Vương Bất Kiến Vương - Điệp Chi Linh
Chương 13
Chương 13: Đồng đội mới
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Trần Bắc Hà không thể tin được, nói: “Chúc ca, anh đang đùa em à?”
Chúc Thanh nghiêm túc nói: “Bây giờ anh là huấn luyện viên của Bắc Mục, sao có thể đùa về chuyện này được? Thâm Lan đã ký hợp đồng với Bắc Mục rồi, mọi chuyện xong xuôi anh mới nói với cậu.”
“Ký thật rồi á?” Trần Bắc Hà trừng mắt nhìn Chúc Thanh. Đã ký hợp đồng rồi? Vậy là chuyện đã chắc như đinh đóng cột, Sở Tinh Lan thật sự sẽ đến Bắc Mục?
Thời gian qua cậu luôn đoán Sở Tinh Lan sẽ về đội nào, đoán hết cả liên minh, chỉ là không nghĩ tới đội nhà mình. Cậu nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến việc Tinh Lan sẽ đến Bắc Mục!
Thậm chí cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để tiếp tục đối đầu với Sở Tinh Lan ở mùa giải tới, còn mạnh miệng tuyên bố: “Bất kể cậu về đội nào, tôi cũng không tha cho cậu.”
Kết quả đối phương lại thành đồng đội của mình?
Chúc Thanh vỗ vai Trần Bắc Hà, đùa: “Tiểu Bắc, sau này không được suốt ngày nghĩ cách ‘giết’ cậu ta nữa đâu, trên sân đấu không được phép giết đồng đội.”
Trần Bắc Hà có vẻ rất mâu thuẫn.
Chúc Thanh nghi hoặc: “Sao vậy? Mặt mũi khó coi thế này?”
Trần Bắc Hà gãi đầu, lẩm bẩm: “Chỉ là… cảm thấy kỳ kỳ, mỗi lần gặp cậu ta trong game là em chỉ muốn chơi chết cậu ta, giờ lại thành đồng đội, không quen lắm.”
Chúc Thanh cười: “Rồi cũng sẽ quen thôi. Cậu cứ từ từ thích nghi đi, anh vào phòng thu dọn đồ.”
Thấy Chúc Thanh xoay người đi vào phòng thu dọn tủ quần áo, Trần Bắc Hà vội vàng đi theo hỏi: “Chúc ca thu dọn hành lý làm gì thế? Sắp nghỉ phép về nhà à?”
Chúc Thanh vừa xếp đồ vừa nói: “Anh phải đổi phòng.”
Ký túc xá tuyển thủ của Bắc Mục là loại phòng đôi. Từ khi ra mắt đến giờ, Trần Bắc Hà luôn ở cùng phòng với Chúc Thanh suốt hai năm, sống chung rất vui vẻ.
Cậu không hiểu lắm: “Sao phải đổi? Hai chúng ta ở chung đâu có vấn đề gì?”
Chúc Thanh giải thích: “Anh là huấn luyện viên của các cậu nên phải chuyển sang ở với nhóm huấn luyện. Phòng anh để lại cho tuyển thủ mới. À, sau này cậu sẽ ở cùng phòng với Thâm Lan cho tiện trao đổi.”
Miệng Trần Bắc Hà há lớn đến mức có thể nhét vừa một quả trứng vịt: “Hả?”
Cậu không chỉ phải làm đồng đội với Sở Tinh Lan, còn phải làm bạn cùng phòng nữa?
Tình hình diễn ra ngoài sức tưởng tượng khiến Trần Bắc Hà bối rối, vội vàng nói: “Chúc ca, em không muốn ở chung phòng với Sở Tinh Lan!”
Chúc Thanh nghi hoặc quay lại nhìn cậu: “Tại sao?”
Trần Bắc Hà lúng túng: “Em với cậu ta… nói chung là không hợp nhau, em sợ ở chung mà bất đồng quan điểm sẽ động tay động chân, ảnh hưởng không tốt.”
Động tay động chân?
Chúc Thanh cố nhịn cười, nói: “Không sao, nếu đánh nhau thật thì để anh đứng ra can ngăn.”
Trần Bắc Hà: “……”
Chúc Thanh thấy vẻ mặt Trần Bắc Hà phức tạp, không nhịn được đưa tay xoa đầu cậu, nghiêm túc hỏi: “Tiểu Bắc, cậu có muốn đoạt quán quân không?”
Mắt Trần Bắc Hà lập tức sáng lên: “Dĩ nhiên là muốn rồi!”
Chúc Thanh nói: “Vậy cậu cảm thấy thực lực của tuyển thủ trong trại huấn luyện Bắc Mục có thể so được với Thâm Lan không?”
Trần Bắc Hà không do dự: “Chắc chắn là không rồi, còn kém xa.”
Chúc Thanh cong mắt cười: “Vậy thì, để một tuyển thủ mạnh như Thâm Lan làm đồng đội của cậu, Bắc Mục chúng ta mùa sau chắc chắn sẽ có thành tích tốt. Có gì khiến cậu không vui chứ?”
Bị nói trúng tim đen, tai Trần Bắc Hà đỏ bừng lên: “…Em không có không vui.”
Chúc Thanh nói: “Tiểu Bắc, anh đã lập quân lệnh trạng với câu lạc bộ rồi, mùa giải tới chúng ta sẽ dốc toàn lực đoạt quán quân toàn quốc.”
Ánh mắt Chúc Thanh đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc, anh nhẹ nhàng nói: “Bỏ thành kiến sang một bên, hòa hợp với Thâm Lan thật tốt. Chúng ta cùng nhau nỗ lực leo lên bục vinh quang, được không?”
Trần Bắc Hà cúi đầu: “Ừm… được rồi.”
Quán quân?
Tuy bây giờ Chúc Thanh chỉ mới đang vẽ bánh, nhưng cái bánh đó thật sự quá hấp dẫn, Trần Bắc Hà không thể nào từ chối.
Chúc Thanh dặn dò: “Cậu là đội trưởng, sau này phải chăm sóc cậu ấy nhiều hơn.”
Trần Bắc Hà ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi, Chúc ca.”
Nhìn thấy Chúc Thanh nhanh chóng thu dọn chăn nệm, Trần Bắc Hà bất đắc dĩ phát hiện, mọi chuyện đã chắc như đinh đóng cột rồi.
Sở Tinh Lan, kẻ thù không đội trời chung của cậu sắp sửa trở thành đồng đội.
Cậu quay về phòng, lấy điện thoại ra nhắn cho Sở Tinh Lan: “Lăn ra đây!”
Mỗi khi có chuyện quan trọng cần nói riêng, Trần Bắc Hà sẽ nhắn tin oanh tạc như thế này.
Sở Tinh Lan nhanh chóng trả lời: “Hửm?”
Trần Bắc Hà: “Cậu thật sự muốn đến Bắc Mục à?”
Sở Tinh Lan: “Đúng thế, đang thu dọn hành lý đây, sáng mai tới căn cứ báo danh~”
Trần Bắc Hà: “…”
Trần Bắc Hà: “Trong kỳ chuyển nhượng không có đội nào khác tìm cậu sao? Tại sao lại chọn Bắc Mục?”
Sở Tinh Lan: “Bắc Mục đưa ra điều kiện tốt nhất.”
Sở Tinh Lan: “Hơn nữa đội trưởng Chúc giải nghệ rồi, Bắc Mục đang thiếu tuyển thủ AP.”
Sở Tinh Lan: “Nên tôi tới thôi~”
Trần Bắc Hà: “……”
Sở Tinh Lan: “Sao thế, không hoan nghênh à? [tủi thân]”
Trần Bắc Hà vò đầu bứt tóc, không biết nên trả lời thế nào. Hợp đồng đã ký rồi, Sở Tinh Lan sắp đến Bắc Mục báo danh. Là đội trưởng của Bắc Mục, dĩ nhiên cậu không thể nói ra câu “Tôi không hoan nghênh cậu” được.
Vài ngày trước cậu cũng vừa gia hạn hợp đồng với Bắc Mục, câu lạc bộ đã mua Sở Tinh Lan về làm đồng đội mới của cậu, cậu chỉ còn cách nhanh chóng thích nghi và chấp nhận.
Trong lòng Trần Bắc Hà có chút khó chịu, im lặng một lúc mới nói: “Tất nhiên là hoan nghênh.”
Dừng lại một nhịp, cậu lại nhấn mạnh: “Nhưng mà, giờ tôi là đội trưởng của Bắc Mục, tốt nhất là cậu nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu không xem tôi dạy dỗ cậu thế nào [roi da][dao nhỏ].”
Nhìn loạt biểu cảm mà cậu gửi đến, Sở Tinh Lan không nhịn được cười nhẹ, gõ chữ đáp lại: “Sau khi đội trưởng Chúc giải nghệ, cậu là đội trưởng à?”
Trần Bắc Hà: “Sao? Không phục?”
Sở Tinh Lan: “Đội trưởng Trần yên tâm, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà~ [ngoan ngoãn]”
Trần Bắc Hà: “Ừm, thế còn được.”
Tắt điện thoại, Trần Bắc Hà thở phào nhẹ nhõm rồi quay về phòng mình.
Thôi kệ, chuyện đã định rồi thì cố gắng phối hợp với Sở Tinh Lan thử xem sao. Dù sao thực lực của cậu ta là điều không phải nghi ngờ.
Chỉ cần có thể giành được quán quân, đồng đội có là mèo hay chó thì cũng không thành vấn đề.
Cậu thật sự rất, rất khao khát chiếc cup vàng đó.
**
Đêm hôm đó, Chúc Thanh nhanh chóng dọn sạch hành lý của mình, nhường lại căn phòng đối diện Trần Bắc Hà cho Sở Tinh Lan.
Đoàn trưởng Hạ Vy đến cho robot dọn dẹp tổng vệ sinh tổng sạch sẽ rồi thông báo hậu cần chuẩn bị mua chăn ga gối nệm mới.
Trần Bắc Hà nhắc: “Dép đi trong nhà, khăn tắm, ga trải giường chăn gối các thứ, đều mua màu xanh nhé.”
Hạ Vy ngẩn ra, quay đầu nhìn Trần Bắc Hà: “Hả? Lan Thần thích màu xanh à?”
Trần Bắc Hà gật đầu: “Vâng, còn phải mua thêm một cái gối ôm cho cậu ta nữa.”
Hạ Vy ngạc nhiên: “Gối ôm?”
Trần Bắc Hà ra vẻ khinh bỉ: “Cậu ta phải ôm gối mới ngủ được, trẻ trâu thấy ghét.”
Hạ Vy: “……”
Sao cậu biết cậu ta ngủ phải ôm gối? Kẻ thù không đội trời chung lại biết đối thủ thích màu gì, còn rành cả thói quen sinh hoạt của đối thủ?
Hai người “kỳ phùng địch thủ” này thật thú vị.
Hạ Vy cố nhịn cười: “Còn điều gì cần chú ý nữa không?”
Trần Bắc Hà nghĩ một lát, rồi phẩy tay: “Hết rồi. Đồ dùng cá nhân thì cậu ta quen tự mang theo, chỉ cần dọn sẵn giường là được.”
Hạ Vy gật đầu: “Được, chị sẽ bảo hậu cần đi mua.”
Bộ phận hậu cần chuyên trách của Bắc Mục nhanh chóng chuẩn bị xong phòng cho Sở Tinh Lan.
Trần Bắc Hà bước vào kiểm tra một lượt, thấy khá hài lòng.
Chắc Sở Tinh Lan cũng sẽ hài lòng thôi, nhỉ?
**
Sáng hôm sau, Sở Tinh Lan đến sân bay Thành phố Tinh đúng giờ.
Đoàn trưởng Hạ Vy đích thân ra đón anh, nhiệt tình đưa tay chào: “Chào mừng Thâm Lan!”
Sở Tinh Lan bắt tay cô, mỉm cười nói: “Làm phiền Vy tỷ rồi, thật ra em có thể tự bắt taxi tới mà.”
Hạ Vy cười sảng khoái: “Sau này là người trong nhà rồi, đừng khách sáo… Đi thôi, phòng của cậu đã được dọn dẹp xong rồi, chút nữa để hành lý lại, chiều đi báo danh với ông chủ.”
Sở Tinh Lan ngồi ở ghế sau xe, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đã vài năm không đến đây, thành phố này thay đổi khá nhiều. Một sân bay quốc tế mới đã được xây dựng, những tuyến đường trên không chằng chịt, còn phồn hoa hơn khi anh rời đi.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, bầu trời xanh ngắt không một gợn mây, giống hệt tâm trạng anh lúc này. Thành phố quen thuộc khiến anh dễ dàng nhớ lại những kỷ niệm thú vị trong quá khứ.
Hạ Vy tiện miệng hỏi: “À đúng rồi, Lan Thần, chị xem hồ sơ thì thấy quê gốc của cậu là Thành phố Tinh à?”
Sở Tinh Lan thu ánh mắt lại, nói: “Vâng, ông bà nội em ở thành phố Tinh. Hồi nhỏ em cũng lớn lên ở đây, sau đó do công việc của ba mẹ nên mới chuyển lên Thủ Đô.”
Hạ Vy bừng tỉnh: “Ra là vậy. Tiểu Bắc cũng là người thành phố Tinh, nói vậy thì hai cậu là đồng hương rồi?”
Khóe môi Sở Tinh Lan khẽ cong lên: “Vâng.”
Hạ Vy nói: “Đúng rồi, chị nghe nói trước đây cậu và Tiểu Bắc từng có chút hiềm khích. Giờ đã là đồng đội rồi thì mong hai cậu lấy đại cục làm trọng, cố gắng hòa hợp, được không?”
Nét cười trong mắt Sở Tinh Lan càng rõ rệt: “Em với cậu ấy không có hiềm khích gì lớn, chỉ là vài va chạm nhỏ thôi, em chưa bao giờ để tâm.”
Hạ Vy thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt!”
Xe nhanh chóng đến căn cứ của Bắc Mục.
Sở Tinh Lan kéo vali đi cùng Hạ Vy lên tầng hai khu ký túc xá.
Câu lạc bộ Bắc Mục có ba đội tuyển eSports chuyên nghiệp, trụ sở lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của Sở Tinh Lan, diện tích gần như bằng cả một tòa nhà dạy học.
Khu ký túc nằm ở tầng hai, phòng ở của đội “Thánh Vực” đều nằm dọc hành lang phía Đông. Hạ Vy dẫn anh đến phòng 207 ở khu Đông.
Hạ Vy ấn chuông cửa, bên trong rất nhanh có người mở cửa. Trần Bắc Hà mặc bộ đồ ngủ hoạt hình, mái tóc tím hơi rối, mắt còn ngái ngủ, rõ ràng mới dậy chưa lâu.
Nhìn thấy Sở Tinh Lan đứng trước cửa, cậu lập tức tỉnh táo, dụi mắt mạnh rồi nói: “f*ck! Đến sớm thế à?”
Hạ Vy: “……”
Tiểu Bắc, cậu giữ chút phép lịch sự đi được không?
Bị ánh mắt cảnh cáo của đoàn trưởng nhắc nhở, Trần Bắc Hà vội vàng tránh sang bên, gãi đầu nói: “Ờm, vào đi. Phòng của cậu dọn xong rồi.”
Sở Tinh Lan ngạc nhiên nhìn Hạ Vy: “Em ở chung với North?”
Hạ Vy gật đầu: “Đúng vậy, đây là sắp xếp của huấn luyện viên, hy vọng hai cậu có thể giao lưu nhiều hơn, nhanh chóng hòa nhập.” Cô dừng lại một chút rồi bổ sung: “Ký túc xá của Bắc Mục đều là phòng đôi, cấu trúc cũng giống nhau. Phòng ngủ tách biệt nên không ảnh hưởng đến giấc ngủ, phòng tắm dùng chung, tắm lệch giờ là được.”
Trần Bắc Hà liếc nhìn anh: “Sao? Ở chung với tôi không vui à?”
Sở Tinh Lan cong mắt cười: “Không, tôi rất vui.”
Trần Bắc Hà chỉ vào cánh cửa phòng ngủ bên cạnh: “Cậu tự mang hành lý vào phòng đi, tôi đi rửa mặt cái đã. Nhớ thay dép khi vào, đôi dép xanh kia là của cậu đấy.”
“Được.” Sở Tinh Lan lập tức cúi người thay dép, xách hành lý vào phòng.
Hạ Vy định vào giúp, nhưng Sở Tinh Lan quay lại ngăn: “Vy tỷ, chị cứ đi làm việc đi, em tự sắp xếp được rồi. Có gì không rõ em sẽ hỏi North.”
Hạ Vy nghĩ một lúc, rồi quay về phía nhà tắm nói to: “Vậy chị đi đây! Tiểu Bắc rửa mặt xong nhớ dẫn Thâm Lan đi tham quan quanh căn cứ, buổi trưa nhớ dẫn cậu ấy đến nhà ăn ăn nhé!”
Trần Bắc Hà đang đánh răng, nghe vậy thì lẩm bẩm đáp: “Biết rồi, chị cứ đi đi.”
Vì miệng toàn bọt kem nên câu này nghe khá mơ hồ.
Sở Tinh Lan lịch sự tiễn Hạ Vy ra cửa rồi đóng cửa ký túc lại, quay vào phòng mình kéo vali vào.
Vừa vào, anh chợt khựng lại.
Chăn ga gối nệm đều là màu xanh đậm anh thích nhất và giữa giường còn đặt một chiếc gối ôm lông mịn cùng tông.
Trong hồ sơ tuyển thủ của anh chắc chắn không ghi màu sắc yêu thích.
Chuyện này… là cố ý chuẩn bị?
Khóe mắt Sở Tinh Lan hiện rõ ý cười, hướng về phía nhà tắm hỏi: “Bắc Bắc, phòng là do cậu sắp xếp à? Sao toàn là màu tôi thích vậy?”
Trần Bắc Hà đánh răng xong, dùng lược chỉnh lại tóc, từ phòng tắm bước ra nhướng mày nhìn Sở Tinh Lan: “Cậu đã đến Bắc Mục, tôi là đội trưởng tất nhiên phải chăm lo cho cậu rồi. Nếu để Lan Thần sống không vui ở đây, fan cậu chẳng phải sẽ xé xác tôi à?”
Sở Tinh Lan cong môi cười khẽ: “Cảm ơn đội trưởng đã quan tâm, ký túc xá này… tôi đặc biệt thích.”
Trần Bắc Hà xua tay: “Cậu hài lòng là được rồi. Mau sắp xếp hành lý, lát tôi dẫn cậu đi dạo một vòng quanh căn cứ.”
**
Tác giả:
Hô hô, thành bạn cùng phòng
Hết chương 13
Vương Bất Kiến Vương - Điệp Chi Linh