Vương Bất Kiến Vương - Điệp Chi Linh

Chương 29

1@-

Chương 29: Huấn luyện đội nhóm

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Sau bữa tối, Trần Bắc Hà và Sở Tinh Lan bắt xe quay lại căn cứ.

Khúc Trường Thiên từ xa nhìn thấy bóng dáng hai người họ ở cửa căn cứ, ngẩn người một chút rồi kéo Lộc Miên lại thì thầm to nhỏ: “Hai người đó mặc áo giống nhau? Nhìn như đồ đôi vậy trời…”

Lộc Miên ngơ ngác: “Hả? Đồ…đồ đôi? Thiên ca nghĩ nhiều quá rồi.”

Khúc Trường Thiên gãi đầu, nói: “Cậu có để ý không? Từ khi Lan Thần đến Bắc Mục, lúc nào cũng thấy tươi cười, tâm trạng cực kỳ tốt?”

Lộc Miên suy nghĩ: “Anh ấy vốn dĩ đã, đã hay cười mà?”

Nhưng Khúc Trường Thiên không nghĩ vậy. Anh từng nhìn thấy Sở Tinh Lan rất nhiều lần trong hậu trường mùa giải S4. Thần sắc nghiêm nghị, trên mặt gần như không bao giờ cười.

Thế mà sau khi đến Bắc Mục, ngày nào cũng nở nụ cười, lúc nào cũng như hình với bóng theo sau Trần Bắc Hà, ăn cơm, luyện tập, đến cả livestream cũng đánh đôi…

Không lạ khi diễn đàn fans CP Lan – Bắc đã lên đến hàng ngàn tầng bình luận, còn mở cả loạt chủ đề CP mới.

Từ tòa nhà CP đầu tiên mang tên “Tinh Hà Lan Bắc CP chuyên lầu NO.1”, đến nay đã là “Tinh Hà Lan Bắc CP chuyên lầu NO.15”. Trung bình hai ngày lại dựng một tòa, tốc độ xây lầu khiến người ta phải sững sờ.

Lần đầu tiên Khúc Trường Thiên bắt đầu dao động với việc là fan CP của cư dân Bắc Hồ.

Bộ phim vừa rồi mới chiếu xong Nhật Nguyệt Đồng Huy, Phong Vũ Đồng Chu — những cặp đôi “real” này vừa bị đem ra so sánh thì đúng là cũng có phần lép vế.

Hôm nay hai người lại ra ngoài đi dạo phố, còn mặc áo len đôi giống hệt nhau quay về, đi cạnh nhau thật sự quá xứng đôi rồi… Khúc Trường Thiên vội lắc đầu mạnh để xua đi những suy nghĩ hoang đường ấy, nói: “Chắc là do dạo này tôi lên diễn đàn nhiều quá nên ảo giác thôi nhỉ? Tiểu Bắc nhìn thế nào cũng không giống kiểu người sẽ yêu đương.”

Lộc Miên gật gù đồng ý: “Đúng, đúng, vậy, Bắc, Bắc ca chỉ muốn chơi game, chắc không, không nghĩ đến yêu đương đâu.”

Khúc Trường Thiên họ nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác: “Thôi kệ, hôm qua bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, bốn người chúng ta sắp huấn luyện đội rồi.”

Lộc Miên mong đợi nói: “Ừm.”

Để xác nhận suy đoán của mình, Khúc Trường Thiên âm thầm gửi tin nhắn hỏi Trần Bắc Hà: “Tiểu Bắc, hôm nay cậu đi dạo phố với Lan Thần à?”

Trần Bắc Hà: “Ừ, cậu ấy rút được thẻ nguyện ước, bắt tôi đi dạo với cậu ấy.”

Khúc Trường Thiên giả vờ thoải mái trêu chọc: “Tôi còn tưởng hai cậu hẹn hò chứ! Vừa thấy hai người mặc áo giống nhau, nhìn y chang đồ đôi.”

Trần Bắc Hà: “?”

Trần Bắc Hà: “Tụi tôi mua hai cái vì có giảm giá thôi mà.”

Trần Bắc Hà: “Cậu đừng tưởng tượng linh tinh. Cậu ấy đến thành phố Tinh đã một tháng rồi, ngày nào cũng vùi đầu trong phòng huấn luyện. Hôm nay được nghỉ, mà tôi là đội trưởng, dẫn cậu ấy đi chơi một chút cũng là chuyện nên làm mà.”

Khúc Trường Thiên bị thuyết phục, cười híp mắt đánh chữ: “Ồ, hai người không có gì là tốt rồi.”

Trần Bắc Hà nhớ đến nụ hôn trong kỳ mẫn cảm, chột dã siết chặt điện thoại, nhanh chóng gõ chữ: “Thì có chuyện gì được cơ chứ? Tình đồng đội thôi mà!”
 Lúc này Khúc Trường Thiên mới yên tâm, cười cười nói: “Được rồi, do tôi nghĩ nhiều rồi.”

Buổi chiều ngày kế tiếp, Trần Bắc Hà mang theo Sở Tinh Lan đi tìm huấn luyện viên Chúc Thanh báo cáo: “Chúc ca, bọn em đã vượt qua bài kiểm tra áp lực phòng tối rồi, tiếp theo sắp xếp như thế nào?”

Chúc Thanh nói: “Anh đã xem video rồi. Hai cậu vượt ải bằng tổ hợp Vong Linh Pháp Sư và Chiến Binh Truy Hồn, phối hợp rất ăn ý.”

Sở Tinh Lan mỉm cười nói: “Hai tướng đó bọn tôi chưa từng dùng trong thi đấu, ban đầu chơi hơi ngượng tay, phải luyện mấy ngày mới qua được.”

Chúc Thanh nhìn hai người, hòa nhã nói: “Mùa giải tới, các đội khác chắc chắn sẽ nhắm vào hai cậu. Áp lực mà hai cậu phải chịu sẽ lớn hơn cả phần mềm huấn luyện. Phải chuẩn bị tâm lý thật kỹ, những tướng ít dùng này có thể tôi sẽ yêu cầu các cậu mang ra để đánh bất ngờ.”

Trần Bắc Hà và Sở Tinh Lan nhìn nhau, đồng loạt gật đầu: “Rõ ạ.”

Chúc Thanh nói tiếp: “Hai cậu đã đi đôi một tháng rồi, có thể rời phòng tối. Từ hôm nay bắt đầu hợp luyện cùng Trường Thiên và Tiểu Lộc, bốn người cùng vào xếp hạng rèn đội hình.”

Trần Bắc Hà phấn khởi: “Tốt quá, cuối cùng cũng được ‘xuất quan’ rồi!”

Sở Tinh Lan thì lại muốn ở phòng tối thêm vài ngày, anh thích khoảng thời gian chỉ có hai người này. Nhưng trận đấu không phải chỉ dành cho hai người, vẫn cần rèn luyện với đồng đội. Sở Tinh Lan tôn trọng sắp xếp của huấn luyện viên, nói: “Không vấn đề, bốn người tụi tôi cũng cần luyện phối hợp.”

Tối hôm đó, Chúc Thanh lập tức sắp xếp bốn tuyển thủ chính thức hợp luyện đánh xếp hạng.

Vì dễ bị nhận ra trong máy chủ Trung Quốc nên Chúc Thanh chuẩn bị sẵn bốn tài khoản mới để họ vào máy chủ Hàn Quốc luyện tập. Trần Bắc Hà đề nghị: “Hay là chúng ta đặt mấy cái ID khó nhận ra, lấy tên Spring, Summer, Autumn, Winter luôn đi?”

Khúc Trường Thiên: “Xuân Hạ Thu Đông bốn màu á hả?”

Trần Bắc Hà gật đầu: “Đặt đại vậy cho đơn giản, không ai liên tưởng được là người của Bắc Mục.”

Khúc Trường Thiên cằn nhằn: “Vẫn còn dính chuunibyou* à?”

(*Chuunibyou là cách đọc tiếng nhật của  / bệnh học sinh cấp 2: Ở đây chỉ là trẻ trâu, chưa lớn,… tui định để là “Chất ‘trẻ trâu’ vẫn còn nặng lắm đấy” nhưng mà thôi, để nguyên ý  của tác giả đi.)

Trần Bắc Hà phản bác: “ID kiểu mùa thì có gì mà chuunibyou! Mấy cái tên kiểu TankBáĐạo hay VôĐịchThiênHạ mới là trẩu tre nhé?”

Sở Tinh Lan cười cười: “Đội trưởng đã nói thì nghe theo thôi, mọi người đổi tên đi.” Anh quay sang nhìn Trần Bắc Hà: “Mời đội trưởng chọn trước, cậu thích mùa nào?”

Trần Bắc Hà không chút do dự: “Tất nhiên là mùa hè rồi, được ăn kem, uống nước lạnh mà!”

Sở Tinh Lan nói: “Vậy tôi chọn mùa đông.”

Khúc Trường Thiên và Lộc Miên liếc nhau một cái, lặng lẽ đổi tên thành Spring và Autumn.

Hệ thống báo trùng tên, thế là bốn người thêm mỗi chuỗi 666, 888 phía sau vào ID, tạo nên bộ tài khoản bốn mùa tại máy chủ Hàn Quốc.

Trần Bắc Hà nói: “Tôi tạo phòng, vào đi anh em!”

Cậu nhanh chóng kéo ba người còn lại từ danh sách bạn bè vào phòng.

Trần Bắc Hà nói tiếp: “Đổi avatar nữa nhé, dùng ảnh phong cảnh bốn mùa cho đồng bộ.”

Khúc Trường Thiên bất lực đỡ trán: “Kiểu ảnh nền cây lá bầu trời này nhìn như phong cách người già ấy…”

Lộc Miên nhỏ giọng nói: “Nhỏ, tài khoản nhỏ, sao cũng được.”

Thế là bốn người nhanh chóng thay ảnh đại diện thành bốn bức ảnh phong cảnh khác nhau theo mùa.

Trong danh sách phòng, ID và ảnh đại diện của cả nhóm trông cực kỳ đồng bộ.

Chúc Thanh không nhịn được bật cười. Dù đây là lần đầu cả bốn người hợp luyện, nhưng Trần Bắc Hà vẫn rất năng động, nói chuyện hài hước nên không ai thấy gượng gạo.

Ban đầu Lộc Miên hơi lo lắng khi được tập luyện cùng “đại thần”, nhưng bị kéo đi đổi tên, đổi ảnh đại diện, tâm lý liền thoải mái hơn nhiều.

Chuẩn bị vào trận đấu

Chúc Thanh lấy sổ nhỏ ra, nói: “Tối nay chúng ta thử đội hình bảo kê hai chủ lực (song C): Trường Thiên cầm Đoàn Trưởng Kỵ Sĩ, Lộc Miên cầm Thần Chức Mục Sư, còn song C là Trần Bắc Hà cầm Huyễn Ảnh Kiếm Khách và Sở Tinh Lan cầm Ma Kiếm Sĩ.”

Trần Bắc Hà và Sở Tinh Lan đồng loạt ngẩn người. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Hai tướng Huyễn Ảnh Kiếm Khách và Ma Kiếm Sĩ đều là tướng cận chiến thuần sát thương, đều dùng kiếm, kỹ năng bạo kích mạnh, có khả năng tàng hình. Hai người thường được gọi là tổ hợp “Song Tặc Kết Hợp”.

Chiêu cuối của hai tướng đều có hiệu ứng “suy yếu”, giảm giáp và kháng phép mục tiêu. Nếu cùng nhắm vào một mục tiêu, kể cả tanker cũng không đỡ nổi.

Tuy nhiên, hai tướng này rất ít khi được dùng trong thi đấu chuyên nghiệp vì khó chơi, dễ chết, cực kỳ không ổn định. Nếu phối hợp không tốt, có thể chưa kịp giết người đã bị chết ngược

Dù vậy, nếu phối hợp tốt với hai tướng hỗ trợ hồi máu, đội hình có thể phát huy tối đa sức mạnh, chỉ là hiệu quả thực tế vẫn cần thử nghiệm.

Hai người liếc nhau, rồi nghe theo sắp xếp của huấn luyện viên chọn bộ đôi này. Gần đây họ luyện nhiều tướng, bộ đôi này cũng từng tập qua.

Hệ thống nhanh chóng ghép trận.

Trình độ máy chủ Hàn Quốc 2500 điểm rất cao, nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp hay sử dụng tài khoản phụ để luyện buổi tối.

Vào trận đầu tiên. Họ vừa bắt đầu trận thì đã gặp phải một đội tuyển chuyên nghiệp. Bốn người vừa bắt đầu đã chia nhau đi tìm trang bị, Tiểu Lộc vì đi sai vị trí nên bị bắt lẻ và chết ngay lập tức. Bốn người bên kia canh xác, khiến cả đội không thể cứu cậu ấy. Rất nhanh, hết thời gian hồi sinh, thi thể của Tiểu Lộc cũng “nguội lạnh”.

Lộc Miên đỏ mắt lí nhí: “Xin, xin lỗi…”

Trần Bắc Hà nói: “Không sao, ngẫu nhiên gặp phải tuyển thủ chuyên nghiệp thì xui thôi, lỗi không phải ở cậu.”

Ván này Tiểu Lộc chết quá sớm, ba người còn lại không trụ được tới cuối game, đến giữa game thì bị loại.

Ván thứ hai, mở đầu suôn sẻ, nhưng giữa trận bo thu lại, đang chạy thì bị mai phục. Trong giao tranh, phối hợp rời rạc khiến cả đội bị quét sạch.

Ván thứ ba, đến lúc giao tranh, tiết tấu của Trần Bắc Hà và Sở Tinh Lan quá nhanh, hai hỗ trợ không theo kịp. Hai chủ lực lao vào giữa đội địch liền một đi không trở lại.

Khúc Trường Thiên phàn nàn: “Hai ông thần di làm gì mà hùng hục thế, tôi bật tăng tốc còn theo không kịp để bơm máu!”

Mặt Lộc Miên đỏ bừng: “Anh, các anh nhanh, thật nhanh, em bấm bàn phím muốn gãy tay mà vẫn chưa kịp mở khiên…”

Trần Bắc Hà và Sở Tinh Lan nhìn nhau, đúng là thời gian qua họ toàn luyện đấu đôi, hệ thống tự ghép người nên không có thói quen chú ý đến đồng đội.

Giờ hợp đội bốn người, nhịp độ trận đấu bị lệch rõ rệt.

Hai người lao vào chiến đấu quá kịch liệt, trong khi Tiểu Lộc và Trường Thiên chơi hỗ trợ lại di chuyển chậm hơn, hoàn toàn không theo kịp bọn họ.

Tướng máu giấy không có bảo kê mà lao vào giữa đội địch thì không thể sống sót để đi ra.

Trần Bắc Hà gãi đầu, nhìn Sở Tinh Lan: “Hay là… tụi mình đánh chậm lại chút?”

Chúc Thanh bất ngờ mở miệng nói: “Không cần. Để Trường Thiên và Tiểu Lộc bắt nhịp với tốc độ của hai đứa. Mùa giải sau chúng ta có thể thử chiến thuật song C tấn công nhanh.”

Chúc Thanh dừng lại một chút, nói: “Vậy thì dùng đội hình 1 bảo kê 1 trước đi. Tiểu Lộc chuyên hồi máu cho Thâm Lan, Thường Thiên thì bảo vệ Tiểu Bắc, như vậy dễ phối hợp hơn một chút. Coi như mỗi người có một bảo kê. Thử trước đi xem sao”

Cả nhóm lại nhấn “Sẵn sàng”.

Chiến thuật 1 bảo kê 1 đúng là dễ điều khiển hơn. chỉ cần tập trung máu cho một người là được, không phải lo cả đội.

Ván này mở đầu khá thuận lợi, đến giữa game Trần Bắc Hà cầm Huyễn Ảnh Kiếm Khách và Sở Tinh Lan cầm Ma Kiếm Sĩ phối hợp cực kỳ ăn ý: tàng hình đánh úp – bùng nổ sát thương – quét sạch một đội địch.

Khúc Trường Thiên và Lộc Miên theo họ ở phía sau bơm máu, bọn họ giết sạch đối thủ mà thanh máu còn nguyên. Cả đội đại thắng.

Trần Bắc Hà phấn khích reo lên: “Tuyệt vời! Mau chia đồ!”

Ván này họ đi đến đâu giết tới đó, cuối cùng ăn gà thành công.

Nhìn dòng chữ “chiến thắng” hiện trên màn hình, Trần Bắc Hà kích động vô cùng.

Chiến thuật “hai hỗ trợ bảo kê hai chủ lực” xem ra khả thi.

Họ liên tiếp thắng lợi, và nhận ra đội hình 2 C 2 hỗ trợ hoạt động rất hiệu quả.

Trước đây, Bắc Mục không dám chơi đội hình này vì chỉ có Trần Bắc Hà là chủ lực tốc chiến, còn Chúc Thanh thì thiên về khống chế, nếu thêm hai hỗ trợ nữa thì thiếu sát thương.

Giờ có thêm Sở Tinh Lan gia nhập, hai chủ lực tốc chiến phối hợp cùng hai hỗ trợ. Sát thương bùng nổ hoàn toàn đủ dùng. Thậm chí, khả năng hồi phục còn giúp kéo dài giao tranh hoặc sửa sai nếu có người ngã xuống.

Chỉ cần mở đầu trận đấu không quá xui mà mất người sớm, về giữa trận là dễ đánh rồi.

Dù vậy, chiến thuật 1 bảo kê 1 chỉ phù hợp với đấu thường hoặc xếp hạng. Còn khi bước vào đấu giải chính thức, giao tranh sẽ hỗn loạn và khốc liệt hơn, bắt buộc phải kiểm soát toàn cục. Trường Thiên và Tiểu Lộc vẫn cần tiếp tục tăng tốc độ phản ứng.

Cả nhóm chơi liền 10 trận trong một buổi tối, kết quả:

3 trận chết sớm

3 trận chết giữa game

4 trận thoát hiểm giành chiến thắng

Tuy không phải thành tích xuất sắc, nhưng với lần đầu luyện đội như vậy có thể chấp nhận được.

Sự ăn ý trong giao tranh của cả bốn người vẫn cần tiếp tục rèn luyện thêm.

Trên đường về ký túc sau buổi huấn luyện, Sở Tinh Lan chủ động vỗ vai Tiểu Lộc, cổ vũ: “Tiểu Lộc, cậu có thiên phú chơi game đấy.”

Lộc Miên ngẩn người vì được khen, mặt đỏ lên vì ngại ngùng: “Em… em không có kinh nghiệm thi đấu, ban nãy kỹ năng hồi máu dùng chậm, chậm quá…”

Sở Tinh Lan cười nhẹ: “Nhưng cái khiên đó cậu tung ra đúng lúc lắm. Nghĩa là dù có mắc lỗi nhỏ, cậu vẫn có thể lập tức đưa ra phương án bù đắp. Rất linh hoạt.”

Trần Bắc Hà cũng bất ngờ nhìn về phía Sở Tinh Lan, không ngờ người này còn biết động viên tân binh.

Sở Tinh Lan nói thêm: “Tôi biết cậu chưa có kinh nghiệm thi đấu, tập luyện cùng bọn tôi sẽ thấy áp lực rất lớn. Nhưng không sao, cứ thả lỏng mà chơi, sai sót là chuyện bình thường, sẽ không ai mắng cậu đâu. Tuyển thủ chuyên nghiệp đều trưởng thành từ vô số lần sai lầm mà. Tôi với Bắc Bắc lúc mới ra mắt cũng mắc lỗi liên tục.”

Lộc Miên cúi đầu ngượng ngùng: “Cảm, cảm ơn Lan Thần…”

Trần Bắc Hà bước tới, xoa đầu Tiểu Lộc: “Đừng sợ, có chuyện gì thì tụi tôi chống lưng cho cậu. Huấn luyện viên chọn cậu vào đội hình chính thức là vì thấy được thực lực của cậu đó.”

Lộc Miên mỉm cười rạng rỡ: “Vâng, em, em sẽ cố gắng theo kịp mọi người!”

Về đến ký túc, Trần Bắc Hà không vào tắm ngay mà hỏi Sở Tinh Lan: “Không ngờ hôm nay cậu chủ động an ủi Tiểu Lộc đấy?”

Sở Tinh Lan nói: “Cậu ấy rất căng thẳng, ra chiêu không dứt khoát, mấy lần phối với với tôi bị lệch nhịp. Nhưng tôi thấy cậu ấy là một hạt giống tốt, luôn sẵn sàng hy sinh vì đồng đội, chỉ sợ mình kéo đội xuống Loại tâm lý này mà bị đả kích mạnh thì dễ khép kín lắm.”

Trần Bắc Hà khen ngợi: “Hiệu quả động viên của cậu không tệ đâu. Tôi thấy Tiểu Lộc được cậu khen liền vui vẻ hơn hẳn. Trước kia lúc ở đội Hừng Đông cậu cũng hay khích lệ tân binh như vậy à?”

Sở Tinh Lan hơi ngừng lại, cười: “Còn tùy người. Nếu là người thật sự nghiêm túc và có chí tiến thủ thì tôi sẽ khoan dung hơn, hướng dẫn kỹ hơn.”

Còn loại lòng dạ bất chính, chỉ chăm chăm leo lên bằng cách giẫm đạp lên người khác – dù nói gì cũng vô ích.

Sở Tinh Lan nhớ lại một tuyển thủ trẻ từng nổi bật ở Hừng Đông thích khoe mẽ, muốn giẫm lên North để nổi tiếng, khẽ thở dài: “Tiểu Lộc có tiềm năng, chúng ta nên cố gắng dìu dắt. Dù tính cách có hơi hướng nội nhưng chơi tanker rất có phong cách riêng, phản ứng lại rất nhanh.”

Trần Bắc Hà gật đầu đồng ý: “Tôi cũng thấy vậy. Chúc ca nhìn người rất chuẩn, đã chọn từ trại huấn luyện lên thì chắc chắn không tệ. Trường Thiên với tôi phối hợp hai năm rồi, chẳng vấn đề gì, chỉ cần Tiểu Lộc bắt nhịp được ở vị trí tanker thì bốn người chúng ta sẽ còn mạnh hơn nhiều.”

Sở Tinh Lan cười: “Không sai. Hôm nay mới thử nghiệm sơ sơ thôi, hiệu quả khá ổn. Sau này còn luyện thêm các đội hình chiến thuật khác, chúng ta từ từ luyện ăn ý thôi.”

Cả hai nhìn nhau, trong mắt đều ánh lên kỳ vọng vào giải mùa sau.

Dù hôm nay là lần đầu bốn người luyện đánh đội, vẫn còn nhiều điểm chưa hoàn thiện. Nhưng Trần Bắc Hà tin rằng nếu cả bốn người tiếp tục phối hợp ăn ý hơn, họ hoàn toàn có thể xây dựng những đội hình mạnh mẽ hơn để đối đầu với các đội chuyên nghiệp khác.

Lúc đầu khi Sở Tinh Lan gia nhập Bắc Mục, Trần Bắc Hà vẫn còn có chút ngượng ngùng – đối thủ cũ giờ lại thành đồng đội, thật sự có chút không quen.

Nhưng giờ thì khác, cậu cảm thấy vô cùng may mắn vì Sở Tinh Lan đã đến Bắc Mục.

Chúc Thanh đã nói đúng: Cả hai đều là những người chơi theo phong cách tốc chiến.

Chưa kể, suốt hai năm ròng rã thường xuyên đối đầu nhau trên đấu trường, họ đã quá hiểu phong cách của nhau. Chỉ cần Sở Tinh Lan vừa ra tay, Trần Bắc Hà lập tức đoán được mục tiêu mà anh muốn công kích. Và ngược lại, chỉ cần Trần Bắc Hà nhấc tay, Sở Tinh Lan cũng biết cậu chuẩn bị tung kỹ năng gì.

Loại ăn ý “biết người biết ta” như vậy sẽ trở thành vũ khí mạnh mẽ nhất khi hợp tác.

Trần Bắc Hà đã đánh hàng trăm trận suốt hai năm qua và người cộng tác khiến cậu thấy thoải mái nhất có lẽ chính là Sở Tinh Lan.

Bọn họ liên thủ mạnh mẽ, mùa giải tới, có lẽ Bắc Mục thực sự có hy vọng đoạt giải!

Hết chương 29


Vương Bất Kiến Vương - Điệp Chi Linh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vương Bất Kiến Vương - Điệp Chi Linh Truyện Vương Bất Kiến Vương - Điệp Chi Linh Story Chương 29
10.0/10 từ 14 lượt.
loading...