Vương Bất Kiến Vương - Điệp Chi Linh
Chương 14
Chương 14: Hoan nghênh Thâm Lan gia nhập Bắc Mục!
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Sau khi sắp xếp hành lý xong, Trần Bắc Hà dẫn Sở Tinh Lan đi tham quan ký túc xá.
“Nhà ăn sẽ lo ăn uống nên trong phòng không có bếp. Mỗi ký túc có một phòng khách nhỏ, hai phòng ngủ riêng và một nhà tắm dùng chung. Phòng ở rất rộng rãi.” Trần Bắc Hà nói khi dẫn Sở Tinh Lan tới xem phòng tắm.
“Đồ dùng vệ sinh của tôi để ở ngăn dưới, ngăn trên để dành cho cậu.”
Sở Tinh Lan cười đến khóe mắt cong cong: “Được. Cậu thường tắm lúc mấy giờ? Chúng ta tắm lệch giờ nhau cho tiện.”
Trần Bắc Hà đáp: “Buổi tối bọn tôi huấn luyện đến 10 giờ, tôi về là đi tắm luôn, xong thì về phòng mở live stream một chút, tầm hơn 2 giờ sáng thì ngủ.”
Ánh mắt cậu lướt qua thiết bị phát trực tiếp trên bàn, rồi chợt nhớ ra chuyện gì đó: “À đúng rồi, không phải cậu đang stream bên Tiểu Hùng à? Bây giờ ký hợp đồng với Bắc Mục rồi, có phải đổi nền tảng không?”
Sở Tinh Lan trả lời: “Ừ, hợp đồng với Tiểu Hùng đã hết, đoàn trưởng bảo tôi chuyển sang Kình Ngư, tiện cho sau này stream cùng các cậu.”
Trần Bắc Hà gãi đầu: “Nhưng vậy thì mấy chục triệu fan trên livestream cũ chẳng phải công cốc hết à?”
Hiện tại trong nước có ba nền tảng stream chính, hợp đồng livestream của tuyển thủ eSports thường đi theo câu lạc bộ. Chiến đội Hừng Đông hợp tác với Tiểu Hùng.
Sở Tinh Lan là một trong ba streamer có lượng người xem cao nhất nền tảng, hơn chục triệu lượt theo dõi, thành viên trả phí cũng lên tới hàng triệu.
Nếu chuyển sang nền tảng khác thì tất cả dữ liệu này sẽ mất.
Sở Tinh Lan nhẹ giọng nói: “Không sao. Nhiều fan cũ sẽ đi theo thôi. Với lại, tôi không phải là streamer chuyên nghiệp, lượng người xem không quan trọng. Quan trọng là ở cùng một đội mà dùng nền tảng khác nhau thì phiền lắm.”
Thấy anh không để tâm, Trần Bắc Hà cũng không nói gì thêm, gật đầu: “Ừ, thôi được rồi. Giờ tôi dẫn cậu đi dạo quanh căn cứ.”
Việc dẫn tuyển thủ mới làm quen với căn cứ vốn là trách nhiệm của đoàn trưởng. Có lẽ Hạ Vy muốn họ làm dịu mối quan hệ của hai người nên giao nhiệm vụ này cho Trần Bắc Hà.
Không còn cách nào, Trần Bắc Hà đành nghiêm túc làm “hướng dẫn viên”, dẫn Sở Tinh Lan đi từng tầng làm quen với căn cứ.
Vừa đi, cậu vừa giới thiệu:
“Bắc Mục là câu lạc bộ tổng hợp, có ba đội: Đội Thánh Vực của chúng ta ở khu Tây tầng 4. Đội Thần Súng ở khu Đông tầng 4. Đội Chiến Thần ở khu Tây tầng 3. Khu Đông tầng 3 là văn phòng, phòng họp và phòng y tế. Ký túc của tuyển thủ đều ở tầng 2.”
“Tầng 1 có nhà ăn và phòng gym, tầng hầm là hồ bơi. Gần đây còn có một siêu thị lớn, thiếu gì thì tự đi mua, cuộc sống khá tiện lợi.”
Sở Tinh Lan nheo mắt nhìn quanh: “Ừ, điều kiện ở căn cứ Bắc Mục đúng là rất tốt.”
Trần Bắc Hà quay đầu lại nhìn anh: “Đã chuyển đến đây rồi thì coi nơi này như nhà mới của cậu đi. Có gì cần thì nói với đoàn trưởng, hoặc nói với tôi cũng được.”
Sở Tinh Lan gật đầu: “Ừ, tôi biết rồi.”
Hai ánh mắt vô tình chạm nhau. Trần Bắc Hà vội lảng đi, cậu vẫn chưa quen lắm với việc giờ họ là đồng đội, cứ thấy kỳ kỳ sao đó.
Trần Bắc Hà gãi đầu: “Ờ, cậu còn muốn biết gì nữa không?”
Sở Tinh Lan cười khẽ: “Không, cậu giới thiệu rất chi tiết rồi.”
Trần Bắc Hà thở phào: “Vậy để tôi dẫn cậu đi ăn trưa.”
Lúc hai người đi dạo xong cũng vừa đến giờ cơm, Trần Bắc Hà dẫn Sở Tinh Lan đến nhà ăn.
Cậu hào hứng nói: “Thẻ cơm của cậu chưa làm xong nên cứ dùng thẻ của tôi trước đi, muốn ăn gì thì lấy. Chiến đội bao ăn hết, khỏi móc tiền.”
Nhà ăn của Bắc Mục quả nhiên danh bất hư truyền, món ăn vô cùng phong phú. Còn có cả bún, mì,… các món ăn nhẹ.
Sở Tinh Lan cầm khay đi dọc theo các quầy đồ ăn.
Lúc này, Khúc Trường Thiên cũng đến nhà ăn. Từ xa đã thấy Trần Bắc Hà, anh lập tức chạy đến khoác vai cậu, cười híp mắt nói: “Tiểu Bắc, cái tên kẻ thù không đội trời chung Thâm Lan của cậu sáng nay đã rút hồ sơ khỏi danh sách chuyển nhượng rồi, chắc là chọn được chiến đội rồi ha?”
Khúc Trường Thiên hào hứng buôn chuyện: “Cậu biết cậu ta về đội nào chưa?”
Trần Bắc Hà: “……”
Lúc này, thiếu niên cao ráo đang lấy cơm phía trước bỗng quay đầu lại, đi thẳng về phía họ.
Miệng Khúc Trường Thiên lập tức há to: “Á… Lan, Lan Thần?!”
Trần Bắc Hà nhún vai: “Như cậu thấy đấy, cậu ấy về đội chúng ta rồi.”
Khúc Trường Thiên không dám tin: “Wft, thật đấy à?!”
Trần Bắc Hà thản nhiên nói: “Tất nhiên là thật rồi. Không thì cậu ấy đến căn cứ Bắc Mục làm gì, solo offline với tụi mình à?”
Khúc Trường Thiên: “……”
Sở Tinh Lan dừng lại trước mặt hai người, đặt khay thức ăn sang một bên, mỉm cười đưa tay ra: “Xin chào Trường Thiên. Tôi đã gia nhập Bắc Mục rồi.”
Ánh mắt anh khẽ liếc qua cánh tay đang khoác lên vai Trần Bắc Hà của Khúc Trường Thiên.
Khúc Trường Thiên lập tức cười gượng, bỏ tay xuống rồi bắt tay với anh: “Khụ, thật không ngờ cậu lại về đội tụi tôi đó! Haha, hoan nghênh, hoan nghênh!”
Khúc Trường Thiên và Trần Bắc Hà liếc nhau, ánh mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp. Mấy ngày trước hai người còn bàn xem Thâm Lan sẽ về đội nào, ai mà ngờ lại là Bắc Mục.
Khúc Trường Thiên là người tính cách cởi mở, lập tức lấy điện thoại ra: “Hehe, Lan Thần thêm bạn đi, trước đó ngại quá nên chưa dám add.”
Sở Tinh Lan vui vẻ chấp nhận lời mời kết bạn.
Khúc Trường Thiên hỏi: “À, Tiểu Bắc, có cần kéo đồng đội mới vào nhóm không?”
Trần Bắc Hà vỗ trán: “Suýt nữa quên, Chúc ca bảo tôi kéo cậu ấy vào.”
Một lát sau, trong group chat của chiến đội Bắc Mục xuất hiện một thông báo mới:
—North đã mời Thâm Lan tham gia nhóm chat Chiến đội Bắc Mục.
Các tuyển thủ trẻ và đội 2 lập tức náo loạn: “Gì vậy??”
“Vãi! Bắc ca, sao anh kéo kẻ thù truyền kiếp vào nhóm?!”
“Bắc thần đánh solo không lại người ta nên định rủ tụi em hội đồng à?”
“Haha, vậy là tụi mình phải lên hết à?”
Trần Bắc Hà: “……”
Hội đồng cái đầu tụi bay, bây giờ không được đánh đồng đội nữa rồi.
Chúc Thanh lập tức lên tiếng: “Chào mừng @Thâm Lan gia nhập câu lạc bộ Bắc Mục.”
Cả nhóm: “???”
Thâm Lan gia nhập Bắc Mục thật à?
Khúc Trường Thiên gửi loạt icon cười: “Bất ngờ chưa? Lan Thần thật sự về đội tụi mình đó, tôi vừa gặp cậu ấy ở nhà ăn cùng với North.”
Thâm Lan: “Chào mọi người.”
Thâm Lan: “Tôi đến đầu quân cho Bắc Mục đây~”
Trần Bắc Hà liếc anh một cái, nhắc nhở: “Đổi ghi chú đi.”
“Được.” Sở Tinh Lan lập tức đổi tên trong nhóm thành BM-Thâm Lan, cho đồng bộ với các thành viên khác.
BM-Thâm Lan: “Tặng mọi người vài bao lì xì, sau này mong được giúp đỡ nhiều nhé.”
[Hồng bao] [Hồng bao]
Cả group lập tức tràn ngập mưa lì xì.
Tốc độ tay của Trần Bắc Hà nhanh như chớp, lần nào cũng là người nhấn đầu tiên, tiếc là lần nào cũng chỉ được vài hào.
Sau vài lần, cậu bực bội cất điện thoại: “Ăn cơm trước đã.”
Ba người cùng tìm chỗ trống trong góc ngồi xuống.
Thấy khay cơm của Trần Bắc Hà có một cái đùi gà, một phần sườn kho và cả đống viên bò, Sở Tinh Lan không nhịn được hỏi: “Cậu ăn nhiều thế à?”
Trần Bắc Hà lý lẽ đầy mình: “Ăn nhiều để bổ sung dinh dưỡng mới có sức thi đấu chứ.”
Sở Tinh Lan bật cười: “Ăn nhiều thịt vậy mà chẳng thấy cậu mập lên.”
Trần Bắc Hà nhướng mày: “Vậy chứng tỏ khả năng tiêu hóa của tôi tốt, hấp thụ triệt để.”
Khúc Trường Thiên: “???”
Cảm giác kiểu tương tác giữa hai người này… kỳ kỳ?
Rõ ràng bên ngoài nổi tiếng là đối thủ, mà lại thân quen một cách khó hiểu, như kiểu bạn cũ biết rõ tính nhau từ lâu.
Là một kẻ chuyên hóng chuyện, nhưng lần này Khúc Trường Thiên lại không dám lên tiếng, chỉ im lặng quan sát.
Đúng lúc đó, nhóm chat bật lên thông báo mới:
Chúc Thanh: “@Tất cả các thành viên, 3 giờ 30 chiều nay họp ở phòng họp số 1.”
Cả nhóm lập tức phản hồi: “Đã nhận!”
**
Sau bữa trưa, Trần Bắc Hà và Sở Tinh Lan cùng về lại ký túc xá nghỉ ngơi một lát.
Một lúc sau, Sở Tinh Lan theo đoàn trưởng đi làm thủ tục báo danh.
Triệu Tân An hiện là một trong các đoàn trưởng của câu lạc bộ, hôm nay đúng lúc có mặt ở văn phòng. Anh ta rất nhiệt tình chào đón Sở Tinh Lan: “Tốt quá rồi, cuối cùng Bắc Mục cũng giành được một tuyển thủ chủ lực. Mùa giải sau ráng lên, tôi rất trông chờ vào màn trình diễn của mấy đứa đấy!”
Sở Tinh Lan đáp: “Triệu tổng yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Triệu Tân An vỗ vai anh: “Đừng gọi là ‘tổng’, cứ gọi là Triệu ca như mấy đứa kia là được. Haha, trước đây tôi cũng là tuyển thủ mà. Nên lần này khi huấn luyện viên Chúc đề nghị chiêu mộ cậu, tôi hoàn toàn ủng hộ. Tôi cũng chơi Thánh Vực đấy, lúc nào rảnh thì kéo tôi lên rank nhé.”
Sở Tinh Lan mỉm cười: “Không thành vấn đề.”
Hạ Vy nói: “Đúng rồi Triệu ca, hợp đồng livestream của Thâm Lan sẽ chuyển sang Kình Ngư, tôi đã đàm phán xong rồi. Vấn đề là nên công bố khi nào thì hợp lý?”
Triệu Tân An nghĩ một lát rồi nói: “Đầu tháng sau đi. Đợi xong giải thế giới Thánh Vực và đợt chuyển nhượng đầu tiên kết thúc, lúc đó chúng ta sẽ ra công bố chính thức. Sau đó để Thâm Lan dùng tài khoản mới ‘BM-Thâm Lan’ livestream trên Kình Ngư, cùng xuất hiện với Tiểu Bắc và mấy người khác, tuyên truyền cho đội luôn.”
Hạ Vy: “Ok.”
Triệu Tân An nói: “Được rồi, đi làm việc đi, chắc huấn luyện viên Chúc đang đợi mọi người họp.”
Sở Tinh Lan gật đầu, quay người rời khỏi văn phòng.
Khi anh theo đoàn trưởng đến phòng họp, các tuyển thủ của Bắc Mục đã có mặt đầy đủ.
Ngoài những gương mặt quen thuộc trong đội hình chính, còn có tuyển thủ đội hai và vài người chưa từng gặp, có lẽ là tân binh từ trại huấn luyện.
Thấy Sở Tinh Lan bước vào, Chúc Thanh lập tức là người đầu tiên vỗ tay: “Mọi người, hoan nghênh thành viên mới gia nhập!”
Căn phòng họp vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Thấy chỗ bên cạnh Trần Bắc Hà còn trống, Sở Tinh Lan liền đi tới ngồi xuống.
Chúc Thanh nói: “Hôm nay họp không chỉ để chính thức công bố việc Thâm Lan gia nhập đội mà còn muốn thông báo một chuyện khác. Mùa giải tới, vị trí AP là Thâm Lan, AD là Tiểu Bắc, hai vị trí này đã được xác định trong đội hình chính thức. Về thực lực, chắc mọi người không có ý kiến gì chứ?”
Mọi người đồng thanh: “Không có!”
Hai người này đều là tuyển thủ minh tinh trong liên minh, thực lực mạnh, độ nổi tiếng cao, tất nhiên không ai phản đối việc họ đánh chính.
Chúc Thanh tiếp tục: “Vị trí MT (tank) và SP (hỗ trợ) thì tôi cần điều chỉnh lại, để phù hợp với các đội hình khác nhau.”
Giờ đây Chúc Thanh đã hoàn toàn bước vào vai trò huấn luyện viên. So với hình ảnh đội trưởng hiền hòa trong ký ức mọi người, hiện tại anh có phần phần nghiêm túc và cứng rắn hơn.
Với tư cách là huấn luyện viên trưởng, anh hoàn toàn có quyền quyết định danh sách ra sân. Dù còn lâu mới đến mùa giải mới, việc xác định sớm đội hình cũng giúp các tuyển thủ nhanh chóng tập trung huấn luyện.
Chúc Thanh nói tiếp: “Trường Thiên vẫn là hỗ trợ chính, Tiểu Phong làm hỗ trợ dự bị; Lộc Miên đánh chính vị trí tank, Nhất Thần làm dự bị.”
Lời này vừa dứt, nhiều tuyển thủ trong phòng ngạc nhiên thấy rõ.
Trường Thiên vẫn luôn là hỗ trợ chính, Tiểu Phong là dự bị. Không có gì thay đổi. Nhưng ở vị trí tank, trước đây là Nhất Thần đánh chính, vậy mà mùa giải tới lại đổi thành tân binh từ đội trẻ Lộc Miên?
Lộc Miên là Beta, năm nay mới 17 tuổi, chưa từng tham gia trận chính thức nào.
Nghe được sắp xếp này, cậu thiếu niên căng thẳng siết chặt nắm tay, mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: “Anh, Chúc ca… em, em chưa có kinh nghiệm thi đấu, em… có thể đánh chính sao?”
Chúc Thanh nói: “Đây cũng là ý của Nhất Thần.”
Bị gọi tên, tuyển thủ kỳ cựu Lưu Dật Thần thấp giọng nói: “Tôi đã thi đấu ba năm rồi, ban đầu định giải nghệ cùng Chúc ca. Nhưng anh ấy bảo tôi ráng thêm một mùa. Giờ tôi sợ phản ứng và tốc độ tay không theo kịp tiết tấu của hai C. Vậy nên… Tiểu Lộc, cậu đánh chính đi.”
Anh quay sang cậu thiếu niên bên cạnh, dịu dàng nói: “Phản ứng của cậu nhanh hơn tôi, tôi tin cậu sẽ phối hợp tốt với Thâm Lan và Tiểu Bắc, bảo vệ họ thật tốt.”
Lộc Miên đỏ mặt tía tai: “Dạ, dạ em… em sẽ cố gắng hết sức!”
Sở Tinh Lan liếc cậu một cái. Cậu bé Beta này là tuyển thủ trẻ của Bắc Mục. Anh chưa từng gặp, nhưng nếu huấn luyện viên Chúc quyết định như vậy thì chắc chắn thực lực không tầm thường.
Trong Thánh Vực Liên Minh, tuyển thủ chơi tank đa phần cao lớn, thậm chí hơi béo, chỉ nhìn dáng thôi là đã thấy an toàn.
Lộc Miên thì ngược lại: Vóc dáng không cao, gầy gò, nói năng lắp bắp, dễ đỏ mặt… Tính cách thế này mà lại chơi tank?
Còn vị trí hỗ trợ là Khúc Trường Thiên, cười lên một cái là trông mặt xảo trá liền, nổi tiếng là “hỗ trợ lưu manh” số một liên minh.
Đội hình chính mùa sau của Bắc Mục… có vẻ rất thú vị.
Sở Tinh Lan bắt đầu mong chờ vào việc phối hợp cùng các đồng đội mới.
Chúc Thanh quay đầu nhìn Sở Tinh Lan và Trần Bắc Hà: “Thâm Lan, Tiểu Bắc, từ ngày mai bắt đầu vào ‘phòng đen’ đặc huấn.”
Sở Tinh Lan hơi ngẩn người: “‘Phòng đen’ là gì?”
Chúc Thanh giải thích: “Là phòng luyện đôi riêng của đội. Hai cậu sẽ dùng tài khoản phụ chơi xếp đôi cùng nhau, do tôi trực tiếp giám sát. Hy vọng hai người nhanh chóng làm quen tiết tấu của nhau, luyện ra sự ăn ý.”
Trần Bắc Hà: “……”
Lại bị nhốt vào “phòng đen” nữa?! Mà lần này còn phải huấn luyện chung với Sở Tinh Lan.
Nghĩ thôi cũng thấy khó chịu.
Khóe miệng Sở Tinh Lan khẽ cong lên, mỉm cười nói: “Tôi không có ý kiến, cứ theo sắp xếp của huấn luyện viên.”
Hết chương 14
Vương Bất Kiến Vương - Điệp Chi Linh