị đi ăn sáng, anh ấy bảo muốn ký hợp đồng với chị! Bé cưng của chị, em không tưởng tượng được cái offer nó tốt đến mức nào đâu, sướng điên lên được! Đến giờ chị còn không tin là thật, ngỡ như mình đang mơ giữa ban ngày!"


 


Khương Tư Ý nói chuyện với chị gái, lấy máy tính bảng tra cứu công ty và người quản lý tên NEXT kia.


 


Đúng là một công ty quản lý nghệ thuật đương đại nổi tiếng, cũng có một người quản lý râu quai nón tên Jules thật.


 


Khương Tư Ý: "Em tra rồi, thấy anh đó trông dữ ghê cơ."


 


Thấy em gái lo mình bị lừa đến mức phải cuống lên tra cứu, Khương Tư Linh không nhịn được, cô bật cười thành tiếng:


 


"Jules nổi tiếng lắm, trong giới của chị ai mà không biết. Trông tướng hơi xôi thịt thật, nhưng không thể phủ nhận, là một quản lý cực kỳ tài ba, cực kỳ mát tay trong việc khai thác người mới."


 


"Có hợp đồng chưa ạ?"


 


"Anh ấy bảo cho chị mấy ngày để cân nhắc, nghĩ kỹ rồi thì đến công ty gặp anh ấy."


 


"Có hợp đồng thì cho em một bản, em nhờ luật sư coi sơ qua."


 


Nói hay thì là chị cô phóng khoáng, nói thật thì là hơi ngơ ngác, dễ tin người. Nếu Khương Tư Ý không tìm luật sư kiểm tra, có khi chị cô đọc chưa hết mà đã ký. Chuyện này, Khương Tư Ý thừa biết chị mình làm được.


 


Khương Tư Linh cũng quen ỷ lại em gái, nên nghe lời Khương Tư Ý.


 


"Nào có hợp đồng chị sẽ gửi cho em xem ngay."


 


Tuy không thực sự yên tâm, thế nhưng con đường này đã gieo vào lòng Khương Tư Ý một hạt mầm hy vọng.


 


Sự nghiệp ở nước ngoài của chị gái cô xưa nay nhờ sự chống lưng của nhà họ Tống. Nhưng nếu bây giờ chị ấy thật sự được công ty quản lý coi trọng vì tác phẩm, chứ không phải vì một cái bẫy, thì Khương Tư Ý đâu còn bận tâm gì về chuyện huỷ hôn.


 


Nhẹ nhõm một hơi, Khương Tư Ý tựa lưng vào sô pha. Trong video, Khương Tư Linh đi qua cầu thang cũ kỹ và tối tăm, bước vào căn phòng thuê trọ cũng tối tăm không kém.


 


"Cục cưng của chị, tâm trạng không tốt à? Phiên đấu giá mùa xuân gặp khó khăn sao?"


 


Khương Tư Linh chậm chạp trong mấy chuyện khác, nhưng cực kỳ nhạy cảm với cảm xúc của em gái.


 


Khương Tư Ý nói: "Không ạ, thành công cực kỳ. Và tại phiên đấu giá thành công quá đó chị. Dạo này em phải cầm trịch các phiên thường kỳ liên tục, lịch kín mít, thành ra người hơi đuối thôi."


 


Khương Tư Linh biết em gái không giỏi nói dối là em giải thích rất nhiều.


 


Không vạch trần em, Khương Tư Linh nói: "Vậy thì phải cố gắng lên nhé, giai đoạn bứt phá lúc nào mà chẳng mệt mỏi hơn. Chà, bé cưng của chị giờ đây gánh vác được hết rồi. Phiên đấu giá mùa xuân này chị không về được để nhìn em tỏa sáng, tiếc thật sự. Phiên đấu giá mùa thu tới, chị nhất định sẽ về."


 


Lời chị gái như một sợi dây, kéo tâm trí Khương Tư Ý quay về với khung cảnh của phiên đấu giá mùa xuân. Hình ảnh Lâm Gai ngồi giữa đám đông chợt hiện ra. Hóa ra, phiên đấu giá mùa xuân đó, cô không hề một mình.


 


"À đúng rồi, chị bán được mấy bức tranh, hôm qua chị có chuyển khoản cho em, chắc em bận quá nên không thấy."


 


Khương Tư Ý "dạ?", cô mở ứng dụng ngân hàng, đúng là có thêm một khoản tiền lớn được chuyển từ nước ngoài về.


 


"Sao chị lại chuyển tiền cho em? Chị cần tiền hơn em chứ?"


 


"Chị chỉ cần đủ ăn là được rồi. Jules tặng chị một đống màu vẽ, một thời gian dài không cần phải chi tiêu gì. Với lại, tiền bạc nhiều quá trong tay nó vướng víu, ảnh hưởng đến tốc độ vẽ. Em thì khác, em phải lo chuyện cưới xin, Khương Lạc thì trông mong gì được, chị em mình phải tự lo thôi. Chị gái của em vô dụng, không có bao nhiêu tiền tiết kiệm. Vẽ ngần ấy năm trời mới kiếm được có từng này. Nhưng thôi, có thêm được đồng nào hay đồng đó, để cho có của hồi môn, để em không bị nhà họ Tống coi thường."


 



Lời nói của Khương Tư Linh khiến sống mũi Khương Tư Ý cay cay.


 


Nếu có thể sẻ trái tim của chị làm đôi, thì một nửa là giấc mơ nghệ thuật, nửa còn lại trọn vẹn thuộc về Khương Tư Ý.


 


Tạm thời, Khương Tư Ý không muốn nhắc đến chuyện hủy hôn với chị.


 


Chuyện này quá phức tạp, cô không muốn chị mình phải bận lòng thêm. Hơn nữa, sự nghiệp của chị mới có một lối đi mới. Tốt nhất nên đợi mọi chuyện rắc rối qua đi, đợi lối đi đó thật sự vững chắc, lúc ấy nói ra chưa muộn.


 


Tắt video, Khương Tư Ý gói tất cả những đồ vật liên quan đến Tống Đề, rồi gọi người đến gửi đi.


 


Dắt chó đi dạo về, cô tiếp tục tra cứu thông tin về công ty quản lý nghệ thuật đương đại mà chị nhắc.


 


Tuyết Cầu như một chú cún trang sức nhỏ xíu, Khương Tư Ý đi đến đâu là nó lẽo đẽo theo đến đó. Giờ thì cục bông đang nằm ngoan trên đùi cô, cái đầu tròn xoe tò mò nhìn vào những dòng chữ lạ hoắc trên màn hình máy tính bảng.


 


Cô tra cứu một hồi lâu, rồi tìm hỏi một người bạn trong ngành ở nước ngoài. Ai cô hỏi cũng, nói công ty đó khá uy tín. Nỗi nhẹ nhõm dâng lên là khi cô có thể xác nhận công ty này không có bất cứ mối quan hệ nào với nhà họ Tống.


 


Khương Tư Ý nhẹ nhõm hẳn. Cuối cùng, tài năng của chị cô cũng đã được giới trong ngành công nhận.


 


Do suy nghĩ nhiều, Khương Tư Ý dậy sớm. Đêm qua, cô trằn trọc không yên, đồng hồ điện tử hiển thị cô không chìm vào trạng thái ngủ sâu.


 


Hôm nay là ngày nghỉ, Khương Tư Ý không phải đến công ty. Cô lấy chiếc khăn choàng của Lâm Giai từ trong tủ quần áo.


 


Chiếc khăn vẫn còn phảng phất một mùi hương mát lạnh, chắc Lâm Gai thường xuyên sử dụng nó.


 


Chiếc khăn lướt trên ngón tay, ôm lấy mái tóc, đem lại một hơi thở vừa dịu mát, vừa thân thương. Khương Tư Ý chớp mắt, nhẹ nhàng gấp lại, cất vào túi, rồi mang qua tiệm giặt khô.


 


Sau khi trao chiếc khăn cho nhân viên và đặt hẹn ba ngày sau đến lấy, cô tần ngần một lúc rồi mới khẽ hỏi: "Cho mình hỏi, giặt xong khăn có còn mùi không?"


 


Cô nhân viên: "Nếu chị không muốn có mùi thì bên em xử lý không mùi ạ."


 


"Vậy không mùi đi, cảm ơn."


 


Chắc Lâm Gai không thích món đồ của mình bị lưu lại mùi hương xa lạ đặc trưng của tiệm giặt khô.


 


Rời khỏi tiệm giặt khô, cô nhận được điện thoại của Khương Sính. Khương Tư Ý thấy tên Khương Sính, cô cúp máy.


 


Khương Sính gọi lại hoài. Trước đây người bám dai như đỉa là Triệu Quân, sao hôm nay đổi người vậy.


 


Khương Lạc chết rồi à?


 


Khương Tư Ý bắt máy, hơi thất vọng. Khương Lạc chưa chết, Khương Sính mắc làm khùng làm điên thôi.


 


Vừa kết nối điện thoại, Khương Sính đã đi thẳng vào vấn đề, chất vấn cô.


 


"Khương Tư Ý, chừng nào mày đưa xe mô tô cho tao?"


 


"Xe gì?"


 


"Mày giả ngu à? Chị Stella đồng ý mua chiếc Kawasaki mới cho tao rồi, đã liên lạc với bạn bè bên London, nói mày xử lý, xử lý xong thì đưa xe đến thẳng cho tao. Lâu thế rồi mà chưa thấy tin gì hết. Nói đi, xe ở đâu, tao qua lấy về"


 


Khương Tư Ý nói thật: "Stella không nói gì cả."


 


"Khương Tư Ý, chị Stella đồng ý rồi mà mày vòng vo tam quốc làm gì? Nói dối như vậy thì có ý nghĩa gì? Mày sợ tao tiêu tiền chị ấy à?"


 


Nhiều khi Khương Tư Ý cảm thấy Khương Sính giống như một người được lập trình sẵn, không biết chỉ số thông minh có đạt được một nửa người bình thường hay không, càng nói chuyện càng mệt.


 


Khương Tư Ý chẳng buồn bận tâm Khương Lạc và Triệu Quân đã uốn nắn Khương Sính thế nào và cô càng không muốn đôi co thêm làm gì.


 


"Muốn gì thì tự đi mua. Ai hứa thì đi đòi người đó. Chuyện rất đơn giản, không ai rảnh giải thích lần thứ hai đâu."


 


Khương Sính không thể nào tin, Khương Tư Ý vốn nổi tiếng là trái hồng mềm mặc người n*n b*p, lại có ngày đối đáp lạnh lùng đến thế.


 


"Mày..."


 


Khương Tư Ý nhớ như in câu nói của Lâm Gai: "Em mới là báu vật của mẹ em, là người mẹ khó lòng buông bỏ nhất. Thế nên em đừng làm khổ bản thân."


 


Đừng làm khổ bản thân



Để mặc Khương Sính còn đang ú ớ, cô chấm dứt cuộc gọi, thẳng tay chặn số, một loạt thao tác nhanh gọn lẹ.


 


Cảm giác thỏa mãn dâng lên trong lồng ngực cô.


 


Tin nhắn WeChat còn bị mắc kẹt, nay cũng được cô quyết đoán nhấn nút gửi đi.


 


Gửi xong, Khương Tư Ý mặc kệ Tống Đề có trả lời hay không. Cô đã thôi mòn mỏi chờ một lời hồi đáp, bởi nó giờ chẳng còn ý nghĩa gì.


 


Tảng đá nặng trĩu trong tim như vỡ vụn.


 


Cô ném mạnh điện thoại vào ba lô và quyết định đi ăn cho đã đời.


 


.


 


Dù cố gắng phủ nhận, Tống Đề vẫn luôn mòn mỏi ngóng chờ tin nhắn dỗ dành từ Khương Tư Ý.


 


Mớ tin nhắn rác, quảng cáo thi nhau nhảy vào, tất cả bị thẳng tay tống khứ.


 


Những lời bông đùa của bạn bè, hay tin nhắn hẹn hò của Đàm Nhã cũng vô vị, hơn thế còn khiến Tống Đề thấy phiền.


 


Thảm họa đầu tư đổ ập, hội đồng quản trị cứ réo tên mãi. Lợi nhuận ròng bốc hơi 55% so với cùng kỳ, cổ phiếu trượt dốc không phanh, buộc lòng phải sa thải quy mô lớn.


 


Tống Lập Danh lấy cái cớ "ngành sản xuất truyền thống không còn cần nhiều vị trí R&D", thuyết phục hội đồng quản trị thẳng tay cắt giảm bốn ngàn nhân sự trên toàn cầu.


 


Chén cơm của bốn ngàn con người bị tước đoạt, thế thì sao mà họ cam lòng?


 


Mấy ngày nay, nhân viên bị sa thải giăng đầy biểu ngữ phản đối dưới sảnh công ty. Truyền thông như đánh hơi được mùi máu tanh, kéo dây kéo nhợ chạy tới, tin bài đăng tải tới tấp, có đứa còn livestream câu view.


 


Tống Lập Danh muốn lên bờ xuống ruộng, Tống Đề cũng lao đao, đến công ty nhà mình như tội phạm, phải lén vào bằng cửa sau.


 


Hai ngày trôi qua trong lo âu, Tống Đề không rời mắt khỏi điện thoại. Ngón tay lặp đi lặp lại một chu trình vô vọng: màn hình sáng, hy vọng lóe lên, rồi lại vụt tắt trong hụt hẫng.


 


Hôm nay, cuối cùng cũng nhận được tin nhắn của Khương Tư Ý.


 


Chịu xuống nước rồi.


 


Giữa lúc mọi chuyện bết bát, lời xin lỗi của Khương Tư Ý thực sự là liều thuốc an thần, là lá cờ chiến thắng, đủ sức xoa dịu trái tim cao ngạo đang đầy vết xước vì thất bại của Tống Đề.


 


Tin nhắn của Khương Tư Ý đến ngay lúc Tống Đề đang họp.


 


Tiếng điện thoại rung xé toang sự im lặng chết chóc của phòng họp, khiến đám cổ đông và hội đồng quản trị đồng loạt cau mày, phóng về phía Tống Đề mấy ánh nhìn sắc như dao.


 


Thấy cái tên "Khương Tư Ý" nhảy lên màn hình, một tia sáng đắc thắng loé lên trong mắt Tống Đề. Cô lờ đi ánh mắt cảnh cáo của Tống Lập Danh, chộp điện thoại rồi đẩy mạnh cửa, sải bước ra ngoài.


 


Lạch cạch, lạch cạch.


 


Gót giày cao gót nện xuống nền đá hoa cương tạo thành chuỗi âm thanh dồn dập, Tống Đề dán chặt mắt vào màn hình, lao về phía cuối hành lang.


 


Khóe môi nhếch lên thành một nụ cười khinh khỉnh, tự mãn. Để xem lần này Khương Tư Ý sẽ giở chiêu bài gì để cầu hòa.


 


Thế nhưng, ngay khoảnh khắc ngón tay trượt mở tin nhắn, nụ cười kiêu ngạo ấy đã đóng băng trên gương mặt Tống Đề.


 


"Hủy hôn đi. Coi như toại nguyện cho chị."


 


Cạch.


 


Bước chân khựng lại như bị đóng đinh xuống sàn.


 


Tiếng cửa sau lưng bật mở. Âm thanh vọng vào tai, nhưng tâm trí cô từ chối tiếp nhận.


 


Tống Lập Danh lao ra từ phòng họp, chất giọng lúc thì chì chiết, lúc thì giễu cợt, lúc thì quát tháo. Nhưng Tống Đề chỉ đứng sững như trời trồng, để mặc mọi âm thanh xuyên qua mình.


 


Hủy hôn.


 


Bao nhiêu ngày ngóng đợi, đổi lại là hai chữ "hủy hôn" lạnh ngắt?


 


Đúng lúc đang chết lặng, cô nhận được tin nhắn báo có bưu phẩm.



 


Gần đây cô chẳng mua sắm gì, song có dự cảm mách bảo, nó liên quan đến Khương Tư Ý.


 


Tống Đề điên cuồng phóng xe về nhà, xé nát gói bưu phẩm. Bên trong là toàn bộ những món đồ cô từng tặng Khương Tư Ý, từ thứ đắt giá đến vật nhỏ nhặt, không thiếu một thứ, bị trả về không thương tiếc.


 


Có sợi thần kinh trong đầu căng lên, giật một cái đau điếng.


 


.


 


Trong lúc đó, Khương Tư Ý đang ung dung đi ăn lẩu.


 


Thịt chiên giòn rụm, sách bò sần sật, ba chỉ bò hoa tuyết... Cô gọi một bàn ê hề mấy món khoái khẩu, tự nhủ ăn không hết thì gói mang về.


 


Quán lẩu ồn ào sôi động, Khương Tư Ý lại chìm đắm trong thế giới ẩm thực của riêng mình, nên những cuộc gọi thoại và tin nhắn WeChat của Tống Đề trôi vào hư không.


 


Vị chua ngọt của nước mơ xoa dịu cái cay nồng nhảy múa nơi đầu lưỡi, quá là thoả mãn.


 


Đối diện quán lẩu là một tiệm xăm.


 


Tiệm xăm trông khá ẩn mình, nép sâu trong một góc khuất. Cửa tiệm trống trơn, không trang trí, ngoài tấm biển hiệu đỏ - xanh mang hơi hướng retro.


 


Đặc biệt hơn nữa, trên tấm biển chỉ có vỏn vẹn hai chữ Hán "" (xăm mình), bên dưới là dòng chữ "Tattoo" tối giản đến không thể nào tối giản hơn.


 


Nhìn là biết chủ tiệm không đặt nặng chuyện kinh doanh, chắc mở vì đam mê.


 


Ngay khoảnh khắc quyết định hủy hôn và gửi đi tin nhắn cho Tống Đề, Khương Tư Ý biết mình cần một dấu ấn - một thứ gì đó để khắc ghi lòng can đảm của ngày hôm nay.


 


Cô muốn tặng cho mình một hình xăm.


 


Ăn xong, cô bước vào tiệm. Bên trong được bài trí theo phong cách tối giản: sàn xi măng, tường trắng tinh, điểm xuyết vài tác phẩm xăm nghệ thuật.


 


Cô bé lễ tân niềm nở chào đón, hỏi cô có ý tưởng gì cho hình xăm chưa.


 


Nhiều người đến đây thường khá mơ hồ, phải trò chuyện với thợ xăm mới định hình được phong cách.


 


Nhưng cô khách này thì khác, cô biết mình muốn gì.


 


"Có," Khương Tư Ý chắc nịch, chỉ vào sau gáy.


 


"Một đôi cánh. Ngay đây thôi."


 


.


 


Tại phòng nghỉ của chủ tiệm xăm.


 


Nghiêm Du vật vã trên sô pha, tru tréo như thú bị thương. Gào chán chê không ai đoái hoài, cô nàng kiệt sức, nằm đó thoi thóp, r*n r*.


 


Lâm Gai ung dung ngồi vào cái ghế bà chủ của Nghiêm Du, cô lướt xem lịch hẹn trên máy tính, nói: "Có chia tay thôi, làm gì mà như trời sập?"


 


Nghiêm Du đang úp mặt vào sô pha, nghe vậy thì ngẩng cái đầu rối bù lên, đôi mắt đỏ hoe:


 


"Trời sập còn hơn! Không phải chia tay bình thường đâu, mẹ tao lấy tiền đập cho tan nát đó! Mà cay nhất là, mẹ tao chìa ra có năm triệu mà em ấy đã gật đầu luôn không cần nghĩ. Em không thèm mặc cả gì luôn, làm mẹ tao mất cả hứng nâng giá! Tình yêu một năm bốn tháng của tao đáng giá năm triệu thôi à? Đụng nhẹ cái đã vỡ tan tành?"


 


Lâm Gai đáp gọn: "Thế là mày đang cay cú vì giá rẻ, chứ buồn bã gì chuyện chia tay."


 


Nghiêm Du: ...


 


Nói trúng tim đen, Nghiêm Du càng uất hơn.


 


"Tao khóc long trời lở đất thế này mà mày không an ủi thì thôi, lại còn nói thẳng vào mặt tao như thế?"


 


Lâm Gai không rời màn hình: "Chuyện khó hiểu."


 


"Đồ máu lạnh!" Nghiêm Du bật dậy, vơ vội mấy tờ khăn giấy xì mũi soàn soạt.


 


"Ê, mày ra vẻ đi, đến lúc yêu vào khéo còn lụy hơn cả tao ấy chứ."


 



 


Tốt nghiệp trường mỹ thuật, cô quyết định mở một tiệm xăm để tự lập, không phải ngửa tay xin tiền, rồi thoát khỏi vòng kim cô của gia đình để sống cuộc đời của riêng mình.


 


Tiếc là, độc lập thì độc lập, song cái nết con nhà giàu quen được chiều chuộng thì bỏ sao cho được. Tiêu tiền thì như nước, mà máu kinh doanh thì không có giọt nào.


 


Tiệm không quảng cáo, không khuyến mãi thì chớ, đằng này gặp khách không vừa mắt là nhất quyết không tiếp. Sau vụ xích mích với một tay anh chị có máu mặt, tiệm của cô bị "bão 1 sao" trên mọi nền tảng và việc làm ăn thì tuột dốc không phanh.


 


May mà có cô bạn thân Lâm Gai thỉnh thoảng bơm máu cho, không chắc dẹp tiệm từ lâu.


 


Nhưng Lâm Gai cũng chẳng phải Bồ Tát sống.


 


Năm đó, cô bị Nghiêm Du đeo bám nài nỉ mãi, cuối cùng nhận làm cổ đông bất đắc dĩ. Ai ngờ sau đó lại phát hiện ra xăm mình là một cách giải tỏa căng thẳng cực kỳ hiệu quả.


 


Cảm giác khi mũi kim ghim vào da và sự thỏa mãn lúc hoàn thành một tác phẩm khiến cô thấy thư giãn. Lâm Gai không phải dân mỹ thuật, nhưng tay nghề thì thuộc dạng thiên bẩm. Nhờ kỹ thuật điêu luyện cộng với nhan sắc quá xuất chúng, cô nổi như cồn.


 


Suốt ba năm cô ở nước ngoài, danh sách khách chờ vẫn cứ dài ra mãi.


 


Mỗi khi có khách hăm hở đến đặt lịch, cô bé lễ tân họ Thẩm phải lặp lại bài ca quen thuộc: "Chị Lâm nhà em đang ở nước ngoài, không biết ngày nào về. Khách chờ thì dài lắm ạ, mà chị ấy chảnh cực, xăm hình nào chị ấy thích thôi."


 


Thế mà vẫn có cả một đám người cứng đầu chẳng thèm bận tâm, một lòng một dạ chờ Lâm Gai.


 


Cuối cùng Lâm Gai cũng chịu về, mới đến nơi đã lật xem sổ hẹn.


 


Nghiêm Du còn oang oang bên cạnh thì trên màn hình của Lâm Gai chợt nhảy ra một lịch hẹn mới do lễ tân gửi sang.


 


Lâm Gai khựng lại khi lướt qua tên khách hàng - Khương Tư Ý. Quen đến mức không thể không chú ý.


 


Lâm Gai mở cửa phòng nghỉ, cô chạm mặt cô bé lễ tân Tiểu Thẩm.


 


Ánh mắt cô lướt qua Khương Tư Ý đang chỗ sô pha đằng xa, rồi quay sang hỏi Tiểu Thẩm: "Khách đó muốn xăm hình gì?"


 


Tiểu Thẩm mừng rơn vì hôm nay được rửa mắt bởi nhan sắc của sếp, tràn trề năng lượng làm việc.


 


"À, cô Khương không đặt lịch với chị ạ. Em thấy chị Lâm kín lịch quá nên xếp cho anh Đổng rồi."


 


Lâm Gai đáp: "Chuyển qua đây cho chị."


 


Tiểu Thẩm "ơ", mắt long lanh nhìn về phía Nghiêm Du trong phòng để cầu cứu.


 


Nghiêm Du bật dậy. "Ủa chị Hữu? Lịch của chị chất thành núi rồi kìa!"


 


Lâm Gai lạnh lùng hỏi lại: "Tao với mày giao kèo thế nào?"


 


Nghiêm Du lí nhí: "Thì tao có nói là mày được chọn kèo mày thích mà, nhưng..."


 


Lâm Gai không thèm đôi co, quay sang dặn Tiểu Thẩm: "Em hỏi lại cô Khương giúp chị xem có chắc không nhé. Xăm lên rồi mà hối hận, muốn xóa là mệt đấy."


 


Đến lúc này Nghiêm Du mới vỡ lẽ. Cô Khương? Cô nàng ngó đầu ra xem và đúng là Khương Tư Ý thật. Trùng hợp đến mức khó tin.


 


Nghiêm Du nheo mắt, liếc nhìn Lâm Gai.


 


"À... ra là tảng băng ngàn năm sắp chảy rồi..."


 


Lâm Gai lườm một cái sắc lẻm, Nghiêm Du ngậm tăm.


 


Tiểu Thẩm đứng hình.


 


Ổn không mọi người?


 


Chị hai băng giá nhà mình, người chưa từng liếc mắt nhìn ai, mà giờ biết rung động rồi?


 


Gạt mớ suy nghĩ lan man, Tiểu Thẩm vội đi làm việc.


 


Tựa lưng vào cánh cửa và để lộ nửa gương mặt, Lâm Gai lặng yên dõi theo bóng lưng của Khương Tư Ý. Em gật đầu quả quyết với Tiểu Thẩm, hoàn toàn không biết có một ánh mắt đang nhìn mình từ phía sau.


 


________


 


Lâm Gai: Cách để quyến rũ vợ: Xăm hình cho vợ iu


Vượt Rào - Ninh Viễn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vượt Rào - Ninh Viễn Truyện Vượt Rào - Ninh Viễn Story Chương 12
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...