Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu

Chương 87: Tống Thanh và Phương Quan Kỳ

88@-

Khi Nam Chi trở về, cô bất ngờ phát hiện ra hôm nay Tống Thanh không ra đón cô, bình thường chỉ cần nghe thấy tiếng động, dù anh đang làm cũng sẽ đi ra, dựa vào cửa phòng kính để nhìn cô.


Hôm nay cô cố ý bật đèn pha, nhấp nháy thêm mấy lần nhưng vẫn chẳng nhìn thấy bóng dáng anh đâu cả.


Nam Chi xuống xe, cửa lớn đóng cửa, vốn dĩ cô tính đặt than xuống trước, nhưng nghĩ một lúc rồi bước thẳng trên nền tuyết đi đến trước cửa phòng kính. Cô thay dép đi trong nhà, vừa vào cửa đã thấy bóng người lấp ló qua mấy lớp kính, căn phòng bên phải chính là phòng của cô.


Nam Chi vội vàng chạy đến, bước qua một cánh cửa kính, tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn, đến khi đứng trước cửa phòng, cô đã thấy rõ người bên trong.


“Quả nhiên là anh.” Ba mẹ nói là con trai của một bác sĩ Trung Y nổi tiếng, cô cũng có nghĩ đến, tám chín phần là anh ta, không ngờ đúng thế thật.


Nam Chi từng nghe về mối liên hệ giữa gia đình mình và nhà đối phương. Chuyện là năm xưa, ba cô từng phẫu thuật cho một bệnh nhân, ca mổ thành công nhưng chỉ vài tháng sau bệnh tái phát, bệnh nhân và gia đình đến bệnh viện làm ầm ĩ.


Là hiện tượng bình thường, vì bản thân của phẫu thuật không đảm bảo rằng bệnh sẽ không tái phát nữa, huống chi còn có một khả năng, chưa kể bệnh nhân vẫn giữ nguyên lối sống cũ, càng dễ mắc lại, nhất là khi vừa hồi phục, sức khỏe còn yếu.


Ba cô đã giải thích qua với họ, nhưng họ không tin, còn kiên trì cho rằng ông ấy chính là nguyên nhân, thậm chí còn đưa người bệnh đến nằm trước đại sảnh, ầm ĩ mỗi ngày.


Bệnh viện không còn cách nào khác, đồng ý điều trị cho bọn họ thêm một lần nữa, nhưng bọn họ không muốn để bác sĩ lúc đầu tiếp nhận, cũng không muốn phẫu thuật nữa, cuối cùng do bác sĩ Trung Y kia chữa khỏi.


Mà bác sĩ Trung Y kia chính là ba của anh ta.


Ba mẹ cô nhớ kỹ ân tình này, mà nhà bác sĩ nổi tiếng lại chỉ còn hai cha con, cả hai đều là đàn ông, không biết nấu ăn, quê nhà cũng đã giải tỏa, chẳng có chỗ để về. Thế nên năm nào ba mẹ cô cũng mời hai người họ đến ăn Tết.


Nam Chi từng gặp anh ta trên bàn cơm những dịp đó.


Nhà họ có nhà riêng trong thành phố, không ở chung, chỉ cùng ăn bữa cơm tất niên. Vì hai nhà ở gần, ba mẹ Nam Chi còn từng đề nghị cô ở nhờ nhà họ, vì bên đó có phòng trống.


Nhưng Nam Chi không đồng ý, khi đó cô còn rất ngại ngùng, đến ở nhà ba mẹ còn thấy ngại, huống chi là nhà người lạ.


“Sao năm nay về sớm thế?” Bình thường đều đến ba mươi mới có thể gặp, bởi vì anh ta bận rộn suốt.


Nghe nói anh ta mở bệnh viện ở nước ngoài, nói là muốn phát triển và quảng bá y học truyền thống ra thế giới.



Nghe đâu làm ăn không tệ, đã mở được mấy chi nhánh rồi, nên chẳng thèm thừa kế tiệm thuốc trong nhà nữa, làm ba anh ta rất tức giận.


“Có mấy năm không trở về, nên bây giờ trở về sớm vài ngày tiện thể đi thăm vài người thân.” Phương Quan Kỳ lạnh nhạt trả lời.


Nam Chi gật đầu, khi đi về phía anh ta, cô vô tình nhìn qua cửa sổ, thấy Tống Thanh đang thu dọn hành lý. Cô không nhịn được thở dài, đúng là không thể ngồi yên một chỗ mà.


Cô dựa vào cửa sổ nhìn một lát, mới phát hiện Tống Thanh không phải đang mang hành lý từ phòng kính vào phòng, treo quần áo vào tủ, mà là lấy quần áo từ tủ ra, xếp vào hành lý.


Nam Chi đứng thẳng người dậy, nhịn không được hỏi anh: “Cậu làm gì thế?”


Tống Thanh không trả lời cô, nhưng lại nhìn Phương Quan Kỳ đang đứng ngoài cửa nói: “Phòng này có trải thảm, mỗi khi ra vào tôi đều phải lau bánh xe lăn, có điều hơi phiền phức một chút, nên muốn đổi với anh ta, anh ta đồng ý rồi.”


Nam Chi ngạc nhiên một chút, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại nói: “Anh ta quen rồi, không cần đâu.”


Cô giải thích: “Trong phòng này có lò sưởi ấm, mèo thích ngủ trong phòng này nhất, nơi này là nơi chúng ta làm việc, nếu thay đổi đến lúc đó lại phải chạy đến chạy lui, ra ra vào vào ảnh hưởng anh ta nghỉ ngơi.”


Cô không đợi đối phương phản bác, đã đứng lên, vòng qua Phương Quan Kỳ, đi đến cửa phòng rồi đóng cửa lại.


Trên cửa có ở khóa, chìa khóa vẫn còn đang cắm sẵn trên đó, Nam Chi tiện tay khóa cửa lại rút chìa khóa ra, rồi nhét vào túi áo của mình.


Cứ như thế người bên trong không ra được, người bên ngoài cũng chẳng vào được, có thể ngăn người khác đi vào.


“Để tôi đưa anh đến phòng khác nhé, phòng đó yên tĩnh hơn, sẽ không ai làm phiền anh.”


Nam Chi vừa nói vừa đi, đi phía trước dẫn đường, phía sau cô, tay Phương Quan Kỳ nắm chặt hành lý.


Nam Chi cũng chú ý đến sự lạ thường này của anh ta, nhưng phòng này là phòng của cô, phòng của cô ngoại trừ cô, cô không thích người khác vào, nếu người khác vào sẽ khiến cô cảm thấy kháng cự, huống chi là ở lại.


Một khi đã có người ở thì cô không muốn ở đó nữa.


Thay vì sau này phải mất công dọn dẹp, tốt hơn hết là dập tắt ý định từ trong trứng nước, dù có làm mất lòng đối phương, cô vẫn phải đưa anh ta đến phòng khác.


Cô tiếp tục đi về phía trước, cho dù Phương Quan Kỳ có nói thế nào, cô vẫn tìm đủ mọi cớ, không phải đã lâu không có ai ở, rất bận, thì chính là lông mèo quá nhiều sẽ không tốt cho hô hấp của anh ta, kiên trì dẫn anh ta đến phòng dành cho khách.



Sau khi đi một vòng, cuối cùng Phương Quan Kỳ vẫn chọn phòng khách bên trái tầng một.


Nam Chi cũng thở dài nhẹ nhõm, nhiệt tình thu dọn hành lý cho anh ta, sợ anh ta hối hận. Sau khi sắp xếp xong cho anh ta, thì mới đi về phòng của mình.


*


Trong căn phòng ngoài cùng bên phải, không đóng cửa sổ, nên cuộc trò chuyện dưới phòng kính Tống Thanh đều nghe rõ ràng, giờ quần áo cất cũng không được, mà không cất cũng không xong. Anh chỉ đành dừng tay, ngồi im tại chỗ chờ xem sắp xếp ra sao.


Bên trái và trên lầu lần lượt vang lên tiếng động, khoảng ba đến năm phút sau, âm thanh dừng lại ở bên trái.


Có vẻ như Phương Quan Kỳ đã chọn phòng khách ở bên trái của tầng một.


Nhà ở quê được xây rộng và cao, nhưng cũng có một vấn đề là cách âm kém, bên kia có động tĩnh gì thì bên này đều nghe thấy rõ, đại khái có thể thăm dò được hướng đi của bên kia.


Tống Thanh cũng có thể nghe được hoàn toàn tiếng bước chân của Nam Chi, từ xa đến gần, chẳng mấy chốc đã có tiếng tra chìa khóa vào ổ ngay trước cửa phòng. Lại một lát sau, Nam Chi bước vào, chạy đến trước mặt anh, hỏi: “Vì sao lại nhường lại phòng cho anh ta?”


Cô không hiểu nổi nói: “Đây là phòng của tôi, đàn ông không thể ở đây.”


Tống Thanh ngước mắt lên nhìn cô.


Lời nói này thật ra rất mâu thuẫn, bởi vì anh đã vào ở đây mười ngày rồi, ra vào vô số lần, còn ngủ trên chiếc giường công chúa của cô.


Bọc trong chăn viền ren của cô, vây quanh bởi tấm màn màu hồng nhạt, mặc bộ đồ ngủ bông xù cô mua, bị cô trang trí đến mức chẳng khác gì một công chúa, lại còn bị cô ôm vào lòng để sưởi ấm.


“Tôi có bệnh sạch sẽ, đàn ông vào phòng tôi, tôi không thích.”


Tống Thanh, người mỗi ngày ra vào phòng cô ít nhất mười đến hai mươi lần, chỉ im lặng lắng nghe.


“Sau này không được thế nữa, không được dẫn người khác vào phòng tôi, còn có phòng của bà tôi nữa.” Cô đưa chìa khóa cho anh: “Đây là chìa khóa phòng kính của hai chúng ta, sau này mỗi khi cậu tiến vào thì đóng cửa lại, đừng cho người khác vào, ngoại trừ hai chúng ta thì không được cho ai vào nữa.”


Cô còn bổ sung thêm một câu: “Ba mẹ tôi, chị của tôi, em trai tôi cũng không được. Tôi cũng không thích bọn họ đến phòng của tôi và của bà, phòng bếp có thể vào từ bên ngoài, tôi đã khóa cửa bếp thông sang khu này rồi. Sau này cậu dùng xong phòng bếp cũng khóa cửa phòng bếp lại, tránh để cho người ta đi vào. Dù sao phòng của tôi và bà ngoại trừ cậu ra thì không được cho ai vào hết.”


Tống Thanh ngạc nhiên nhìn cô.



Ba mẹ cô, chị em cô đều không được, nhưng anh thì được sao?


Không chỉ có phòng của cô, còn có phòng của bà cô, ngày hôm qua hai người còn nằm trên đầu giường bà, lật xem album ảnh mà bà cất giữ, toàn là ảnh cô hồi bé, rất nhiều, rất nhiều tấm.


Cũng có vài cuốn sách, lấp đầy cả một tủ kính, từng chi tiết nhỏ đều cho thấy bà nội cô yêu thương cô đến nhường nào.


Cô được lớn lên trong tình yêu thương, luôn có một bóng cây đại thụ che nắng che mưa cho cô. Vậy nên khi cây đại thụ kia bỗng nhiên không còn nữa, cô không thể chịu đựng nổi nên đã mắc bệnh trầm cảm.


Bệnh trầm cảm này là căn bệnh rất kỳ quái, có thể tha thứ cho sự thiếu trách nhiệm của ba mẹ, có thể thông cảm cho sự bốc đồng của em trai, nhưng duy nhất chỉ không thể tha thứ cho chính bản thân mình.


Những người quá lương thiện mới dễ mắc căn bệnh này.


Khi anh còn đang sững sờ, Nam Chi đã đặt chùm chìa khóa vào tay anh.


Cô không nhìn ra khúc mắc giữa anh và Phương Quan Kỳ, cũng không an ủi anh, nhưng hành động của cô so với lời nói càng khiến anh cảm thấy an tâm hơn.


Cô dẫn Phương Quan Kỳ đi, hơn nữa còn nói cho anh biết từ nay sẽ không cho bất kỳ ai bước vào phòng cô, ngoại trừ anh.


Địa vị của anh trong lòng cô còn cao hơn những gì anh nghĩ rất nhiều, giống như là duy nhất, là đặc biệt nhất.


Tống Thanh nhét chìa khóa vào túi, tâm trạng nặng nề khi nãy lập tức mất đi, trở nên thoải mái hơn, điều khiển xe lăn ra ngoài tiếp tục nấu cơm.


Đống quần áo vừa bị làm lộn xộn, anh định sau khi nấu cơm xong sẽ quay lại dọn dẹp. Thế nhưng khi nấu xong, rảnh rỗi quay về thì căn phòng đã được khôi phục như cũ. Nam Chi đã treo lại tất cả quần áo mà anh lấy xuống, còn đặt gọn hành lý vào trong một góc.


Lúc anh ra khỏi phòng, nhìn thấy cô chuyển than từ trên xe xuống, đặt vào một góc, một phần được cô mang vào nhà, bỏ vào bên cạnh lò sưởi để lúc nào cũng có thể dùng.


Một khối than có thể đốt từ mười đến mười mấy tiếng, một ngày thay hai lần là được rồi.


Nam Chi làm xong việc rồi vào nhà, thấy anh đang bưng thức ăn liền chủ động đến giúp. Cô chuẩn bị đầy đủ bát đũa, thìa và mọi thứ cần thiết xong xuôi mới gọi Phương Quan Kỳ ra ăn cơm.


Ăn xong cô bàn với anh ta, đi đến siêu thị mua một vài đồ dùng cần thiết.


Phương Quan Kỳ không có ý kiến gì.



Cách nhà cô ba trăm mét có một siêu thị, bình thường sau khi ăn cơm xong, hai người họ sẽ đến đó đi dạo, tiện thể xem náo nhiệt trước cổng siêu thị, rồi sang công viên mới xây chơi một vòng, rất vui.


Hôm nay là ba người, nhưng Phương Quan Kỳ rất cao, Nam Chi đứng dưới đất phải ngửa đầu lên nhìn anh ta. Cho nên vẫn như bình thường, cô đứng lên phần khung ở phía sau xe lăn của anh, để anh đẩy đi.


Sau khi đứng lên phần khung xe lăn, thì cô có thể ngang tầm mắt với Phương Quan Kỳ.


Nghề của cô và Phương Quan Kỳ có rất nhiều điểm chung, có rất nhiều đề tài, suốt dọc đường đi, chưa từng ngừng nói.


Ngoại trừ việc không thích người khác xâm phạm địa bàn của cô, thì có thể thấy được, cô vẫn rất ngưỡng mộ Phương Quan Kỳ.


Một mình ra nước ngoài, muốn phát huy nền y học cổ truyền Trung Hoa, anh nghe nói rất nhiều người ngoại quốc tôn sùng Đông Y, cảm thấy Đông Y rất thần kỳ, không cần phẫu thuật, chỉ cần uống thuốc, xoa bóp là khỏi.


Nam Chi cảm thấy nước ngoài rất kỳ diệu: “Bên đó thứ Bảy, Chủ Nhật mà cũng có thể đóng cửa nghỉ ngơi hả?”


Ở trong nước, thứ Bảy, Chủ Nhật là khoảng thời gian bệnh viện bận rộn nhất, vì ai cũng tranh thủ lúc nghỉ để đi khám bệnh.


Thứ Bảy, Chủ Nhật bình thường ngay cả thời gian ăn cơm bọn cô cũng không có.


“Bên đó cuối tuần đều nghỉ hết, siêu thị cũng không mở cửa.” Phương Quan Kỳ giải thích.


“Ôi!” Nam Chi than lên: “Một tháng tận tám ngày nghỉ, trời ơi, thích ghê.”


Tống Thanh nghe thấy hai người họ nói chuyện một hồi, hoàn toàn không thể xen vào được.


“Thật hâm mộ các anh.”


Đây là lần thứ tư, lần thứ tư Nam Chi nói có từ “Hâm mộ”, “Tốt quá đi.” trong lời cô nói.


Cuối cùng Tống Thanh không nhịn được nữa nên thoáng tăng nhanh tốc độ.


“Cô ra nước ngoài cũng có thể như thế.”


Phương Quan Kỳ vô thức bước nhanh hơn, nhanh hơn, từ đi bộ thành đi bước nhỏ, cuối cùng theo không kịp, bị bỏ lại phía sau.


Phương Quan Kỳ: “...”


Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu Story Chương 87: Tống Thanh và Phương Quan Kỳ
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...