Vương Bất Kiến Vương - Điệp Chi Linh
Chương 53: Ngoại truyện phúc lợi 02
Chương 02
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Trần Bắc Hà không hề lên tiếng phản hồi về sự cố livestream, vì cậu biết nếu cứ tiếp tục giải thích hay phản bác, chỉ càng khiến cư dân mạng thêm kích động và kéo nhau đến hóng drama.
Huống hồ, chuyện này thì biết phản hồi sao? Chẳng lẽ phải nói với mọi người rằng:
“Sở Tinh Lan thích gọi tôi là ‘bé cưng’ lắm á”?
“Bình thường tụi tôi ở riêng là toàn nói chuyện sến súa vậy đó hả?”
Khụ khụ, hai chồng chồng nhỏ thỉnh thoảng lén nói lời đường mật cũng đâu phải chuyện to tát gì. Cư dân mạng có biết thì biết, vài hôm nữa cũng quên thôi, chẳng ai nhắc lại làm gì.
Tuy nhiên, Trần Bắc Hà lại đánh giá cư dân mạng quá đơn giản rồi.
Hôm sau khi cậu mở livestream trở lại, khu vực bình luận lập tức bị spam đầy dòng:
[Bé cưng, anh có nhớ tụi em không?]
[Bé cưng, tụi em nhớ anh rồi đó nha!]
[Bé cưng, em đến rồi kìa! Lan Thần nhà em có nhớ em không hả?]
Trần Bắc Hà: “…”
Trước màn hình máy tính, tai cậu thiếu niên đỏ bừng, khẽ ho một tiếng rồi nói: “Mấy người đừng gọi loạn lên nữa mà!”
[Ok bé cưng]
[Chỉ có anh ấy được gọi cậu là bé cưng, VIP tụi em không được hả?]
[Không quan tâm, anh chính là bé cưng Omega của em!]
[Cả thế giới đều biết cậu là bé cưng rồi hahahaha]
Trần Bắc Hà quay sang lườm Sở Tinh Lan một cái sắc lẹm như dao.
Sở Tinh Lan cười, gãi gãi mũi, ghé sát tai cậu thì thầm: “Những người trong phòng livestream này toàn mấy da mặt dày thôi, em càng để ý thì họ càng hăng. Mặc kệ đi, chơi game thôi.”
Trần Bắc Hà bất đắc dĩ, đành bỏ qua khu bình luận, mở game lên.
Cậu tiếp tục chơi [Khủng hoảng Ngày Tận Thế], một trò chơi đơn mới ra mắt gần đây, có chế độ mời bạn bè cùng chơi vượt ải.
Thế là Trần Bắc Hà rủ Sở Tinh Lan vào chơi, luyện cho anh ấy kỹ năng bắn tỉa.
Một người cầm súng tiểu liên lao vào chiến đấu ở tuyến đầu, một người đứng trên cao dùng súng bắn tỉa tiêu diệt kẻ địch chính xác. Một gần, một xa phối hợp nhịp nhàng, chẳng mấy chốc đã quét sạch lũ xác sống trong thị trấn.
Bình luận trong livestream bắt đầu chuyển từ gọi “bé cưng” sang spam 6666.
[Đổi game rồi mà vẫn ăn ý như vậy]
[Kỹ năng bắn của hai người không tệ nha, hay là qua đội tuyển quốc gia bên kia nộp đơn thử xem?]
[HLV Giang nói: Đội tuyển quốc gia không nhận tuyển thủ lớn tuổi]
[Haha, Lan Bắc giờ trong giới eSports cũng thành tiền bối lớn tuổi rồi nhỉ]
Thời gian trôi nhanh thật. Rất nhiều fan đã theo dõi họ từ thời còn là tân binh, giờ trong lòng cũng đầy cảm khái. Từ giải tân binh mùa 3, đến giải nghệ ở mùa 7, rồi bây giờ là sống cuộc sống giải nghệ nhẹ nhàng, fan đã đồng hành cùng họ suốt cả sự nghiệp.
Nhìn thấy hai người giành chức quán quân thế giới, rút lui sau vinh quang, rồi giờ vui vẻ chơi game, cưới người mình yêu, trong lòng fan như có cảm giác “mẹ già yên tâm rồi”.
Những fan cuồng từng cãi nhau ba ngày ba đêm trên diễn đàn vì mỗi người, giờ có người đã rút lui, người chưa thì cũng đã buông bỏ – Thôi kệ, họ hạnh phúc là được.
Lan Bắc chỉ mất đúng bốn ngày để phá đảo chế độ địa ngục trong Khủng hoảng Ngày Tận Thế, trở thành một trong những streamer phá đảo nhanh nhất.
Rất nhiều game thủ đã học được kha khá mẹo từ livestream của họ.
Sau khi phá đảo, Trần Bắc Hà để lại một mảnh giấy nghỉ live trên livestream: “Mọi người ơi, streamer chuẩn bị đi du lịch, tạm ngưng live nửa tháng. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ [cúi đầu]”
Trong lúc đó, phòng livestream của Sở Tinh Lan cũng treo một tờ giấy xin nghỉ: “Ra ngoài du lịch, nửa tháng sau sẽ quay lại, cảm ơn mọi người~”
Khu vực bình luận có không ít fan để lại tin nhắn:
“Xem ra là đi du lịch cùng nhau rồi?”
“Hai người họ sau khi kết hôn hình như vẫn chưa đi tuần trăng mật.”
“Chắc lần này là để bù lại kỳ trăng mật rồi nhỉ? Chúc vui vẻ nhé.”
“Lan Bắc 99, hãy tiếp tục ân ái mãi nhé!”
Lần du lịch này, đúng là Sở Tinh Lan có ý định “bù lại tuần trăng mật”.
Lúc trước sau khi kết hôn, họ vốn định đi hưởng tuần trăng mật, nhưng vì hợp đồng với nền tảng livestream hết hạn cần ký lại, còn có vài thương hiệu đại diện cần hủy bỏ hoặc gia hạn, công việc bận rộn khiến kế hoạch bị trì hoãn.
Hơn nữa, sau khi Trần Bắc Hà bị đánh dấu trọn đời, cơ thể mấy ngày liền không thoải mái, không muốn chạy đi chạy lại mệt mỏi, dứt khoát ở lại biệt thự nghỉ ngơi.
Gần đây cả hai vừa lúc rảnh rỗi, Sở Tinh Lan liền lên kế hoạch bù lại chuyến tuần trăng mật này.
Sở Tinh Lan đặt vé máy bay, đưa Trần Bắc Hà ra nước ngoài.
Hai người cùng nhau bay đến châu Âu. Trên máy bay, Trần Bắc Hà tựa vào vai Sở Tinh Lan ngủ suốt cả hành trình, khi xuống máy bay thì tinh thần sảng khoái, vô cùng phấn khích: “Lần đầu tiên em đến châu Âu đấy!”
Mấy lần thi đấu quốc tế trước đó họ từng đến Hàn Quốc và Mỹ, nhưng châu Âu thì đúng là lần đầu tiên.
Sở Tinh Lan mỉm cười nắm tay cậu, dịu giọng nói: “Nghỉ ngơi một ngày để điều chỉnh chênh lệch múi giờ đã, mai anh sẽ đưa em ra ngoài chơi.”
Trần Bắc Hà nói: “Không cần nghỉ đâu, em đã ngủ trên máy bay rồi, giờ rất tỉnh táo, mình đi chơi luôn hôm nay đi…”
Đang nói thì thấy ở cửa ra sân bay, một chàng trai tóc vàng mắt xanh xách ba lô nhào vào lòng một chàng trai đẹp khác ra đón mình, cả hai ngay giữa chốn đông người hôn nhau nồng nhiệt.
Trần Bắc Hà trợn tròn mắt: “Đệt! Phóng khoáng vậy luôn? Người nước ngoài toàn thích hôn nhau nơi công cộng hả?”
Sở Tinh Lan khẽ cười: “Ừm, mà hình như hai người đó đều là Alpha.”
Trần Bắc Hà: “…”
Sau gáy của cả hai người kia đều không dán miếng dán, thân hình cao ráo chân dài, nhìn đúng là Alpha thật.
Trần Bắc Hà thì thầm: “AA yêu nhau à, nhìn tình cảm ghê.”
Sở Tinh Lan thì ghé vào tai cậu nói: “Nếu hồi đó em không phân hóa thành Omega, có khi giờ mình cũng là đôi AA rồi.”
Trần Bắc Hà nhìn anh: “Dù có ra sao thì anh cũng sẽ không buông tha cho em, đúng không?”
“Ừm.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Sở Tinh Lan cong mắt cười rất hạnh phúc. Anh thích Trần Bắc Hà từ rất lâu rồi, bất kể Trần Bắc Hà phân hóa thành gì, anh cũng nhất định theo đuổi bằng được.
Trần Bắc Hà bất đắc dĩ liếc anh một cái: “Nhắm trúng em từ bé luôn, anh cũng mặt dày thật.”
Sở Tinh Lan nói: “Đây gọi là tính toán lâu dài, sớm tìm chồng cho chắc ăn.”
Trần Bắc Hà im lặng một lúc, rồi không nhịn được mà bật cười.
Được người kia yêu thương suốt nhiều năm, cảm giác đó thật tuyệt.
Trần Bắc Hà chủ động nắm lại tay Sở Tinh Lan, nói: “Đi thôi, em dắt anh ăn đồ ngon!”
Hai người nắm tay nhau đi dạo trên phố châu Âu, ở nước ngoài không có nhiều người nhận ra họ, cũng không cần lo bị paparazzi chụp trộm, họ có thể hoàn toàn thoải mái tự do.
Sở Tinh Lan đưa Trần Bắc Hà đi ăn đặc sản địa phương.
Tối về khách sạn, hai người thân mật một lúc trong chăn.
Cơ thể của nhau quá quen thuộc, rất dễ có phản ứng, hơi thở của cả hai dần trở nên gấp gáp. Trước khi vượt quá giới hạn, Sở Tinh Lan cố kìm nén, xoa đầu Trần Bắc Hà, giọng khàn khàn nói: “Đêm nay tạm dừng nhé.”
Trần Bắc Hà không hài lòng, véo má anh: “Sao thế? Anh hết sức rồi à?”
Sở Tinh Lan bật cười: “Ngày mai phải đi bộ nhiều, nếu tối nay để anh dày vò em, sợ em chịu không nổi.”
Mặt Trần Bắc Hà hơi ửng đỏ.
Cậu tất nhiên hiểu cái mà Sở Tinh Lan gọi là giày vò là tình huống gì.
Vài ngày đầu sau khi kết hôn, cả hai vô cùng buông thả, thường xuyên kéo dài đến ba bốn giờ sáng, chỉ khi kiệt sức hoàn toàn mới chịu dừng lại.
Ngày hôm sau Trần Bắc Hà thường phải lê bước với đôi chân run rẩy, chẳng đi nổi.
Sở Tinh Lan tính cách dịu dàng, nhưng dù sao cũng là một Alpha, thể lực rất tốt.
Trần Bắc Hà lập tức nhận thua: “Được rồi, nay nghỉ sớm đi.”
Sở Tinh Lan nhẹ nhàng ôm cậu từ phía sau, cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, do lệch múi giờ, hai người ngủ đến tận gần chiều mới tỉnh.
Sở Tinh Lan gọi một chiếc xe, đưa Trần Bắc Hà ra ngoài ăn trưa. Món gan ngỗng tươi mới vô cùng ngon miệng, họ còn uống một chút rượu vang đặc sản địa phương.
Sau bữa trưa, anh nắm tay Trần Bắc Hà dẫn đến một trang trại.
Vừa bước vào, một hương thơm quen thuộc liền phảng phất trong không khí, là mùi oải hương.
Trần Bắc Hà kinh ngạc nhìn ra xa.
Đây chính là cánh đồng hoa oải hương tráng lệ nhất châu Âu, những cánh hoa tím xếp tầng nối tầng theo địa hình đồi núi nhấp nhô, cả mặt đất như được nhuộm thành màu tím lãng mạn, tựa như thùng sơn bị đổ tung ra, loang ra mãi về phía chân trời, không thấy điểm kết thúc.
Hương hoa nồng đậm lan tỏa trong không khí, hòa quyện với mùi pheromone trên người Trần Bắc Hà, hôm nay lại đúng lúc thời tiết tuyệt đẹp, trời trong xanh, không một gợn mây.
Cả một ngọn đồi đầy hoa oải hương, giống như đang bước vào trong một bức tranh sơn dầu.
Trần Bắc Hà không kiềm được mà thốt lên: “Cánh đồng hoa này đẹp thật đấy.”
Sở Tinh Lan khẽ cười, vòng tay ôm lấy vai cậu: “Ừm, anh luôn muốn đưa em đến xem cánh đồng oải hương thật sự, hôm nay cuối cùng cũng thực hiện được tâm nguyện.”
Trần Bắc Hà đùa: “Trong sân biệt thự trồng oải hương còn chưa đủ à, đi du lịch cũng phải kéo em đi xem oải hương, anh có chấp niệm gì với hoa này à?”
Sở Tinh Lan nói: “Anh chỉ chấp niệm với em.”
Trần Bắc Hà quay lại nhìn anh, đối diện với ánh mắt dịu dàng của Sở Tinh Lan.
Trong ánh mắt ấy có nụ cười dịu dàng, nghiêm túc mà kiên định: “Anh thích mùi pheromone trên người em nên mới ngày càng thích loài hoa oải hương này.”
Trần Bắc Hà bị anh nhìn đến ngại ngùng, vội dời ánh mắt, thoải mái nói: “Em biết anh thích em rồi, không cần nhắc đi nhắc lại hoài đâu!”
Sở Tinh Lan cười hỏi: “Em có từng nghe một truyền thuyết chưa?”
Trần Bắc Hà: “Hả? Truyền thuyết gì?”
Sở Tinh Lan nói: “Người dân Provence tin rằng, oải hương là bức thư tình mà mặt đất viết cho bầu trời, tượng trưng cho sự lãng mạn và tình yêu.”
Trần Bắc Hà ngạc nhiên: “Thật hả?”
“Ừm.” Sở Tinh Lan vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu Trần Bắc Hà: “Thật ra nhiều năm trước, anh cũng từng viết cho em một bức thư tình, nhưng không dám đưa cho em.”
Trần Bắc Hà vô cùng tò mò: “Viết cái gì mà không dám đưa? Lấy ra cho em xem đi!”
Sở Tinh Lan lấy bức thư đó từ trong túi ra.
Lá thư tình viết từ nhiều năm trước, tờ giấy đã có chút cũ kỹ. Trần Bắc Hà hào hứng mở phong bì, lấy ra một tờ giấy thư màu tím.
Trên đó viết: “Trần Bắc Hà, anh thích em. Em có nguyện ý làm bạn trai anh không? — Sở Tinh Lan.”
Trần Bắc Hà sững người, khẽ lắc tờ giấy thư: “Còn đoạn sau đâu?”
Sở Tinh Lan khẽ cười: “Không có đoạn sau.”
Trần Bắc Hà trừng mắt nhìn anh: “Ai viết thư tình mà chỉ có một dòng vậy hả! Không viết hẳn một bài văn tám trăm chữ thể hiện thành ý à?”
Sở Tinh Lan bất đắc dĩ nói: “Vì anh thật sự không biết phải diễn đạt tình cảm dành cho em như thế nào. Lúc đó em còn chưa phân hóa, tính cách càng ngày càng giống Alpha. Anh hoàn toàn không dám tỏ tình, nên chỉ biết nhét bức thư này vào ngăn kéo mà thôi.”
Trần Bắc Hà gãi đầu: “Thế sao hôm nay tự nhiên lại đưa cho em?”
Sở Tinh Lan đáp: “Vì hôm nay là kỷ niệm tròn 20 năm ngày chúng ta quen nhau.”
Trần Bắc Hà ngẩn ra, nghi hoặc hỏi: “Không phải tụi mình quen nhau ngày khai giảng ở mẫu giáo lúc 3 tuổi sao? Phải là tháng 9 mới đúng, giờ mới tháng 8 mà?”
Sở Tinh Lan nói: “Không phải đâu. Thật ra, trước ngày khai giảng mẫu giáo anh đã gặp em rồi. Ngày ba mẹ anh gửi anh sang nhà ông bà nội, anh thấy em đang chơi máy bay điện ở khu dân cư.”
Anh dừng lại một chút, cố nhịn cười nói: “Em cứ ngẩng đầu nhìn chiếc máy bay đồ chơi trên trời, chạy tán loạn khắp nơi, rồi trượt chân té sấp mặt luôn.”
Trần Bắc Hà: “……”
Đừng có kể mấy chuyện mất mặt này lúc không khí đang lãng mạn chứ!
Sở Tinh Lan cố nén cười: “Lúc anh theo bà nội về, bà nói người vừa nãy chơi trong khu tên là Trần Bắc Hà, là con trai chú Trần ở tầng dưới, bằng tuổi anh, sau này sẽ học cùng mẫu giáo.”
Trần Bắc Hà im lặng một lúc: “Hóa ra là anh quen em trước?”
Sở Tinh Lan đáp: “Ừm, cũng là anh thích em trước.”
Trần Bắc Hà nhìn anh, cảm xúc trong lòng ngổn ngang.
Sở Tinh Lan nhẹ nhàng nắm tay Trần Bắc Hà, mỉm cười nói: “Câu viết trong bức thư năm 16 tuổi ấy, giờ anh muốn hỏi lại em một lần nữa.”
“Trần Bắc Hà, anh yêu em.”
“Em có nguyện ý bên anh cả đời không?”
Trong bức thư năm xưa, chữ “thích” đã thành “yêu”.
Từ “bạn trai” nay đã thành “cả đời”.
Trần Bắc Hà cầm trong tay bức thư tình viết từ năm 16 tuổi, lắng nghe câu hỏi dịu dàng của anh, trái tim khẽ run lên—
Những năm qua, chính là Sở Tinh Lan luôn chạy về phía cậu.
Là anh quen cậu trước, cũng là anh thích cậu trước.
Vì cậu mà thi đấu điện tử, cũng vì cậu mà chuyển sang Bắc Mục.
Người con trai kiên định này luôn bước theo từng dấu chân của cậu.
Cho đến sau này, hai người mới thật sự sóng bước bên nhau.
Người ta thường nói, kẻ yêu trước là kẻ thua cuộc. Nhưng Trần Bắc Hà sẽ không để anh thua.
Trần Bắc Hà chủ động tiến lên một bước, kiễng chân, hôn thật mạnh lên môi Sở Tinh Lan, nở nụ cười rạng rỡ: “Em đồng ý. Tiểu Lan, em muốn bên anh cả đời.”
Cậu siết chặt tay Sở Tinh Lan: “Là anh tự nguyện dâng đến tay em, em tuyệt đối không buông tay.”
Trong mắt Sở Tinh Lan hiện lên ý cười, anh cúi đầu, dịu dàng hôn lấy Trần Bắc Hà.
Cơn gió nhẹ mang theo hương hoa thoảng qua, hai người họ đứng giữa cánh đồng oải hương tím ngát, trao nhau nụ hôn nồng nàn.
Cả biển hoa trở thành bức nền chứng kiến hạnh phúc của họ.
— Oải hương là bức thư tình mà mặt đất viết cho bầu trời.
— Mà em, chính là bức thư tình lãng mạn nhất mà số phận đã viết dành cho anh.
[Hết sạch sành sanh]
Dự là sau này sẽ có game mới và cặp chính sẽ là AA. Mong đợi-ing~
Mọi người qua ngoại truyện hệ liệt đọc ngoại truyện liên quan đến 3 bộ Đường Giữa Toàn Năng – Huấn Luyện Viên Kim Bài – Vương Bất Kiến Vương nhé~
Vương Bất Kiến Vương - Điệp Chi Linh