Vương Bất Kiến Vương - Điệp Chi Linh

Chương 28

1@-

Chương 28: Hẹn hò?

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Sáng hôm sau, Trần Bắc Hà không vội đến phòng huấn luyện mà dẫn Sở Tinh Lan xuống sảnh lớn tầng một của câu lạc bộ.

Hôm nay là lễ Giáng Sinh 25/12, sảnh tầng một được trang hoàng lộng lẫy với cây thông cao hơn hai mét, treo đầy tất đỏ.

Bên cạnh còn có một ông già Noel đội mũ đỏ, dán râu trắng, nhìn kỹ mới biết là robot thông minh cosplay.

Sở Tinh Lan nhìn robot cosplay ông già Noel, bật cười: “Quản lý Bắc Mục sáng tạo ghê, ngay cả robot cũng cosplay kiểu này.”

Trần Bắc Hà cười: “Đây là robot Tiểu Mục của câu lạc bộ, hôm nay Giáng Sinh nên hóa trang cho hợp cảnh.” Cậu tiến lên xoa nhẹ đầu robot: “Tiểu Mục, có quà không?”

Robot hiện ra nụ cười: “Xin chào, Giáng Sinh vui vẻ. Trên cây có quà, mỗi người chọn một cái.”

Trần Bắc Hà nhìn quanh cây thông, chọn một chiếc tất phồng to trên cao rồi nhón chân lấy xuống.

Bên trong chiếc tất có bao lì xì 666 tệ và một mảnh giấy: “Chúc bạn đánh giải mùa sau ngầu lòi, màn hình chat của khán giả trên toàn thế giới đều spam 666.”

Trần Bắc Hà đưa mảnh giấy cho Sở Tinh Lan xem: “Haha, tôi trúng được bao lì xì 666, may quá trời!”

Sở Tinh Lan nheo mắt, nụ cười dịu dàng: “Ừ, mùa giải sau đội Bắc Mục của chúng ta nhất định sẽ khiến toàn bộ khán giả phải kinh ngạc, trên khán đài sẽ tràn ngập 666 cho cậu.”

Trần Bắc Hà thúc giục: “Cậu cũng chọn một cái đi.”

Sở Tinh Lan với tay lấy chiếc tất trên đỉnh cây thông, mở ra thấy một bao lì xì 200 tệ và một tấm “phiếu đổi nguyện vọng”.

Nội dung: Bạn có thể chọn bất kỳ tuyển thủ nào trong câu lạc bộ Bắc Mục và yêu cầu người đó giúp bạn thực hiện mong ước của mình. Đối phương không được phép từ chối, có hiệu lực đến hết ngày 25/12.

Trần Bắc Hà đi tới, nhìn thấy thấy tờ giấy thì kinh ngạc: “Cậu rút được cái phiếu điều ước hả? Cái này có thể biến người khác thành người của mình luôn đó!”

Cậu phấn khích đề xuất: “Ví dụ như bắt người ta đấm bóp mát-xa hoặc làm c* ly cho cậu một ngày, hoặc kêu ai đó chuyển 666 cho cậu, đãi cơm, để cậu đánh 100 trận cũng không được từ chối..v..v. Chỉ cần có thể làm được thì đều được chấp nhận”

Sở Tinh Lan nghiêng đầu hỏi: “Hôm nay nghỉ lễ đúng không?”

Trần Bắc Hà mở điện thoại xem thông báo nhóm: “Ừm, câu lạc bộ cho nghỉ Giáng Sinh một ngày, Tết nguyên đán thì được nghỉ 15 ngày.”

Sở Tinh Lan cong mắt cười, nhét phiếu điều ước vào tay Trần Bắc Hà.

Trần Bắc Hà ngơ ngác: “Đưa tôi làm gì?”

Sở Tinh Lan: “Phiếu này là chọn một người trong câu lạc bộ thực hiện nguyện vọng mà. Tôi chọn cậu.”

Trần Bắc Hà ra vẻ tuyệt vọng: “Được, được, được biết thừa cậu muốn chỉnh tôi mà… Nói đi, muốn tôi làm gì?”

Sở Tinh Lan mỉm cười nhìn cậu: “Ra ngoài đi dạo cùng tôi nhé.”

Sở Tinh Lan thở dài một tiếng: “Tôi đến thành phố Tinh hơn một tháng, ngày nào cũng dính chặt trong phòng huấn luyện. Ngoại trừ kỳ mẫn cảm phải nhập viện ra thì tôi chưa từng ra khỏi Bắc Mục. Tôi muốn cậu mang tôi ra ngoài đi dạo một chút. Mấy năm chưa đến đây, không biết thay đổi thế nào rồi.”

Trần Bắc Hà hơi bất ngờ vì yêu cầu đơn giản như vậy. Chỉ ra ngoài đi dạo? Chẳng giống kiểu muốn chỉnh người gì cả.

Sở Tinh Lan bổ sung: “Tiện thể ra ngoài mời tôi ăn cơm luôn, chứ ăn cơm ở nhà ăn mãi cũng chán lắm rồi.”

Trần Bắc Hà dứt khoát đồng ý: “Đi, coi như hôm nay tôi làm hướng dẫn viên cho cậu.”

Hai người về ký túc xá thay đồ rồi ra ngoài “hẹn hò”.

Món ăn nhà ăn Bắc Mục tuy ngon nhưng ăn mãi cũng chán. Trần Bắc Hà đưa Sở Tinh Lan đi mấy trạm tàu điện ngầm, đến một tiệm nướng nổi tiếng.

Cậu giới thiệu: “Nguyên liệu ở đây rất tươi, nước sốt siêu ngon, trước đây tôi thường dẫn đội đến ăn.”

Hôm nay cậu mời khách nên rất phóng khoáng gọi đầy một bàn đồ ăn, còn chủ động tích cực nướng thịt, nướng chín thì gắp bỏ vào đĩa của Sở Tinh Lan. Khuôn mặt đầy vẻ mong đợi, nói: “Nào nào, nếm thử đi.”

Sở Tinh Lan ăn một miếng, khen: “Siêu ngon.”

Nhất là thịt do Bắc Bắc tự tay nướng, càng thơm ngon hơn. Sở Tinh Lan ăn liền mấy miếng: “Còn muốn nữa.”

Trần Bắc Hà nhướng mày: “Tôi rất ít nướng thịt cho người khác đấy, tự ăn còn không đủ. Hôm nay cậu rút được điều ước nên tôi mới hầu hạ cậu thôi nhé, cơ hội ngàn năm có một, ăn nhiều một chút.”

Sở Tinh Lan cười cong mắt: “Được, thêm một miếng bò nữa nhé.”

Trần Bắc Hà gắp thêm thịt bò vào đĩa anh: “Nào nào, thỏa mãn cậu.”

Bữa cơm này ăn gần một tiếng, tâm trạng Sở Tinh Lan rất tốt, khẩu phần ăn cũng nhiều hơn bình thường. Đem hết đồ ăn Trần Bắc Hà nướng cho nhét vào miệng, khen không dứt lời.

Trần Bắc Hà cũng ăn rất ngon miệng, ăn xong thì thoải mái đứng ra thanh toán.

Không ngờ trên đường về trời đột nhiên đổ mưa nhỏ, Trần Bắc Hà hắt hơi vài cái, Sở Tinh Lan lập tức kéo cậu chạy vào trung tâm thương mại gần đó trú mưa.

Trung tâm thương mại mới xây ở Thành phố Tinh có phong cách rất độc đáo, khắp tòa nhà là hoa cỏ và cây xanh, trong sảnh có đài phun nước có nhạc, cầu thang cuốn quấn đầy dây leo xanh mướt, đi bên trong chẳng khác nào đang dạo trong khu vườn.

Sở Tinh Lan thấy một cửa hàng quần áo liền kéo Trần Bắc Hà vào.

Nhân viên cửa hàng niềm nở bước đến: “Hai anh đẹp trai muốn xem đồ gì ạ? Dãy này là mẫu mới nhất, có thể thử thoải mái nha!”

Sở Tinh Lan chọn một chiếc áo len màu xanh lam và một chiếc màu tím nhạt cùng kiểu.

Trần Bắc Hà đứng bên cạnh nhắc nhở: “Đồ ở đây đắt lắm, mua hai cái không cần thiết đâu?”

Sở Tinh Lan cười nói: “Mua hai cái được giảm giá mà, mua cho cậu một cái luôn.”

Trần Bắc Hà lập tức từ chối: “Tôi không cần.”

Sở Tinh Lan nói: “Chiếc áo len này nhìn khá đẹp, cậu mặc thử đi, phối với màu tóc của cậu rất hợp, mặc lên chắc chắn rất đẹp trai.”

Trần Bắc Hà có chút động lòng: “Vậy tôi thử xem.”

Cậu vào phòng thay đồ, mặc thử áo len. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Chiếc áo len mềm mại, ôm sát người, mặc rất ấm. Mùa đông ở Thành phố Tinh khá lạnh, đặc biệt là khi mưa gió, chiếc áo cổ cao này vừa mỏng nhẹ vừa giữ ấm tốt, có thể mặc ra ngoài luôn.

Trần Bắc Hà bước ra ngoài soi gương, Sở Tinh Lan cũng vừa thay xong. Hai người mặc áo cùng kiểu, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt.

Trần Bắc Hà hài lòng: “Kiểu này đẹp thật, cậu mặc cũng rất đẹp trai.”

Sở Tinh Lan nói: “Vậy mua đi, hôm nay trời mưa, bên ngoài lạnh, tiện thể chọn thêm chút quần áo giữ ấm nữa. Cậu muốn chọn thêm mấy món không?”

Trần Bắc Hà nhỏ giọng nói: “Thường ở trong đội toàn mặc đồ đồng phục hay đồ ngủ, mua một cái là đủ rồi.”

Sở Tinh Lan cũng nhỏ giọng nói: “Hiếm khi ra ngoài, chọn thêm vài cái để mặc Tết cũng được mà.”

Trần Bắc Hà nghĩ một chút, gật đầu: “Vậy lấy thêm một cái áo khoác đi.”

Sở Tinh Lan chọn cho cậu một chiếc áo khoác trắng.

Mùa đông ở Thành phố Tinh không cần áo phao, áo len phối thêm áo khoác là đủ.

Trần Bắc Hà không quá để tâm đến quần áo, cảm thấy đồ Sở Tinh Lan chọn giúp đẹp thì cậu đồng ý mua luôn, không chọn thêm gì khác.

Sở Tinh Lan ra quầy thanh toán, nhân viên nhiệt tình nói: “Hai anh đẹp đôi thật đấy, mặc kiểu couple nhìn cực kỳ hợp.”

Sở Tinh Lan cười nhẹ: “Thật sao?”

Trần Bắc Hà đứng bên cạnh soi gương, không nghe thấy cuộc trò chuyện.

Khi cậu quay lại thì Sở Tinh Lan đã trả tiền xong. Trần Bắc Hà ngượng ngùng kéo anh lại: “Để tôi trả chứ, sao cậu cứ tranh với tôi hoài. Phiếu điều ước là cậu dùng cho tôi mà, vậy chẳng phải cậu thiệt rồi sao?”

Sở Tinh Lan cười nói: “Tôi dùng thời gian của cậu, nhờ cậu làm hướng dẫn viên, trả công là hợp lý. Quần áo này coi như là phần thưởng của cậu hôm nay. Giáng Sinh được nghỉ có một ngày thôi, đừng nghĩ nhiều, vui vẻ một chút.”

Nhìn ánh mắt dịu dàng của anh, tai Trần Bắc Hà bất giác đỏ lên: “Nhưng tôi là Omega mà, cậu là Alpha. Hai đứa mình ra ngoài đi dạo như thế này… người ngoài nhìn vào chẳng khác gì hẹn hò cả.”

Sở Tinh Lan nhún vai, nói: “Hồi nhỏ tụi mình vẫn hay chơi chung. Dù có là Omega, trong mắt tôi cậu vẫn chỉ là Trần Bắc Hà, chẳng có gì thay đổi cả.”

Trần Bắc Hà gãi gãi đầu — Thành cái gì cũng không quan trọng? Hia người vẫn như cũ là bạn bè/ kẻ thù? Cũng đúng, tại sao Alpha và Omega không thể làm bạn? Chỉ cần trong lòng không có gì khuất tất, ai quan tâm người khác nghĩ gì?

Sở Tinh Lan nhỏ giọng: “Áo này cậu mặc luôn đi, bên ngoài trời lạnh, áo len cao cổ che được cả tuyến thể phía sau, người ta cũng không biết cậu là Omega.”

Trần Bắc Hà gật đầu: “Được, vậy giúp tôi cắt mác đi.”

Sở Tinh Lan mượn kéo của nhân viên, giúp cậu cắt nhãn, rồi bỏ quần áo cũ vào túi.

Hai người rời cửa hàng, phía sau nhân viên thì thầm: “Cặp này đẹp trai thật đó!”

“Alpha nhìn bạn trai của mình bằng ánh mắt dịu dàng quá trời, họ đẹp đôi thật sự.”

“Cậu Omega kia cũng siêu đẹp trai nữa, tóc nhuộm kiểu đó mà vẫn hợp.”

“Tóc tím như thế này, người không đẹp không dám để đâu.”

Hai người mặc đồ couple đi cạnh nhau, thu hút không ít ánh nhìn từ người qua đường.

Trần Bắc Hà là người nổi tiếng, ra ngoài hay bị fans nhận ra, nên vốn dĩ quen với chuyện bị nhìn chằm chằm. Cậu không bận tâm, vừa cười vừa nói: “Vậy thế này nhé, cậu mua quần áo cho tôi, tôi mời cậu đi xem phim. Xem xong thì đi ăn tối, không thể để cậu thua thiệt được.”

Sở Tinh Lan tò mò hỏi: “Phim gì vậy?”

Trần Bắc Hà hưng phấn nói: “Gần đây có một bộ phim mới về đề tài khoa học viễn tưởng, được đánh giá cao lắm. Dạo này tụi mình toàn ở trong phòng huấn luyện, hiếm khi ra ngoài, tranh thủ xem đi.”

Sở Tinh Lan mỉm cười gật đầu: “Ừ, cũng lâu rồi tôi chưa xem phim.”

Trần Bắc Hà xoay người đi mua vé, tiện tay mua thêm bỏng ngô và hai cốc cocacola, dẫn theo Sở Tinh Lan vào rạp.

Hôm nay là lễ Giáng Sinh, lại trùng vào cuối tuần nên có rất nhiều người ra rạp xem phim. Trần Bắc Hà chỉ mua được hai vé ở hàng cuối cùng. Nhưng may mà cậu nhanh tay, vẫn mua được ở vị trí giữa hàng.

Hai người đi đến hàng ghế cuối ngồi xuống, Trần Bắc Hà đầy mong chờ nói: “Lâu lắm rồi tôi không đi xem phim, hy vọng bộ này đúng như lời cư dân mạng khen là siêu phẩm.”

Sở Tinh Lan đáp: “Điểm đánh giá cao như vậy thì chắc không tệ đâu.”

Phim bắt đầu chiếu.

Trần Bắc Hà mở hộp bỏng ngô ra, vừa ăn ngon lành vừa say sữa xem phim.

Bộ phim khoa học viễn tưởng này kể về thế giới tương lai, nơi con người chiến đấu với sinh vật ngoài hành tinh. Cốt truyện cao trào liên tiếp, các cảnh chiến đấu được đầu tư kỹ lưỡng, hiệu ứng đặc biệt vô cùng hoành tráng. Những sinh vật ngoài hành tinh được tạo hình sống động, các loài thực vật và động vật kỳ lạ cũng tràn đầy trí tưởng tượng.

Trần Bắc Hà xem đến không rời mắt.

Sau khi phim kết thúc, khán giả trong rạp vỗ tay không ngớt. Nội dung mạch lạc, cảnh chiến đấu hoành tráng, quả thật xứng đáng với điểm đánh giá 9.6 gần đây.

Trần Bắc Hà bước ra khỏi rạp vẫn chưa hết hưng phấn, khen ngợi: “Cảnh nhân vật chính điều khiển giáp chiến đấu đúng là bùng nổ! Trời ơi, xem mà tôi muốn chui vô phim đánh cùng họ luôn ấy.”

Sở Tinh Lan cười nói: “Đúng là hay thật, chắc là phim khoa học viễn tưởng hay nhất tôi từng xem.”

Trần Bắc Hà hài lòng: “Không thất vọng là tốt rồi. À mà, tôi đi rửa tay chút, cậu đợi tôi một chút, rồi mình đi ăn tối.”

Sở Tinh Lan: “Ừ, tôi đợi.”

Trần Bắc Hà đi vệ sinh, còn Sở Tinh Lan rẽ qua khu bán đồ lưu niệm bên cạnh rạp, thì thầm hỏi nhân viên: “Những mô hình giáp chiến này là hàng lưu niệm của phim à?”

Nhân viên gật đầu giới thiệu: “Đúng vậy, đây là sản phẩm chính hãng. Anh muốn mua một cái không ạ?”

Sở Tinh Lan rút điện thoại quét mã thanh toán: “Tôi muốn lấy một bộ đầy đủ.”

Giá của một bộ mô hình giáp chiến không rẻ, hiếm khi có khách mua nguyên bộ. Nhân viên bán hàng lập tức nở nụ cười tươi rói, mang đến cho anh một bộ quà tặng mô hình giáp mới tinh.

Trần Bắc Hà quay lại liền thấy Sở Tinh Lan ôm hộp quà lớn, ngạc nhiên hỏi: “Cậu mua cái gì đấy?”

Sở Tinh Lan mỉm cười: “Bộ phim này thiết kế mấy giáp chiến đấu quá ngầu, thấy cậu chăm chăm nhìn giáp trong phim nên tôi mua luôn một bộ… tặng cậu đó.”

Trần Bắc Hà ngẩn người: “Tặng tôi á?”

Sở Tinh Lan gật đầu: “Ừ, cậu thích sưu tầm huy hiệu và mô hình mà. Tôi nhớ ở nhà cậu có tủ trưng bày thủy tinh, mang cái này về trưng lấp đầy chỗ trống đi.”

Trần Bắc Hà không khách sáo, nhận hộp rồi nói đùa: “Cảm ơn! Hôm nay dẫn cậu đi dạo phố, mua quần áo, giờ còn được thêm mô hình, tôi lời to rồi.”

Sở Tinh Lan giơ tay xoa nhẹ tóc cậu: “Đi thôi, mời tôi ăn tối để trả lễ đi.”

Trần Bắc Hà vui vẻ: “Không vấn đề! Đi ăn ở nhà hàng trên tầng thượng luôn, gọi món đắt nhất!”

Cậu ôm hộp mô hình, vừa đi vừa cười vui vẻ. Sở Tinh Lan lặng lẽ đi bên cạnh, trong lòng cười khẽ. Omega to xác này hoàn toàn không hề nhận ra việc mình rủ đi dạo hôm nay vốn dĩ là để tìm cơ hội tặng quà Giáng Sinh cho cậu ta mà thôi…

Thôi kệ. Tạm coi hôm nay là buổi hẹn hò thử nghiệm vậy.

Sau này chắc chắn sẽ có một cuộc hẹn chính thức.

Hết chương 28


Vương Bất Kiến Vương - Điệp Chi Linh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vương Bất Kiến Vương - Điệp Chi Linh Truyện Vương Bất Kiến Vương - Điệp Chi Linh Story Chương 28
10.0/10 từ 14 lượt.
loading...