Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu

Chương 91: Về tới nhà

109@-

Nam Chi bước trên nền tuyết, cảm thấy vô cùng buồn cười trước suy nghĩ khác biệt giữa hai người.


Về phần cô, cô đã coi anh như đối tượng của mình, thậm chí còn nghĩ đến chuyện kết hôn, còn phần anh, vậy mà anh lại hoàn toàn chẳng hay biết gì cả.


Nam Chi không nhịn được hỏi anh: “Anh nghĩ em là kiểu người gì thế chứ, nếu không phải người em thích em sẽ để anh một mình vào phòng em à, lại còn đối xử với anh…”


Dưới lớp quần áo, cô đặt tay lên chỗ căng tròn, mềm mềm của Tống Thanh: “Thế này à.”


Tống Thanh: “...”


Anh chôn đầu vào chiếc mũ dày của Nam Chi, khẽ nói nhỏ: “Biết rồi.”


Nam Chi vô cùng tò mò về suy nghĩ bản thân anh chính là kẻ chen ngang nên hỏi: “Vì sao anh lại nghĩ như thế?”


“Hả?” Tống Thanh không hiểu cô nói gì.


Nam Chi nhắc anh: “Vì sao anh lại cảm thấy bản thân anh là người mà em chăm sóc và chơi đùa trước khi kết hôn thế?”


Tống Thanh không giấu cô, anh nói: “Phương Quan Kỳ nói nhà em và nhà anh ta đã có ý định liên hôn từ lâu, hai nhà cũng đã gặp nhau nhiều lần, lần này em về là để quyết định, sau này có thể sẽ kết hôn nữa.”


Lúc này đến lượt Nam Chi ngạc nhiên: “Cái quỷ gì thế này?”


Chuyện này từ lúc nào mà cô chẳng hề biết gì cả, cô và Phương Quan Kỳ chẳng qua chỉ gặp nhau vài lần lúc ăn cơm tất niên mừng năm mới thôi à?


Mỗi năm về nhà bố mẹ ăn Tết, tận mắt nhìn thấy bố mẹ đối xử với chị gái và em trai rất tốt, vừa cười đùa vừa tranh cãi thân mật, nhưng khi đến lượt cô thì lại khách sáo, không biết phải giao tiếp thế nào với cô, khiến bầu không khí trở nên ngại ngùng.


Mỗi lần như vậy, cô đều cảm thấy mình như một vị khách, là một vị khách không biết cách giao tiếp, đến nhà người khác khi không đủ thân thiết và làm cho mọi người lúng túng.


Mỗi lần về đều như đang ngồi trên đống lửa, chỉ mong nhanh chóng kết thúc bữa ăn mà chạy nhanh về nhà. Chui vào vòng tay của bà nội, rồi tự an ủi bản thân mình, bọn họ có ba mẹ, còn cô có bà nội này.


Mải suy nghĩ rồi chìm trong cảm xúc tiêu cực, cô chưa bao giờ để ý trên bàn ăn có những ai.


Chẳng qua trong bữa ăn không tiện nghịch điện thoại, quá chán nên chỉ nghe loáng thoáng vài câu mà thôi, cái này cũng có thể gọi là gặp mặt được à?


Nam Chi: “...”


Nói đến đây, cô bỗng nhớ đến: “Chẳng trách ba mẹ em lại kỳ quái như thế. Hôm nay bình rượu kia chỉ là Ngũ Lương Dịch mà thôi, thế mà chẳng nói rõ hiệu còn bắt em đưa Phương Quan Kỳ đi mua. Mà tên công tử đó lại sợ bẩn sợ mệt còn rất nhiều chuyện, một mình em vội vàng tới lui, làm em mệt chết đi được.”


Nam Chi thở dài: “Đây chẳng phải tìm đối tượng cho em, mà chính là tìm tổ tông cho em thì có.”



Cô nhớ đến cảnh Phương Quan Kỳ đứng lì trước cửa xe chỉ vì trên ghế có một vết bẩn nhỏ, nhất quyết không chịu ngồi, mãi đến khi cô dùng tay áo lau sạch thì anh ta mới hài lòng, đến giờ cô vẫn còn bực bội.


“Là thấy bây giờ em thảnh thơi quá à, muốn tìm tổ tông về để em hầu hạ đó hả?”


Cô và anh ta là mối quan hệ bình đẳng, nhà Phương Quan Kỳ có chút tiền, nhưng nhà cô cũng có mà. Anh thì mở tiệm thuốc ở nước ngoài, kiếm được không ít tiền, cô thì nhận quảng cáo, ít thì vài chục triệu, nhiều thì trăm mấy hai trăm triệu cũng bình thường. So với anh ta cô cũng chẳng kém cạnh đâu, dựa vào đâu mà xem cô như một tên người hầu như thế chứ.


Chút ân tình năm đó cũng chẳng phải cô nợ, người có ơn cũng chẳng phải anh ta. Còn nữa, nhiều năm qua rồi cũng nên trả hết rồi, không cần thiết phải ghi hết trên đầu cô như thế.


Dù sao thì cô cũng không thể hiểu nổi.


Cô chỉ biết một điều, người đến để xem mắt, trước khi kết hôn đã tỏ vẻ cao ngạo, bắt cô phải nhẫn nhịn đủ điều hết. Thế sau khi kết hôn còn có thể coi anh là con người được sao?


Thật ra, lúc đầu Nam Chi chỉ cảm thấy bực vì cô đã giúp anh ta mua rượu, mua quà, còn chở anh ta đi chúc Tết mà anh ta chẳng giúp được gì. Bây giờ nghe anh ta tự nhận là đến để xem mắt, muốn định chuyện sau này càng làm cô tức hơn.


Cô đặt Tống Thanh ngồi ở ghế phụ lái, rồi đi lấy lại xe lăn và viên pin bị tháo ra, lên xe rồi mà cô vẫn còn tức tối, không hiểu ba mẹ mình nghĩ gì, tại sao lại muốn hành hạ cô?


Tống Thanh ngồi bên cạnh lắng nghe cô nói, trước kia anh còn nghĩ cô đang nói một đằng làm một nẻo, rằng cô và Phương Quan Kỳ đã định sẵn ngày với nhau rồi. Ngày nào hai người họ cũng vui vẻ đi cùng nhau, hễ Phương Quan Kỳ xuất hiện thì anh chẳng còn giá trị gì, ngoại trừ buổi tối đi ngủ cùng một ổ chăn thì ban ngày chẳng thấy bóng dáng cô đâu. Thỉnh thoảng còn phải chứng kiến cảnh hai người họ chuyện trò vui vẻ, căn bản không giống như những gì cô than phiền với anh rằng cô rất ghét Phương Quan Kỳ.


Sở dĩ trước mặt anh cô lại nói như thế, chắc chính là một kiểu tình thú nho nhỏ giữa các cặp đôi mà thôi.


Khi đó anh nghĩ như thế đấy.


Nhưng bây giờ anh mới nhận ra hóa ra mình chính là người bạn trai đích thực mà cô muốn có. Thì ra chỉ có Phương Quan Kỳ và ba mẹ cô đang tự diễn một vở kịch độc thoại mà thôi.


Cô hoàn toàn không biết gì cả. Nếu anh không nói ra, đến giờ cô vẫn chỉ xem Phương Quan Kỳ là bạn của ba mẹ.


Đối xử tốt với anh ta, dung túng và kiên nhẫn với anh ta cũng bởi vì anh ta là bạn của ba mẹ, là khách mà thôi.


Nam Chi còn biết ít hơn cả anh.


Sau khi nói rõ mọi chuyện rồi, Tống Thanh cảm thấy bầu không khí u ám trong lòng mình như được ai đó đẩy đi, tâm trí bỗng chốc sáng tỏ hẳn lên.


Anh quẹt quẹt bàn tay bẩn của mình lên quần áo, cố gắng chừa lại hai ngón tay sạch sẽ rồi mới mở hộp đựng đồ nhỏ trước xe, định lấy khăn ướt ra lau tay. Nhưng còn chưa kịp với vào trong, đã có người nhanh tay giật cả gói khăn đi, cô xé bao bì, rồi trực tiếp đắp khăn lên mặt anh.


Anh nhớ tới khi nãy Nam Chi vừa tức giận xong, dường như Phương Quan Kỳ cũng như các đại thiếu gia khác, sợ bẩn sợ mệt, rất nhiều vấn đề.


Anh không muốn để Nam Chi nghĩ anh cũng như thế, muốn tự tay mình làm, nhưng vừa vươn tay định giật lại khăn ướt, đã bị cô vỗ nhẹ lên mu bàn tay.


Cằm cũng bị cô giữ chặt, ép anh phải quay mặt sang phía cô.


*



Bởi vì anh cũng sẽ làm như thế, cho dù có hậu quả thế nào, cho dù không còn đường lui, anh sẽ dành hết tất cả cho cô.


Anh trao cho em quả đào, em trả lại anh quả mận.


Huống hồ, lau sạch khuôn mặt lấm lem của anh, để lộ ra những đường nét sắc sảo, đối với cô mà nói, chẳng phải chuyện khổ sở gì.


Cô gọi đó là niềm vui.


Nam Chi lau rất kỹ, có thể thấy trên mặt anh hầu như không bị bẩn, có lẽ chỉ dính chút bùn trên tay, có thể là do chạm vào mũ, hoặc cởi cổ áo, nhưng dù chỉ có một chút, cô vẫn cẩn thận lau từ trán anh xuống tận cổ.


Khăn ướt đổi hết cái này đến cái khác, giống như anh vùi mặt vào trong đất, đến mức anh cũng mất tự tin, ngoan ngoãn ngồi yên cho cô lau tới lui.


Ngay cả phía sau tai của anh cũng bị cô lau vài lần, nói là lau, nhưng đến cô cũng cảm thấy có gì đó không đúng, giống như đang trêu chọc hơn. Cô nhẹ nhàng x** n*n, khiến vành tai mỏng manh của anh đỏ ửng lên.


Sau khi lau mặt xong, cô lại cởi cúc áo anh, lau cổ.


Bởi vì cô dùng có hơi nhiều sức, có chút muốn kiểm chứng xem bình thường anh siêng năng như vậy, rốt cuộc có kỳ cọ sạch sẽ hay không.


Chà lâu rất lâu, từ trước ra sau đều không bỏ sót bất kỳ chỗ nào cuối cùng chỉ thấy da anh đỏ lên, hoàn toàn chẳng còn một chút vết bẩn nào, khăn ướt trông như vừa mới lấy ra.


Nam Chi nhìn tấm khăn, tặc lưỡi kinh ngạc.


Thật sự ngày nào cũng kỳ cọ sạch sẽ đến vậy sao.


Cô lại rút thêm mấy tờ khăn ướt, giúp anh lau tay. Tay của Tống Thanh rất đẹp, làn da trắng mịn, ngón tay thon dài, da lại mỏng, lòng bàn tay còn mang chút sắc hồng nhạt, đi làm người mẫu tay cũng được luôn.


Nam Chi cũng không ít lần giả vờ tìm góc sáng để chụp ảnh, bắt anh làm mẫu tay, tạo đủ kiểu dáng, đủ động tác.


Ví dụ như, bấu chặt ga giường.


Người này thật sự rất đơn thuần, mới vừa ra khỏi mái trường đã bị cô xách về nhà, còn chưa bị thế giới này vấy bẩn, bên cạnh cũng chẳng có người đàn ông th* t*c nào hay bàn tán mấy chuyện nhạy cảm này. Anh cũng chẳng hứng thú với showbiz, ngày ngày chỉ biết chăm chỉ làm việc, dồn hết tâm tư để nghiên cứu về máy tính và phần mềm cho máy tính.


Giống như như một trang giấy trắng, cho dù buộc một sợi dây màu hồng trên tay cho anh, anh cũng không suy nghĩ lạc lối.


Vô cùng sạch sẽ.


Trêu chọc cũng thú vị hơn.


Ví dụ như bây giờ, cô đang vô cùng tò mò nên muốn thử nghiệm một chuyện.


Nam Chi đưa anh về nhà, cõng anh lên xe thế nào thì bây giờ cũng cõng anh xuống bằng cách thế, không để anh chạm đất.



Bên trong anh vẫn còn một lớp đồ, một thiếu niên ngoan ngoãn biết mặc áo giữ nhiệt và quần dài bên trong, cởi hết lớp ngoài ra, bên trong sạch sẽ đến mức không dính lấy một hạt bụi, thay đồ xong, cô lại bế anh về phòng.


Căn phòng nằm ở phía bên phải, nơi có thảm trải sàn, nhiệt độ cao, tắm cũng không bị lạnh, còn có cả bồn tắm.


Chỉ có một điểm trừ duy nhất là bình nước nóng quá lớn, nên muốn chờ nước nóng phải mất khoảng thời gian dài, Nam Chi dứt khoát thừa lúc ấy đi xem camera giám sát.


Tống Thanh được cô đặt trước bàn vi tính. Nếu để anh trên giường, cô sẽ có một bộ chăn ga gối đệm được trải sẵn, nếu để anh trước bàn vi tính, anh sẽ tự giác mở máy làm việc kiếm tiền cho cô.


Người này có đặt ở chỗ nào cũng đều là bảo bối.


Nam Chi lợi dụng tính cách này của anh, nên rảnh rỗi không ít, có lúc lười mở kiện hàng, nhất là những món không mong đợi. Cô chỉ cần dẫn anh vào căn phòng để đồ chuyển phát nhanh, rồi đi ra ngoài, bỏ lại người ở phía sau.


Qua một lát sau cô tiến vào phòng lần nữa, là có thể thu hoạch một chồng hàng chuyển phát đều đã được tháo xong, còn đặt ở trên một bên, hơn nữa còn thuận tiện quét dọn những chỗ khác một chút.


Từ trước đến giờ cô chưa từng yêu cầu, cũng chưa từng nói với anh, đều là anh tự giác làm, chỉ cấn mắt thấy việc là sẽ làm.


Có lúc không nghĩ đến, đang nói chuyện với anh, chớp mắt đã không thấy đâu, quay lại tìm mới phát hiện anh bị mắc kẹt trong căn phòng nào đó, một lúc lâu cũng chưa ra được.


Anh có vài phần mắc bệnh cưỡng chế, thích mang mọi chuyện làm xong hết rồi mới đi, việc nhà là do anh gánh hết.


Anh chính là người khuyết tật, nhưng tim không tàn, so với người có thân thể khỏe mạnh như Nam Chi, tim đã tàn từ lâu rồi.


Phương Quan Kỳ…


Phương Quan Kỳ còn chẳng bằng cô, nói gì đến Tống Thanh.


Video từ camera giám sát đều có hết trên điện thoại của Nam Chi. Cô tìm thời điểm hôm đó mình nhắn tin cho Tống Thanh, tua thẳng đến lúc đó, rất dễ dàng nhìn thấy cách hai người họ ở chung.


Trước đây trong nhà chỉ có cô và bà nội sống, dù sao cũng là hai người phụ nữ yếu thế, vì vậy phòng kính, phòng khách, sân vườn, đều được lắp đặt camera giám sát.


Cô tua nhanh, chỉ mất hơn mười phút đã xem hết quá trình hai người họ tiếp xúc.


Nghĩ một lúc, cô lại tua ngược về, xem lại đoạn trong bếp khi Phương Quan Kỳ đang nói chuyện.


[Nhà của cô ấy làm ngành Tây Y, còn nhà của tôi là Trung Y, từ rất lâu trước kia hai nhà đã muốn Đông Tây kết hợp rồi. Trước kia cũng từng sắp xếp rồi, chúng tôi cũng gặp mặt vài lần. Lần này đã ra quyết định, nếu như thuận lợi thì sang năm sẽ kết hôn, đến lúc đó cậu làm sao đây.]


[Thật ra có một bảo mẫu nấu cơm, dọn nhà cũng không tệ.]


Nam Chi đã từng nghĩ rằng Tống Thanh sẽ rơi vào thế yếu, vì vốn dĩ anh chưa từng tranh luận với ai, nhưng cô không ngờ anh lại bị bắt nạt đến mức ấy.


Nam Chi đóng cửa phòng vệ sinh lại, gọi điện cho ba mẹ ngay lập tức.



Một lát sau, Nam Chi mới nói thẳng: “Ba, mẹ, hai người kêu Phương Quan Kỳ đi đi, vị Phật lớn này con hầu hạ không tốt, cũng đừng… giới thiệu đối tượng cho con nữa, con đã có người mình thích rồi.”


“Con biết năm nay mọi người trở về vì lý do gì, là cảm thấy người con thích tàn tật hai chân, cho nên mới muốn dùng gậy đánh uyên ương đúng chứ?”


“Nếu đúng vậy thì không cần về nữa, con đã xác định là anh ấy rồi, Tết này con sẽ sang bên đó chúc Tết.”


Tạm ngừng một lát, cô bỏ thêm một câu: “Nếu muốn về nhà, hoặc muốn chúc phúc bọn con, con hoan nghênh mọi người trở về.”


“Bà nội nói, nhà này là cho con, nhưng mà là nhà của mọi người.”


Bà nội nói rằng khi còn sống, hai nhà đã vì chuyện bà giúp đỡ ai nhiều hơn, không cho ai tiền mà cãi nhau đến mức không thể hòa giải.


Giờ tài sản của bà để lại cho dù chia đều, bọn họ cũng sẽ cảm thấy chỗ này nhiều, chỗ kia ít, lần này chắc là cân bằng rồi.


Rồi lại có người nói, lần trước đã giúp nhà kia rồi, nên lần này phải chia nhiều hơn, cứ thế mà cãi vã đến mức đoạn tuyệt quan hệ.


Cái gọi là tình thân, bị tranh giành đến mức chỉ còn lại vỏ bọc bên ngoài, chẳng còn bao nhiêu ý nghĩa thật sự.


Bà là một người mẹ, không hề muốn thấy con của mình tranh giành đấu đá lẫn nhau như thế.


Cho nên khi đó bà không cho ai cả.


Đưa hết tất cả cho cô.


Ngôi nhà này, hai người con trai của bà nội, con dâu và các cháu đều có quyền cư trú, nhưng không có quyền sở hữu, quyền sở hữu hoàn toàn thuộc về cô.


Nếu một ngày nào đó họ xảy ra mâu thuẫn, cô có quyền thu hồi quyền cư trú, để ngôi nhà này hoàn toàn thuộc về mình.


Ngoài việc cân bằng giữa hai nhà, đó còn là sự bảo đảm, mảnh đất bình yên mà bà để lại cho cô và cả tình yêu thương của bà nữa.


Bà nội đem hết tình yêu thương dành cho cô.


Có lẽ cũng biết, khi không có bà, cô sẽ tự do ở ngoài hai nhà, một mình là một nhà, cho nên muốn sắp xếp trước cho cô.


Tầm bảy tám giờ tối, Nam Chi biết rằng với công việc giống như giáo viên, ba mẹ cô chủ yếu chỉ dạy học sinh, không còn thường xuyên lên bàn mổ nữa, nên hầu như đều tan làm đúng giờ, mà giờ này, rất có khả năng họ đang ở nhà và ở cùng nhau.


Cho nên cô vẫn kiên nhẫn chờ đợi bên kia đáp lời.


Qua một lúc rất lâu, bên kia mới trả lời: “Được.”


Hoàn toàn không có cảnh xé rách mặt như cô đã tưởng tượng.


Ba mẹ cô chưa từng tranh luận chuyện gì với cô cả, cũng chưa từng nói sẽ chọn thế nào.


Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu Story Chương 91: Về tới nhà
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...