Vương Bất Kiến Vương - Điệp Chi Linh
Chương 52: Ngoại truyện phúc lợi 01
Chương 01
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
“Chào mọi người, hoan nghênh đến với phòng livestream của North.” Trên camera livestream, Trần Bắc Hà với mái tóc tím nở nụ cười tươi, chào hỏi cư dân mạng.
Sau khi giải nghệ, cậu trở thành streamer game chuyên nghiệp. Ngoài việc live chơi game Thánh Vực như thường lệ, lúc rảnh rỗi cậu còn chơi thêm vài tựa game đơn lẻ.
Từ nhỏ Trần Bắc Hà đã thích chơi game, các tựa game bom tấn 3A cậu chưa từng bỏ lỡ cái nào. Hiểu biết và kỹ năng thao tác trong game của cậu đều ở trình độ hàng đầu trong ngành, rất nhiều cư dân mạng thích ngồi xổm trong phòng livestream của cậu, buổi tối xem cậu leo hạng, ban ngày xem cậu chơi game đơn.
[Hôm nay North chơi game gì vậy?]
[Hôm nay lên live sớm thế, mới 10 giờ sáng đã bắt đầu rồi]
[Từ sau khi giải nghệ, lịch sinh hoạt của Bắc Bắc rất lành mạnh luôn]
[Haha, bị ai đó trong nhà quản lý rồi, học được thói quen ngủ sớm dậy sớm!]
Trần Bắc Hà nói: “Trước đây khi còn là tuyển thủ eSports, tụi tôi toàn là cú đêm ngủ muộn. Giờ thì khác rồi, ngủ sớm dậy sớm, tinh thần cải thiện hẳn.”
“Nhìn này, quầng thâm mắt của tôi cũng biến mất rồi.” Cậu kéo camera lại gần, dí sát vào mặt soi một vòng: “Có phải thấy tôi đẹp trai hơn trước không?”
[Vẫn tự luyến như mọi khi, Bắc Bắc]
[Đúng đúng đúng, cậu đẹp trai nhất]
[Streamer Omega siêu đẹp trai!]
Trần Bắc Hà rất thích nói mình đẹp trai, fan đã quá quen với điều đó.
Cậu hài lòng với những bình luận tung hô trong khung chat, rồi mở máy tính lên nói: “Hôm nay chơi một game đơn đi, là Khủng Hoảng Ngày Tận Thế mới phát hành gần đây, chơi cùng mọi người từ đầu nhé.”
Gần đây Trần Bắc Hà đang chơi một game sinh tồn hậu tận thế. Tựa game này vừa ra mắt hai ngày trước, nhiều streamer game cũng đang làm đánh giá.
Sau khi Trần Bắc Hà gia nhập hàng ngũ đánh giá game, lượng người xem trong livestream của cậu tăng vọt.
Không ngờ cậu chơi thể loại game này lại giỏi đến thế. Những màn chơi khiến các streamer khác bị hành te tua, cậu chỉ cần nhặt khẩu súng tiểu liên là lao thẳng lên dọn sạch.
Thậm chí có người còn đùa: “Đội tuyển quốc gia của game Thần Súng đang vẫy gọi cậu đó”
[North có thể cân nhắc sau khi rời Thánh Vực thì chuyển sang làm công kích cho Thần Súng]
[Cười xỉu, sự nghiệp của North sắp nở rộ lần hai rồi]
[HLV Giang nói: Muốn vào tuyển quốc gia? Viết bản kiểm điểm trước đi]
[North cầm súng tiểu liên, từ giữa bầy xác sống lao ra, ngầu quá trời luôn!]
[Bắc Mục vốn đã có team Thần Súng rồi mà, North đi học hỏi từ Lưu Thiếu Châu đi]
[Bảo đội trưởng Lưu dạy cậu bắn tỉa đi!]
“Bắn tỉa hả?” Trần Bắc Hà lắc đầu: “Tính tôi không hợp bắn tỉa đâu, cứ phải nằm rình, ngắm ngắm mãi mới bắn được một người, dùng súng tiểu liên bắn cho sướng hơn nhiều.”
“Ừm, mà Tiểu Lan nhà tôi ấy, để ảnh thử làm bắn tỉa cũng được.” Trần Bắc Hà thuận miệng nói, fan couple trong khung chat lập tức sôi nổi.
[Tiểu Lan nhà tôi ]
[Biết là của cậu rồi, khỏi phải nhấn mạnh nhiều lần!]
[Ái chà, người ta không có mặt mà cậu livestream cũng phải nhắc đến hả?]
[Chồng chồng đã cưới đúng là khác biệt, khoe ân ái mà công khai thế luôn]
[Nói chứ, Tiểu Lan nhà cậu đâu rồi? Hôm nay sao không thấy người?]
Trần Bắc Hà không trả lời câu hỏi từ khung chat mà tập trung toàn bộ sự chú ý vào trò chơi.
Trò chơi đơn này có ba mức độ: Dễ, Khó và Địa Ngục. Là một tuyển thủ chuyên nghiệp, Trần Bắc Hà tất nhiên chọn chế độ khó nhất, Địa Ngục.
Cậu đã chơi liên tục hai ngày, hiện tại đã thoát ra khỏi ngôi làng bị lũ xác sống bao vây và đang tiến về một thị trấn gần đó.
Trần Bắc Hà cầm khẩu súng tiểu liên sơn ngụy trang, đối đầu mưu trí với bầy xác sống dày đặc trong tàn tích một nhà máy.
Tựa game đơn này thực sự khá khó, chỉ hơi lơ là một chút là sẽ bị xác sống tấn công bất ngờ, nên Trần Bắc Hà chơi rất nghiêm túc.
Buổi sáng livestream hai tiếng, buổi trưa gọi đại phần đồ ăn ngoài, buổi chiều tiếp tục chơi.
Vì quá đắm chìm vào game, nên khi Sở Tinh Lan mở cửa bước vào, cậu hoàn toàn không phát hiện ra.
Mấy hôm trước Sở Tinh Lan có việc phải bay đến Thủ Đô, giải quyết xong hôm nay mới về. Vừa bước vào nhà, anh đã nghe thấy từ tầng hầm vọng lên tiếng súng “đoàng đoàng đoàng” dữ dội, rõ ràng là Bắc Bắc lại đang chơi game.
Sở Tinh Lan cong môi cười, thay dép rồi đi xuống tầng hầm.
Khi đến nơi, Trần Bắc Hà đang ngồi trên ghế gaming chơi game, trên màn hình là một tựa game bắn súng lạ hoắc.
Sở Tinh Lan đi đến phía sau Trần Bắc Hà, nhẹ nhàng ôm lấy cậu từ phía sau, hôn một cái lên má rồi dịu dàng hỏi: “Anh về rồi đây. Cục cưng có nhớ anh không?”
Trần Bắc Hà: “…”
Cư dân mạng trong phòng livestream: “…”
Mặt Trần Bắc Hà lập tức đỏ bừng, vội vàng đẩy mặt người kia ra, cuống cuồng tắt camera: “Khỉ gió, em đang livestream đấy!”
Sở Tinh Lan sững người: “Hả? Em đang livestream sao không đeo tai nghe?”
Trần Bắc Hà: “… Quên mất.”
Dù camera đã tắt, nhưng tiếng vẫn còn truyền ra được.
[Tắt camera làm gì, có gì mà VIP tụi tôi không được xem chứ]
[“Cục cưng có nhớ anh không?” Trời ơi buồn nôn chết mất]
[Hahahaha hai người vừa mới hôn nhau trước mặt tụi tôi đó, tui chụp màn hình rồi nhé!]
[Tôi chịu thua, đây là cách hai người tương tác riêng tư đó hả?]
[Đợt này ăn cơm chó no thật sự luôn]
[Cục cưng không nhớ anh đâu, cục cưng đang diệt xác sống, đừng làm chậm tốc độ giết quái của cục cưng chứ]
Sở Tinh Lan cũng không để ý Trần Bắc Hà đang livestream.
Vì bình thường khi livestream Trần Bắc Hà sẽ đeo tai nghe, hôm nay không đeo mà để loa ngoài, nên anh tưởng Bắc Bắc chỉ đang chơi game đơn cho vui.
Sở Tinh Lan bật cười khẽ, nói: “Em chơi tiếp đi, anh đi nấu cơm.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Trần Bắc Hà đỏ mặt liếc anh một cái, quay lại nhìn vào màn hình, kết quả là tay lỡ trượt, nhân vật của cậu lao thẳng vào giữa bầy xác sống rồi bị cắn chết luôn.
Trần Bắc Hà kéo micro lại, nói một câu: “Anh em à, tôi tắt stream trước nhé. Màn này xác sống hơi… kinh dị quá, để sau đánh tiếp ha, bye bye~”
Nói xong, Trần Bắc Hà lập tức tắt livestream.
Khung chat vẫn đang tràn ngập bình luận dày đặc.
[Cậu xấu hổ cái gì, mới vậy mà đã tắt stream rồi]
[Bị chồng hôn một cái trước mặt mọi người, ngại rồi à?]
[Bắc Thần cũng có lúc trượt tay hả, ban nãy thao tác gì thế, lao thẳng vào bầy xác sống luôn?]
[Tui có thể cười đến chết, một Omega thắng thẳn như North mà cũng biết ngại cơ á?]
[Hai người có đăng ký kết hôn rồi, còn đánh dấu trọn đời rồi mà, đừng xấu hổ nữa]
[? Vội vã tắt stream làm gì, đừng trách tụi này nghĩ nhiều nhé]
Trần Bắc Hà hít sâu một hơi, đứng dậy, quay lại nhìn Sở Tinh Lan, hỏi: “Anh đang đi Thủ Đô tham gia sự kiện cơ mà? Mới đi hai ngày đã về rồi hả?”
Sở Tinh Lan cười nhẹ: “Ừm, anh không yên tâm khi để em ở nhà một mình nên tranh thủ xử lý công việc xong liền bay về luôn.”
Vừa nói anh vừa đưa tay lên, dịu dàng xoa tóc Trần Bắc Hà: “Anh không có ở đây, mấy ngày nay em toàn ăn đồ giao tận nơi đúng không?”
Trần Bắc Hà lảng tránh ánh mắt, lí nhí đáp: “Lười vào bếp nấu thôi mà.”
Sở Tinh Lan nhìn anh bằng ánh mắt bất đắc dĩ, dịu dàng hỏi tiếp: “Ngủ một mình có quen không?”
Trần Bắc Hà: “Đệt, hồi trước em toàn ngủ một mình mà, được chưa?!”
Sở Tinh Lan bật cười nhẹ: “Nhưng từ khi kết hôn, tụi mình lúc nào cũng ngủ cùng nhau mà.”
Mặt Trần Bắc Hà lại đỏ lên. Quả thật từ sau khi cưới, hai người dính nhau như sam, tối nào cũng ôm nhau ngủ, cách vài hôm lại làm này làm nọ một trận…
Nói chung, cụm từ “keo sơn gắn bó” là diễn tả rất chính xác tình trạng của họ hiện tại.
Sở Tinh Lan nhẹ nhàng ôm eo Trần Bắc Hà, nói: “Anh quen với việc ôm em ngủ rồi. Hôm qua ở khách sạn nằm một mình, trong lòng trống rỗng, mất ngủ tới bốn giờ sáng, trong đầu toàn là hình bóng em.”
Anh tựa cằm lên vai Trần Bắc Hà, khẽ cọ cọ, dịu dàng nũng nịu nói: “Làm sao bây giờ, hình như anh càng ngày càng không rời xa em được rồi.”
“…” Trần Bắc Hà bị động tác nũng nịu đó làm mềm lòng, không nhịn được nói: “Thật ra em cũng ngủ không ngon tối qua.”
“Phải không?”
“Ừm… Sau khi cưới tụi mình lúc nào cũng ngủ cùng nhau, tự nhiên anh không ở cạnh, em cũng thấy trống trải lắm, nửa đêm còn tỉnh dậy tìm anh nữa.” Trần Bắc Hà đỏ mặt nói tiếp: “Kết quả vừa quờ tay qua bên cạnh, không thấy ai, giật mình tỉnh luôn.”
Câu này khiến khóe môi Sở Tinh Lan cong lên nở nụ cười đầy mãn nguyện.
Anh vẫn luôn nghĩ rằng bản thân là người yêu nhiều hơn, lệ thuộc nhiều hơn. Nhưng giờ có vẻ Bắc Bắc cũng bắt đầu quen với sự hiện diện của anh rồi.
Sở Tinh Lan xoa đầu cậu, nhẹ giọng nói: “Về sau đi đâu cũng dắt em theo.”
Hai người nhìn nhau, trong ánh mắt mỉm cười của đối phương, Trần Bắc Hà nhìn thấy bóng dáng nhỏ xíu phản chiếu của chính mình. Trái tim khẽ run lên, cậu chủ động nhón chân, hôn lên môi Sở Tinh Lan.
Sở Tinh Lan lập tức siết chặt vòng eo cậu, dịu dàng đáp lại nụ hôn.
Người ta vẫn nói tiểu biệt thắng tân hôn, chia xa vài ngày, cả hai đều không quen khi không có người kia bên cạnh. Nụ hôn dần trở nên mãnh liệt, Trần Bắc Hà nhanh chóng bị hôn đến mềm nhũn cả chân, toàn thân nóng ran.
Cậu kéo tay Sở Tinh Lan, khàn giọng nói: “Vào phòng ngủ đi.”
Sở Tinh Lan lập tức đi theo cậu vào thang máy.
Hai người vừa hôn nhau vừa bước đến phòng ngủ tầng hai, cùng nhau ngã xuống giường, thuần thục cởi bỏ quần áo của đối phương. Chẳng bao lâu sau, trong phòng vang lên những tiếng r*n r* khiến người khác phải đỏ mặt.
Trần Bắc Hà rất chủ động, còn Sở Tinh Lan thì vô cùng dịu dàng. Hai người quấn lấy nhau trong chăn cả buổi chiều, đến tận giờ ăn tối mới mệt lả mà dừng lại.
Trần Bắc Hà kiệt sức, rúc trong lòng Sở Tinh Lan, chẳng muốn nhúc nhích chút nào.
Đúng lúc ấy, điện thoại của Sở Tinh Lan đột ngột reo lên, là cuộc gọi từ Khúc Trường Thiên.
Vừa kết nối, giọng Khúc Trường Thiên đã vang lên đầy hào hứng: “Cái đệt! anh Lan, hôm nay lúc Tiểu Bắc livestream, cậu hôn cậu ấy thật hả? Trước mặt toàn dân mạng, còn hỏi người ta ‘Cục cưng có nhớ anh không’ nữa! CP fan của hai người đã cắt khoảnh khắc đó làm meme truyền khắp nơi rồi đấy!”
Sở Tinh Lan: “… Khụ, tôi không biết Bắc Bắc đang livestream.”
Khúc Trường Thiên cười hẹ hẹ: “Bình thường cậu gọi cậu ấy là cục cưng à? Trời ơi, buồn nôn chệt!”
Trần Bắc Hà tức đến đỏ mặt, giật lấy điện thoại nói: “Khúc Trường Thiên, đồ chó ế. Không ai gọi cậu là cục cưng nên cậu ghen đúng không?!”
Sở Tinh Lan bật cười, dịu dàng xoa đầu Trần Bắc Hà: “Ừm, Trần Bắc Hà là cục cưng của tôi. Bình thường tôi vẫn gọi vậy mà, bị nghe thấy cũng chẳng sao.”
Khúc Trường Thiên cảm thán: “Gọi một cú mà ăn no cơm chó rồi, thôi, hai người hạnh phúc là được.”
Sở Tinh Lan tiện tay mở diễn đàn eSports, quả nhiên thấy một bài post đang hot.
“A a a a, ảnh gọi người ta là cục cưng! Xem livestream hôm nay bị ngọt đến choáng váng luôn!”
Chủ bài viết đã cắt khoảnh khắc Sở Tinh Lan cúi người hôn lên má Trần Bắc Hà rồi hỏi “Cục cưng có nhớ anh không?” thành một video và đăng lên đầu tiên.
Vô số fan phấn khích kéo vào hóng, nhiệt liệt tán dương cuộc sống sau hôn nhân của hai người:
“Kết hôn rồi mà, chắc chắn ngoài camera còn ngọt hơn nữa!”
“Cái cách ảnh hôn má tự nhiên lắm, chắc bình thường cũng hôn suốt rồi~”
“Hôn má thì có là gì, người ta kết hôn rồi, chắc chắn đã đánh dấu trọn đời rồi đó.”
“Chi tiết đánh dấu trọn đời kể rõ chút đi, [thẹn thùng.jpg]”
Sở Tinh Lan bật cười, tắt diễn đàn.
Fan hóng chuyện cũng chỉ là tò mò vui vẻ thôi, không ảnh hưởng gì mấy.
Chỉ là Trần Bắc Hà lại quay lưng sang chỗ khác, không thèm để ý tới anh.
Sở Tinh Lan rúc vào chăn ôm lấy Bắc Bắc, nhỏ giọng dỗ dành: “Không sao đâu, anh chỉ gọi em là ‘cục cưng’ một tiếng, chẳng may để livestream nghe thấy thôi. Điều đó chỉ chứng minh tình cảm của tụi mình rất tốt.”
Trần Bắc Hà lườm anh một cái, im lặng vài giây rồi thở dài: “Thôi kệ, cũng không có gì to tát. Dù sao tụi mình cũng đã công khai kết hôn rồi, dân mạng đều biết tình trạng của hai đứa.”
Sở Tinh Lan nhẹ nhàng hôn lên trán cậu: “Ừm. Vậy em có muốn đi du lịch không?”
Trần Bắc Hà hỏi: “Anh muốn đi chơi à?”
Sở Tinh Lan nói: “Suốt ngày ở nhà cũng hơi chán. Tụi mình có thể ra nước ngoài dạo một vòng, thư giãn một chút. Chờ em phá đảo xong cái game đơn kia rồi mình đi.”
Trần Bắc Hà hứng khởi đáp: “Được đó!”
Sở Tinh Lan nói: “Vậy để anh lên kế hoạch, em chỉ cần giữ lại thời gian là được. Tuần sau mình xuất phát nhé.”
Hết chương 01
Vương Bất Kiến Vương - Điệp Chi Linh