Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Chương 90: Là anh, Tống Thanh
107@-
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chiều hôm nay, khoảng hai giờ là Nam Chi đã trở về đến nhà, muốn than thở với Tống Thanh, thật ra chỉ là mua đi chai rượu Ngũ Lương Dịch (*) thôi mà, sao lại không nói rõ nhãn hiệu cho cô tự mua, để hai người tự đi là được rồi, vì sao cứ một hai bắt cô phải mang theo Phương Quan Kỳ.
(*) Ngũ lương dịch (): Là một loại rượu nổi tiếng của Trung Quốc, thuộc dòng Bạch tửu ( – rượu trắng). Đây là một trong những thương hiệu rượu lâu đời và danh tiếng nhất, có nguồn gốc từ thành phố Nghi Tân (), tỉnh Tứ Xuyên.

Ngũ lương dịch
Tên công tử đó chẳng giúp được gì, suốt đường đi chỉ biết nói mà chẳng chịu động tay làm bất cứ việc gì, có một mình cô xách hai hòm rượu và quà đi tới đi lui. Anh ta nhiều lắm chỉ là giữ dáng vẻ tao nhã, giúp cô cầm hai hộp. Chợ sáng quá bẩn nên anh ta dứt khoát ở ngoài chờ, để một mình cô dẫm lên lớp tuyết dày mua gà, vịt, cá rồi lại mệt rã rời mà xách trở về.
Trước kia, lúc giúp anh ta đi mua quà và rượu cũng thế, một thùng lớn mà bên trong đều là rượu, rất nặng, anh ta đều để cô cầm hết.
Cô giống như người hầu bên vị đại thiếu gia này, cái gì cũng phải đến lượt cô.
Vậy cũng thôi đi, anh ta còn gây thêm chuyện cho cô, mỗi lần đi ra ngoài đều đòi hỏi đủ thứ, muốn đến khách sạn sang trọng ăn uống, một nhà hàng không vừa ý thì đổi sang nhà hàng khác, đổi hoài đổi mãi.
Nam Chi đã rất mệt mỏi rồi, cô thầm muốn trở về ngủ một giấc, nhưng vẫn còn phải mang theo anh ta hối hả chạy ngược chạy xuôi, mỗi lần như thế cô đều muốn gục ngã.
Nhất là khi nhìn thấy anh ta lãng phí thức ăn, chỉ ăn một miếng đã ngừng.
Mà cô lại còn chẳng thể nói gì, đành phải nhịn xuống, cùng lắm là chỉ thở dài một tiếng, nghĩ rằng cô và anh ta vốn dĩ không phải là người cùng một đường.
Cô và Tống Thanh mới là người cùng đường. Nếu đưa Tống Thanh đi theo, thùng rượu lớn như thế có thể đặt hẳn lên đùi anh, gà, vịt, hay cá đều có thể treo lên hai tay cầm phía sau xe lăn của anh. cô cũng có thể đứng trên xe lăn kêu Tống Thanh đưa cô đi.
Ăn cơm thì càng đơn giản hơn, cứ tùy tiện tìm một cửa tiệm nào đó, gọi vài món nào đó, hai người ăn cũng đều rất ngon lành.
Ở bên nhau thời gian dài, nên khẩu vị của hai người càng ngày càng giống nhau, đến mức có thể hòa hợp hoàn toàn.
Cô thích, Tống Thanh cũng thích, Tống Thanh thích thì bây giờ cô cũng thích.
Còn không hề lãng phí đồ ăn nữa, mỗi lần ăn cùng Tống Thanh, anh đều sẽ vét sạch dĩa.
Nam Chi đứng trước cửa phòng ngủ, mấy ngày qua đã bị giày vò đến mức giờ vẫn chưa bình tĩnh lại, nhưng khi cô vừa mở cửa, lại đón nhận một tin xấu khác.
Tống Thanh không ở đây, cô gọi điện cho anh cũng không ai nhận.
Chuyện này thì cô cũng quen rồi, điện thoại của anh thường chỉ để dùng trưng bày, cô vẫn thường không gọi được.
Bởi vì phần lớn thời gian hai người đều ở cạnh nhau, rất ít khi dùng điện thoại để liên lạc với nhau, nhiều lắm cùng chỉ là cô trong phòng ngủ lười ra ngoài nên gọi điện hỏi anh cơm đã nấu xong chưa.
Thật ra, cô có hét lên, anh cũng nghe thấy. Nếu gọi không được thì cô sẽ hét, chẳng vấn đề gì, nên cô cũng chẳng để tâm. Nhưng hôm nay cô mới nhận ra đây thật sự là một vấn đề lớn, gọi bảy tám cuộc vẫn không ai nghe máy.
Trong lòng cô cảm giác anh vẫn chưa chạy xa lắm, Nam Chi lại bận từ sáng sớm đến giờ, bây giờ lại mệt như thế, muốn ngủ một chút nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định. Cuối cùng gọi thêm hai cuộc nữa nhưng vẫn không ai nhận, cô dứt khoát bỏ điện thoại xuống, nằm xuống rồi ngủ.
Mới vừa đắp chăn xong, lại không nhịn được mà ngồi bật dậy, liên tục gọi điện thoại tìm Tống Thanh.
Cô không quên được lần trước, khi vừa mệt vừa buồn ngủ mà nằm xuống, đã nghe thấy động tĩnh từ phòng bà nội nhưng vẫn không đi xem, để rồi phải hối hận.
Sau khi cô nhìn thấy bóng dáng của Tống Thanh, cô mới có thể yên tâm ngủ được.
Điện thoại vẫn mãi mà không ai nhận, Nam Chi hít sâu một hơi, bước xuống khỏi giường, khoác theo áo khoác đi ra ngoài. Khi ra khỏi phòng kính thì gặp Phương Quan Kỳ đi đến, nói quên mua bút máy, muốn nhờ cô chở anh ta đi mua bút máy.
Nam Chi không đồng ý, cũng không có thời gian dây dưa với anh ta, chỉ tay về phía siêu thị rồi nói: “Bên kia chính là siêu thị lần trước đi đấy, anh tự đi đi, tìm không thấy nữa thì đi hỏi người ta đi.”
Nói xong, cô lại tiếp tục tập trung vào điện thoại.
Mười mấy cuộc gọi, không có một cuộc được bắt máy.
Nam Chi hoàn toàn chẳng còn tâm trí nào để ý đến những thứ khác nữa, ra khỏi nhà, cô đến ngã tư hỏi mấy ông và thường hay ngồi đó xem có thấy Tống Thanh hay không.
Mỗi lần ra khỏi nhà, gần như nhà nào, người nào cũng khó tránh khỏi bị các ông bà cụ ngồi ở đầu ngõ hỏi một câu, đi đâu đấy.
Tống Thanh đã ở đây được một khoảng thời gian rồi, xem như cũng thân quen đương nhiên không tránh khỏi việc bị hỏi. Anh là một cậu bé thành thật nên lần nào cũng sẽ thành thật trả lời, lần này cũng không ngoại lệ.
Mấy ông bà lão nói với cô.
Nói anh đến nhà sách đọc sách rồi.
Thế chắc chắn là anh đi đến nhà sách.
Anh toàn đọc sách liên quan đến máy tính, nhưng nhà sách gần đây có rất ít sách anh cần, hơn nữa, đến giờ cũng đã đọc gần hết số sách ở đó. Nên sau này chỉ còn cách vào thành phố mới tìm được sách anh cần.
Có lẽ anh đã vào thành phố rồi.
Lạnh thế này, đường cũng xa nữa, một mình đi vào thành phố…
Nam Chi lập tức quay đầu xe, nổ máy, lao thẳng ra ngoài, đến cả cổng cũng quên đóng.
*
Nhà ở nông thôn mới được xây theo kiểu dãy nhà, ruộng đất cũng được phân phát đều nhau, hai bên đường Thạch Du là những cánh đồng lúa mì rộng lớn, nối giữa đường và ruộng có một con mương.
Không sâu, nhiều nhất là nửa mét, dùng để thoát nước và dẫn nước đi tưới tiêu cho ruộng, đối với người bình thường mà nói, cho dù là trẻ con ba bốn tuổi cũng có thể trèo lên một cách dễ dàng nhưng đối với Tống Thanh mà nói là việc khó vô cùng, hơn nữa anh còn phải nâng chiếc xe lăn nặng này lên trên.
Mùa đông lại mặc nhiều đồ, hơn nữa trời còn lạnh, động tác lại chậm chạp, làn da cũng yếu ớt lạ thường, anh chỉ hơi cử động thôi là đã cảm nhận được độ ẩm giữa kẽ tay, đưa lên nhìn mới phát hiện là máu.
Không biết đã đập vào đâu, cứa trúng cái gì.
Anh quỳ dưới đáy mương, tạm thời lấy hết đồ trong lòng ra đặt tạm sang một bên, cởi áo ngoài rồi mới cố gắng đẩy xe lăn lên trên.
Chiếc xe lăn được đẩy lên trong tư thế nghiêng, anh mặc lại áo, tháo đèn ở tay vịn xe xuống rồi kiểm tra vết thương trên tay, đèn rất sáng, không chỉ chiếu rõ bàn tay anh mà còn soi rõ cả một chuỗi đồ vật treo trên xe lăn, trông giống như đồ trang trí
Nói là giống nhưng thật ra cũng chỉ là giống thôi, vì nó thực sự không phải.
Tống Thanh thả một tay ra, khẽ nắm chặt chuỗi đồ vật đó trong lòng bàn tay, tỉ mỉ quan sát.
Đã rất lâu rồi nhưng anh vẫn nhớ rõ từng cái được treo lên khi nào, vì sao và theo thứ tự nào.
Vật đầu tiên trông như một món đồ treo dễ thương nhưng thực ra lại có thể bí mật báo cảnh sát, chỉ cần ấn một cái, nó sẽ đồng thời gửi tin nhắn đến cảnh sát, cô và gia đình cô ấy, báo rằng anh gặp nguy hiểm và cần đến vị trí cụ thể để cứu anh.
Bên trong có giờ còn có địa chỉ.
Nghe người bán nói, gần đây xuất hiện băng nhóm cướp giật xe máy, chuyên giật túi, bông tai, dây chuyền, thậm chí giật thẳng từ cổ và tai của nạn nhân, làm bị thương rất nhiều người.
Có người không cam lòng đuổi theo, còn bị đâm cho hai nhát.
Người kia lo lắng cho anh, nên mỗi ngày đều nhắc anh nếu gặp phải cướp bóc hay là lưu manh, côn đồ, thì người ta muốn gì cứ đưa cho cái đó, nghe lời một chút, đừng phản kháng bọn họ, nhưng cũng không thể hoàn toàn bó tay chịu trói, tùy ý cho bọn họ sắp xếp.
Có thể lặng lẽ làm chút gì đó.
Ví dụ như bấm vào cái báo động đó, âm thầm báo nguy hiểm.
Vật thứ hai nhìn trông như là một cây bút, nhưng thật ra là cây dao nhỏ, màu trắng, được làm rất tinh xảo, người bình thường có thể thật sự không nghĩ ra được nó lại là vũ khí.
Còn cái thứ ba, chính là một cái roi điện, đúng như tên gọi, có thể chích điện cả heo.
Thứ tư chính là nước ớt, dù sao nếu thứ nào là vật phẩm phòng thân của cô, thì anh đều sẽ có một phần.
Treo đầy một chuỗi, nhiều đến mức dây nọ quấn vào dây kia, thật sự gặp nguy hiểm rồi, có kịp gỡ ra hay không cũng là một vấn đề.
Hơn nữa anh còn là con trai, thoạt nhìn thì cũng rất nghèo, không mang theo trang sức gì đáng giá cả.
Nam Chi cũng không mang, cô sẵn sàng mua cho anh đồ mặc bên trong giá cả ngàn, nhưng đồ mặc bên ngoài lại không mua loại quá tốt, chỉ vì sợ gặp nguy hiểm.
Tay Tống Thanh v**t v* chuỗi đồ vật ấy, sắc mặt Tống Thanh dần dịu lại lúc nào không hay. Anh đưa mắt nhìn sang chiếc điện thoại bị mình đặt trên mặt tuyết bên cạnh.
Đã sưởi ấm rất lâu rồi, không biết pin đã trở lại bình thường chưa.
Tống Thanh ấn nút nguồn, chờ một lúc, điện thoại thật sự đã bật lên được, trên màn hình hiển thị hai vạch pin, không nhiều, nhưng đủ để gọi một cuộc điện thoại.
Tống Thanh cầm điện thoại, chờ cập nhật xong danh sách số điện thoại, vừa thấy tín hiệu China Mobile xuất hiện trên màn hình, mười bảy cuộc gọi nhỡ lập tức nhảy ra.
Lịch sử cuộc gọi --- Nam Chi.
Nam Chi gọi cho anh mười bảy cuộc.
Tống Thanh hà hơi một cái, đầu ngón tay vừa động, bên kia đã gọi tới, ngón cái anh vừa di chuyển tới, còn chưa kịp vuốt để nhận cuộc gọi, trên màn hình điện thoại đã hiện lên, đối phương cúp máy.
Tống Thanh mím môi, cảm xúc mất mát chưa kịp bao phủ hết trong đầu, đã bị một tiếng còi xe phá tan, ngay sau đó, cả khu vực này bị đèn pha rọi sáng rực.
Anh khẽ nheo mắt, đợi đến khi thích ứng với ánh sáng chói thì người trên xe đã xuống, vội vàng chạy về phía này, tiếng tuyết bị giẫm kêu lạo xạo vang lên không ngừng. Từ xa đến gần, chẳng mấy chốc, một người đứng trước mặt anh, cau mày hỏi: “Sao lại thành ra thế này?”
Không phải Nam Chi thì còn là ai nữa.
Anh như một đứa trẻ bị bắt nạt bên ngoài, vừa thấy người thân thì bao nỗi ấm ức trong lòng trào lên trong lòng: “Rơi xuống hố rồi.”
Ngừng một chút, vừa tường thuật lại sự việc, vừa không quên tố cáo: “Có một tài xế vô lương tâm cứ bấm còi liên tục, tôi tránh né nên mới rơi xuống.”
“Ừm.” Nam Chi vừa đáp lời, vừa vươn tay về phía anh.
Tống Thanh định đưa tay ra nắm lấy tay cô, nhưng chợt nhận ra tay mình quá bẩn, anh vừa định rụt lại để tự trèo lên thì đã bị Nam Chi nhanh chóng vươn tới, nắm chặt lấy.
Cô cứ thế mà nắm chặt lấy, từ bàn tay đó nâng cả cánh tay anh lên, rồi khom người xuống, hoàn toàn chẳng để ý đến việc anh dơ bẩn thế nào, cũng không quan tâm chiếc áo lông trắng trên người mình có bị vấy bẩn hay không, chỉ một lòng kéo anh lên khỏi hố.
Tất nhiên, bộ quần áo của anh cũng bị làm bẩn, không có gì bất ngờ.
Nhưng cô không để ý, chỉ như thể vừa tìm lại được thứ gì đó đã mất, ôm chặt lấy anh: “Cậu làm tôi sợ chết đi được, sao không đợi tôi làm xong rồi đưa cậu đi? Nhỡ đâu lạc đường thì phải làm sao đây?”
Tống Thanh ngẩn người.
Anh nhớ đến những lời Phương Quan Kỳ nói trước kia, lại nhớ đến chuỗi vật dụng bảo hộ vừa thấy, cùng những miếng phản quang dán đầy trên xe lăn.
Còn có cả chiếc đèn màu sạc điện độc lập.
“Nam Chi.”
“Hả?” Nam Chi dùng chân móc lấy xe lăn, đỡ anh ngồi lên, đồng thời vẫn không quên đáp lời.
“Em đừng ở bên Phương Quan Kỳ có được không?”
Khi Tống Thanh nói câu này, đã nghĩ rằng cô sẽ đẩy xe đưa anh về xe ô tô, nhưng cô không làm thế. Cô cúi người đưa lưng về phía anh, ngoắc tay.
Tống Thanh nghĩ một lúc, rồi vươn tay ôm lấy cô, vừa mới siết chặt, cô đã cõng anh lên, còn nhấc anh lên cao hơn một chút. Sau đó cứ thế thong thả bước đi trong tuyết, như thể chỉ đang đi dạo bình thường.
Dưới từng động tác không chút do dự của cô, không hiểu sao lòng của Tống Thanh cũng kiên định hơn một chút: “Em ở bên anh đi, anh sẽ cố gắng kiếm nhiều tiền. Trước kia, bây giờ đều đưa hết tiền cho em rồi. Sau này cũng sẽ đưa cho em hết, anh cũng sẽ nghe lời em.”
Nam Chi dừng bước, quay đầu lại nhìn anh với ánh mắt kỳ quái: “Chẳng phải chúng ta đã ở bên nhau rồi sao?”
“Hả?” Tống Thanh ngạc nhiên: “Chúng ta đã ở bên nhau rồi à?”
“Đúng thế.” Nam Chi đáp lại như một cách hiển nhiên: “Không thì anh nghĩ thế nào?”
“Chúng ta chẳng phải là mối quan hệ không để ai biết à?” Tống Thanh được cô cõng, vị trí cao hơn một chút, cúi đầu nhìn cô chăm chú.
“Sao lại không thể để ai biết?” Nam Chi sững sờ.
“Anh không phải kẻ thứ ba được em nuôi dưỡng và trêu đùa trước khi kết hôn à?”
“Tại sao anh lại là kẻ thứ ba trước khi kết hôn của em?” Nam Chi không thể hiểu được.
“Vậy anh là tình nhân xếp thứ tư à?”
Nam Chi: “...”
Xém chút nữa cô đã chẳng thể thở nổi rồi: “Em chỉ có mỗi mình anh thôi, sao lại thành tình nhân thứ ba thứ tư chứ.”
Giọng cô trở nên nghiêm túc hơn: “Anh là bạn trai chính thức của em mà.”
“Anh…?”
Tống Thanh kinh ngạc: “Anh là bạn trai của em sao?”
“Đúng thế.” Nam Chi kiên nhẫn: “Sau này chúng ta còn sẽ kết hôn, rồi lái xe khắp nơi xem có ai cần giúp đỡ không. Nếu có, chúng ta sẽ dừng lại, anh đi dạy học tình nguyện, em làm từ thiện, dìu dắt bên cạnh nhau đến khi già đi.”
Tống Thanh im lặng.
Thì ra, anh đã là bạn trai của Nam Chi từ lâu rồi.
Sau này người kết hôn với cô là anh, không phải Phương Quan Kỳ.
Chiều hôm nay, khoảng hai giờ là Nam Chi đã trở về đến nhà, muốn than thở với Tống Thanh, thật ra chỉ là mua đi chai rượu Ngũ Lương Dịch (*) thôi mà, sao lại không nói rõ nhãn hiệu cho cô tự mua, để hai người tự đi là được rồi, vì sao cứ một hai bắt cô phải mang theo Phương Quan Kỳ.
(*) Ngũ lương dịch (): Là một loại rượu nổi tiếng của Trung Quốc, thuộc dòng Bạch tửu ( – rượu trắng). Đây là một trong những thương hiệu rượu lâu đời và danh tiếng nhất, có nguồn gốc từ thành phố Nghi Tân (), tỉnh Tứ Xuyên.
Ngũ lương dịch
Tên công tử đó chẳng giúp được gì, suốt đường đi chỉ biết nói mà chẳng chịu động tay làm bất cứ việc gì, có một mình cô xách hai hòm rượu và quà đi tới đi lui. Anh ta nhiều lắm chỉ là giữ dáng vẻ tao nhã, giúp cô cầm hai hộp. Chợ sáng quá bẩn nên anh ta dứt khoát ở ngoài chờ, để một mình cô dẫm lên lớp tuyết dày mua gà, vịt, cá rồi lại mệt rã rời mà xách trở về.
Trước kia, lúc giúp anh ta đi mua quà và rượu cũng thế, một thùng lớn mà bên trong đều là rượu, rất nặng, anh ta đều để cô cầm hết.
Cô giống như người hầu bên vị đại thiếu gia này, cái gì cũng phải đến lượt cô.
Vậy cũng thôi đi, anh ta còn gây thêm chuyện cho cô, mỗi lần đi ra ngoài đều đòi hỏi đủ thứ, muốn đến khách sạn sang trọng ăn uống, một nhà hàng không vừa ý thì đổi sang nhà hàng khác, đổi hoài đổi mãi.
Nam Chi đã rất mệt mỏi rồi, cô thầm muốn trở về ngủ một giấc, nhưng vẫn còn phải mang theo anh ta hối hả chạy ngược chạy xuôi, mỗi lần như thế cô đều muốn gục ngã.
Nhất là khi nhìn thấy anh ta lãng phí thức ăn, chỉ ăn một miếng đã ngừng.
Mà cô lại còn chẳng thể nói gì, đành phải nhịn xuống, cùng lắm là chỉ thở dài một tiếng, nghĩ rằng cô và anh ta vốn dĩ không phải là người cùng một đường.
Cô và Tống Thanh mới là người cùng đường. Nếu đưa Tống Thanh đi theo, thùng rượu lớn như thế có thể đặt hẳn lên đùi anh, gà, vịt, hay cá đều có thể treo lên hai tay cầm phía sau xe lăn của anh. cô cũng có thể đứng trên xe lăn kêu Tống Thanh đưa cô đi.
Ăn cơm thì càng đơn giản hơn, cứ tùy tiện tìm một cửa tiệm nào đó, gọi vài món nào đó, hai người ăn cũng đều rất ngon lành.
Ở bên nhau thời gian dài, nên khẩu vị của hai người càng ngày càng giống nhau, đến mức có thể hòa hợp hoàn toàn.
Cô thích, Tống Thanh cũng thích, Tống Thanh thích thì bây giờ cô cũng thích.
Còn không hề lãng phí đồ ăn nữa, mỗi lần ăn cùng Tống Thanh, anh đều sẽ vét sạch dĩa.
Nam Chi đứng trước cửa phòng ngủ, mấy ngày qua đã bị giày vò đến mức giờ vẫn chưa bình tĩnh lại, nhưng khi cô vừa mở cửa, lại đón nhận một tin xấu khác.
Tống Thanh không ở đây, cô gọi điện cho anh cũng không ai nhận.
Chuyện này thì cô cũng quen rồi, điện thoại của anh thường chỉ để dùng trưng bày, cô vẫn thường không gọi được.
Bởi vì phần lớn thời gian hai người đều ở cạnh nhau, rất ít khi dùng điện thoại để liên lạc với nhau, nhiều lắm cùng chỉ là cô trong phòng ngủ lười ra ngoài nên gọi điện hỏi anh cơm đã nấu xong chưa.
Thật ra, cô có hét lên, anh cũng nghe thấy. Nếu gọi không được thì cô sẽ hét, chẳng vấn đề gì, nên cô cũng chẳng để tâm. Nhưng hôm nay cô mới nhận ra đây thật sự là một vấn đề lớn, gọi bảy tám cuộc vẫn không ai nghe máy.
Trong lòng cô cảm giác anh vẫn chưa chạy xa lắm, Nam Chi lại bận từ sáng sớm đến giờ, bây giờ lại mệt như thế, muốn ngủ một chút nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định. Cuối cùng gọi thêm hai cuộc nữa nhưng vẫn không ai nhận, cô dứt khoát bỏ điện thoại xuống, nằm xuống rồi ngủ.
Mới vừa đắp chăn xong, lại không nhịn được mà ngồi bật dậy, liên tục gọi điện thoại tìm Tống Thanh.
Cô không quên được lần trước, khi vừa mệt vừa buồn ngủ mà nằm xuống, đã nghe thấy động tĩnh từ phòng bà nội nhưng vẫn không đi xem, để rồi phải hối hận.
Sau khi cô nhìn thấy bóng dáng của Tống Thanh, cô mới có thể yên tâm ngủ được.
Điện thoại vẫn mãi mà không ai nhận, Nam Chi hít sâu một hơi, bước xuống khỏi giường, khoác theo áo khoác đi ra ngoài. Khi ra khỏi phòng kính thì gặp Phương Quan Kỳ đi đến, nói quên mua bút máy, muốn nhờ cô chở anh ta đi mua bút máy.
Nam Chi không đồng ý, cũng không có thời gian dây dưa với anh ta, chỉ tay về phía siêu thị rồi nói: “Bên kia chính là siêu thị lần trước đi đấy, anh tự đi đi, tìm không thấy nữa thì đi hỏi người ta đi.”
Nói xong, cô lại tiếp tục tập trung vào điện thoại.
Mười mấy cuộc gọi, không có một cuộc được bắt máy.
Nam Chi hoàn toàn chẳng còn tâm trí nào để ý đến những thứ khác nữa, ra khỏi nhà, cô đến ngã tư hỏi mấy ông và thường hay ngồi đó xem có thấy Tống Thanh hay không.
Mỗi lần ra khỏi nhà, gần như nhà nào, người nào cũng khó tránh khỏi bị các ông bà cụ ngồi ở đầu ngõ hỏi một câu, đi đâu đấy.
Tống Thanh đã ở đây được một khoảng thời gian rồi, xem như cũng thân quen đương nhiên không tránh khỏi việc bị hỏi. Anh là một cậu bé thành thật nên lần nào cũng sẽ thành thật trả lời, lần này cũng không ngoại lệ.
Mấy ông bà lão nói với cô.
Nói anh đến nhà sách đọc sách rồi.
Thế chắc chắn là anh đi đến nhà sách.
Anh toàn đọc sách liên quan đến máy tính, nhưng nhà sách gần đây có rất ít sách anh cần, hơn nữa, đến giờ cũng đã đọc gần hết số sách ở đó. Nên sau này chỉ còn cách vào thành phố mới tìm được sách anh cần.
Có lẽ anh đã vào thành phố rồi.
Lạnh thế này, đường cũng xa nữa, một mình đi vào thành phố…
Nam Chi lập tức quay đầu xe, nổ máy, lao thẳng ra ngoài, đến cả cổng cũng quên đóng.
*
Nhà ở nông thôn mới được xây theo kiểu dãy nhà, ruộng đất cũng được phân phát đều nhau, hai bên đường Thạch Du là những cánh đồng lúa mì rộng lớn, nối giữa đường và ruộng có một con mương.
Không sâu, nhiều nhất là nửa mét, dùng để thoát nước và dẫn nước đi tưới tiêu cho ruộng, đối với người bình thường mà nói, cho dù là trẻ con ba bốn tuổi cũng có thể trèo lên một cách dễ dàng nhưng đối với Tống Thanh mà nói là việc khó vô cùng, hơn nữa anh còn phải nâng chiếc xe lăn nặng này lên trên.
Mùa đông lại mặc nhiều đồ, hơn nữa trời còn lạnh, động tác lại chậm chạp, làn da cũng yếu ớt lạ thường, anh chỉ hơi cử động thôi là đã cảm nhận được độ ẩm giữa kẽ tay, đưa lên nhìn mới phát hiện là máu.
Không biết đã đập vào đâu, cứa trúng cái gì.
Anh quỳ dưới đáy mương, tạm thời lấy hết đồ trong lòng ra đặt tạm sang một bên, cởi áo ngoài rồi mới cố gắng đẩy xe lăn lên trên.
Chiếc xe lăn được đẩy lên trong tư thế nghiêng, anh mặc lại áo, tháo đèn ở tay vịn xe xuống rồi kiểm tra vết thương trên tay, đèn rất sáng, không chỉ chiếu rõ bàn tay anh mà còn soi rõ cả một chuỗi đồ vật treo trên xe lăn, trông giống như đồ trang trí
Nói là giống nhưng thật ra cũng chỉ là giống thôi, vì nó thực sự không phải.
Tống Thanh thả một tay ra, khẽ nắm chặt chuỗi đồ vật đó trong lòng bàn tay, tỉ mỉ quan sát.
Đã rất lâu rồi nhưng anh vẫn nhớ rõ từng cái được treo lên khi nào, vì sao và theo thứ tự nào.
Vật đầu tiên trông như một món đồ treo dễ thương nhưng thực ra lại có thể bí mật báo cảnh sát, chỉ cần ấn một cái, nó sẽ đồng thời gửi tin nhắn đến cảnh sát, cô và gia đình cô ấy, báo rằng anh gặp nguy hiểm và cần đến vị trí cụ thể để cứu anh.
Bên trong có giờ còn có địa chỉ.
Nghe người bán nói, gần đây xuất hiện băng nhóm cướp giật xe máy, chuyên giật túi, bông tai, dây chuyền, thậm chí giật thẳng từ cổ và tai của nạn nhân, làm bị thương rất nhiều người.
Có người không cam lòng đuổi theo, còn bị đâm cho hai nhát.
Người kia lo lắng cho anh, nên mỗi ngày đều nhắc anh nếu gặp phải cướp bóc hay là lưu manh, côn đồ, thì người ta muốn gì cứ đưa cho cái đó, nghe lời một chút, đừng phản kháng bọn họ, nhưng cũng không thể hoàn toàn bó tay chịu trói, tùy ý cho bọn họ sắp xếp.
Có thể lặng lẽ làm chút gì đó.
Ví dụ như bấm vào cái báo động đó, âm thầm báo nguy hiểm.
Vật thứ hai nhìn trông như là một cây bút, nhưng thật ra là cây dao nhỏ, màu trắng, được làm rất tinh xảo, người bình thường có thể thật sự không nghĩ ra được nó lại là vũ khí.
Còn cái thứ ba, chính là một cái roi điện, đúng như tên gọi, có thể chích điện cả heo.
Thứ tư chính là nước ớt, dù sao nếu thứ nào là vật phẩm phòng thân của cô, thì anh đều sẽ có một phần.
Treo đầy một chuỗi, nhiều đến mức dây nọ quấn vào dây kia, thật sự gặp nguy hiểm rồi, có kịp gỡ ra hay không cũng là một vấn đề.
Hơn nữa anh còn là con trai, thoạt nhìn thì cũng rất nghèo, không mang theo trang sức gì đáng giá cả.
Nam Chi cũng không mang, cô sẵn sàng mua cho anh đồ mặc bên trong giá cả ngàn, nhưng đồ mặc bên ngoài lại không mua loại quá tốt, chỉ vì sợ gặp nguy hiểm.
Tay Tống Thanh v**t v* chuỗi đồ vật ấy, sắc mặt Tống Thanh dần dịu lại lúc nào không hay. Anh đưa mắt nhìn sang chiếc điện thoại bị mình đặt trên mặt tuyết bên cạnh.
Đã sưởi ấm rất lâu rồi, không biết pin đã trở lại bình thường chưa.
Tống Thanh ấn nút nguồn, chờ một lúc, điện thoại thật sự đã bật lên được, trên màn hình hiển thị hai vạch pin, không nhiều, nhưng đủ để gọi một cuộc điện thoại.
Tống Thanh cầm điện thoại, chờ cập nhật xong danh sách số điện thoại, vừa thấy tín hiệu China Mobile xuất hiện trên màn hình, mười bảy cuộc gọi nhỡ lập tức nhảy ra.
Lịch sử cuộc gọi --- Nam Chi.
Nam Chi gọi cho anh mười bảy cuộc.
Tống Thanh hà hơi một cái, đầu ngón tay vừa động, bên kia đã gọi tới, ngón cái anh vừa di chuyển tới, còn chưa kịp vuốt để nhận cuộc gọi, trên màn hình điện thoại đã hiện lên, đối phương cúp máy.
Tống Thanh mím môi, cảm xúc mất mát chưa kịp bao phủ hết trong đầu, đã bị một tiếng còi xe phá tan, ngay sau đó, cả khu vực này bị đèn pha rọi sáng rực.
Anh khẽ nheo mắt, đợi đến khi thích ứng với ánh sáng chói thì người trên xe đã xuống, vội vàng chạy về phía này, tiếng tuyết bị giẫm kêu lạo xạo vang lên không ngừng. Từ xa đến gần, chẳng mấy chốc, một người đứng trước mặt anh, cau mày hỏi: “Sao lại thành ra thế này?”
Không phải Nam Chi thì còn là ai nữa.
Anh như một đứa trẻ bị bắt nạt bên ngoài, vừa thấy người thân thì bao nỗi ấm ức trong lòng trào lên trong lòng: “Rơi xuống hố rồi.”
Ngừng một chút, vừa tường thuật lại sự việc, vừa không quên tố cáo: “Có một tài xế vô lương tâm cứ bấm còi liên tục, tôi tránh né nên mới rơi xuống.”
“Ừm.” Nam Chi vừa đáp lời, vừa vươn tay về phía anh.
Tống Thanh định đưa tay ra nắm lấy tay cô, nhưng chợt nhận ra tay mình quá bẩn, anh vừa định rụt lại để tự trèo lên thì đã bị Nam Chi nhanh chóng vươn tới, nắm chặt lấy.
Cô cứ thế mà nắm chặt lấy, từ bàn tay đó nâng cả cánh tay anh lên, rồi khom người xuống, hoàn toàn chẳng để ý đến việc anh dơ bẩn thế nào, cũng không quan tâm chiếc áo lông trắng trên người mình có bị vấy bẩn hay không, chỉ một lòng kéo anh lên khỏi hố.
Tất nhiên, bộ quần áo của anh cũng bị làm bẩn, không có gì bất ngờ.
Nhưng cô không để ý, chỉ như thể vừa tìm lại được thứ gì đó đã mất, ôm chặt lấy anh: “Cậu làm tôi sợ chết đi được, sao không đợi tôi làm xong rồi đưa cậu đi? Nhỡ đâu lạc đường thì phải làm sao đây?”
Tống Thanh ngẩn người.
Anh nhớ đến những lời Phương Quan Kỳ nói trước kia, lại nhớ đến chuỗi vật dụng bảo hộ vừa thấy, cùng những miếng phản quang dán đầy trên xe lăn.
Còn có cả chiếc đèn màu sạc điện độc lập.
“Nam Chi.”
“Hả?” Nam Chi dùng chân móc lấy xe lăn, đỡ anh ngồi lên, đồng thời vẫn không quên đáp lời.
“Em đừng ở bên Phương Quan Kỳ có được không?”
Khi Tống Thanh nói câu này, đã nghĩ rằng cô sẽ đẩy xe đưa anh về xe ô tô, nhưng cô không làm thế. Cô cúi người đưa lưng về phía anh, ngoắc tay.
Tống Thanh nghĩ một lúc, rồi vươn tay ôm lấy cô, vừa mới siết chặt, cô đã cõng anh lên, còn nhấc anh lên cao hơn một chút. Sau đó cứ thế thong thả bước đi trong tuyết, như thể chỉ đang đi dạo bình thường.
Dưới từng động tác không chút do dự của cô, không hiểu sao lòng của Tống Thanh cũng kiên định hơn một chút: “Em ở bên anh đi, anh sẽ cố gắng kiếm nhiều tiền. Trước kia, bây giờ đều đưa hết tiền cho em rồi. Sau này cũng sẽ đưa cho em hết, anh cũng sẽ nghe lời em.”
Nam Chi dừng bước, quay đầu lại nhìn anh với ánh mắt kỳ quái: “Chẳng phải chúng ta đã ở bên nhau rồi sao?”
“Hả?” Tống Thanh ngạc nhiên: “Chúng ta đã ở bên nhau rồi à?”
“Đúng thế.” Nam Chi đáp lại như một cách hiển nhiên: “Không thì anh nghĩ thế nào?”
“Chúng ta chẳng phải là mối quan hệ không để ai biết à?” Tống Thanh được cô cõng, vị trí cao hơn một chút, cúi đầu nhìn cô chăm chú.
“Sao lại không thể để ai biết?” Nam Chi sững sờ.
“Anh không phải kẻ thứ ba được em nuôi dưỡng và trêu đùa trước khi kết hôn à?”
“Tại sao anh lại là kẻ thứ ba trước khi kết hôn của em?” Nam Chi không thể hiểu được.
“Vậy anh là tình nhân xếp thứ tư à?”
Nam Chi: “...”
Xém chút nữa cô đã chẳng thể thở nổi rồi: “Em chỉ có mỗi mình anh thôi, sao lại thành tình nhân thứ ba thứ tư chứ.”
Giọng cô trở nên nghiêm túc hơn: “Anh là bạn trai chính thức của em mà.”
“Anh…?”
Tống Thanh kinh ngạc: “Anh là bạn trai của em sao?”
“Đúng thế.” Nam Chi kiên nhẫn: “Sau này chúng ta còn sẽ kết hôn, rồi lái xe khắp nơi xem có ai cần giúp đỡ không. Nếu có, chúng ta sẽ dừng lại, anh đi dạy học tình nguyện, em làm từ thiện, dìu dắt bên cạnh nhau đến khi già đi.”
Tống Thanh im lặng.
Thì ra, anh đã là bạn trai của Nam Chi từ lâu rồi.
Sau này người kết hôn với cô là anh, không phải Phương Quan Kỳ.
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Đánh giá:
Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Story
Chương 90: Là anh, Tống Thanh
10.0/10 từ 31 lượt.